Dị Thế Tà Quân

Chương 549: Lão đại, ta với ngài luận bàn một chút!



Nhớ tới tình cảnh lúc đó, Mai Tuyết Yên nhịn không được toàn thân nóng lên, mặt cũng đỏ lên. Trong lòng giận giữ, tựa hồ trên mông lại có một bàn tay không kiêng nể gì mà vuốt ve. (Láng: sao ta thích để chỗ này là xoa nắn hơn.)

- Ngươi không muốn nói thì thôi, cũng không phải chuyện gì to tát…

Quân Mạc Tà thở dài, có chút buồn chán. Đột nhiên nói:

- Đúng rồi, ta kể cho các ngươi một câu chuyện cười. Lần trước ở Thiên Phạt sâm lâm ta từng gặp một tiểu gia hỏa.

Hắn nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, lấy tay áng chừng, nói:

- Nó dài như vậy này, rất nhỏ, toàn thân trắng như tuyết, hai tai hơi nhọn, chóp mũi hồng hồng, đôi mắt đen láy như bảo thạch, trên đỉnh đầu còn có một dúm lông hồng rất tinh tế, cực kỳ đáng yêu, nhất là cái mông của nó, lấy tay vuốt ve thật thích thú. Ta lúc đó vuốt ve xoa bóp cả nửa ngày, thật sự là khoan khoái. Tiểu gia hỏa kia lúc đó có vẻ bị nội thương. Cũng không biết kẻ nào lại nhẫn tâm hạ thủ với con vật đáng yêu như vậy; các cô sau này trở về, giúp ta lưu ý một chút. Nếu có cơ hội gặp con vật nhỏ đó thì bắt về cho ta. Ta hàng ngày những lúc rảnh rỗi nhào nặn cái mông của nó chơi. Tiểu Bạch Bạch của Tiểu Nghệ cũng có chút giống, nhưng vẻ đáng yêu thì kém xa. Lúc đó ta còn từng bắt nó nhét vào trong đũng quần, ha ha ha…

Hắn nói tới đây, rõ ràng nghe thấy Xà Vương Thiên Tầm hung hăng hít một hơi khí lạnh. Không khỏi kì quái nhìn nàng một cái, chẳng lẽ con vật nhỏ kia thật ra là nàng?

Xà Vương Thiên Tầm vội vàng hốt hoảng cúi đầu, trong lòng một trận rung động: ông trời ơi, hắn nói chẳng phải là lão đại sao? Ta cuối cùng đã biết lão đại vì sao lại hận Quân Mạc Tà như vậy. Bất kể thế nào cũng muốn cùng hắn đối đầu. Thì ra là thế! Trời ạ, sao có thể như vậy?

Không thể tưởng được lão đại từng bị hắn tùy ý vuốt ve đùa bỡn, thật sự là khiếp sợ a!

Mai Tuyết Yên thực sự tức giận, tiểu tử này còn dám nhờ ta giúp hắn đi bắt? Đáng hận nhất là, cho tới giờ vẫn không quên được lời nói của hắn lúc trước: tiểu bảo bối, từ giờ đi theo ta, ta mỗi ngày vuốt ve cái mông của ngươi, thật sướng tay a!

Lại còn bị hắn nhét vào đũng quần. Quan trọng nhất là những lời này lại bị Xà Vương Thiên Tầm nghe được.

Lúc này, Mai Tuyết Yên cơ hồ muốn đem tên gia hỏa kia bóp chết!

Đúng là tức chết ta mà!

Quân Mạc Tà thấy mặt nàng đỏ lên, không khỏi tò mò hỏi:

- Cô làm sao vậy? Sao lại đỏ mặt? Có phải sau khi công lực đột nhiên tăng tiến không thích ứng được chăng, lấy tu vi của cô thì không có vấn đề gì mới phải!

Phía sau, Xà Vương rốt cục nhịn không được "Cục" một tiếng, tựa hồ sắp bật cười, rồi lại cố nén lại.

- Câm miệng!

Mai Tuyết Yên hung tợn gầm một tiếng, giống như muốn ăn thịt người!

Quân Mạc Tà rụt cổ lại, ai ya thì ta câm miệng vậy, ta không nói nữa không được sao? Hắn không biết cho dù không nói thì vừa rồi hắn đã nói một lần rồi, chuyện đáng nghe hay không nên nghe dù sao cũng đều nghe được.

Mai Tuyết Yên tức muốn điên lên, tên oan gia chết tiệt này…

Một tiếng kêu quái dị, Hùng Khai Sơn nhảy dựng lên. Con gấu này mắt trợn trừng, vẻ mặt không thể tin được, hắn lắc mông mấy cái, đột nhiên cười ha hả:

- Hay a, đây rốt cuộc là thần dược gì a, thật quá thần kỳ, ông nội nó, ăn khỏa đan này vào tốc độ vận hành nguyên lực của ta tăng lên thật lớn, đây không phải là đang nằm mơ sao? Ân! Ô! Lại có thể thoáng chốc đã tăng lên gấp ba lần, thậm chí còn nhiều hơn! Oa ha ha lão Hùng ta rốt cuộc đã có thể tận hưởng mùi vị thiên hạ vô địch rồi. Hạc lão tam đâu rồi? Nhanh cùng Hùng gia ta đấu một trận. Không đánh cho ngươi một trận mặt mũi bầm dập thì ta không phải Hùng lão tam, à không là Hùng lão nhị mới đúng, ha ha ha.

-

Gần như chỉ trong vòng nửa năm, Hùng Khai Sơn đã ăn một viên Thập Niên đan, sau đó được Quân Mạc Tà tương trợ thành công đột phá bình cảnh, từ đó thực lực trì trệ không thể tiến thêm, bây giờ ăn vào Thiên Nguyên đan giúp tăng thêm năm mươi năm tinh thuần nguyên lực, tiếp đó lại ăn vào Thông Nguyên đan, tốc độ bản thân tăng gấp ba lần có thừa!

Liên tiếp đột phá, khiến vị Hùng vương này rất tin tưởng vào bản thân!

- Lão Hùng, ngươi còn không nhanh chóng câm miệng!

Xà Vương biết bây giờ lão đại tâm tình không được tốt, có lòng tốt nhắc nhở Hùng vương. Nhưng có vẻ đã chậm một chút. Mai Tuyết Yên quay đầu lại, ánh mắt như dán lên người Hùng Khai Sơn!

Đối mặt với áp lực khó có thể kháng cự, thân mình Hùng Khai Sơn tự nhiên co rụt lại, đột nhiên nhớ ra mình bây giờ thực lực đại tăng, không bằng xác minh một chút xem tiến cảnh của mình đến mức nào, cứ coi như chưa bằng lão đại, nhưng thể nào cũng chống đỡ được một hồi, nghĩ vậy y không khỏi đắc ý cười, nói:

- Lão đại, ta với ngài luận bàn một chút được không?

Xà Vương Thiên Tầm lấy tay che kín mặt, bi kịch a, đại bi kịch a!

Người ta, một khi quá đắc ý vênh váo liền thành vui quá hóa buồn. Xem ra những lời này không chỉ áp dụng cho người, có vẻ như thú cũng không khác gì lắm.

Thế nào gọi là ngu xuẩn? Thế này chính là ngu xuẩn!

Ngu xuẩn a, thật sự rất ngu xuẩn.

Xem ra hôm nay con gấu vênh váo đắc ý này không chỉ bị đùa giỡn một phen, mà chính là bị tàn nhẫn ngược đãi một trận, hơn nữa còn là tự hắn chuốc lấy!

- Tốt lắm! Ta vốn rất muốn cùng ngươi luận bàn một chút! Khó có dịp ngươi chủ động như vậy; ta nhất định cùng ngươi hảo hảo luận bàn một phen!

Mai Tuyết Yên cắn răng, đúng là một bụng tức giận không có chỗ nào phát tiết, tự dung lại lòi ra một cái bao cát! Đúng là trời giúp ta toại nguyện, bia ngắm từ trên trời rơi xuống. Hơn nữa còn là loại bia ngắm đặc biệt đàn hồi! Nàng lạnh lùng liếc nhìn Hùng vương một cái, đi trước ra sân, quát lớn:

- Lăn ra đây! Không phải ngươi muốn luận bàn sao?

Hùng Khai Sơn đáng thương, vừa mới hấp thu hết dược lực tỉnh lại. Đối với mấy chuyện vừa xảy ra ở ngoại giới hoàn toàn không biết gì, trong lòng chỉ nghĩ đây là cuộc luận bàn bình thường, chiến ý bừng bừng theo Mai Tuyết Yên ra ngoài, vừa đi vừa cười toe toét, miệng ngoác ra tận mang tai, dương dương tự đắc cho rằng đây đúng là mộng đẹp trong đời.

Kỳ thật việc này cũng không thể trách Hùng lão tứ to gan lớn mật, lúc trước hắn cùng Hạc lão tam được Quân Mạc Tà dùng thiên địa linh khí hỗ trợ, đột phá bình cảnh. Thực lực tăng lên mạnh mẽ, có thể nói đã đạt tới cấp độ Chí Tôn đỉnh phong, khoảng cách tới cảnh giới trên Chí Tôn chỉ còn một bước nhỏ, đã vượt xa các thú vương bình thường khác.

Hôm nay lại ăn được Thiên Nguyên đan, Thông Nguyên đan hỗ trợ, thực lực lần thứ hai tăng vọt, tự nhủ cho dù bây giờ là Hạc lão tam hay Xà Vương, Hổ vương ra tay cũng không phải là đối thủ. Cho nên mới nói, hôm nay ngoại trừ Mai Tuyết Yên là đệ nhất Thiên Phạt thú vương, người khác vị tất có thể cùng Hùng Khai Sơn luận bàn!

Thực lực Hùng lão tứ tăng lên đúng là sự thật, nhưng thực lực của Mai Tuyết Yên vẫn ở trên hắn rất xa. Điểm ấy cũng là không thể nghi ngờ, Hùng vương đối với vị đại tỷ này vẫn là vạn phần sợ hãi, nhưng thực lực của mình đại tiến lại không có đối tượng để xác minh. Thật sự rất buồn rầu nên mới có đề nghị vừa rồi. Sau khi đột phá tìm người để luận bàn chính là chuyện rất bình thường! Nhưng…

Nếu Hùng vương nghe thấy một câu trong đoạn đối thoại vừa rồi, cho dù là nửa câu, coi như hắn to gan lớn mật cũng không dám trêu trọc Mai Tuyết Yên a!

Đáng tiếc, hắn không nghe thấy!

Trời tạo nghiệp chướng, còn có thể tránh, tự gây nghiệp chướng, chết chắc!

Hùng Khai Sơn vừa ra tới nơi, liền nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh "vù" một tiếng đã tiến tới, Hùng vương vừa mới gia tăng nguyên lực, tốc độ lại tăng lên gấp ba lần, thực lực tiến xa so với trước kia, giờ phút này tinh lực dồi dào, cần một chỗ để phát tiết, còn lòng tự tin của hắn cũng lên tới độ cao trước nay chưa từng có, mặc dù mắt thấy lão đại dùng tốc độ cực nhanh đánh úp, cũng không tỏ ra bối rối, nhanh chóng có phản ứng.

Lấy thực lực trước mắt của Hùng Khai Sơn mà nói, nếu gặp được trận quyết chiến của Mai Tôn Giả cùng tứ đại Chí Tôn ở Thiên Phạt sâm lâm lúc trước, tuy rằng vẫn chưa phải đối thủ, nhưng tuyệt đối có thể ứng phó một trận, nhưng trong khoảng thời gian từ đó tới nay, không phải chỉ mình hắn dùng đan dược, người khác cũng dùng đan dược, hơn nữa tiến bộ còn nhiều hơn hắn!

Nguyên bản lúc trước chênh lệch đã là rất lớn, hiện tại lúc này lại càng lớn hơn. Cho nên lần này lão Hùng gặp bi kịch rồi.

Hùng vương cứ tưởng lấy tốc độ vừa tăng lớn của mình, lần công kích này tuy rằng không chậm, nhưng mình hoàn toàn có thể tránh khỏi, lại không ngờ sau lưng đột nhiên đau nhói, hiển nhiên phía sau đã trúng một đòn nặng! Lảo đảo vài bước đang định xoay người thì cái mông cảm thấy đau nhức, một cỗ cường lực không thể cưỡng nổi mạnh mẽ đánh ập tới, thân mình không tự chủ được xoay tròn một vòng, chỉ nghe thình thịch thình thịnh. Như đánh vào túi da, trên người Hùng vương liên tục chịu những đòn nghiêm trọng!

Thân mình Hùng Khai Sơn giống như bóng cao su quằn quại lăn trên mặt đất. Liên tiếp lăn qua lăn lại mấy vòng, đến tận lúc này vẫn chưa có phản ứng gì, trong đầu hoàn toàn mơ hồ: không phải nói là luận bàn thôi sao? Tại sao vừa ra đã xông lên đánh liền? Cũng không cho ta cơ hội phản kích? Đây là luận bàn a, trông thế nào cũng giống như phát tiết phẫn nộ. Ta đây tiến bộ cũng không nhỏ a, nhưng sao cảm giác lão đại tiến bộ còn hơn cả ta? Trời ạ, đến bây giờ lão Hùng ta ngay cả cái tư thế ban đầu còn chưa kịp thay đổi.

Chẳng lẽ lão tử đụng đại thiết bản rồi sao?

Đang muốn xin tha, nhưng vừa mới há miệng, đột nhiên trên cằm bị trúng một cước cực kỳ nặng nề, lập tức tiêu sái lộn người ra sau, nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên được, rất giống một con rùa đen lớn nằm trên bờ cát duỗi cổ ra, đang muốn lên tiếng nói chuyện, hai hốc mắt liền bùm bụp bùm bụp, liên tục trúng mấy quyền, lập tức từ gấu chó biến thành gấu mèo!

Hùng vương bị đánh cho hết nằm sấp lại đến nằm ngửa.

Hùng đại thú vương choáng váng một hồi mới kịp phản ứng lại, quát to một tiếng:

- Lão đại tha mạng! Ta không chơi nữa! Ta không làm gấu nữa!

- Không chơi? Ngươi cho là việc này ngươi vẫn còn quyết định được sao? Ngươi không phải muốn làm Hùng lão đại sao? Ngươi không phải con gấu thì ai là con gấu? (Láng: ai da, cái này nên đi hỏi Dơi w a.)

Mai Tuyết Yên không chút lưu tình, tiếp tục như gió ào đến, tay đấm chân đá, phốc phốc thành tiếng.

Mỗi một quyền mỗi một cước đều kèm theo mênh mông cự lực, Hùng Khai Sơn kêu khổ thấu trời, thảm thiết kêu:

- Thế là sao? Thế là sao? Ta có nói muốn làm Hùng lão đại bao giờ, cùng lắm là Hùng lão nhị thôi, nếu không sao Hùng lão ta lại không biết?

Vì sao à? Xà Vương Thiên Tầm thông cảm nhìn hắn. Đã sớm bảo ngươi câm miệng ngươi không nghe, tự mình chuốc lấy ngược đãi, bây giờ còn trách được ai?

Hổ Vương Hồ Liệt Địa vừa khiếp sợ tỉnh lại, lập tức nhìn thấy Hùng Khai Sơn bị đánh. Ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng "chuyện gì xảy ra vậy?"

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.