Dị Thế Tà Quân

Chương 338: Cơn giận của thiên phạt



- Dạ!

Hạc Trùng Tiêu gật đầu khẳng định, sau đó nói tiếp:

- Điểm ấy đệ rất tin tưởng. Lúc đó hắn đã từng dùng khí thí nghiệm một lần trên người đệ cùng với lão Tứ, quả thực sau khi trải qua việc hắn thúc dục công pháp nguyên khí trong cơ thể đệ không chỉ tăng lên gấp mười, thậm chí bình cảnh đã trải qua rất nhiều năm của bọn đệ cũng có dấu hiệu đột phá! Cho nên chuyện hắn có thể giúp chúng ta tiến giai, đệ có thể bảo chứng, việc này không có gì nghi ngờ cả!

Hạc Trùng Tiêu nghiêm túc nói.

- Nguyên lai thực sự có loại chuyện này.

Hắc bào nhân thì thào nói, thanh âm có phần mờ ảo:

- Đã như vầy các ngươi cũng không có gì đáng trách cả. Nhưng, lúc ấy vì sao ngươi không thử cùng lão Tứ liên thủ bắt hắn, nếu như có thể hoàn toàn khống chế người này trong tay, vậy một lần vất vả suốt đời nhàn nhã rồi.

- Cho dù thực lực cao tới đâu, nếu so ra có lẽ cũng kém Lệ Tuyệt Thiên a? Giới thế tục làm gì còn siêu cấp cao thủ nữa? Ngươi mà liên thủ cùng lão Tứ, nếu như lộ ra nguyên hình, tuyệt sẽ không thua Tuyệt Thiên chí tôn. Tối thiểu cũng có thể thử mà.

Hạc Trùng Tiêu cười khổ một tiếng nói:

- Lão đại, ngài tưởng bọn đệ không muốn thử sao? Lúc ấy bọn đệ đã đứng ra so đấu, chính là cũng nghĩ tới chuyện này.

- Ngài lại không biết chứ, lúc ấy người nọ cho bọn đệ có cảm giác áp bách rất lớn, chỉ bằng vào khí thế, nói không dễ nghe chứ, cảm giác so với lão đại ngài còn mạnh hơn nhiều! Hơn nữa chỉ bằng vào việc người ta có thể trợ giúp chúng ta tăng lên tu vi, thực lực khẳng định sẽ không kém, nếu bọn đệ không có cách nào dùng một kích đắc thủ, phỏng chừng chuyện tiến giai vĩnh viễn sẽ bị chôn vùi.

- Ba lượt so tài, cuối cùng đệ cùng lão Hùng cam bái hạ phong! Căn bản không phải là đối thủ của người ta!

- Ngài cũng không phải không biết, chuyện này đối với chúng ta mà nói rất có sức hấp dẫn, đệ cùng với lão Tứ đã bị vây ở bình cảnh gần bốn mươi năm rồi. Mặc dù nhiều năm không thấy Nhị ca, thế nhưng chưa chắc hắn đã thành công tiến giai, không chừng còn thụt lùi. Vả lại, lúc ấy người nọ đưa ra yêu cầu rất đơn giản, cũng chỉ là muốn bọn đệ cản trở Huyết Hồn sơn trang Bắc thượng cùng với đem con trai của Lệ Tuyệt Thiên đánh cho một hai tháng không thể xuống giường được, thật sự không phải là việc gì khó khăn. Cho nên đệ cùng lão Tứ không có thương lượng với ngài liền đáp ứng ngay...

- Quả thực chuyện này chính xác là không có gì khó, so ra chúng ta vẫn là chiếm đại tiện nghi... Thế nhưng vì sao chuyện tình lại đến nước này? Sao lại đem nửa thiên hạ huyền giả tụ tập trước cửa nhà chúng ta!

Thân thể hắc bào nhân hơi nghiêng ngả.

- Thật ra bản ý của đệ là, thừa dịp ban đêm phóng một mồi lửa, đem Huyết Hồn sơn trang đốt sạch, sau đó đích thân xuất thủ, thừa dịp loạn đem con trai của Lệ Tuyệt Thiên đánh một trận cho xong việc, nếu như thuận lợi tuyệt đối có thể làm như thần không biết quỷ không hay, nhưng lão Hùng, lão Hùng hắn, không ngờ trong lúc ban ngày ban mặt hắn nhảy vào Huyết Hồn sơn trang, kêu to la hét muốn đánh què chân Lệ Đằng Vân, lại còn kiêu ngạo chủ động đem bảo Lệ Đằng Vân tự chặt đứt chân của mình, đừng nói là Lệ Tuyệt Thiên, cho dù là đệ cũng không thể đáp ứng chuyện này...

Hạc Trùng Tiêu hung hăng tố cáo Hùng Khai Sơn.

- Tam ca, ta…ĐCM, Hạc Lão Tam ngươi, ngươi lại còn bán đứng ta? Không phải là ta cũng muốn nhanh làm xong việc sao? Theo như chủ ý của ngươi sẽ làm chậm mất bao nhiêu thời gian! Hơn nữa, lén lút như vậy căn bản không đã nghiền, vạn nhất làm xong việc người ta biết lại nói chúng ta là là con rùa rụt đầu thì sao...

Hùng Khai Sơn đỏ mặt tía tai kêu lên. Mà còn chưa nói xong hắn liền cảm thấy toàn thân phát lạnh, lập tức không dám lên tiếng nữa.

- Sao biết Huyết Hồn sơn trang lại đương nhiên không thèm nói nhiều với lão Hùng ngươi, ngay ngày hôm ấy trực tiếp đánh, chúng ta còn có phần chiếm thượng phong, những người kia đã bị thương, thế nhưng Lệ Đằng Vân thủy chung lại trốn tránh không có ra mặt, nhưng mà đến ngày hôm sau chúng ta lại tới, sinh tử chí tôn Thạch Trường Tiếu cũng đột nhiên xuất hiện tại Huyết Hồn sơn trang. Có hắn tọa trấn chúng ta tự nhiên sẽ rất khó chiếm được tiện nghi, cứ như vậy liên tục đánh vài ngày. Nguyên bản cho dù như thế cũng không phải là đại sự gì, tuy nhiên Lệ Đằng Vân lại chưa thể sửa được mà cả Huyết Hồn sơn trang đã cơ hồ bị phá, thế nhưng vào thời điểm mấu chốt này, Lệ Tuyệt Thiên lão cẩu này không ngờ lại trở lại...

Hạc Trùng Tiêu liếm liếm môi dưới, không có nói thêm nữa, ánh mắt có phần né tránh trên mặt cũng lộ ra thần sắc tức giận.

- Các ngươi tìm tới cửa nhà người ta gây chuyện, còn yêu cầu con người ta là Thiếu trang chủ tới để cho các ngươi chặt chân, người quái gở mới hợp tác với các ngươi như vậy? Các ngươi còn tức giận cái gì, dựa theo suy nghĩ của các ngươi, phỏng chừng Lệ Tuyệt Thiên đã lập tức tức chết rồi, Huyết Hồn sơn trang lớn như vậy, cả đời tâm huyết của hắn, còn tới phá ra thành cái dạng như vậy! Thế lực lớn như thế sao có thể chịu được nhục như vậy?

Hắc bào nhân hắc hắc cười lạnh hai tiếng, nói:

- Hai người các ngươi thật cho là thiên hạ không có ai sao? Thật sự là buồn cười! Lúc trước âm thầm làm việc cũng thôi đi, lại còn ngang nhiên lên tiếng, Hùng Khai Sơn, ta đều nghe nói hùng tâm gan báo, ta lại muốn móc ra nhìn xem, mật gấu đến tột cùng là to hơn hay gan báo lớn hơn...

Hùng Khai Sơn cứng họng, e hèm e hèm hai tiếng, trực tiếp khép lại cái miệng rộng.

- Còn sau này thì sao?

Hắc bào nhân truy vấn.

- Về sau...Đánh tiếp, sau đó đệ đột nhiên phát hiện, trên người Lệ Tuyệt Thiên có khí tức đặc dị của Huyền Đan ba động, tựa hồ như đã nuốt một loại Huyền Đan nào đó, hơn nữa thấp nhất cũng là cửu cấp, cùng loại với khí tức của Báo vương, nhưng mà còn chưa có vận hành được. Thế cho nên đệ mới lập tức nổi lên lòng nghi ngờ.

Trên mặt Hạc Trùng Tiêu hiện lên vẻ phẫn nộ nói:

- Vào hai năm trước, Báo vương mất tích một cách kỳ lạ, đệ cùng lão Hùng trước sau tra xét một thời gian, chung quy đều không có tin tức gì, thành Thiên Hương bên kia lại xuất hiện tin tức cửu cấp đỉnh phong Huyền Đan, bọn đệ mới ôm tâm tư này tới đó, không ngờ không phải, thế nhưng dựa theo đổ ước của vị cao nhân thần bí kia đi tìm Huyết Hồn sơn trang gây phiền toái, cuối cùng lại phát ra năng lượng ba động Huyền Đan của Báo vương trên người Lệ Tuyệt Thiên!

- Báo vương!

Thanh âm của hắc bào nhân như rít lên:

-Đúng là Báo vương sao? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Các ngươi nói rõ ràng ra xem!

Khẩu khí của hắn có chút băng hàn:

- Ta lại đang phân vân, lần này xuất quan tại sao không có thấy bóng dáng của Báo vương. Nguyên lai sớm đã bị người giết thịt, thậm chí Huyền Đan cũng đã trở thành ba động trong thân thể người khác...Giỏi lắm...lão Tam, lão Tứ, ta bế quan có mấy năm, hai người các ngươi quản lý thiên phạt rất tốt, ngay cả Báo vương cũng bị giết mất. Vậy mà còn nói với ta là thần bí mất tích. Giỏi lắm! Rất giỏi!

Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn đồng thời biến sắc, bịch một tiếng đều quỳ xuống, mồ hôi trên trán tuôn ra như mưa! Hai người bọn họ đều nghe ra, cũng đều minh bạch, lão đại chỉ cần dùng loại thanh âm đứt quãng này để nói chuyện. Đó chính là biểu hiện của vẻ tức giận tới cực điểm! Xem ra lúc này đây anh em hai người thảm rồi.

- Hừ, năm đó Vương Thượng còn tại vị, Thiên Phạt sâm lâm tổng cộng có thập đại Thú Vương, ngạo nghễ thiên hạ, ngay cả tam đại Thánh Địa cũng không coi ra gì! Cảnh tượng hùng tráng cỡ nào! Từ khi Vương Thượng quy tiên, chín vị Thú Vương ca ca cũng nản lòng thoái chí, quy ẩn không ra, cho nên mới có ngày chúng ta quật khởi. Ngắn ngủn có mấy trăm năm thời gian mới lên Thú Vương, chung quy cũng chỉ có mười hai vị, ta vốn định lần này nếu không thể tiếp diễn huy hoàng như ngày xưa, ít nhất cũng có thể duy trì uy danh thiên phạt của chúng ta!

- Nhưng sao lại đoán được, ngắn ngủn vài thập niên này, lão Nhị Điêu Vương bị Vân Biệt Trần đổ ước lừa đi, không ngờ trở thành tọa kỵ của lão tiểu tử kia! Trở thành nỗi sỉ nhục của thiên phạt ta! Lão Trùng còn chưa hóa hình, lão Lục Sư Vương, lão thất Hầu Vương sáu mươi năm trước trong một trận chiến, đã bị bát đại chí tôn đánh cho trở về nguyên hình, sáu mươi năm qua cũng không thể khôi phục lại như ngày trước...

Thanh âm của hắn rất thê lương, Bạch Ngọc sư tử Thú Vương cùng Kim Mao Hầu Thú Vương ở phía sau lưng Hùng Khai Sơn đều cúi thấp đầu xuống, hai vị Thú Vương bị đánh trở lại nguyên hình chính là hai người bọn họ.

- Lão Ngũ tại ba mươi năm trước ra ngoài thiên phạt làm việc. Lại đột nhiên bị chín tên thần bí thần huyền không biết lai lịch vây công, cuối cùng chết oan chết uổng! Thậm chí ngay cả Huyền Đan cũng không biết ở đâu, trở thành nghi án không có manh mối. Hôm nay Lão thập nhất Vương Ly lại kỳ quái chết, ngay cả Huyền Đan cũng rơi vào trong bụng Lệ Tuyệt Thiên... Mười hai đại Thú Vương, chỉ còn lại có vài người, ta, Hạc Vương, Hùng vương, Xà Vương, Hổ Vương cùng Ưng Vương mà thôi!

Khí tức trên người hắc bào nhân càng ngày càng trầm xuống. Càng lúc càng tức giận, đột nhiên phẫn nộ quát:

- Hôm nay còn là thiên phạt sao? Còn xứng đáng với thiên phạt hung địa sao? Bảy đại Thú Vương các ngươi tính cả trăm vạn huynh đệ liên hợp tiến công lại không công được một Huyết Hồn sơn trang sao? Hừ?

Khí tức toàn thân hắn ầm ầm phát tán ra, tựa như một quả bom đột nhiên nổ vang trong Thiên Phạt sâm lâm, khí tức sắc bén phát tán ra tứ phía, bảy đại Thú Vương ở trước mặt hắn không thể nào chống đỡ, cũng không dám chống cự, thân thể đều bị đánh bật ra ngoài, trong phạm vi chung quanh ba mươi trượng, tất cả các loại cây cối lớn nhỏ đều bị bẻ gẫy, sau đó ở giữa không trung hóa thành mảnh vụn.

Trên mặt đất xuất hiện một bãi đất trống, không còn sót lại một ngọn cỏ nào!

Thiên phạt đệ nhất vương giả giận dữ, không ngờ lại mãnh liệt như vậy!

- Lão đại, ngài bớt giận, ngài hiện tại đang ở trong thời khắc quan trọng, tuyệt đối không thể nổi giận a...

Bảy đại Thú Vương đều quỳ xuống, tận lực cầu khẩn.

Hắc bào nhân ẩn thân trong đám hắc bào, thấp thoáng có thể trông thấy, người này tựa hồ như ngửa đầu nhìn trời rồi thở dài.

- Xà Vương, Hổ Vương, Ưng Vương ba người các ngươi cũng đã là đỉnh phong rồi đúng không?

Hắc bào nhân thở ra một hơi, tựa hồ như đã bình tĩnh lại, lẳng lặng hỏi.

Một tên đại hán mặc áo vàng, một tên đại hán còn lại đen đúa giống như cục sắt, một vị lục y thiếu nữ đồng thời khom người nói:

- Vâng!

Ở chỗ này, ngoại trừ Hạc Trùng Tiêu cùng Hùng Khai Sơn ra, chỉ có ba người này là hóa thân thành hình người được.

Bạch Ngọc sư tử Thú Vương cùng Kim Mao Hầu Thú Vương ở một bên trong mắt đồng thời lộ ra thần sắc đau xót.

Hai người bọn họ tại sáu mười năm trước đã đạt tới cấp độ hóa hình, nhưng mà bị đánh trở lại nguyên hình, sáu mươi năm qua, vô luận khổ tu như thế nào, cũng không thể quay lại cảnh giới như trước được!

- Cũng đến lúc đột phá rồi, Thế nhưng trên đời đi đâu để tìm được nhiều Phạt Thiên Thánh Quả như vậy đây.

Hắc bào nhân khe khẽ thở dài. Tất cả mọi người đều im lặng không nói, cả khu rừng đột nhiên tĩnh lặng.

- Lần này đã khai chiến, chính là một đi không trở lại! Đơn giản là đem tình thế làm cho càng lớn càng tốt! Ta muốn đánh một trận cho xong, một lần nữa xây dựng Thiên Phạt sâm lâm trở thành đệ nhất hung địa! Cho dù không thể khiến tam đại Thánh Địa một lần nữa thừa nhận chúng ta, thế nhưng ít nhất cũng khiến Lệ Tuyệt Thiên, Vân Biệt Trần không dám tùy tiện tiến vào thiên phạt!

- Thiên phạt chi uy, cũng do một trận chiến này!

Hắc bào nhân chậm chạp nói:

- Thế nhưng một trận chiến này nếu như thất bại, các ngươi nên biết kết quả sẽ như thế nào!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.