Cách đó rất xa, trong Thiên Không thành có hai bóng trắng dùng thân pháp cực nhanh chạy như bay tới.
Vừa mới đây không hiểu sao trong lòng Mai Tuyết Yên đột nhiên cảm thấy khó chịu. Đột nhiên cảm giác thấy tâm mình không yên, khó mà có thể yên tĩnh trở lại.
Kỳ thật từ lúc Hùng vương cùng Ưng vương với bát đại Thánh Tôn thống lĩnh quân tiên phong xuất phát tới nay, trái tim Mai Tuyết Yên vẫn luôn không có một lần yên tâm. Vào thời điểm Quân Mạc Tà đưa nàng vào Hồng Quân Tháp đi sang thế giới khác mọi tin tức đã bị cắt đứt. Mai Tuyết Yên cũng biết tính quan trọng của sự việc này, cho nên nàng một mực ở trong Hồng Quân tháp tu luyện, tâm phải tĩnh. Chỉ có tăng lên thực lực thì mới có thể ứng phó được mọi biến cố phát sinh.
Mãi cho đến khi dưới cơ duyên xảo hợp tình cờ gặp cao thủ Thiên Thánh Cung đang bao vây Chiến Luân Hồn, hai người cũng can dự vào trận chiến này. Mai Tuyết Yên tham chiến từ đầu đến cuối vẫn không chính thức hiện thân nhưng sự trợ giúp của nàng đối với Quân Mạc Tà cũng tuyệt đối không kém Cổ Hàn. Thậm chí còn mạnh hơn. Chính là bởi vì chuyên tâm vào một việc, tâm tĩnh như nước, không để bất cứ sự vật nào trong đầu.
Nhưng sau khi đại chiến, nàng cũng không có một chút vì chiến thắng nhiều cường giả mà vui mừng. Ngược lại nàng càng cảm thấy tâm càng xao động, lo lắng, cảm giác sắp có chuyện xấu xảy ra ngày càng mãnh liệt. Suy nghĩ mờ mịt. Sau khi cùng đám người Thiên Thánh Cung và Cổ Hàn tách ra. Bọn hắn tách ra đi tìm tàn quân còn sót lại của Tam Đại Thánh địa. Ngay lập tức Mai Tuyết Yên giục Quân Mạc Tà gấp rút lên đường, hướng về phía Thiên Trụ Sơn, liều mạng chạy tới.
Cơ hồ một chút cũng không trậm trễ. Thậm chí nàng còn giục Quân Mạc Tà ngay cả thời gian uống miếng nước, lấy lại hơi cũng không cho. Cứ như vậy một đường bay tới.
Phạm vi Thiên Trụ Sơn quả thực mênh mông, rộng lớn. Từ xa cũng có thể nhìn được một đống đổ nát hoang tàn.
Cũng không biết tại sao, càng gần đến Thiên Trụ Sơn trong lòng Mai Tuyết Yên lại càng cảm thấy bất an. Một cảm giác đau thương không hiểu sao dâng lên trong lòng của nàng. Tựa hồ chính mình đã trải qua vậy. Giống như là chính mình có việc vô cùng khẩn cấp nhưng gặp trở ngại, vì sợ sệt mà không dám tiến vào bên trong khu vực đó vậy.
Đây cũng là một loại tâm lý hết sức vi diệu. Ngay cả bản thân Mai Tuyết Yên cũng không biết bản thân mình rút cuộc vì sao lại như thế. Phía trước rõ ràng là có rất nhiều huynh đệ, mấy vị trưởng bối đang chờ mình tiếp viện gấp. Nhưng không hiểu sao nàng mơ hồ thấy được địa phương kia cũng có sự bi thương vô tận. Chờ cho nàng đi đến đánh cho nàng một kích.
Cách mục tiêu càng ngày càng gần. Thân hình Mai Tuyết Yên không hiểu sao có chút nhũn ra, đã có xu thế bất động.
- Nàng làm sao vậy?
Quân Mạc Tà kinh ngạc nhìn nàng hỏi.
Mai Tuyết Yên từ xưa đến nay luôn duy trì bộ mặt xinh đẹp, nụ cười kiều diễm mà hiện tại lại tái nhợt một cách đáng sợ. Khuôn mặt không còn một chút máu nào, môi cũng khẽ run rẩy. Chẳng lẽ vừa rồi đại chiến với Chiến Luân Hồi nàng hao tổn quá nhiều lực lượng sao? Cho dù như vậy cũng không đến mức như thế này chứ?
- Không sao. Thân thể muội không có việc gì. Chẳng qua trong lòng cảm thấy khó chịu một chút. Muội cũng không biết tại sao lại như thế này.
Mai Tuyết Yên lấy lại bình tĩnh, lắc lắc đầu, đôi mi thanh tú khẽ nhăn lại:
- Muội có chút cảm giác xấu, hay là tại muội lo lắng quá nhiều sao …
Xưa nay Mai Tuyết Yên là người trầm ổn nhất chúng nữ lại đột nhiên nói ra vấn đề này, hiển nhiên là nàng hi vọng Quân Mạc Tà có thể cho nàng một câu trả lời thuyết phục từ phu quân của nàng.
Quân Mạc Tà hít một hơi thật sâu nói:
- Loại cảm giác mờ mịt này sao có thể đúng được?
Kỳ thật sau khi Quân Mạc Tà nói đến đây trong lòng cũng hơi trùng xuống. Trong lòng hắn cũng tồn tại dự cảm xấu giống như Mai Tuyết Yên vậy. Hắn vừa tiến vào phạ vi Thiên Trụ Sơn liền có cảm ứng như vậy. Nhưng hắn sợ mình nói ra sẽ càng làm cho Mai Tuyết Yên lo lắng thêm nên hắn không có nói ra.
Đây là một loại cảm ứng tâm linh, là một loại trực giác mà một sát thủ đã vượt qua muôn vàn thử thách mới có được.
Một khi cảm giác này xuất hiện, ngay lập tức sẽ có chuyện phát sinh.
Quân Mạc Tà cơ hồ có thể khẳng định. Liên quân ưng – hùng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó! Hiện tại lòng hắn cũng đang như lửa đốt. Nhưng trước mặt Mai Tuyết Yên hắn cũng không dám biểu lộ ra, cho dù là nửa điểm cũng không dám biểu hiện ra.
Hắn tin rằng chỉ cần mình biểu hiện ra ngoài nửa điểm cũng sẽ khiến cho Mai Tuyết Yên lo âu thêm mà thôi …
Chỉ sợ còn chưa tới đó Mai Tuyết Yên sẽ trực tiếp sụp đổ!
Ưng vương, Hùng vương cùng Bát đại Thánh Tôn kia là ai? Tất cả đều là người thân nhất của Mai Tuyết Yên! Nhất là Ưng vương cùng Hùng vương, hai người bọn họ đã làm huynh đệ cùng chung sống với Mai Tuyết Yên suốt bao nhiêu năm!
Loại tình cảm này so với huynh đệ thân sinh còn muốn thân thiết hơn! Thậm chí là ngay cả chị em ruột, cốt nhục tình thâm cũng còn xa mới bằng!
Một khi chính thức xảy ra chuyện với bọn hắn đối với Mai Tuyết Yên chính là đả kích tuyệt đối có tính chất hủy diệt!
Thân là một người nam nhân để cho nữ nhân của chính mình dựa vào, Quân Mạc Tà hiện tại tuy rằng trong tâm cũng không khác gì ngồi trong chảo mỡ là mấy. Nhưng dọc đường vẫn giả bộ không có chuyện gì xảy ra, dùng hết mọi phương pháp an ủi Mai Tuyết Yên.
Đây cũng chính là trách nhiệm của một nam nhân!
Nhưng khi đối mặt với câu hỏi cuối cùng của Mai Tuyết Yên này, Quân Mạc Tà cũng hiểu được không nên tạo cho vợ mình quá nhiều hi vọng. Nếu không nhất định sẽ tạo thành gánh nặng trong lòng nàng. Thà rằng nói ra để nàng chịu sự đau đớn lúc ấy thôi còn hơn là sự đau khổ một đời!
- Tuyết Yên. Nàng hiện tại tâm không tĩnh. Mau đi vào Hồng Quân Tháp tĩnh tâm một chút đi. Để ta mang nàng bay đi.
Quân Mạc Tà cẩn thận đề nghị. Nếu như Mai Tuyết Yên đáp ứng thì quả thực là tốt. Hắn sẽ ngăn cách hơi thở của Hồng Quân Tháp đối với bên ngoài. Nếu có chuyện gì không tốt xảy ra, Mai Tuyết Yên lại không có mặt ở hiện trường. Cho dù ngày sau nói lại cho nàng cũng giảm bớt sự bi thương của nàng rất nhiều. Đây cũng chính là biện pháp tốt nhất mà hắn có thể nghĩ được …
- Không!
Mai Tuyết Yên quả quyết cự tuyệt nói:
- Muội muốn nhìn thấy huynh đệ của muội! Muội muốn huynh đệ Thiên Phạt mở mắt ra là có thể nhìn thấy muội. Muội là đại tỷ của bọn hắn, vô luận là chuyện gì muội cũng sẽ t hay bọn hắn gánh vác.
Quân Mạc Tà thở dài, yên lặng bay theo phía sau nàng. Mặc dù biết hành động lần này sẽ càng làm tổn thương cho nàng nhưng hắn không có cách nào khác để ngăn cản. Nhưng trong lòng hắn lại đang nghĩ: Ừ! Vô luận là chuyện gì, nàng là chị cả cũng có thể gánh vác dùm cho bọn hắn, sẻ chia gánh nặng cho bọn hắn. Nhưng trên thế giới này lại có một chuyện mà nàng không gánh vác được. Đó chính là người chết đi vĩnh viễn không đứng dậy được. Có một chút chuyện cần phải tự mình đối mặt với nó, không thể nào trốn tránh được, cũng không thể nào trốn tránh được.
Hiện tại, việc duy nhất Quân Mạc Tà có thể làm được là mong đợi phần đả kích này không quá mức trầm trọng! Hoặc sự tình không phát triển tới mức thái quá. Bốn phía đều là núi nửa phun trào, khả năng lúc này dị tộc tới đó cũng không quá lớn.
Cho dù là Tà Quân Chi Chủ Quân Mạc Tà vào giờ phút này cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy! Hai người đồng thồ đẩy nhanh tốc độ.
Rõ ràng còn cách địa điểm trú ngụ của hai tộc một khoảng cách không hề ngắn nữa nhưng đã có mùi máu tươi đập vào mặt hai người. Phải biết rằng sức gió hiện tại là cấp chín. Hơn nữa hai người phi hành là dựa vào sức gió mà đi! Nhưng cách chiến trường xa như vậy mà gió có thể cuốn theo mùi máu nồng nặc như vậy.
Mai Tuyết Yên sắc mặt càng trắng bệch, cắn chặt môi, liều mạng bay về phía trước. Đột nhiên thân ảnh của nàng dừng lại trên bầu trời, ánh mắt trở nên hoảng hốt bất lực. Hét to một tiếng thê lương:
- Tiểu ưng!
Hai mắt của nàng ngơ ngác từ không trung nhìn xuống! Quân Mạc Tà theo hướng nàng nhìn xuống, đột nhiên đồng tử cũng co rút lại, vẻ mặt cũng không nhịn được mà run sợ.
Ở nơi đó có một đoàn huyết vụ đang chậm rãi bay lên không trung. Ngưng tụ thành một con chim ưng màu máu to lớn không gì sánh được. Từ cánh, rồi móng vuốt, mỏ của nó mang theo một cỗ khí thế ngạo thị thiên địa, không hề lưu luyến hướng về phía chân trời bay đi.
Trong chốc lát liền biến mất hoàn toàn trong những đám mây trên không trung.
Mai Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn theo, ngơ ngác nhìn con chim ưng khổng lồ màu máu kia chậm rãi bay đi. Bỗng nhiên cũng giống như một mũi đao đâm thẳng vào trái tim nàng. Cả người run rẩy, lảo đảo trên không trung, cơ hồ muốn rơi xuống. Sau đó nàng lập tức ổn định thân hình, xoay đó giống như một mũi tên lao về phía trước, liều mạng bay tới! Thân pháp mau lẹ, không ngờ nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng, khó có thể hình dung.
Sắc mặt Quân Mạc Tà tức thì xanh mét! Con mắt mở to ra, hai hốc mắt của hắn hiện tại đã đỏ hồng!
- Ưng vương! Đã đi rồi sao?
Thân hình hắn chợt lóe lên, toàn lực triển khai Âm Dương Độn cực nhanh để đuổi theo!
Chiến trường to lớn như vậy rốt cuộc cũng đã kết thúc.
Yên tĩnh!
Trên đất là khói lửa, tùy tiện liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy phần chân tay bị cụt của thân thể. Vô số đầu lâu đang xoay tròn trong cơn gió, đôi mắt vẫn trợn tròn như cũ.
Mùi máu tanh nồng đậm trên không trung, cơ hồ khiến cho người ta ngạt thở. Đây cũng không phải là chiến trường của con người mà giống như là cuộc chiến giữa các vị thần, dẫn đến sự hủy diệt của cả thế giới.
Các chiến sĩ Hùng tộc hiện tại còn không đến một ngàn người, đang tạo thành một vòng tròn lớn bao vây, hướng về vị trí trung tâm, yên lặng quỳ xuống! Thủ hộ vị vương giả của chính mình vì đau thương quá độ mà đã hôn mê. Một lòng hướng về vị vương giả cùng các chiến sĩ Ưng tộc đã hi sinh, bằng với tấm lòng của mình thể hiện lòng sùng kính.
Không ai kêu gào, cũng không ai khóc, giữa sân chỉ là một mảnh máu tươi, giống như là cảnh dưới địa ngục! Nhưng loại yên tĩnh này cơ hồ khiến cho người ta nghẹt thở. Loại áp lực lạnh lẽo cơ hồ có thể khiến cho trái tim con người ta vỡ nát!
Một tiếng kêu thê lương vang vọng không gian! Toàn bộ chiến sĩ Hùng tộc đồng thời ngẩn đầu lên, nhìn về phía phát ra tiếng kêu thê lương đó, trong ánh mắt của bọn họ đồng thời hiện lên vẻ kích động.
Đó là thanh âm của đại tỷ. Đại tỷ đã tới đây!
Một bóng trắng chợt lóe lên, Mai Tuyết Yên từ trên không trung đột nhiên hạ xuống. Hình thành một áp lực vô cùng mạnh mẽ đối với mặt đất. Cũng bởi vì thế mà khiến cho những hòn đá ở dưới mặt đất bay lên rồi rơi xuống đất. Bằng với công lực của Mai Tuyết Yên không ngờ cũng phải lão đảo vài bước mới có thể ổn định.
Nhưng nàng không có chút chậm trễ, ngay lập tức nhanh chóng chạy như điên hướng về phía trung tâm vòng tròn mà chiến sĩ Hùng tộc tạo ra.
Lao đi thực sự quá nhanh, ngay cả khăn lụa ghim trên tóc nàng cũng không biết khi nào bị cơn lốc thổi bay mất. Một làn tóc dài thanh tú phiêu lãng trong cơn gió, nhưng nàng không ngờ lại chưa phát hiện ra.
Khi tới trước vòng tròn kia nàng đột nhiên dừng lại. Cũng không có gì kì quái, bởi … nàng sợ! Nàng sợ hãi, nàng không muốn nhìn thấy cái nàng không muốn thấy.
Các chiến sĩ Hùng tộc nhìn thấy nàng, rút cuộc cũng áp chế tính khí thường ngày của bọn chúng. Vào giờ khắc này toàn bộ đều nhìn vào Mai Tuyết Yên, nước mắt lặng lẽ chảy ra.
Trái tim Mai Tuyết Yên đột nhiên rơi vào vực sâu không đáy, đang không ngừng chìm xuống …
- Tránh ra!
Thanh âm Mai Tuyết Yên run rẩy, thân thể của nàng cũng không ngừng run rẩy theo.
- Ai nói cho ta biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Ngoài hắn ra, những huynh đệ khác đâu? Các vị huynh đệ Ưng tộc đâu? Còn có tám vị tiền bối nữa. Bọn hắn hiện tại đang ở đâu?