Dị Thế Tà Quân

Chương 223: Sự buồn bực của Ưng chí tôn



Dịch Giả

- Cao thủ cái thế? Là ai?

Ánh mắt Ưng Bác Không trợn lên, chẳng lẽ Ngân Thành cũng biết sự tồn tại của vị cao nhân tiền bối kia? Lão tử còn tưởng rằng chỉ có độc nhất vô nhị lão tử độc quyền thôi a!

- Cụ thể vì sao lại khiến vị tiền bối giá lâm Thiên Hương còn không biết, chỉ biết là vị tiền bối này tu vi cực cao, quả nhiên là kinh thế hãi tục, vang dội cổ kim!

Trong ánh mắt của tam trưởng lão vẫn còn sợ hãi nói:

- Trước đây mấy ngày, vị tiền bối này chẳng biết tại sao phát ra khí tức, lúc ấy chúng ta còn đang ở ngoài mười dặm, thế nhưng đã cảm nhận được phong vân biến sắc! Ngày hôm nay lại phát hiện một chuyện lạ khác về vị tiền bối này!

Ưng Bác Không mơ hồ minh bạch hắn đang nói tới ai, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ cung kính:

- Chuyện lạ gì thế? Nói nghe chút coi!

Ưng đại chí tôn xác định, theo như lời nói của tên tam trưởng lão này, vị cao nhân kia hẳn là sư phụ của Quân tiểu tặc, không khỏi âm thầm cười trộm, bọn gia hỏa tri thức tụt hậu này, các ngươi đã triệt để đem đồ đệ của người ta đắc tội, bây giờ còn nghĩ tới chuyện tốt à?

Bên này, tam trưởng lão cẩn thận từng ly từng tí quan sát đến sắc mặt của Ưng Bác Không. Trong lòng càng thêm nắm chắc, xem ra Ưng Bác Không này hẳn là biết sự tồn tại của người kia, hơn nữa thực lực của người này ít nhất phải còn phải hơn cả vị thảo nguyên ưng thần trước mắt, Ưng Bác Không cho tới bây giờ chỉ biết bội phục cường giả mạnh hơn hắn mà thôi! Tam trưởng lão lại tiếp tục nói:

- Tại rừng phong Thành Nam trong phương viên sáu mươi dặm, cơ bản vẫn luôn là một địa phương có phong cảnh lịch sự tao nhã của thành Thiên Hương, thế nhưng chẳng biết tại sao, dưới sự giận dữ của vị tiền bối này, không ngờ với một thân huyền khí đã vô thanh vô tức hủy diệt toàn bộ khu rừng, không có bất cứ dấu vết gì. Sáu mươi dặm rừng phong lại đột nhiên vô tung biến mất, mặt đất bị san phẳng, một thân cây ngọn cỏ cũng không còn!

Ưng Bác Không lảo đảo hít một hơi lãnh khí.

Rừng phong Thành Nam? Chính mình chẳng phải là từ nơi đó tới sao? Chẳng lẽ sau khi mình rời đi, lại xảy ra chuyện kinh thiên động địa bực này?

- Xin hỏi vị tiền bối này có quan hệ gì với Ưng chí tôn không?

Tam trưởng lão cẩn thận từng ly từng tí hỏi. Hiện tại bọn họ cơ hồ xác định, vị thần bí này chính là có quen biết với Ưng Bác Không, thế nhưng lại không biết mối quan hệ song phương là như thế nào, điểm ấy thật ra còn phải tìm hiểu đã, điều mà tam trưởng lão muốn biết nhất, cũng sợ phải biết nhất, chính là vị cường giả thần bí này có liên quan tới Quân gia, vậy đây chính là ăn phải miếng thịt thiu rồi!

- Không quen biết! Không quen biết!

Ưng Bác Không liên tục không ngừng lắc đầu nói:

- Nửa điểm cũng không biết! Ta cũng chưa từng nghe nói qua, trên đời còn có một nhân vật như vậy!

"Hừ hừ, các ngươi mau tới quấy rối đi, Ngân Thành đều đến đây đi, có lão nhân gia hắn tọa trấn, ta còn suy nghĩ nhiều làm chó gì! Ai nha. Không đúng, sao có thể để hắn đích thân xuất thủ được. Ta chính là nên xuất thủ nhiều một chút, tranh thủ thêm ân tượng của hắn nha!"

"Tốt nhất là Hàn Phong Tuyết tới trước, mới khiến cho lão nhân gia hắn xuất thủ, để Hàn lão nhi đâm đầu vào tấm thép, đụng chảy máu là tốt nhất! Lão phu đứng ở một bên châm chọc!" Trong lòng Ưng Bác Không có chút hả hê nghĩ.

- Có thật vậy không?

Ba trưởng lão nhíu hàng lông mi trắng như tuyết, vốn định từ Ưng Bác Không tìm hiểu tin tức, không có nghĩ tới gia hỏa này trực tiếp giữ kín miệng như thế.

- Cái gì? Các ngươi dám không tin ta?

Ưng Bác Không trừng mắt.

Tam trưởng lão có phần oán thầm: " Ngươi là loại người gì a, ngươi định đem chúng ta làm nhục một phen à, đã đánh lục đệ chỉ còn nửa cái mạng, bây giờ mở miệng ra là nói dối, ngươi còn nói là muốn chúng ta tin ngươi? Nghĩ người khác đều là kẻ ngốc sao!"

- Ưng chí tôn!

Tam trưởng lão ôn hòa chắp chắp tay nói:

- Việc hôm nay là do chúng ta tài nghệ không bằng người, không tiện đưa ra bình luận, thế nhưng Ưng chí tôn lại sỉ nhục Phong Tuyết ngân thành, ngày khác bọn ta sẽ tới đòi lại. Đại trường lão nhất định sẽ có an bài, núi cao sông dài, Sở mỗ xin được cáo từ!

- Ưng Bác Không ta nếu đã dám trêu vào, sẽ không sợ hãi đâu! Về phần đại trường lão của các ngươi, là Tiêu Hành Vân à? Hừ hừ, chỉ bằng vào hắn mà dám tìm lão phu kiếm chuyện sao? Muốn đòi lại món nợ này thì kêu Hàn lão nhi tới tìm ta!

Ưng Bác Không nặng nề khẽ hừ:

- Hắc hắc, nghe qua Tiêu Hành Vân cùng Tiêu Bố Vũ hai người được xưng là song bích Ngân Thành, Tiêu Bố Vũ bay lượn trời cao, đám huyền giả trẻ tuổi đều rất kính ngưỡng, lão phu sớm muốn gặp hai lão già kia một phen. Đến tột cùng Hành Vân Bố Vũ là như thế nào!

Ánh mắt của tam trưởng lão không đổi, mỉm cười nói:

- Có lẽ ngày khác Ưng chí tôn sẽ không thất vọng đâu, cáo từ!

Tam trưởng lão chắp tay, lão thoáng cái tới cạnh Mộ Tuyết Đồng, ôm lấy thân thể của lục trưởng lão, cùng Hàn Yên Mộng đi ra cửa. Nhưng khi đến cửa lại đột nhiên xoay người nói:

-Có một việc ta nghĩ là không nên nói, nhưng mà với anh phong hào khí của Ưng chí tôn, chắc người cũng không thèm để ý. Ta nghe nói thiếu chủ Huyết Hồn sơn trang lần trước tới kinh thành nhìn trúng một nữ tử, muốn nạp làm thiếp thất, mà vị nữ tử này chính là nữ tử nhà Quản gia, là con dâu của Quân gia, Quản Thanh Hàn! Quân gia trước mắt là nơi dừng chân của Ưng chí tôn, chi bằng sớm đã chuẩn bị tốt. Huyết Hồn sơn trang chỉ sợ không giống như Phong Tuyết ngân thành chúng ta, sẽ không nhịn chuyện này đâu!

Nói xong tam trưởng lão mỉm cười, cũng không quay đầu lại mà lẳng lặng bỏ đi.

Trước khi đi Hàn Yên Mộng còn cười mỉm phất tay với Quân Vô Ý, nói:

- Tam ca, nếu như có thời gian, muội sẽ tới kể chuyện cho huynh nghe. Còn có chất nhi của huynh nữa, lần sau nhất định phải để hắn gọi muội là cô cô đó! Nếu không, muội trở về sẽ nói cho tỷ tỷ, nói huynh cùng cháu huynh kết phường khi dễ muội!

Quân Vô Ý mỉm cười phất tay, tiễn đám người ra cổng.

Mà Ưng Bác Không Ưng đại chí tôn lại ngơ ngẩn đứng đó!

Triệt triệt để để ngơ ngẩn!

Nguyên lai không chỉ bước lên thuyền giặc! Lão phu căn bản chính là trực tiếp ngã vào một cái đầm ngàn dặm a! Hôm nay cho dù muốn nhấc chân cũng nhổ không ra...

Thiên Nam Huyết Hồn trụ trời, phương bắc Phong Tuyết đúc Ngân Thành! Đương kim thế gian chính là hai thế lực cực lớn, Quân gia nho nhỏ này lại có thể kết oán một lúc với hai thế lực a...

Chỉ vì mấy chiêu thức, lão tử đã tự bán mình a. Chọc vào mớ phiền toái lớn như vậy.

ĐCM nó trời ạ!

Ưng Bác Không kinh ngạc đứng một hồi, đột nhiên nổi giận! Thanh âm như sấm mùa xuân, hét lớn một tiếng:

- Quân tiểu tặc! Cái con thỏ nhỏ đáng chết kia! Lăn ra đây cho lão phu!

Bốn phía vắng vẻ, không người lên tiếng.

Ưng Bác Không bay vượt qua vài cái sân nhỏ của Quân gia, vòng vo vài lượt thế nhưng cũng không có phát hiện ra tung tích của Quân Mạc Tà. Nộ khí trùng thiên quay lại tiểu viện của Quân Vô Ý. Trong miệng thì thào tức giận mắng:

- Con thỏ nhỏ chết kia, để lão phu bắt được ngươi, ta sẽ lột da ngươi ra, khiến cho ngươi phải đi chữ bát (八) vài ngày mới được! Ngươi ngươi ngươi! Ngươi gài bẫy lão tử!

Quân Vô Ý tự nhiên khôn ngoan có thừa, sớm thấy tình thế không ổn liền trốn vào trong phòng ngủ, chính mình tự tìm hiểu kiếm pháp. Chỉ còn lại có một mình Ưng Bác Không thở hổn hển hờn dỗi ở ngoài, buồn bực lại muốn giết người.

Buồn bực xác thực là buồn bực, nhưng mà cũng chỉ là "muốn" Giết người mà thôi!

Nguyên bản nếu như tam trưởng lão sớm nói ra chuyện này, nói đúng ra Ưng đại chí tôn thật sự có chút dao động, dù sao Phong Tuyết ngân thành, Huyết Hồn sơn trang hai nhà chính là đương kim thế gian có lực lượng kinh khủng nhất, hai nhà cùng chung địch nhân, chỉ sợ cho dù là trùm chí tôn Vân Biệt Trần cũng chưa chắc ứng phó được, huống chi là Ưng Bác Không?

Nhưng tam trưởng lão vừa rồi mới nói, đầu tiên là nói tới chuyện vị đại cao nhân có tu vi "kinh thế hãi tục vang dội cổ kim". Tuy là dò hỏi thông tin, thế nhưng đồng thời cũng đưa ra lời nhắc nhở với Ưng Bác Không.

Mà vị cao nhân kia chỉ cần nhấc tay đã vô thanh vô tức khiến một mảnh rừng cây bao la trong nháy mắt biến mất, có cao nhân như thế tọa trấn, cho dù là Hàn Phong Tuyết, Lệ Tuyệt Thiên liên thủ thì như thế nào? Ưng đại chí tôn lúc này không có tìm được Quân tiểu tặc để phát tiết, cho nên không để ý tới chuyện này!

Sau lưng còn có cao nhân làm chỗ dựa! Một ngọn núi chắc chắn như vậy, xá gì mưa gió ở phía xa.

Về phần Ưng đại chí tôn đi khắp nơi cũng không tìm thấy Quân tiểu tặc, hiện tại hắn không biết đã sớm chạy tới nơi nào rồi.

Ra khỏi đại môn của Quân gia đã là hoàng hôn rồi.

Đoàn người cao tầng của Ngân Thành cũng không có ai mở miệng, ngay cả người hoạt bát như tiểu công chúa Hàn Yên Mộng cũng câm như hến, không rên lên một tiếng, không khí có chút áp lực.

Lục trưởng lão nằm ở trên lưng Mộ Tuyết Đồng điều động huyền khí trị thương, giờ phút này tinh thần đã tốt lên rất nhiều. Lão nhân này dù sao cũng đã là Thần Huyền cao thủ, thương thế mặc dù nặng, nhưng chỉ cần Huyền khí còn đang vận hành trong cơ thể, tính mạng cũng không có gì đáng ngại.

Thậm chí xương ngực lập tức có gãy đi nữa, cũng được hắn vận dụng huyền khí một mực bao lấy, ghép lại vị trí cũ, chẳng qua là cần thời gian để hồi phục mà thôi.

Thế nhưng hôm nay chịu nhục nhã như vậy, Lục trường lão cả đời chưa bao giờ trải qua loại nhục nhã này!

Mỗi khi nhớ tới cảnh tại Quân gia, trước mắt bao người chính mình bị ép nói ra chữ "phục" kia. Hắn lại có cảm giác máu huyết bốc lên, quá nhục, quả thực là sống không bằng chết!

Lục trưởng lão tuy nói là không phát tác, thế nhưng hàm răng lại căn môi đễn nỗi máu tươi đầm đìa chảy ra, từng giọt từng giọt nhỏ trên lưng Mộ Tuyết Đồng, hai mắt đã biến thành màu hồng!

Không báo thù này thề không làm người!

- Lục đệ!

Tam trưởng lão muốn nói cái gì đó, rốt cuộc đành thở dài một tiếng, đành nuốt ngược lời muốn nói trở lại, hắn ở chung cùng với Lục trường lão thời gian cũng đã vượt quá ba mươi năm rồi, tâm ý sớm đã ẩn ẩn tương thông, có thể nhìn mặt mà nói chuyện, lúc này hiểu rõ Lục trường lão đang nghĩ gì, không khỏi nặng nề mà nói:

- Người ta là Ưng Bác Không mà!

- Đệ biết, Tam ca, đệ biết huynh muốn nói gì, với công lực của đệ, thua trong tay Ưng Bác Không cũng không tính là dọa người! Đúng không? Đệ nếu như cứ cố chấp, chỉ sợ ngược lại sẽ rước lấy họa sát thân!

Lục trường lão trầm thấp nói, trên mặt hiện ra nụ cười thê lương nói:

- Nhưng, kẻ sĩ thà chết chứ không thể chịu nhục [ sĩ khả sát bất khả nhục]! Đệ, đệ….

Nói đến đây, vị Chí Tôn Thần Huyền công lực cao tuyệt này lại có thể nghẹn ngào nói không lên lời. Có thể thấy được phần sỉ nhục này đối với hắn mà nói đã kích động tới mức nào!

- Lục trường lão, ngài trước là vì bảo toàn tính mạng của tất cả mọi người mới thừa nhận sự sỉ nhục này, ta rất kính trọng ngài! Tiểu tử ta tuy bất tài, thế nhưng cũng biết, trong hoàn cảnh đó để nói một chữ "không" dễ dàng cỡ nào, thế nhưng để nói ra một chữ "phục" lại khó cỡ nào!

Mộ Tuyết Đồng từng chữ từng chữ một nói ra, lấy lời nói của mình mà xoa dịu.

Thấy sắc mặt tam trưởng lão lộ ra vẻ tán thưởng, Lục trường lão cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, hiển nhiên là lời của mình có tác dụng, hắn chuyển chủ đề, nói:

- Nói đến sỉ nhục, Lục trường lão mới đầu đã sỉ nhục Quân gia cũng không nhẹ. Chính vì có nhân tất có quả, nếu không phải ngài ngay từ đầu là người gây sự trước, có lẽ Ưng Bác Không cũng không làm quá như vậy!

Những lời này mới chính là lời muốn nói của Mộ Tuyết Đồng. Đối với thái độ ngang tàng bá đạo của Lục trường lão, trong lòng Mộ Tuyết Đồng sớm đã bất mãn vô cùng rồi. Nhưng đối với trưởng bối mà nói, chức vị lại hơn xa mình, đành phải mềm dẻo một chút, chỉ đành nói bóng nói gió mà thôi. Thế nhưng lúc đầu kiệt lực khắc chế, càng về sau, khẩu khí cũng có điểm không kiềm chế được.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.