Dị Thế Tà Quân

Chương 429: Tàn khốc



- Tên tiểu bối đê tiện, ngươi dám!

Tiêu Bố Vũ hét lớn một tiếng, khóe mắt như bị rách ra.

Kia chính là cháu của hắn a!

Giờ phút này đã là ngoài tầm với của hắn, hắn chỉ thấy tim gan như vỡ vụn, lòng đau như cắt! Cảm xúc điên cuồng nháy mắt đã như đem cả thân thể lão bùng nổ! Triệt để điên cuồng nổi giận! Giờ khắc này, đến tóc trên đầu Tiêu Bố Vũ cũng bạo nộ nổi dựng lên, giống như là trời mưa bị một sét đánh trúng.

Nhưng hắn cũng chỉ có nổi giận mà thôi, chỉ có thể nổi giận vô ích! Lại cũng không kịp làm cái gì, cũng không dám làm! Bởi vì thời khắc này những chưởng lực tấn công điên cuồng như trời giáng của Ưng Bác Không cùng hắn đã đụng nhau rồi!

Một kích toàn lực của Chí Tôn, há lại là bình thường? Ngay cả bản thân Tiêu Bố Vũ chỉ cách Chí Tôn một bước, ngay cả hắn có đến bảy người thực lực không tầm thường giúp đỡ thì tình hình chiến đấu vẫn như trước không lạc quan hơn chút nào.

Lần chạm chưởng này cũng giống như một quả bom nguyên tử đột nhiên nổ mạnh ở trung tâm!

Tám thân ảnh bị bắn ra như như cánh hoa xèo ra bốn phương tám hướng!

Ưng Bác Không tại trung tâm, không một chút sức mẻ, mái tóc dài kiêu ngạo đón gió dập dờn bay, tựa như cánh bèo trên mặt nước rộng chợt gặp ngọn gió lớn. Nhưng thân thể từ thắt lung trở xuống đã hoàn toàn lún vào trong nền đất.

Một đời huyền công Chí Tôn nhưng đối mặt với bát đại cao thủ đồng loạt mạnh mẽ công kích, khí thế như triều dâng cũng phải lui nửa bước.

Sau một kích toàn lực đó, Tiêu Bố Vũ bị bắn ngược ra, khoé miệng rỉ máu. Nhưng hắn căn bản không kịp xem xét thương thế của bản thân, chưa kịp hoàn toàn lui về sau liền kêu lên một tiếng thê lương hướng về phía Tiêu Hàn nhào tới!

Khuôn mặt vặn vẹo, bi phẫn cuồng nộ bạo ngược!

Quân Vô Ý cùng Tiêu Hàn quyết chiến, Quân Vô Ý chiếm được thế thượng phong, rốt cuộc là có thể rửa hận lên người Tiêu Hàn, một trận đánh điên cuồng lên thân thể, hơn nữa còn đem hai chân hay tay của Tiêu Hàn đánh gãy, lại đem đan điền của hắn đánh cho vỡ nát! Thậm chí nội kinh mạch trong thân thể Tiêu Hàn cũng có rất nhiều chỗ bị đứt đoạn. Có thể nói Tiêu Hàn bây giờ từ đầu đến đuôi là một tên phế nhân!

Quân Vô Ý không muốn giết hắn, nhưng muốn hắn biến thành phế nhân! Để cho hắn thống khổ còn hơn cái chết! Để cho hắn trải qua tất cả các thống khổ, rồi sau đó mới ra tay giết! Tuy rằng kéo dài, nhưng lại trút được giận!

Trước mắt, tình huống tên phế nhân Tiêu Hàn này tuyệt đối còn thảm hơn Quân Vô Ý năm đó!

Mà những tính toán này của Quân Vô Ý nắm chắc rất rõ ràng! Cho nên hắn cũng không có cuống! Hoặc là Tiêu Hàn từ nay về sau không thể luyện huyền công nữa, nhưng Tiêu gia có Tục Hồn Ngọc, thương thế của Tiêu Hàn tin tưởng còn có hi vọng hồi phục!

Mà điểm này, Quân Vô Ý lại không biết!

Tiêu Bố Vũ thậm chí tính toán mượn nguyên nhân này để hóa giải ân oán giữa Quân Tiêu hai nhà. Dù sao toàn bộ những chuyện này đều do Tiêu Hàn gây nên. Đây cũng không phải là Tiêu Bố Vũ yếu thế, cam tâm để Tiêu Hàn chịu khổ. Mà thực sự là sau lưng Quân gia là một cường giả thần bí rất đáng sợ, không thể nào địch nổi!

Nếu lần này có thể hóa giải như vậy, đối với hai nhà đều là một chuyện rất thoải mái!

Ở một phương diện khác, Tiêu Bố Vũ cũng rất yên tâm, hắn tin tưởng có thể sẽ bị phế, thậm chí là bị Quân Vô Ý một phen tùy ý mà lăng nhục. Nhưng thủy chúng vẫn là không lo lắng đến tính mạng, bởi vì hắn biết cách đối nhân xử thế của Quân gia.

Quân Vô Ý tuy rằng cùng Tiêu Hàn có thâm cừu đại hận, nhưng Quân Vô Ý thủy chung là một người quân tử, điểm này tin tưởng sẽ không ai phủ nhận. Một vị chân chính quân tử ngay cả khi muốn tra tấn làm nhục một người, cũng sẽ không có cái chủ ý gì thái quá mức ác độc! Trừ phi một kiếm giết chết.

Cho nên tuy Tiêu Bố Vũ thấy Quân Vô Ý đánh Tiêu Hàn tàn bạo như thế nhưng lại cảm thấy yên tâm. Ít nhất Quân Vô Ý cũng không có sử dụng kiếm, Tiêu Hàn tuy thân thể thương thế cực kỳ nghiêm trọng lại nhất định có thể giữ lại được tính mạng.

Nhưng giờ phút này lại rơi vào tay Quân Mạc Tà là đã không còn giống như lúc trước!

Hoàn toàn không giống với lúc trước!

Quân Mạc Tà là ai? Hắn căn bản chính là một tên quá sức tàn khốc ngoan độc không kiêng dè điều gì! Hắn trả thù thì còn xa mới có thể cùng Quân Vô Ý giống nhau, tuyệt đối là tàn khốc cay nghiệt hơn rất nhiều!

Thậm chí, biện pháp của hắn, trên thế giới này không chỉ nói Quân Vô Ý, mọi người nhìn thấy sẽ phải sởn gai ốc!

Quân Mạc Tà dùng hết tất cả mọi mánh khóe, rốt cục đem Tiêu Bố Vũ dẫn dụ thành công ra xa. Sau đó liền quay đầu để đối phó Tiêu Hàn! Bản ý của hắn, cũng chính là muốn nhờ chuyện này kích động lửa giận của Tiêu Bố Vũ. Sau đó tạo cho mình có thời cơ chém giết!

Lấy máu tươi của thiên hạ đệ nhất Thần Huyền làm huyết tế Viêm Hoàng Huyết Thần kiếm mới là dự định ban đầu!

Nhưng giờ phút này khi gần bên Tiêu Hàn, Quân Mạc Tà đột nhiên cảm thấy được trong đầu có một trận cuồn cuộn, một cỗ cảm xúc bi phẫn cực độ, chợt đột nhiên chiếm đầy trong nội tâm!

Một loại khác vọng tàn bạo cực độ trong nháy mắt tràn ngập tư tưởng hắn, trong cả linh hồn của hắn!

Trước mắt hắn, tựa hồ xuất hiện người trung niên áo trắng nho nhã tuấn tú uy vũ, ánh mắt ôn hòa lại lợi hại, giống như núi cao cao vời vợi! Bàn tay vung lên, thiên quân vạn mã đẫm máu chém giết, bách chiến bách thắng. Thế nhân tôn là Bạch Y nguyên soái!

Một người nam nhi đại trượng phu quang minh chính đại, là thần hộ mệnh trong lòng của hàng tỷ con dân Thiên Hương quốc, lại bị tên Tiêu Hàn tâm địa độc ác hẹp hòi hại chết!

Hai tròng mắt Quân Mạc Tà đỏ ngầu!

Triệt để phẫn nộ căm giận, trong lòng tràn ngập sát ý!

Lửa giận trong lòng bùng lên, ác tâm theo đó mà sinh ra!

Ngay sau đó, một người trung niên tuấn lãng không biết từ đâu xuất hiện ra trước mặt, đó là người Nhị thúc Quân Vô Mộng!

Trong đầu các hình ảnh giống như đang nối đuôi nhau tràn về, một người thục nữ ôn nhu hiền thục, tựa như đang dị thường yêu thương đang nhìn mình, mang theo tình thương vô bờ bến, một tình yêu bao la như biển rộng của mẹ! Là mẫu thân sao?

Hai người tướng quân thiếu niên, khuôn mặt anh tuấn tựa hồ cùng mình giống nhau như đúc, như là đang nhìn mình chờ mong.

Báo thù! Báo thù!

Đột nhiên, trong đầu Quân Mạc Tà như là có sóng gầm gào thét vang lên hai chữ này!

Chỉ có hai chữ này!

Chỉ có hai chữ này!

Những hình ảnh đó, những âm thanh đó. Quân Mạc Tà rốt cuộc cũng không biết từ đâu ra!

Nhưng chính là vô cùng dị thường không hiểu sao lại xuất hiện kỳ diệu trong trí nhớ của mình. Chính là bị dung hợp trí nhớ rốt cuộc vẫn giữ được trọn vẹn những ký ức đó. Chuyện cũ giờ hồi tưởng lại cũng hóa thành hận ý như trời cao đất rộng!

Anh hùng cái thế, tuyệt thế hồng nhan. Tất cả đều bị chết oan dưới âm mưu đê tiện tiểu nhân của Tiêu Hàn!

Quân Mạc Tà đột nhiên như thấy máu chảy trong huyết quản tựa như nổ tung! Một cỗ căm giận bi ai nháy mắt tràn ngập trong lòng! Tràn ngập trong óc, những lý trí sáng suốt còn lại đã bị che mờ hẳn!

Báo thù!

Anh hùng há lại có thể chết vô ích? Tráng sĩ làm sao có thể chết oan đây!

Quân Mạc Tà hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ ngầu, vung trường kiếm lên!

Tiêu Bố Vũ quay đầu nhìn lại nhìn thấy mũi kiếm của Quân Mạc Tà đang lấy hai con mắt của Tiêu Hàn ra! Theo sau đó là một câu tàn nhẫn tới cực điểm:

- Tiêu Bố Vũ, ta muốn làm cho cháu của ngươi có mắt không thể nhìn! Một kiếm này trả lại cho hàng ngàn vạn tướng sĩ bị hại!

Vốn là Tiêu Hàn đang bị hôn mê, con mắt bị móc ra cũng từ trong hôn mê mà hét thảm một tiếng băng lãnh thê thảm. Két! Một tiếng răng vỡ vụn, trên mặt máu đen dày đặc, đau phẫn cực độ căm hờn:

- Quân Vô Ý, Tiêu Hàn ta có thù tất báo! Ta muốn cho người Quân gia các ngươi, bất kể nam nữ đày vào lầu xanh làm …! A….

Quân Mạc Tà trong mắt sát khí đại thịnh, trên người sát khí càng đậm!

Tiêu Bố Vũ hét lớn một tiếng, phi hành càng gấp!

Cháu của ta!

- Quân Mạc Tà, ngươi dừng tay! Nếu không ta sẽ băm thây ngươi vạn đoạn!

Nhưng Quân Mạc Tà đứng ngay trước Tiêu Hàn, thuận tay, kiếm quang lại lóe lên, hai gân tay của Tiêu Hàn lại theo đó đứt đoạn, huyết hoa văng khắp nơi! Tiêu Bố Vũ đang phi hành chấn động kịch liệt, trong miệng nhất thời phun ra một ngụm máu tươi! Ánh mắt tuyệt vọng!

- Tiêu Hàn! Ta muốn cho ngươi có tay không thể động! Tiêu Hàn, ngươi muốn báo thù? Lên trời xuống đất lão tử đều chơi ngươi! Một kiếm này, sỉ nhục gia tộc như vậy rửa sạch.

Quân Mạc Tà cắn răng dữ tợn cười ha ha, nói:

- Tiêu Bố Vũ! Ngươi không phải Thần Huyền cường giả sao? Ngươi không phải Chí Tôn thiên hạ đệ nhất sao? Mau tới cứu cháu của ngưoi! Mau tới a, ngươi không dám sao?

- Có chân cũng phế! Một kiếm này, là cho Tam thúc ta! Trả lại Tam thúc mười năm khổ sở!

Kiếm lóe lên, hai cái gân chân Tiêu Hàn bị đoạn, ánh mắt Quân Mạc Tà đúng là dị thường trong suốt, khóe miệng hung hăng cười, chầm chậm nhìn Tiêu Bố Vũ đang sốt ruột bay vút tới.

Hắn hắc hắc cười lạnh một tiếng, hét vang:

- Một kiếm này, tặng cho phụ thân ta! Tiêu Hàn từ nay về sau có tai không thể nghe!

- Không được!

Mọi người Ngân Thành đều hô to lên!

Nhưng kiếm quang của Quân Mạc Tà tiếp tục vung lên, hai cái lỗ tai Tiêu Hàn văng ra, lại tiếp tục vung kiếm, cái mũi lại đồng thời bay lên không trung, miệng đầy răng nanh bị rơi rụng, nửa cái lưỡi cũng theo đó bay ra.

- Có miệng không thể nói! Đây là cho Nhị thúc ta!

Quân Mạc Tà có chút sướng cuồng, mang theo đó là thanh âm thê lương thống khoái, cuồng tiếu ha ha ha!

Tiêu Bố Vũ một trận khí huyết cuồng loạn, hắn vốn là bị chấn thương phản chấn của Ưng Bác Không. Mặc dù là không nghiêm trọng nhưng cũng là nội thương, giờ phút này nhìn tình trạng thảm hại của cháu mình như vậy, dù là công phu hàm dưỡng của Thần Huyền nhưng dù sao cũng là huyết mạch tình thân. Rốt cuộc trong lòng không nhịn được, để khí huyết cuồng loạn, hắn cảm nhận được huyền khí trong người không khống chế được, kinh mạch tán loạn.

Vì vậy, khi còn cách chỗ Quân Mạc Tà có vài chục bước liền bị rơi xuống, lảo đảo hai bước miễn cưỡng đứng được, đầu hơi ngửa, phun ra một bụm máu, chỉ thấy mọi vật trước mắt như đảo loạn! Hắn vô lực nhìn lên Quân Mạc Tà, oán hận cắn răng gằn giọng nói:

-Quân Mạc Tà, ngươi tàn nhẫn lắm! Ngươi không sợ nhân quả tuần hoàn báo ứng sao?

Quân Mạc Tà tàn khốc nhìn hắn, thanh âm cuồng tiếu bén nhọn nói:

- Tiêu Bố Vũ, ngươi có còn biết xấu hổ không mà nói câu nhân quả báo ứng? Lúc Tiêu gia các ngươi âm mưu đối phó Quân gia chúng ta, sao không nghĩ đến ngày này? Vì ham muốn cá nhân của một tên súc sinh mà làm hơn mười vạn tướng sĩ biến thành bạch cốt (xương trắng), ngươi có cảm thấy tàn nhẫn không? Làm vô số gia đình đang êm ấp phải ly tán, tan nhà nát cửa vì hắn, các ngươi cũng cao hứng? Có nghĩ tới như vậy không?

- Ngươi có tư cách gì nói ta. Bởi vì ham muốn cá nhân các ngươi mà làm việc ác, khiến trên hàng vạn cô nhi, dưới hàng vạn quả mẫu, có bao nhiêu người bị bức tử đến chết? Mà đó, tất cả đều là con cháu những quân nhân anh dũng trung liệt!

- Thế gian vô số nhân vật anh hùng, tất cả đều bị hàm oan, bị chết hận bởi các ngươi! Bởi vì các ngươi có thế lực lớn! Lớn sao? Lớn cái đầu mẹ ngươi ah! Các ngươi chính là một đám người bỏ đi! Một hang ổ hỗn tạp! Một hang ổ những tên vương bát quỷ rùa rút đầu!

- Hiện tại tận mắt thấy cháu của ngươi dưới kiếm của ta trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, có phải thấy rất thỏa mãn không? Ân, có phải hay không rất là thỏa mãn! Lão tặc, ta nói cho ngươi biết, một đứa cháu của ngươi là chưa đủ! Ngươi chờ xem! Chờ cho tới lúc sau tận mắt nhìn con cháu của ngươi chết sạch, ngươi sẽ càng thích!

Quân Mạc Tà cười ha ha, tiếng cười thê lương.

Tiêu Bố Vũ trong mắt hung quang lóe ra, đã có ý kiên quyết! Điên cuồng kiên quyết, vì Quân Mạc Tà!

- Hai vị huynh trưởng trên trời có linh thiêng, đối với tên đầu sỏ gây tội này. Ta không chỉ muốn cho hắn có mắt không tròng, có khẩu không lưỡi, hai lỗ tai không nghe thấy, tứ chi tàn phế. Ta còn muốn để cho hắn tuyệt tự, trở thành phế nhân, nghìn đời làm trò cười cho thiên hạ.

Quân Mạc Tà ngửa mặt lên trời gọi vang, trường kiếm chỉ thiên. Trên thân kiếm máu tươi nhanh chóng chảy ngược, sau đó kiếm quang chợt lóe, huyết quang bắn ra, trong đũng quần Tiêu Hàn một đạo huyết quang phun tung toé! Một khối lớn huyết nhục bay lên, Quân Mạc Tà bay lên một cước trực tiếp liền đá dập nát trên không trung! Hóa thành một vũng máu!

Tiêu Hàn đến khí lực cử động cũng không có, lại còn chưa chết. Nhưng cái dạng này cũng không tốt hơn tan xương nát thịt là bao!

Cây đuốc chiếu rọi, tất cả mọi người đều câm như hến, cả người run rẩy, ánh mắt dại ra, sắc mặt tái nhợt!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.