Dị Thế Tà Quân

Chương 1247: Một mảnh lại một mảnh



Chấn động kịch liệt như vậy, lại khiến cho mặt đất dưới chân cũng bởi đó mà lắc lắc sụt xuống. Trong lòng mọi người bên thánh địa đều đã có chuẩn bị sẵn, ồ ạt phi thân lên, vút một tiếng trở về không gian hơn mười trượng phía sau, lúc này mới một lần nữa ổn định.

Nhìn kĩ lại, nhóm người mặt đất nơi vốn là chỗ bọn người kia đứng hiện giờ lại núi sụp đât tan, trống rỗng một mảng lớn

Phía liên quân Đại lục bên này, ngoài việc ồn ào một chút, tức thì lại thấy ổn định. Nhưng bên kia thì hoàn toàn không có nửa điểm dấu hiệu ngừng lại.

Theo như tính tình Quân đại thiếu, làm sao có thể để cho bên kia ngừng rơi xuống?

Huống chi còn có bốn nghìn Thánh Hoàng tự bạo mở đường? Nếu là thật sự cứng rắn ngăn cấm, kẻ bị lực tự nổ đập vào liền biến thành bản thân Quân đại thiếu gia!

Vừa lúc dựa theo cổ trợ lực thật lớn chưa từng có này, thổ chi lực toàn lực phát động, cả một mảnh kia, bài sơn đảo hải mà sụp xuống.

Điển hình biết thời biết thế nhá. Quân đại thiếu nằm mộng cũng muốn chế tạo chuyện như vậy, bây giờ xuất hiện ở trước mắt, nếu tiếp tục để vuột mất cơ hội, thì hắn không phải Quân Mạc Tà rồi...

Ngoại tộc phương diện bộ đội ở dưới sự chỉ huy của Sang Thượng Bắc Đảo, đã bắt đầu mạnh mẽ xung phong! Chuẩn bị lúc bốn nghìn liệt sĩ toàn bộ thi triển cực đoan tự nổ, hy sinh mở ra thông đạo, đại quân sẽ lấy đây là điểm tiến quân vào thần tốc!

Trong mắt tất cả những người ngoại tộc hưng phấn đến muốn chết, rốt cục đã đánh mở huyền huyền thông đạo rồi, oa ha ha...

Dưới sự chi phối của trạng thái tâm lý như vậy, mọi người xung phong đều thực liều mạng.

Thế cho nên lúc phát hiện phía trước xuất hiện biến cố, quân tiên phong rất nhanh chóng xông vào bên cạnh hắc động kia. Căn bản là không kịp dừng lại bước chân.

Thật nhiều người hưng phấn vạn phần, hô to xông lên. Lúc ở giữa không trung mới kinh ngạc phát hiện dưới chân đã trống không. Thế mà còn bởi vì khí thế lao tới trước giống như lăng không hư độ, cố liều mạng bước thêm vài bước nữa, mới tỉnh hồn lại, hoa chân múa tay gào khóc kêu to rớt xuống, cũng mang theo cả quá trình chuyển biến từ cực độ hưng phấn tụt cuống cực độ sợ hãi...

Những kẻ theo sau đương nhiên phát hiện ra phía trước có biến cố khác thường, lập tức dừng bước. Làm sao có thể trơ mắt dẫm vào vết xe đổ của người đi trước chứ? Vì thế mà càng kêu to lên, báo cho đội ngũ phía sau.

Nhưng tất cả đều đang ở trong một mảnh ồn ào tới hủy thiên diệt địa, ai mà nghe được người phía trước rốt cuộc đang nói cái gì? Đại quân phía sau toàn bộ đã bắt đầu chuyển động cước bộ, khí thế đào núi lấp biển mà xông lên. Khí thế hùng tráng dâng trào, không có gì công phá được! Làm sao có thể nói dừng lại là dừng lại!

Vì thế những người bị đặt phía trước đã bị gián đoạn, không muốn giẫm lên vết xe đổ cũng không được nữa rồi!

Một bên lớn tiếng kêu la lên, một bên lại không tự chủ được xông về trước, cho đến khi lọt vào hắc động, hóa thành không trung phi nhân, liên tiếp rơi xuống như người ta thả bánh chẻo. Khí thế đồ sộ thảm thiết, quả nhiên là thiên cổ hiếm thấy!

Rất nhiều người muốn kìm lại thân thể chết sống cũng không muốn xông tới trước. Nhưng thế cục trước mắt đã như ngồi trên lưng cọp. Cứ như tức thì sẽ bị lực đạo mạnh mẽ phía sau đẩy ngã xuống đất, sau đó thân thể bị một lũ đồng liêu giẫm lên, nát thành thịt nhão, người này tiếp người khác vọt về hướng hắc động, lăn lông lốc ngã xuống.

Quân Mạc Tà mắt thấy thế cục chuyển biến tốt, hơn nữa bốn nghìn người kia tự nổ còn chưa hết. Không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, thổ chi lực lần thứ hai xuất ra, lại một mảng đất lớn tức thì sụp xuống thành hắc động sâu thẳm! Vì thế, có rất nhiều ngoại tộc chiến sĩ đang u mê không biết sao lại thế này, một bên vẻ mặt khẳng khái kịch liệt hô to lên "Giết gà! ha ha", một bên thì rơi xuống hố.

Mang theo vẻ mặt vốn rất kiêu hãnh, sau đó là mơ hồ vô tận, cuối cùng thì là một gương mặt sợ hãi đến vặn vẹo...

Không thể không nói, Hỗn Độn Hỏa và thổ chi lực kết hợp tác chiến, chắc chắn là một tổ hợp tuyệt hảo!

Hai pháp thuật mạnh mẽ liên hợp sẽ tạo thành lực sát thương khủng bố, chứ không chỉ đơn giản là một thêm một bằng hai được.

Hỗn Độn Hỏa đã được Cửu U Thập Tứ Thiếu tăng tốc, qua hơn một canh giờ thiêu đốt, thực tế đã đem này hắc động kia đốt cho sâu tới mấy ngàn trượng! Dưới độ dốc này đột nhiên phát động thổ chi lực, triệt để tăng sức công phá lên gấp bội! Cộng thêm cả lực tự nổ tập thể của tổng cộng bốn nghìn điên phong Thánh Hoàng đánh vào!

Nếu trước đó không có Hỗn Độn Hỏa thiêu đốt trong thời gian dài, bằng năng lực trước mắt của Quân Mạc Tà, thì có thể tạo ra lỗ hổng rộng khoảng vài trăm trượng đã là cực hạn rồi. Lỗ trống to như cái trước mặt thì tuyệt đối không thể làm được.

Nếu là như vậy, tin rằng có rất nhiều cao thủ sẽ không chết, cùng lắm thì hao chút sức lực là có thể bò lên.

Nhưng lúc này là độ cao chừng mấy ngàn trượng..., hơn nữa phía sau còn có chiến hữu tựa như tảng đá đập vào trên người mình, lại thêm cả vô số khối đá và bùn đất đang không ngừng rơi xuống......

Tỷ lệ sống sót…

Ách, chỉ còn cách thắp hương bái Phật, thành kính mà cầu khẩn tổ tiên mười mấy đời kia, nói không chừng còn có thể có một tia hi vọng.

Những người khác đều nhất định là quả phụ tử tử độc sinh nhi ( góa phụ chết mình con côi cút???), hết hy vọng rồi...

Sang Thượng Bắc Đảo đối mặt với biến cố kinh hoàng ập đến, lần thứ hai trợn to hai mắt ngơ ngác mà nhìn. Chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt hết đều như đang nằm mơ! Nằm mơ...... Cho dù là mơ thấy ác mộng, có lẽ cũng không tàn khốc như vậy đâu!

Cũng không chỉ phía bên ngoại tộc, mà có vẻ như toàn bộ mọi người trên chiến trường, ở một khắc này, hầu hết đều biến thành tượng gỗ!

Quân Mạc Tà vẫn còn cật lực chỉ huy thổ chi lực. Có tổng cộng bốn nghìn Thánh Hoàng tự nổ xung kích làm lá chắn hậu thật là thích ý ghê. Mỗi lần vung tay lên, thì một mảnh hơn mười trượng sập thành lỗ hổng. Loại lỗ hổng này, đối phó Thánh Hoàng thánh giả cách hắc động một khoảng đương nhiên không có tác dụng gì quá lớn. Nhưng binh lính dị tộc dưới cấp thần huyền thì đều như thả bánh chẻo, lộp bộp mà rụng xuống.

Một mảnh lại một mảnh!

Trong nhất thời, Quân đại thiếu gia thấy rất là vui vẻ thoải mái, kìm lòng không được đọc một bài thơi, rung đùi đắc ý đầy nhịp điệu, viết:

- Một mảnh hai mảnh, ba bốn mảnh

Năm mảnh sáu mảnh, bảy tám mảnh

Chín mảnh mười mảnh mười một mảnh…

(NB: ta kháo thơ cái rắm gì đây ko biết)

Sau đó ở dưới ánh nhìn như đang thấy quái vật của Cửu U Thập Tứ Thiếu, rất trữ tình mà thêm vào một câu cuối cùng:

-... Rơi vào hắc động chẳng thấy đâu!

Ngâm nga xong, thổ chi lực của Quân Mạc cơ bản tiêu hao cũng khá khá rồi, mà bốn nghìn Thánh Hoàng kia tự nổ lực xung kích cũng đã hoàn toàn tiêu hao, kết thúc rồi. Lúc này hắn mới quay đầu, hướng về Cửu U Thập Tứ Thiếu chớp chớp mắt, dương dương tự đắc nói:

- Thập tứ huynh, bài thơ này của ta như thế nào?

Cửu U Thập Tứ Thiếu mở tròn hai mắt, không hề chớp, nhìn Quân Mạc Tà như xem quái, sau đó lại nhìn cảnh tượng trên mặt đất như một mảnh địa ngục, há miệng thở dốc, một lúc lâu sau cũng không thốt nên lời. Một hồi lâu sau, rốt cục lắc đầu thở dài:

- Thế nhân đều nói ta là một họa thế ma đầu, còn là một kẻ điên sát nhân cuồng, nhưng hôm nay nhìn thấy ngươi, mới ngộ ra bản công tử thật sự là ếch ngồi đáy giếng. Hôm nay cuối cùng cũng thấy Thiên Hạ to lớn, thật tự biết xấu hổ, cam bái hạ phong!

Bộ dáng có vẻ như rất tổn thương bổ sung một câu:

- So với ngươi, ta làm sao có tư cách bị gọi là họa thế ma đầu chứ...

- Quá khen! Thập tứ huynh thật sự là quá khen rồi.

Quân Mạc Tà chắp tay, rất khiêm tốn nói:

- Kỳ thật ta cảm thấy làm thế này... vẫn còn chưa đủ hài lòng.

Cửu U Thập Tứ Thiếu hơi rụt cổ, quay đầu sang một bên. Cắn răng thầm nghĩ:

- So sánh với người trước mắt này, ta con mẹ nó chính là một đại thiện nhân! Ít nhất cũng là một người tốt tu hành đến trăm đời rồi! Mẹ nó!

Trên mặt đất, ngoại tộc đệ nhất nhân Sang Thượng Bắc Đảo, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, xa tới vài chục trượng, tim gan như vỡ nát, thét lớn:

- "Phách các! Phách các!( NB:phách các = f…ck chắc ae tự hiểu 88:) Vương bát đản! Ta ta ta ta... Ta ta ta...

Bị nghẹn thở, giận dữ công tâm, vị ngoại tộc đệ nhất nhân này thậm chí ngay cả một câu đầy đủ cũng nói không ra được. Mà tay chân thì đang run rẩy, giống như bị co giật, cũng lại giống như trúng phong, còn giống cả...

Cũng không trách được Sang Thượng Bắc Đảo sao lại thất thố như vậy, vì quả thật một trận chiến này tổn thất quá là lớn. Chỉ trong chốc lát này, ước chừng ngã xuống hơn mười vạn người... Hơn nữa đã ngã xuống thì vĩnh viễn không lên nổi.

Người ngoại tộc tham chiến quả thật là rất nhiều, nhưng cũng không thể dùng mười vạn làm đơn vị đo số người chết như vậy chứ.!, Nhất là đối phương lại không chết lấy một người. Trong lòng lúc này... Thật sự là rất bấp bênh...

Sang Thượng Bắc Đảo giờ khắc này, cả thân thể cứ run rẩy như chiếc lá rơi trong gió, rất giống một tiểu cô nương đáng thương bị một trăm đại hán luân đại mễ (**)...

(luân đại mễ (**): Cụm từ dùng để chỉ một vật có thể dùng chung cho nhiều người. Ở đây nghĩa là…cưỡng d*m)

- Aiz... Người này không phải là tắc máu não chứ......

Quân Mạc Tà ở trên không xa xa nhìn thấy Sang Thượng Bắc Đảo, có chút thương hại nói:

- Thật đáng thương!

Cửu U Thập Tứ Thiếu đột nhiên có một loại xúc động muốn hộc máu.

Đã thấy qua mèo khóc chuột rồi, cũng đã gặp kẻ vui sướng khi người gặp họa.

Nhưng màn trước mắt này...

Một mình ngươi hại gần hai vạn Thánh Hoàng nhà người ta rơi mất, nhân tiện còn thủ tiêu ít nhất hơn mười vạn ngoại tộc chiến sĩ! Còn bản thân thì một sợi lông cũng không bị rụng, Ngươi lại có thể... Còn có thể... Như vậy chứ?

Cửu U Thập Tứ Thiếu sâu sắc cảm nhận được một câu rất có đạo lý: thư đáo dụng thì phương hận thiếu(***)!

(thư đáo dụng thì phương hận thiếu(***): Lúc cần đến kiến thức mới hận bản thân đọc sách quá ít)

Trước mắt thật sự không thể tìm ra một từ ngữ thích hợp hơn để hình dung cái tên đang cười toe toét, miệng há rộng tới mức như hàm Hà Mã này...

Ai cũng nói bản công tử là ác ma, có thể bản công tử cả đời này, mấy ngàn năm giết người còn không nhiều bằng nửa canh giờ này hắn đã giế...t Ô...... Ta mà so sánh với hắn, thật sự là quá thuần khiết á...

Cái gì gọi là đê tiện, cái gì gọi là vô sỉ, cái gì gọi là bỉ ổi, hôm nay xem như đã được nhìn thấy tiêu chuẩn rồi!

Toàn bộ chiến trường yên tĩnh đến mức trâm rơi có thể nghe!

Bất luận là liên quân đại lục, hay là ngoại tộc bên kia, tất cả đều ngừng thở, hai mắt cứ như bị co rút, ngơ ngác nhìn cái hố rộng ra ít nhất gấp đôi kia! Một mảnh tối om, tựa hồ còn có cả khói đen trong đó... Giống như là một cái miệng ác ma to tới không gì sánh được, đang tham lam ngáp ngáp...

- Đổi phương hướng! Xông lên giết gà ha ha a giết gà ha ha a......

Thanh âm của Sang Thượng Bắc Đảo giống như đang khóc thét, làm cho người ta có một loại cảm giác thảm thiết rằng người này mỗi khi nói một câu đều sẽ phun ra một ngụm máu.

- Một vạn người còn lại mau xông lên cho ta! Giết sạch bọn chúng! Giết chết bọn chúng! Giết giết giế...t

Còn lại hơn một vạn người, đương nhiên chính là con bài chưa lật cuối cùng, hơn một vạn là chân chính Thánh Hoàng thánh giả. Những người này đồng thời đổi hướng nhìn sang một phương hướng khác, bắt đầu tiếp tục xông lên. Tuy rằng ít nhất cũng phải đi vòng vài trăm dặm đường, nhưng vẫn còn hơn đứng ở chỗ này.

Cho dù những cao thủ này ở bên kia toàn bộ chết trận, cũng còn có ý nghĩa, co giá trị hơn là đứng một bên mà bị hù cho chế...t

Đại quân bên phía ngoại tộc sau khi quân tiên phong tổn thất hơn mười vạn, một lần nữa vực dậy lòng chiến đấu, chỉnh tề đi theo một vạn người vòng sang hướng khác...

Chỉ là, lúc này tiến công lại có vẻ trầm mặc rất nhiều. Bộ dáng phấn chấn khí thế như cầu vồng lúc trước, đã không biết bay đi đâu mất rồi...

Còn về bản thân Sang Thượng Bắc Đảo, cũng cùng sáu vị cáo thủ cấp thánh quân bên ngoại tộc tức giận vọt lên giống như tên lửa! Hướng về vị trí Quân Mạc Tà và Cửu U Thập Tứ Thiếu, cấp tốc vọt tới!!.

Dị Thế Tà Quân

Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.