Dị Thế Tà Quân

Chương 367: Đại chiến Lệ Vô Bi



Thiên Địa Tù Lung của Mai tôn giả quả nhiên là quỷ thần khó lường.

"Ta muốn động cũng không động được a." Quân Mạc Tà thầm mắng trong lòng, thế nhưng bề ngoài hắn lại mỉm cười nhìn Mai tôn giả, quả thực lúc này hắn muốn động cũng không thể động.

Rầm rầm rầm, lại ba cước nữa đá lên mông Quân Mạc Tà. Trong lòng Quân Mạc Tà đã hận tới ngút trời, cơ hồ muốn nổ mạnh! Ngươi sao có thể đá như vậy chứ? Ngươi là lão già biến thái!

Hắn lại không biết, cái miệng nhỏ nhắn của Mai tôn giả dấu sau chiếc khăn đã sớm dẩu lên, nặng nề nhắc lại:

- Ta sẽ tập cho ngươi mỗi ngày cứ thế mà chịu đòn! Ta sẽ nặn, nặn ngươi! Ngươi chính là tên hỗn đản đáng giận! Xem ta đùa chết ngươi như thế nào đi!

Một bên lặng lặng cảnh cáo, một bên không ngừng tung cước, càng đá càng nghiền, nhắc một câu lại đá một cước. Trong khi Xà Vương cùng lãnh huyết chí tôn còn chưa có bắt đầu quyết đấu, cái mông của Quân Mạc Tà cơ hồ đã sưng phù lên, cơ hồ như đội khố mà ra.

Đông Phương Vấn Tình đối diện lại yên tâm cười nói:

- Ngươi xem, Mạc Tà thủy chung vẫn đang mỉm cười, xem ra hắn gặp chuyện tốt rồi.

Quân Vô Ý chú mục nhìn lại, rốt cục mới yên tâm vui mừng cười nói:

- Tiểu tử này thật sự là có phúc lớn mạng lớn, tiền bối cao nhân bực này không ngờ lại nhìn trúng hắn, điều này thực sự là may mắn, là may mắn của Quân gia.

- Đúng vậy, nhìn hắn cười trông rất sung sướng, phỏng chừng Mai tôn giả cho hắn không ít chỗ tốt!

Đông Phương Vấn Đao vân vê cằm, hắc hắc cười nói.

- Nói nhảm, nếu như là ta, ta cũng sẽ cười không khép miệng lại được, người này so với cao nhân cường giả cấp chí tôn còn cao hơn a!

Đông Phương Vấn Kiếm trợn mắt liếc chính Tam đệ của mình. Điều này còn phải nói sao? Thiếu niên tuổi còn trẻ như vậy đã được một vị tuyệt đại cường giả ưu ái như thế, há có thể khó chịu?

Tại sao khi ta còn trẻ lại không có vận khí tốt như vậy chứ? Huynh đệ ba người đều có chút ghen ghét thầm nghĩ. Tiểu tử này dù sao cũng kế thừa một phần huyết thống của chúng ta nên mới được như vậy a.

Bọn họ lại không biết, Quân Mạc Tà hiện tại quả thật là "Sướng" cơ hồ đều "Sướng" muốn chết, chính thức là thống khổ, cái mông không ngừng bị đá, cả người uốn éo sớm đã đỏ hồng lên, quả thực là đau tới tận tim, thế nhưng hết lần này tới lần khác phải làm ra khuôn mặt cười này.

Nếu như đám người cữu cữu biết được Quân Mạc Tà hiện tại chính là "sướng" như vậy. Đảm bảo bọn họ sẽ không còn ghen ghét nữa.

Quân Mạc Tà rõ ràng cảm thấy, cái mông của mình trong khoảng thời gian ngắn này giống như là quả cầu được bơm căng khí phồng lên, trọn vẹn to gấp đôi! Hơn nữa nó lại không ngừng phát triển.

Cái này mà còn là cái mông nữa sao? Đây trực tiếp gọi là nhiệt khí cầu đi cho xong. Ca cứ như vậy ngồi trên bình địa, chậm rãi có một loại cảm giác mình được nâng lên a.

Ngay tại lúc này, chiến trường cũng đã có chút động tĩnh.

- Lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi?

Thanh âm của Xà Vương Thiên Tầm dị thường thanh thúy dễ nghe, thậm chí lại còn chứa một cảm giác dịu dàng, đôi mắt to như nhiếp hồn kia rất là hiếu kỳ cùng khờ dại hỏi.

Thần thái này, động tác này, rõ ràng chính là của tiểu cô nương không hiểu sự đời, sau khi gặp người lạ lại thẹn thùng cùng sợ hãi mà hỏi. Cơ hồ đám người tại chiến trường trong lòng đều dâng lên một loại xúc động: Muốn đi lên xoa xoa đầu nàng, khen một câu: tiểu cô nương rất láu lỉnh, đừng sợ, ca sẽ đi mua kẹo đường cho muội ăn.

Nhưng đối với Lệ Vô Bi lại tuyệt không dám nghĩ như vậy!

Ngoại trừ thiên phạt Thú Vương Mai tôn giả ra, những Thú Vương khác tu vi huyền công xác thực đều kém xa bát đại chí tôn, sở dĩ có thể nổi danh cùng bát đại chí tôn là vì chúng nó mỗi một người đều có thân thể cường hãn tới cực điểm! Đả kích vật lý đối với bọn họ căn bản chỉ là gãi ngứa mà thôi!

Bằng vào thân thể vô cùng cường hoành, cho dù là huyền công hơi kém một chút cũng có thể đứng ngang hàng với bát đại chí tôn, hơn nữa lại có thủ đoạn âm độc xuất quỷ nhập thần, chính mình ngày hôm nay rơi xuống rãnh cũng không phải là không có khả năng!

Tiểu cô nương trước mắt này tuy nhìn như nũng nịu, yếu đuối không chịu nổi một kích. Quả thực phấn nộn giống như một túi nước, thế nhưng Lệ Vô Bi rõ ràng biết, bản thể của tiểu cô nương này chính là một Xà Vương a!

Hơn nữa lại là một kẻ âm độc nhất trong Thiên Phạt sâm lâm!

Quả đấm của mình nếu đánh trên người nàng, chỉ sợ cũng chỉ da thịt hơi hồng lên mà thôi, còn nếu như để nàng đánh lên người mình, bản thân mình có dám đỡ không?

- Là Xà Vương các hạ sao? Ngưỡng một đã lâu!

Lệ Vô Bi như lâm đại địch, tay vừa lộn, hàn quang lấp lánh không ngờ hiện ra một thanh đao răng cưa hình thù kỳ quái! Một mặt bóng loáng phát ra hàn quang khiếp người. Hiển nhiên là một thanh lợi khí chém sắt như chém bùn, mặt khác lại giống như là răng lược, răng cưa dày đặc, đây chính là một thanh lợi khí, còn là một thanh hung khí nữa! Khi chứng kiến chuôi binh khí này, Quân Mạc Tà rốt cục cũng sáng tỏ. Nguyên lai sở dĩ để Lệ Vô Bi xuất hiện, ngoại trừ lý do bất đắc dĩ kia ra, còn có một lý do khác nữa, là do hắn có thanh bảo đao này! Đối phó với da thịt cực dày đao thương bất nhập của đám huyền thú, chuôi đao này của Lệ Vô Bi hiển nhiên có lực sát thương cực lớn! Nhất là răng cưa lại càng là khắc tinh của Xà Vương!

Xà Vương Thiên Tầm hơi e sợ đứng đó, bộ dáng lại có phần điềm đạm đáng yêu, tựa hồ như rất kinh ngạc kêu lên một tiếng:

- Lệ chí tôn, hung khí này thật đáng sợ, ngài có thể tàn nhẫn như vậy sao?

Nói xong nàng liền dùng tay bưng kín khuôn mặt.

Toàn thân Quân Mạc Tà lúc này cũng chỉ còn hai con mắt là có thể chuyển động, tự nhiên là muốn lợi dụng cho thật tốt, lúc này liền thấy được, một bộ quần áo này của Xà Vương Thiên Tầm, rất rất chật, cũng hợp với vóc người nàng, thế nhưng ống tay áo lại thực sự rất rộng, cơ hồ là muốn rủ xuống mặt đất!

Có điểm cổ quái! Tuyệt đối là cổ quái!

Quả nhiên theo những lời này của Xà Vương, Lệ Vô Bi nặng nề hừ một tiếng, cấp tốc nghiêng người, Trường Đao trong tay dị thường nhanh chóng bổ ra một đạo thập tự đao hoa, phảng phất như hai đạo thiểm điện tương giao trên không trung, xuy xuy hai tiếng, hai con rắn nhỏ như cái đũa ngũ sắc bị chém thành bốn đoạn, vặn vẹo thống khổ trên mặt đất.

- Quả nhiên là Xà Vương! Không hổ với cái danh là âm độc!

Lệ Vô Bi tức giận hừ một tiếng, khuôn mặt đen sì có chút hơi trắng, hai con độc xà, cư nhiên là loại cực độc Thất Thải Nương Tử! Nếu như chí tôn cường giả bị cắn một ngụm, mặc dù không mất mạng, thé nhưng cũng ngất ngây một hồi.

Tuy chỉ là tê tê trong thời gian một hai lần hô hấp, thế nhưng đối với loại cường giả như Xà Vương mà nói, điều đó cũng đủ giết chết mình một trăm lần, chính xác là có thể làm được điều đó.

- Oan uổng quá, người ta không có làm gì mà!

Xà Vương Thiên Tầm cười duyên một tiếng:

- A, đó là cái gì vậy, thật là đáng sợ!

Nàng nhìn hai con độc xà trên mặt đất, con mắt mở thật to, tỏ vẻ rất là giật mình kinh hãi.

Lệ Vô Bi dựng đứng cương đao lên "Phanh" một tiếng hạ xuống, lại đập chết một con rắn nữa. Tốc độ của con rắn này càng nhanh hơn trước, hơn nữa lại nhằm vào chỗ hiểm trên cổ họng của Lệ Vô Bi, điểm chết người nhất chính là nó vô thanh vô tức di chuyển, dưới ánh mặt trời lại không có nửa điểm phản quang! Vị Xà Vương này tiến công quả nhiên là khó lòng phòng bị, trong lúc thản nhiên nói chuyện lại có thể vô thanh vô tức hạ tuyệt độc sát thủ.

Quân Mạc Tà thấy vậy, sau lưng bỗng mát lạnh, chính thức người không thể xem bề ngoài, nước thì không thể đem cân đo a.

Nhìn tiểu nha đầu này vừa thanh thuần vừa đáng yêu, lại khờ dại thuần khiết, cả người dường như là vô hại, ai cũng không thể đoán được trong nháy mắt nàng lại ra tay độc ác như vậy! Thật sự là điển hình của loài dế, lén lút đào hang! Lương tâm thật khó dò.

Trên chiến trường lúc này, tình thế lại một lần nữa phát sinh biến hóa.

Cái eo nhỏ nhắn của Xà Vương uốn éo, thân thể uyển chuyển nhanh chóng chuyển động, đột nhiên hai ống tay áo đồng thời vung lên, một thoáng thời gian, đột nhiên một thân ảnh giống như lục sắc cự long từ trong tay áo của nàng phi ra, trong nháy mắt đã dài tới bảy trượng, quả nhiên là không thể tưởng tượng! Kình phong gào thét, chiến trường lập tức biến thành hải dương lục sắc, triệt để bao phủ lấy lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi.

Đây mới chính thức là lúc Xà Vương biểu hiện thực lực!

Một màn lúc trước cũng chỉ là dạo đầu.

Thân ảnh màu đen của Lệ Vô Bi tựa như một khối đá ngầm nhô lên trên mặt biển rộng mênh mông, khuôn mặt hắn trở lên hàn lãnh, lù lù bất động! Chính thức giống như một cột đá chặn giữa dòng nước.

Một tiếng gào thét trầm thấp vang lên, thế công của Xà Vương vẫn không dừng lại, càng thêm hung mãnh dị thường. Đột nhiên thân thể tinh xảo lăng không bay lên, nhẹ nhàng nhảy múa giống như Lăng Ba tiên tử giữa hải dương lục sắc!

Ngọc thủ nhẹ nhàng giương ra, vô số điểm hàn tinh lóe lên rồi biến mất, sau đó từng điểm hàn tinh lại xuất hiện, toàn bộ không chút rơi vãi hướng tới Lệ Vô Bi. Thế nhưng khi ngọc thủ của vị Xà Vương này lại vung hàn tinh lên, thần thái trên khuôn mặt không hề biến đổi vẫn rất thuần khiết, gióng như là trẻ con chơi một trò chơi thú vị không biết mệt mỏi vậy!

Tựa hồ như nàng hoàn toàn không ngờ tới mình chỉ khẽ vung ra một chút hàn tinh đã khiến núi đá thổ địa dưới chân bị nhiễm độc thành vùng đất chết.

Lệ Vô Bi rốt cục không thèm cố thủ nữa, hắn quay mặt về phía Xà Vương đang mãnh liệt tấn công, lãnh huyết chí tôn rốt cuộc cũng tung ra chiêu bí mật. Một tiếng hét trầm ổn vang lên, trường đao giăng khắp nơi, đao khí lẫm nhiên, mang theo sức công phá mãnh liệt, đồng dạng là một lãng hoa ngân bạch sắc chậm rãi thoát ra khỏi bích lục chi hải, cuồn cuộn mà xông lên.

Đao khí tung hoàng xông lên tận trời, vài người chí tôn đang quan sát ở bốn phía đồng thời vận khởi huyền công phòng ngự, đều một mực bảo vệ lấy bản thân, nếu để cho đao khí của Lệ Vô Bi xuyên thấu qua phòng ngự của bọn hắn chui vào trong người, chỉ sợ cũng sẽ giống như mãnh long quá giang bị chém phụt ra một búng máu! Còn chưa làm thương tổn người khác đã khiến người nhà bị thương trước quả là điều không hay!

Lệ Vô Bi chiếm cứ địa lợi, cuồn cuộn phản công, Xà Vương Thiên Tầm lại một mực khống chế trên bầu trời, một đôi chân bạch ngọc càng lúc càng nhanh, bộ dạng thoải mái dần dần biến thành trầm ổn. Cánh tay ngọc trong lúc huy vũ, hàn tinh nối thành một mảnh tuôn rơi xuống bên dưới, càng về sau lại càng nhiều rồi tụ thành một mảng, trở thành một luồng sóng hàn quang!

Trên chiến trường, nguyên bản chính là nơi hung hiểm nhất, lúc này biến thành từng đoàn bích lục nhảy múa vô cùng vui mắt, một mảnh ngân bạch lãng hoa không ngừng bày ra, trên bầu trời lại xuất hiện một luồng sóng hàn quang không ngừng tuôn trào, quả thực chính là khung cảnh tuyệt mỹ!

Bất kì một người nào chứng kiến cảnh này, tuy biết rõ là sát khí dày đặc, thế nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ thoải mái!

Cảnh sắc bực này, quả thực không thuộc về nhân gian nữa!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.