Dị Thế Tà Quân

Chương 314: Thiếu mất một món



Dịch Giả

Từ phía chiến trường hỗn loạn đột nhiên lần thứ hai phát ra lam quang rực rỡ, Lệ Kiếm Hồng mang kiếm hóa thành một cơn lốc màu lam, nhanh chóng biến mất rồi lại hiện ra, nện lên trận hình phòng ngự của Thần Phong vệ đội.

Theo một tiếng nổ ầm ầm vang lên, ngay chính diện đập tới mười người Thần Phong vệ đội đứng mũi chịu sào.

Dưới tác động mạnh mẽ lần này, liên tiếp từng dòng máu từ miệng hộc ra, Lệ Kiếm Hồng cũng không chậm trễ, huyền khí xanh thắm từ trên thân người nhỏ bé trong nháy mắt tỏa ra thành một vòng tròn lớn, trong vòng công kích của một kiếm này, ít nhất cũng có bảy tám người bị phân thành hai mảnh!

Ngay lúc Lệ Kiếm Hồng xuất toàn lực cố mở một đường máu, lực cũ đã hết lực mới chưa sinh ra, Trương Tồn Hiếu và Thần Phong vệ đội đã nhanh chóng lấp lỗ hổng lại, hơn nữa còn có hơn ba mươi chuôi lợi khí chém tới Lệ Kiếm Hồng. Lệ Kiếm Hồng nhất thời chưa khôi phục, trúng hơn mười kiến, nhưng dù sao cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Huyền, lấy một chọi nhiều nhưng miễn cưỡng chịu được. Ngay lúc bị bao trong kiếm ảnh, Lệ Kiếm Hồng cố chấp vận huyền khí, hống to một tiếng, lại xuất kiếm làm mười mấy người trọng thương.

Lệ Kiếm Hồng tấn công đột phá thu hoạch rất khá. Nhưng lúc hắn thì triển huyền khí cố dùng tới sát chiêu tấn công địch nhân thì nguyên khí đã đại thương, trước đó lại trúng hơn mười kiếm khiến cho da thịt hắn dù cứng như tinh thiết không hao tổn gì nhưng quần áo thì đã chẳng khác gì một tên ăn mày rách nát chằng chịt. Bất chợt xoay người một cái rời khỏi chiến trường.

Đối với Lệ Kiếm Hồng, hao tổn bấy nhiêu chỉ cần điều tức một lát thì có thể trở lại như thường.

Nhưng lần ra tay mãnh liệt lần này đã tạo ra kết quả rõ rệt, lỗ hổng cũng đã rành rành ra đó! Tinh nhuệ võ sĩ của Lý gia cũng đã như thủy triều tràn vào.

Mà tại hai hướng khác, hai vị Thiên Huyền cao thủ cũng áp dụng cách tương tự tạo ra lỗ hổng, nhất thời trận pháp của Thần Phong vệ đội xuất hiện sơ hở, trận thế đại loạn.

Ba người Lệ Kiếm Hồng vốn định che giấu thực lực để chờ cao thủ Huyết Kiếm đường sắp tới, nhưng những người đó lại chậm chạp không đến, chắc là không có cái gì quân cứu viện. Vì vậy nên ba người trong lòng phóng túng, ôm lấy tâm lý tốc chiến tốc thắng phát huy thực lực chân chính, thậm chí còn không tiếc hao tổn nguyên khí lao vào đại khai sát giới như hổ giữa bầy dê!

- Chờ đã, không nên giết ta! Ta là phó hội trưởng Giang Nam công hội, ta đầu hàng!

Một tiếng kêu thê lương xuyên thấu trời cao, đúng là Mạnh Hiểu Tùng.

Binh bại như núi đổ, vị phó hội trưởng công hội Giang Nam này rốt cuộc đã không chịu được tâm lý sợ hãi cùng với khát vọng sống tiếp, đã ra đầu hàng.

Trước mặt hắn, chính là Chu Kiếm Minh, nhị đệ tử của Lệ Vô Bi! Hắn đang muốn thẳng tay chém xuống một kiếm lại không nghĩ tới tên trước mặt có chiến lực không kém, là đối thủ duy nhất xứng đáng đánh một trận lại quỳ sụp xuống, nước mắt ròng ròng:

- Tha cho ta đi, anh hùng, thương cho nhà ta còn có mẹ già hơn trăm tuồi, con út lại chỉ mới gào khóc đòi ăn.

Mạnh Hiểu Tùng tiếp tục khóc lóc, kể lể.

- Anh hùng, hu hu, ta không muốn chết.

Chu Kiếm Minh cả người ngẩn ra.

Hắn không thể tưởng tượng ra trên thế gian lại có người sợ chết lại còn vô sỉ như thế! Giữa lúc hai quân toàn lực giao chiến, cư nhiên quỳ xuống còn ra gì nữa, lại còn là phó công hội Giang Nam, cũng thật là dọa người quá chứ nhỉ? Quả nhiên là không có vô sỉ bình thường, chỉ có vô sỉ thậm tệ, càng vô sỉ hơn, cực độ vô sỉ a.

- Hừ! Tên hèn nhát, đứng lên cho ta! Chỉ cần ngươi nói cho ta biết số thủ nỏ kia ở chỗ nào, ta tha người sống!

Chu Kiếm Minh trợn mắt hét lớn.

- À, vâng, là số thủ nỏ kia...

Mạnh Hiểu Tùng dùng sức xoay chuyển tròng mắt, nếu ta biết thì ta đã không tiếc chút nào nói cho ngươi rồi! Đất trời làm chứng, ta nào có biết bọn chúng đem số thủ nỏ đó giấu ở đâu chứ? Đây chẳng phải là muốn mạng già ta sao chứ? Ta thật sự không biết!

- Mau lên chứ! Tên hèn nhát ngươi đảo mắt nghĩ gì đó? Hay là muốn chết? Còn không mau cúi đầu khai mau!

Chu Kiếm Minh hét lớn một tiếng.

- Anh hùng! Tha mạng! Ta vô dụng, thực sự không biết số thủ nỏ đặt ở nơi nào cả.

Mạnh Hiểu Tùng lại càng thêm sợ hãi, quỳ gối dập đầu, phát ra từng tiếng "binh binh"!

- Con mẹ ngươi! Vậy ngươi đầu hàng có giá trị cái rắm gì! Ngay cả một chút tác dụng cũng không có! Lão tử khinh tên hèn ngươi!

Chu Kiếm Minh trừng lớn mắt, "phanh" một cước phóng ra đá vào bụng Mạnh Hiểu Tùng, chỉ đem hắn đá bay lên hơn trượng, trong lòng cực kỳ buồn bực.

- Bọn hèn nhát đầu hàng này cái gì cũng không biết, thật là...

Trên không trung Mạnh Hiểu Tùng vẫn đang gào to tha mạng bỗng dưng im bặt, một đạo kiếm quang đỏ như máu thoắt ẩn thoát hiện, không hề dừng lại chém đứt đoạn thân thể hắn, sau đó tốc độ không hề chậm lại mà còn tăng lên bắn tới Chu Kiếm Minh!

Ngay khi thân thể Mạnh Hiểu Tùng trở thành hai đoạn tung mưa máu đầy trời, một thân ảnh đỏ như máu tựa như nương theo trận mưa mà xuất hiện!

Xuyên thấu!

Dùng khí thế sét đáng không kịp bưng tai, lưu quang lại chợt lóe lên chém thẳng lên đùi phải khi nãy đá ra chưa kịp rút về của Chu Kiếm Minh, nhẹ nhàng chia ra hai đoạn như thái đao cắt đậu hũ vậy. Toàn thân hắn bay qua màn mưa máu làm máu thấm khắp quần áo của hắn.

Thành thật mà nói thì cũng rất đáng khen! Riêng lần ra tay này mà nói, chỉ hành động không cần kế hoạch mà làm được như vậy quả thực rất tốt khó gì sánh được! Chính là một màn đánh lén tiêu chuẩn, có thể nói là lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực.

Người này nấp kĩ một bên chờ thời cơ ra tay, chính ngay lúc Mạnh Hiểu Tùng đầu hàng, Chu Kiếm Minh tiêu giảm địch ý; sau đó lại tức giận đem Mạnh Hiểu Tùng đá lên, đem thân thể họ Mạnh đến một độ cao vi diệu không ngờ, vừa khéo khiến cho hắn cùng Chu, Mạnh hai người ở trên một đường thẳng, lại che được tầm mắt Chu Kiếm Minh.

Tựa như là một chiếc lá nho nhỏ che mắt một người chốc lát, cũng khiến hắn khó lòng nhìn ra một mảnh rừng rậm phía sau!

Bề ngoài che mắt, chính là như vậy!

Mà trong tình huống này lại vi diêu tới tột bậc. Ngay khi sát thủ quần áo đầy máu bổng nhiên lao ra, liền nương theo "chiếc lá ngụy trang" này mà đến, xuyên qua thân thể Mạnh Hiểu Tùng, thẳng đến Chu Kiếm Minh! Mà lúc đó Chu Kiếm Minh đang vừa tức giận vừa buồn bực là lúc mà tính cảnh giác hạ xuống thấp nhất!

Một kiếm thật vừa tay!

Nếu chỉ xét tu vi của sát thủ, tuy hắn đã đạt tới cảnh giới cao thủ Thiên Huyền nhưng dùng thực lực chân chính cùng lắm cũng chỉ có thể ngang ngửa với Chu Kiếm Minh, có khi còn yếu hơn một bậc nếu giao chiến mặt đối mặt. Cho dù kết quả tốt nhất cũng chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi. Nếu không phải lựa chọn thời cơ tốt như vậy thì dù cho ám sát cũng chỉ có thể gây ra vài vết thương nhỏ, hiện tại lại xuất thần chặt đứt một chân Chu Kiếm Minh!

Mắt nhìn thấy đùi phải bị một đường chặt đứt rơi xuống, máu tươi phun ra thành vòi như suối, Chu Kiếm Minh kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt trừng muốn rớt ra ngoài, thống khổ ngửa đầu lên. Mà ngay lúc này gã sát thủ toàn thân đầy máu không hề buông lỏng, vung trường kiếm vừa chặt đứt chân người lên thuận thế chém lên, đem đùi phải của họ Chu xé ra, một đường thế như chẻ tre chém tới!

Chu Kiếm Minh gào lên khản cả giọng, đã có phần không giống tiếng người. Theo bản năng lùi về phía sau nhưng lại quên mất mình chỉ còn một chân, không những không thoát được mà còn ngã chổng vó lên trời. Mà lúc này hai tay của gã kia lại như hai thanh chùy lớn tỏa lam mang hung hung nện vào ngực hắn, lại còn liên tục không ngừng, răng rắc vài tiếng chấn đứt toàn bộ xương sườn trước ngực!

Chu Kiếm Minh từ miệng phát ra âm thanh rên rỉ như dã thú sắp chết, máu từ trong miệng phun ra cùng với nội tạng vỡ nát. Khăn che mặt từ sớm đã biến mất, bộ mặt to lớn lúc này vặn lại như rễ cây, toàn bộ gân xanh chằng chịt nổi lên.

Trong mắt tên sát thủ lóe ra quang mang lãnh khốc, vẫn như trước chưa chịu buông tha, hai tay động một cái, lao người phóng gối tới hết đợt này đến đợt khác, chân trái vừa hạ, chân phải đã lên, không ngừng không nghỉ hành hạ thân dưới Chu Kiếm Minh, hai khuỷu tay cũng như đánh trống không chậm chút nào nện lên ngực Chu Kiếm Minh một cách điên cuồng, hai tay nhanh như chớp nhập lại, mang theo hai luồng lam quang rực rỡ đánh vào hai bên thái dương Chu Kiếm Minh.

Phanh! Thất khiếu nhất thời đều trở thành suối phun!

Mưa máu nhẹ rơi!

Hai chân hắn phập phồng như đang chạy. Một bên điên cuồng công kích lên thân thể Chu Kiếm Minh, một bên lại mang thân thể hắn nháy mắt thoát xa hơn mười trượng. Trong suốt quá trình, Chu Kiếm Minh không ngừng tiếp nhận công kích như vũ bão của hắn, đến cuối cùng cũng ngừng lại. Thân hình vốn cao lớn khôi ngô của Chu Kiếm Minh đã muốn trở thành một đám thịt vụn từ đầu đến chân. Cứ như thế mà buông ra cả người đổ xuống chân, không phát ra thanh âm gì nữa.

Ngay cả một mảnh xương cốt của hắn, cũng đã hóa thành bột phấn!

Trên ven đường đi mọi vật vì liên tục va đập với xác người cũng đều bị lực lượng điên cuồng tấn công đó mà vỡ vụn bay toán loạn.

- Nhị sư đệ...

- Nhị sư huynh...

Hai tiếng gào bi phẫn tê tâm liệt phế vang lên, Lệ Kiếm Hồng và tam sư muội Phương Phiêu Hồng khóe mắt như rách ra đồng thời bỏ qua đối thủ lao tới. Nhưng mọi chuyện đã quá chậm, Chu Kiếm Minh chỉ còn lại một đám thịt vụn, ngay cả một hơi tàn cũng không có, rõ ràng đã chết từ lâu rồi.

- Huyết kiếm đường sao? Ngươi là ai?

Lệ Kiếm Hồng hai mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu máu kia.

- Nhãn lực của Lệ đại gia quả nhiên không tồi, tại hạ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt của Huyết Kiếm Môn, hai vị là Thiên Huyền cao thủ nổi danh đã lâu như sấm bên tai, hôm nay gặp được thật là tam sinh hữu hạnh.

Huyết nhân kia ha ha cười, từ từ xoa xoa thịt vụn và bột phấn xương cốt trên tay quay người nói:

- Vừa nãy định nói ba vị đại danh vang dội đã lâu, nhưng tiếc là tam gia đã trở thành cát bụi, nên đành phải nói hai vị. Điểm thất lễ này hai vị Thiên Huyền cường giả không nên trách tội.

Sắc mặt Quân Mạc Tà đang ở trên cây cực kỳ phấn khích, người này vừa nói mấy câu, quả thực rất tuyệt. Chà đạp người ta nhưng cả một lời thô tục cũng không có, thật hợp ý ta! Nếu là ta thì ta cũng sẽ nói như vậy, khó nhất là hắn so với ta một chữ cũng không kém. Chỉ xét riêng điểm này, bổn thiếu gia quyết định phải cho hắn chết toàn thây!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.