Dị Thế Tà Quân

Chương 335: Thiên Phạt đệ nhất nhân!



Dịch Giả: Tiểu Ngọc

Sau khi âm thanh gầm rống kinh tâm động phách, ba đời khó thể quên được của hàng ức vạn Huyền thú đó qua đi, lại có thêm hai tiếng hú dài khác thường trước sau ầm ầm vang lên, tất cả mọi người trong Thiên Nam thành đều nghe rõ mồn một.

Hai tiếng hú đó, một thì trong trẻo cao vút, một thì hùng hồn vang vọng; đúng là âm thanh của hai vị Thiên Phạt thú Vương, Hạc Trùng Tiếu và Hùng Khai Sơn!

Bất quá, chỉ có vài người biết được, đầu sỏ của Huyền thú triều lần này chính là hai người bọn họ!

"Sưu" một tiếng, một con bạch hạc rất lớn đột nhiên từ phía bắc bay vụt xuống phía nam nhanh như chớp. Nhìn từ phía xa chỉ thấy đại bạch hạc hai cánh dang ra hết cỡ, sải cánh rộng ít nhất cũng phải năm sáu trượng. Trên đầu đỉnh có một chiếc hạc quan đỏ thắm, dưới ánh mặt trời không ngờ sinh ra hào quang rực rỡ. Chiếc mỏ cực dài giống hệt một thanh lợi kiếm xuyên phá phong vân!

Vào thời điểm đại bạch hạc bay qua đỉnh đầu, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng. Tuy nhiên cự đại bạch hạc cũng chỉ khinh thường thoáng nhìn xuống mọi người phía bên dưới. Trong nháy mắt, cự sí che không, thiên địa hôn ám, tựa như trên bầu trời có một đám mây đen chợt đến rồi chợt đi vậy, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Cùng lúc đó, tại một sơn lâm phía xa có một nhân ảnh đang lao đi rất nhanh trong đó, mặc kệ cây cối cản trở trước mặt vẫn lao đi vun vút, không có dừng lại. Tất cả những nơi hắn phi thân qua, tất cả đại thụ đều bị hắn đụng cho gẫy đổ. Ban đầu hắn phi thân trèo lên đại thụ, sau đó mượn lực từ đại thụ mạnh mẽ vọt đi. Tới khi đại thụ ầm ầm đổ xuống thì đã không còn thấy bóng dáng hắn đâu rồi.

Thân ảnh Lệ Tuyệt Thiên đột nhiên phóng lên nóc nhà.

Trong quá trình đó, toàn bộ chân tay hắn đều không có cử động một chút nào, thậm chí, cả một cộng tóc cũng không có lay động, cứ như vậy mà đột ngột bay lên, vô cùng dị thường. Cho tận tới khi hắn dừng lại trên nóc nhà, tại chỗ hắn vừa đứng vẫn còn một hư ảnh vô cùng sống động đang từ từ tiêu tán.

Đây không còn là kinh không thân pháp đơn thuần nữa rồi, nó giống như một loại ma thuật khó thể diển tả được!

- Phải chăng là Mai Tôn giả đại giá quang lâm? Bản tọa Lệ Tuyệt Thiên không có tiếp đón từ xa!

Lệ Tuyệt Thiên vận toàn bộ Huyền công bản thân, phát ra âm thanh hùng hậu truyền ra xa. Tất cả đều được thực hiện sau khi hắn lên trên nóc nhà, rồi qua một hồi lâu ngưng tụ huyền công, âm thanh mới vang lên, bởi lẽ, so với Thiên Phạt lão đại như thần long chỉ thấy đầu, hắn sợ bị mất mặt, đồng thời cũng không muốn rơi xuống thế hạ phong.

Âm thanh hùng hậu bỗng nhiên bạo khởi trong thiên không, chậm rãi truyền thẳng xuống phía nam. Mọi người tại đây tuy nghe thấy rất bình thường, nhưng sau khi âm thanh được phát ra và truyền đi, khi đến thâm sơn cùng cốc lại giống như sấm rền sét giật, vạn mã phi nhanh. Thanh thế dị thường cường đại.

Âm thanh từ núi rừng đằng xa không ngừng vọng lại. Sau một hồi lâu mới dừng hẳn.

Không có tiếp đón từ xa....

.... tiếp đón từ xa...

.... từ xa!

.... từ xa!

Bốn phía sơn lâm một mảng kinh hãi. Không ngờ những Huyền thú tu vi thấp một chút, dưới tác động của âm thanh do Lệ Tuyệt Thiên phát ra khi nãy bị làm cho hoảng sợ, còn làm cho một số trở lên hỗn loạn.

Không thể không thừa nhận, mặc dù chiêu thức dùng âm thanh công kích vừa rồi của Lệ Tuyệt Thiên so với tiếng hú của Thiên Phạt thú Vương ảnh hưởng tuy không cường đại bằng, thế nhưng đơn nếu chỉ đơn thuần nói về cảnh giới cũng không thua kém, mà là cùng đẳng cấp!

Sau một lúc lâu...

Một âm thanh trong trẻo lãng đãng truyền đến. Tất cả mọi người chỗ này đều vô cùng minh bạch, người phát ra âm thanh kia sợ rằng cũng cách xa nơi đây chừng vài chục dặm. Thế nhưng vừa nghe tất cả lại cứ ngỡ như người đó đang đứng ở trước mặt nói chuyện vậy.

Giọng nói của người này rất quái lạ, trung chính bình hòa, làm cho người nghe hoàn toàn không nhận biết được người nói là nam hay nữ.

- Lệ Tuyệt Thiên a! Nguyên lai là ngươi! Ta còn tưởng là người nào có được tu vi như vậy! Ha hả! Cái này cũng khó trách a! Ta vốn đang không rõ tại sao hai vị đệ đệ của ta lại nổi giận như vậy, người bình thường sao có thể được bọn chúng để trong mắt, cùng lắm cũng chỉ là một bữa ngon lành mà thôi! Không sai, không sai, Lệ Tuyệt Thiên, ngươi đã tiến bộ rồi. Thật sự đã tiến bộ rồi!

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều có cảm giác da đầu tê dại. Trong mắt mọi người, Lệ Tuyệt Thiên chính là một nhân vật phong vân, cường hãn, được cả thiên hạ công nhận là cường giả đứng thứ hai trong Bát đại chí tôn, đây tuyệt đối là một nhân vật cường hãn!

Thê nhưng người này nói chuyện với Lệ Tuyệt Thiên hoàn toàn không có một chút nào gọi là để ý, tôn trọng hắn. Thậm chí còn tỏ vẻ khích lệ hắn, " Ngươi đã tiến bộ rồi..."

Câu nói này giống như một lão sư đang khích lệ một chàng trai trẻ thông minh đang chăm chú nghe mình giảng bài vậy, đại loại là: "Anh bạn trẻ, cậu tiến bộ rồi, cậu thật sự là một đứa trẻ ngoan a!"

Âm thanh của Lệ Tuyệt Thiên tuy rằng thanh thế cái thế vô song, thanh uy cực lớn, còn giọng nói của đối phương lại rất bình hòa, tựa hồ không có dụng lực chút nào, thế nhưng mọi người tại đây có ai không phải là cao thủ? Sao có thể không nhận ra được, tu vi người này so với Lệ Tuyệt Thiên chỉ sợ còn cao hơn rất nhiều! Cơ bản là không cùng đẳng cấp! Dù cho cấp độ hai bên là tương đương, nhưng ít ra cũng chênh lệch giống như Lệ Tuyệt Thiên và Ưng Bác Không vậy!

Cùng một cự ly như thế, câu nói của Lệ Tuyệt Thiên làm dấy lên một trận hồi âm vang vọng thiên địa. Thế nhưng người đối diện khi nói chuyện không ngờ lại không có sinh ra hồi âm! Địa phương này được bao quanh bởi núi non cho nên chỉ cần là một tiếng ho cũng có thể làm xuất hiện âm thanh vọng lại. Vậy mà người kia cách xa ngoài mười dặm nói chuyện cự nhiên lại không tạo ra một chút phản âm nào!

Cái này đơn thuần chính là chênh lệch về khả năng khống chế, dụng lực! Chỉ cần chứng kiến một màn vừa rồi cũng đủ biết, khả năng khống chế lực của người này đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa, đăng phong tạo cực!

Lệ Tuyệt Thiên cao giọng nói:

- Nguyên nhân việc này chính là do hai người bọn họ trêu chọc Huyết Hồn sơn trang chúng ta, Lệ Tuyệt Thiên ta chẳng lẽ lại khoanh tay đứng nhìn, không thể phản kích được? Còn về phần "chịu thiệt" ư, lấy pháp nhãn của Mai Tôn Giả lẽ nào lại nhìn không ra, rốt cuộc là ai mới là người chịu thiệt đây? Bọn họ không mời mà tới, sau khi gây chuyện cắp đít bỏ đi không lời giải thích, làm cho Huyết hồn sơn trang trở thành một mảnh tro tàn! Nếu như không phải ta mặt dày hướng Mai Tôn Giả người tìm một lời giải đáp thì không biết Mai Tôn Giả sẽ giải thích như thế nào đây?

Trong lời nói của Lệ Tuyệt Thiên đã hàm chứa ý chấn vấn! Mặc dù đối với mặt với địch nhân có tu vi co với bản thân cao hơn rất nhiều, nhưng Lệ Tuyệt Thiên thân là đệ nhị Chí Tôn, cũng không có tỏ ra thua thiệt chút nào, ngôn từ cứng rắn không chịu nép vế.

Âm thanh sắc nhọn từ xa vọng lại:

- Lệ Tuyệt Thiên! Theo như lời ngươi vừa nói, lẽ nào ngươi đánh hai đệ đệ của ta là đúng? Không lẽ ngươi nghĩ ta dễ bị khi phụ như vậy? Lệ Tuyệt Thiên! Ngươi khẳng định bản thân không phải đang mơ ngủ đấy chứ?

Mọi người trong lòng nhất loạt chấn động: Đối phương cũng là một điển hình về bao che khuyết điểm cho người của bên mình a! Thật không dám nghĩ tới, tại nơi đây, ngày hôm nay đã được đại khai nhãn giới rồi! Lúc trước đã chứng kiến Lệ Tuyệt Thiên Chí tôn vì bao che con mình mà chuyển đề tài nói chuyện, hiện tại lại biết thêm một người, càng không biết phân biệt phải trái.... Cái này có nên tính là nhân quả tuần hoàn, báo ứng hay không đây?

Quân Mạc Tà vuốt vuốt cằm, trong lòng có chút thưởng thức: sảng khoái a! Tính tình không ngờ lại giống hệt ca ca ta. Về sau nếu như có chuyện tốt phải tính cho "Mai Tôn Giả" này một phần mới được...

- Không dám!

Lệ Tuyệt Thiên hừ một tiếng nói:

- Chỉ là công đạo tại lòng người, mọi việc tất có nguyên nhân, tất nhiên phải nói đạo lý mà thôi. Ngay cả thiên hạ đệ nhất nhân cũng không thể không giảng đạo lý được!

Người nọ cười dài một tiếng:

- Giảng đạo lý? Lệ Tuyệt Thiên, ngươi nói câu này không cảm thấy buồn cười chút nào sao! Lệ Tuyệt Thiên ngươi trong đời từng giảng đạo lý với ai chưa? Tại sao lại đổ tội "không giảng đạo lý" lên đầu Thiên Phạt chúng ta! Có thể giảng đạo lý với cường giả sao? "Công đạo tại lòng người", tuy lời này là do Lệ Tuyệt Thiên Chí Tôn ngươi vừa nói, nhưng bản thân ngươi có tin tưởng vào nó không?

Những lời này quả thật có chút cay độc! Cái gọi là luật pháp của nhân gian, bất quá chỉ là công cụ đệ trói buộc người bình thường mà thôi. Còn đối với những cườn giả siêu nhiên tầm cỡ như hai người bọn họ thì, tất cả những cái đó đều vô nghĩa!

"Công đạo tại lòng người", đối với cường giả mà nói, cùng lắm đó cũng chỉ là câu nói cửa miệng, là lời nói suông mà thôi!

Ở trong thế giới cường giả này, chỉ ai có nắm đấm lớn hơn thì mới có công đạo.

Nhưng lời người kia vừa nói tuy có vẻ như già mồm cãi cố, thế nhưng tất cả đều lá sự thực! Hơn nữa lời châm chọc này đối với Lệ Tuyệt Thiên quả là cay độc. Ngược lại Quân Mạc Tà nghe mấy lời đó trong lòng lại cảm thấy vô cùng thư thái. Dường như chỉ muốn chỉ thẳng tay vào mũi Lệ Tyệt Thiên mà mắng: Lão hỗn đản, ngươi luôn miệng nói cái gì mà giảng đạo lý, nói cái gì mà công đạo tại lòng người, nhưng bản thân ngươi có bao giờ nói công đạo, giảng đạo lý không? Con của ngươi cường ngạnh đi cướp con dâu nhà người ta ngươi có giảng đạo lý không? Công đạo ở đâu đây?

Quả nhiên là ác nhân tất hữu ác nhân trị nha!

Lệ Tuyệt Thiên âm trầm hừ một tiếng, nói:

- Mai Tôn giả những lời này, chắc không phải là muốn chẳng phân biệt tốt xấu, bao che người của mình sao?

Tuyệt Thiên Chí tôn thủy chung vẫn là một trong Thiên hạ Bát đại Chí Tôn, không muốn gạt bỏ lương tâm nói chuyện, đơn giản chỉ đưa vấn đề ra nói trước hòng làm rõ phải trái. Hơn nữa, đương trường còn có mặt rất nhiều cường giả nổi danh trong thiên hạ, dù cho Mai Tôn giả này có bản lãnh thông thiên, cũng chưa chắc có thể một tay đấu lại với tất cả cao thủ chỗ này!

Người nọ đúng là dị thường cường ngạnh, tiếp tục nói:

- Ta muốn bao che đó, bằng vào một mình Lệ Tuyệt Thiên ngươi thì có thể làm gì? Bát đại Chí Tôn các ngươi tuy trên tục giới uy chấn thiên hạ nhưng cũng không xứng được ta để vào trong mắt! Lệ Tuyệt Thiên, ta van ngươi đó, trước khi nói chuyện ngươi hãy nghĩ xem ngươi đang nói chuyện với ai nha!

Nói đến đây, người nọ đột ngột ngừng lại, tựa như đang gặp phải chuyện gì đó, nhưng sau kih im lặng một hồi, đột nhiên nổi giận, gầm lên một tiếng, hung ác hỏi thăm:

- Lệ Tuyệt Thiên, ngươi tiến nhập Độn Thế tiên cung từ khi nào? Không ngờ dám dùng Độn Mạch Tâm Kiếm đả thương tứ đệ ta? Quả là lớn gan!

Âm thanh vừa phát ra, kinh thiên động địa! Ngay cả phong vân cũng bị âm thanh phẫn nộ đó làm cho rung động không thôi! Từ đó có thể thấy được Thiên Phạt lão đại thực sự đã động nộ rồi! Xem ra, Hùng Khai Sơn bị thương hiện đang đứng trước mặt của hắn, nói cho hắn biết được thương thế của bản thân.

Quân Mạc Tà trong lòng khẽ động, Độn Thế tiên cung. Đó địa phương nào? Vì sao chưa từng nghe nói qua? Nhìn mọi người xung quanh, trên mặt cũng hiện lên thần sắc mơ hồ khó hiểu. Hiển nhiên, bọn họ cũng chưa có nghe qua về địa phương này....

Mọi người nhất thời nghi hoặc, Quân Mạc Tà lại càng thấy trầm trọng hơn một bậc, Độn Thế tiên cung tạm thời còn chưa tham dự, thế nhưng Lệ Tuyệt Thiên không ngờ đã có thể đả thương được Hùng Khai Sơn, hơn nữa xem tình hình này thì thương thế đó cũng không nhẹ, chí ít là ngoài sức tường tưởng của mọi người. Hơn nữa, thể chất của Huyền thú luôn vượt xa nhân loại, mà Hùng Khai Sơn lại chính là Cự Hùng thú vương, cho nên sẽ càng cường hãn hơn. Lúc trước hắn từng bị Ưng Bác Không và Thạch Trường Tiếu vây công, đánh đấm thậm tệ mà vẫn không bị tổn thương chút nào, cái này đủ thấy sức phòng ngự toàn thân của hắn cường hãn tới bực nào.

Tuy nhiên, lúc này đây, Lệ Tuyệt Thiên lại thi triển cái gì mà" Độn Mạch Tâm Kiếm" đánh hắn bị thương nặng, điều này chứng tỏ chiêu thức kia phải uy lực tới mức nào, không cần nói chắc cũng có thể hiểu được!

- Nếu buông tay được thì buông tay! Mai tôn Giả! Không nên vì xúc động nhất thời mà rước họa vào thân....

Trong âm thanh của Lệ Tuyệt Thiên đã mang theo chút cảnh cáo, hăm dọa, hắn nói tiếp:

- Nếu vạn nhất chuyện này huyên náo quá mức, làm cho thánh địa nổi giận, cho dù Mai Tôn Giả bản lãnh thông thiên cũng nên hảo hảo lo lắng cho bản thân mình đi?

Đối với câu hỏi của đối phương rằng hắn tiến nhập Độn Thế Tiên Cung từ khi nào, không ngờ hắn lại không thèm trả lời!

- Ha ha ha...

Tiếng cười lạnh lẽo vang lên, chấn động thiên không, liên miên không dứt, sau một hồi lâu, tiếng cười dừng lại giọng nói người kia lại vang lên:

- Lệ Tuyệt Thiên, đây là ngươi đang mang thánh địa ra uy hiếp ta sao?

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.