Dị Thế Tà Quân

Chương 381: Ta tới nấu cơm



- Ông trời của ta a!

Quân Mạc Tà trợn tròn con mắt, vội vàng duỗi tay muốn đem hai "Cây tăm đao" từ dưới đất lên. Lúc này mới phát giác ra, không thể nào nhấc được chuôi đao, chuôi đao ít nhất đã tiến sâu vào lòng đất chừng hai thước, hơn nữa vẫn còn tiến thêm!

- Thật sự là lợi hại!

Quân Mạc Tà đánh giá hai thanh tăm đao này, lập tức yêu thích không nỡ rời tay.

Quân Mạc Tà rõ ràng biết, vừa rồi khi mình buông tay, hai thanh đao này rơi xuống đất hoàn toàn ở trạng thái rơi tự do, chính mình không hề dùng một chút lực nào!

Chỉ như vậy thôi đã khiến hai cây tăm đao này xuyên qua mặt gỗ dày 5cm, hơn nữa không hề bị cản giống như đâm xuyên qua không khí lún sâu xuống mặt đất!

Đây là cái khái niệm gì? Mức độ sắc bén của hai thanh đao này đã đạt tới trình độ nào?

Đây tuyệt đối là chung cực thần binh lợi khí mà tất cả mọi người tha thiết ước mơ a!

Nếu như mình dùng phương pháp này để chế tạo cho gia gia, Tam thúc đám người mỗi người một thanh đao hoặc kiếm, như vậy chẳng phải là đem huyền công của hai người tăng lên một cách quá khoa trương sao? Thậm chí còn biến thái một chút, một kiện binh khí tốt tuyệt đối sẽ tăng cường thực lực của người sử dụng nó!

Nặng như vậy, người bình thường tuy không cách nào sử dụng, thế nhưng đối với gia gia là Thiên Huyền đỉnh phong cùng thúc thúc Thiên Huyền trung giai mà nói, ba bốn trăm cân cũng không cần cố sức, cho dù lúc đầu có không quen, thế nhưng tin tưởng qua hơn mười ngày mà nói tuyệt đối có thể quen tay!

Trình độ sắc bén như vậy, tin tưởng cho dù bất kỳ là lớp da của chí tôn cường giả hoặc là huyền thú chi vương cũng tuyệt đối không thể nào chống lại! Nếu như ngày đó bảo đao của Lệ Vô Bi chính là giống với loại này, tin tưởng có thể đánh bại được Xà Vương, thậm chí có thể đọ được với Mai tôn giả!

Nếu như dùng thứ này làm vũ khí bí mật đối phó với phụ nữ thì sao? Quân Mạc Tà dị thường dâm đãng âm hiểm cười hai tiếng. Hai mắt sáng lên. Hắn đã nghĩ tới vô số loại dụng cụ để đối phó cùng tra tấn địch nhân.

Thứ tốt, chính thức là thứ tốt nha!

Ít nhất phi đao của chính mình hiện tại có thể chân chân chính chính là vô địch! Trên đời có loại cao thủ nào có thể chống lại loại thần binh này?

Đáp án là: tuyệt đối không có bất cứ người nào!

Có lẽ có người có thể trốn tránh thoát, nhưng tuyệt đối không thể đỡ được!

Gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật! Quân Mạc Tà hắc hắc cười dài vài tiếng, vô cùng sung sướng. Lúc này mới cảm giác toàn thân vô lực, cơ hồ như khi dùng Hỗn Độn Hỏa tiêu hao hết lực lượng vạy, hắn vội vàng vận dụng một luồng linh khí, lúc này mới chậm rãi khôi phục.

Ài, trên đời tuy không có chuyện cho không a, ngay cả luyện chế hai thanh đao nho nhỏ cũng tiêu hao nhiều lực lương như vậy.

Quân Mạc Tà lại không biết, vừa rồi hắn lấy được loại lực lượng này, lại liên tiếp sử dụng hai lần, hơn nữa mỗi lần lại sợ lực lượng không đủ, cho nên phải dùng toàn lực để làm, chỉ có thể duy trì như vậy, chuyện này xem như không dễ dàng rồi.

Loại năng lực này giống như là lực lượng của Khai Thiên Tạo Hóa Công, cũng phải tu luyện từng bước mới tiến bộ được. Không nên vọng tưởng dùng một ngụm ăn ngay, trên đời há lại có chuyện tốt như vậy? Cho dù là công pháp tiên gia đỉnh cấp cũng tuyệt đối làm không được.

Trên đầu toát mồ hôi lạnh, Quân Mạc Tà một bên vận công một bên lùi lại hai bước, từ từ ngồi xuống ghế. Theo sự vận hành Khai Thiên Tạo Hóa Công càng lúc càng nhanh, thể lực của hắn cũng hồi phục từng phần một.

- Mạc Tà ca ca, chàng đã về rồi. Chàng có ở bên trong không thế?

Cửa ra vào truyền tới thanh âm ngọt ngào của Độc Cô Tiểu Nghệ, ẩn ẩn có vài phần thẹn thùng cùng lúng túng trong đó, tiếp đó tấm vải cửa được vén lên, Độc Cô Tiểu Nghệ ôm một cái hồ lô rượu tinh xảo lén lút đi vào.

Chẳng lẽ cần phải cứng rắn giương cung?

Độc Cô Tiểu Nghệ có chút chột dạ. Thậm chí còn có chút ảo não, bởi vì Quân Mạc Tà trở về không đúng lúc.

Cư nhiên hắn lại trở lại vào buổi trưa, tại sao không về muộn hơn chút nữa cơ chứ. Điều này làm cho kế hoạch nấu cơm của Độc Cô đại tiểu thư cơ hồ phá sản.

Thế nhưng nàng nghiêng đầu cân nhắc nửa ngày, vẫn là quyết định tới sau đó làm ra hành động tiếp theo. Nếu như Quân Mạc Tà có thể thật thà hứa hẹn với mình một lời mà nói, mình sẽ không nấu hắn, vạn nhất rắn dứt khoát từ chối, hừ hừ, vậy cũng không giảng đạo lý nữa, lập tức nấu hắn ngay tại chỗ đi! Dụ dỗ, bản thân mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi!

Đương nhiên, Độc Cô Tiểu Nghệ đã chuẩn bị rượu thuốc cẩn thận rồi mang theo. Phụ thân thường nói, chuẩn bị cẩn thận phòng trừ mọi hậu hoạn mới có thể thuận lợi trăm trận trăm thắng.

Cho nên Độc Cô Tiểu Nghệ tìm trăm phương ngàn kế nhằm thoát khỏi Quản Thanh Hàn, lén lút lẻn tới đây.

- Hử, đại tỷ của ta, tại sao ngươi lại tới đây làm gì?

Quân Mạc Tà hữu khí vô lực khoát khoát tay, hiện tại hắn mới khôi phục lại chút khí lực, miễn cưỡng mở miệng đã coi là cực hạn rồi, duy chỉ có nắm chắc thời gian vận công mới có thể nhanh chóng khôi phục.

- E hèm ta tới nấu cơm, a không phải, ta tới là muốn hỏi chàng, hừ, chàng còn không biết xấu hổ hỏi ta tới đây làm gì, chàng rời khỏi đây lâu như vậy cũng không nói một tiếng, khi trở về lại lén lút như vậy, có biết là ta lo cho chàng thế nào không?

Độc Cô Tiểu Nghệ chu cái miệng nhỏ nhắn ra, bản thân nàng lúc này cũng không phát hiện ra, trong khẩu khí của mình đã có chút hương vị của bà quản gia.

Thần kinh của tiểu nha đầu cũng quá lớn đi, thế nhưng khi nói xong câu đó mới thấy Quân Mạc Tà tựa hồ như rất suy yếu, nàng bị dọa cho nhảy dựng lên chạy tới nói:

- Chàng bị sao vậy? Vì sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Lần này ra ngoài bị trọng thương có phải không?

Quân Mạc Tà khó khăn nói:

- Không có việc gì, không có việc gì, đừng có sợ cũng đừng cảm thấy kỳ lạ!

May quá tiểu nha đầu này lại mang nước tới, lúc này hắn mới nhớ ra trọn vẹn hai ngày không hề uống qua một giọt nước, hơn nữa khi trong Hồng Quân Tháp bị Hỗn Độn Hỏa cắn trả, không biết đã chảy bao nhiêu mồ hôi, khó trách thân thể suy yếu như vậy, không mất nước đã là vạn hạnh rồi.

Chính mình sau khi đột phá tinh thần đang ở trạng thái hưng phấn, cùng lo lắng, lại ở một nơi không hề quen thuộc. Hơn nữa trong cuộc đại chiến rối loạn này, Tam thúc nhất định sẽ rất sốt ruột cho nên bản thân phải trở về gấp.

Sau khi nghe Tam thúc răn dạy, lại vì hiếu kỳ vì bản thân đạt được công pháp mới, cho nên bất chấp tất cả cưỡng chế vận khởi hai lần lực lượng "Hóa sắt thường thành kỳ kim" vì thế mà triệt để tiêu hao hết năng lượng trong cơ thể, khó trách lại cảm thấy mệt mỏi như thế.

Quân Mạc Tà âm thầm cười khổ, bản thân mình lúc này không mệt mỏi mới là lạ, làm việc không suy nghĩ như thế quả là thiệt thân, xem ra đoạn thời gian qua tiến giai quá bằng phẳng! Tâm tình vì thế cũng có chút buông lỏng a!

Bộ dáng gần đây của Quân Mạc Tà mặt ngoài là cuồng ngạo, thế nhưng trong nội tâm lại hết sức tỉ mỉ, đối với khuyết điểm của mình, tuyệt đối sẽ không mảy may che dấu. Sau một thời gian tìm ra sẽ cẩn thận sửa chữa, bảo đảm lần sau sẽ không tái phạm, điều này cũng là con át chủ bài khiến kiếp trước hắn mới có thể leo lên vị trí Sát Thủ Chi Vương.

Trong lúc sinh hoạt, tùy thời có thể lâm vào trạng thái hiểm ác, nguy đến tính mạng. Làm một sát thủ, cẩn thận đã trở thành bản năng của hắn.

Độc Cô Tiểu Nghệ lòng như lửa đốt quay người lại, tiện tay đem hồ lô rượu trong tay đặt ở cái bàn trước mặt Quân Mạc Tà, sau đó nàng vội vã đi tìm đồ rót rượu.

Quân Mạc Tà thấy hồ lô kia, ánh mắt không khỏi sáng lên, là của nha đầu ngốc này sao? Rõ ràng là có đồ uống vô cùng tốt a. Tại sao cần phải đi kiếm đồ đựng, hắn liền cầm lấy, vặn nút ra, lập tức ngửi thấy mùi rượu thơm xộc vào mũi, đúng lúc đang khát, Quân Mạc Tà nào còn để ý đến chuyện khác, ngẩng đầu làm một ngụm thật lớn, sau đó trực tiếp dốc thẳng lên, đáy chỉ lên trời.

Đối với rượu trong thế giới này, Quân Mạc Tà vốn không uống nhiều lắm, hơn nữa rượu trong thế giới này cũng không được tốt, nồng độ cũng không nặng, không thể bằng được rượu của mình. Không có biện pháp, công nghệ nấu rượu của thế giới này tương đối kém, lúc này Quân Mạc Tà đang khát, hơn nữa lại đang trong quân doanh, trong trướng bồng của mình, cho nên nào có nghĩ nhiều như vậy?

Cho nên Quân đại thiếu cũng không có cái gì gọi là thưởng thức, chỉ cảm thấy một vị hơi hơi ngọt, thật sự không sai, không biết Độc Cô Tiểu Nghệ lấy đâu ra loại rượu ngon này, Dường như bỏ không ít mật vào bên trong. Đến lúc này Quân Mạc Tà vẫn không phát hiện ra có điểm lạ trong đó.

Đáng thương cho nhất đại Tà quân trọn vẹn cẩn thận qua hai kiếp làm người, bây giờ lại bị một tiểu nha đầu lừa!

Điều này xem như đúng với câu, trí giả lo nghĩ trăm điều tất có một điều còn sót!

Hay hoặc giả là ứng với câu tạo hóa trêu người!

Quân Mạc Tà vừa uống hết một hồ lô rượu này, vẫn còn cảm thấy chưa thỏa mãn, thậm chí còn cảm thấy khát hơn.

Thế nhưng hắn cũng không thèm để ở trong lòng, rượu căn bản không phải là loại dùng để giải khát, càng uống càng nóng đó cũng là chuyện thường.

Đúng lúc này...

"Choang!"

Độc Cô Tiểu Nghệ vừa nãy đi lấy chén nước, lúc này quay đầu lại liền thấy Quân Mạc Tà trong nháy mắt đã uống sạch hồ lô rượu, cái hồ lô rỗng vẫn còn đang đặt trên bàn. Điều này khiến nàng hết sức cả kinh, hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý trước, chén nước trong tay rơi xuống "choang" một tiếng. Chất lượng của chén nước kia không quá tốt, nên vừa rơi xuống đất liền bị vỡ làm nhiều mảnh.

Ta, ta, ta, lúc này ta còn chưa muốn nấu cơm đâu, hắn tại sao đã uống hết rượu rồi? Làm sao bây giờ? Chuyện này nên tính thế nào đây? Rốt cuộc có nấu hay là không nấu?

Tiểu nha đầu giương đôi mắt ngơ ngác lên nhìn Quân Mạc Tà, con mắt trợn tròn thật lớn, tâm tình triệt để rối loạn. Hoàn toàn không biết bước tiếp theo lên làm thế nào, vị Phách Vương cứng rắn muốn lên dây cung cuối cùng cũng chỉ là thuyết pháp mà thôi. Rốt cuộc lên làm như thế nào, tiểu nha đầu lại hoàn toàn không hề biết, cái gì cũng không biết.

Quân Mạc Tà uống xong hồ lô rượu, vẫn cảm thấy cuống họng khô khốc, thế nhưng cơ thể quả thực có hồi phục không ít lực lượng, ít nhất không còn ảnh hưởng tới hoạt động nữa. Liếc nhìn tiểu nha đầu làm rơi chén nước, hắn tuy kinh ngạc, thế nhưng cũng biết tính tình hậu đậu của Độc Cô đại tiểu thư, cho nên cũng không có để ở trong lòng.

"Hắc" một tiếng, hắn đứng lên đi tới trước mặt Độc Cô Tiểu Nghệ, tháo túi nước từ sau lưng nàng xuống. Sau đó dùng miệng nhổ nút chai rồi thống khoái dốc cạn, thẳng tới khi uống đủ mới buông túi nước xuống, cảm thấy thật sảng khoái hắn buông ra một câu chửi thề, quả nhiên là do cơ thể mình mất nước, sau khi uống nước xong, trạng thái cơ thể lập tức phục hồi thật là nhanh a.

Thấy Độc Cô Tiểu Nghệ như bị sét đánh sững sờ nhìn mình, con mắt trợn lên thật lớn, hàng lông mi cong vút, đôi môi hồng nhuận hơi mở, trông rất đáng yêu, hắn không khỏi buồn cười xoa xoa đầu nàng hỏi:

- Nha đầu, nhìn cái gì? Ngươi cũng thiệt là. Ngay cả việc cầm chén nước cũng để rơi, lại còn kinh hãi như vậy, sợ ta quở trách ngươi sao?

Độc Cô Tiểu Nghệ nháy hai con mắt, lúc này mới khôi phục lại tinh thần, không để ý tới Quân Mạc Tà, một bước vọt tới mặt bàn, chộp lấy hồ lô, sau đó dùng sức lắc lắc vài cái. Hồ lô rượu lúc này nhẹ bẫng, lắc mạnh như vậy, thế nhưng trong hồ lô không ngờ lại không phát ra một chút âm thanh.

Hiển nhiên đã bị Quân Mạc Tà uống sạch, thật sự là uống sạch sẽ.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.