Dị Thế Tà Quân

Chương 593: Tính nhầm



Mai Tuyết Yên nghe được lời của Trữ Vô Tình thì không hỏi cười châm biếm, nói:

- Trữ Vô Tình, biện pháp của ngươi quả thật vô sỉ, quả nhiên là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Quần chiến, xa luân chiến còn chưa đủ, lại tùy thời chuẩn bị sử dụng ám khí. Độn Thế Tiên Cung, quả nhiên không hổ là danh môn đại phái, thủ đoạn làm việc quả nhiên là quang minh lỗi lạc, ngay cả việc đê tiện bỉ ổi nhất cũng dùng được. Bản tôn bội phục các ngươi sát đất.

Nói xong cả người lắc nhẹ dời đi, nhưng vẫn hoàn toàn không tránh né thế công bao trùm khắp không gian, lại còn thuận vung kiếm chém ra, đem bốn gã cường địch bức ra xa.

Những lời nói này đều làm những người tại đó đỏ mặt tía tai. Khi xưa, trước khi vào Độn Thế Tiên Cung, người nào cũng là cường giả một đời tung hoành giang hồ, tiếu ngạo thiên hạ, độc lai độc vãng. Bây giờ đã vào Độn Thế Tiên Cung, thực lực tăng hơn trước, thân phận càng được tôn vinh, thế nhưng lúc này đối phó với địch nhân phải quần chiến, xa luân chiến, thậm chí còn định dùng đến ám khí, đều cảm thấy mất hết mặt mũi.

Trữ Vô Tình hừ lạnh một tiếng, nói:

- Mai Tôn Giả, không cần phải dấu đầu hở đuôi, ngươi dùng phép khích tướng cũng không có ích lợi gì đâu. Ta lần này vốn là vì muôn dân thiên hạ, tự nhiên muốn giữ lại tấm thân hữu dụng chuẩn bị cho Đoạt Thiên chi chiến ngày sau. Nếu vì sính danh anh hùng, đem tính mạng chôn vùi trong tay ngươi thì đó mới chính là chân chính lãng phí. Vì tương lai đại lục, ta Trữ Vô Tình không thẹn với lương tâm.

- Hay cho câu không thẹn với lương tâm.

Mai Tuyết Yên thét dài một tiếng, đột nhiên cười to nói:

- Không sai, không sai. Quả nhiên là phong phạm của Độn Thế Tiên Cung. Vì câu nói "không thẹn vơi lương tâm" này của ngươi, ta ra tay giết người cũng không thẹn với lương tâm!

Mai Tuyết Yên lời còn chưa dứt liền đem trường kiếm xuất ra, kiếm quang tỏa sáng giống như một đóa hoa Mẫu Đơn mới nở, phát ra tiếng nổ lớn bắn về bốn phía, tiếp đó lại mở ra một vòng, một chùm hoa kiếm lại bay ra, trong tay nàng tuy là trường kiếm nhưng trong mắt người khác lại như là pháo hoa, từng chùm sáng hoa kiếm như vô cùng vô tận liên miên bắn ra, làm cho Hồ Mộng Long huynh đệ bốn người tay không đối địch nhất thời lâm vào khốn cảnh, chật vật không chịu nổi. Trữ Vô Tình dùng lời lẽ vô sĩ không thể nghi ngờ chính là muốn làm cho Mai Tuyết Yên nhức đầu, không muốn sống nữa. Nhưng giờ phút này, huynh đệ Hồ Mộng Long bốn người đều có nỗi khổ không nói nên lời, chỉ toàn lực trốn tránh. Hắn đã tính toán khi nhóm người mình đã quăng kiếm, dùng tay, như vậy Mai Tôn Giả thân phận cao thượng há lại tự hạ giá trị của mình, dùng kiếm đối phó với kẻ tay không tấc sắt. Đây chính là phong độ của cường giả đỉnh cấp. Nếu Mai Tôn Giả thu hồi trường kiếm vậy thì bốn người phe mình cũng có thể xông tới đánh bừa. Chỉ cần đánh trúng một chiêu thì thắng lợi nắm chắc trong tay vì nội phủ sẽ bị chấn động dẫn tới bị thương, ngay cả khi Mai Tôn Giả không bị tổn thương thì cũng tổn hao huyền khí khi đối chưởng, tổn hao càng nhiều bọn họ càng có lợi.

Nhưng bọn họ đã tính toán sai lầm. Bọn họ trăm ngàn lần đều không tưởng tượng ra bốn người mình đã đem kiếm thu vào, dùng tay công kích, nhưng Mai Tuyết Yên hoàn toàn không để ý tới cái gì gọi là phong độ cường giả, vẫn như cũ ỷ vào thần kiếm, dồn sức tấn công, phá tan màn chưởng phong dày đặc, đuổi giết bốn người như chó chạy gà bay, cực kỳ nguy hiểm.

Trữ Vô Tình nói không sai, nếu dụng binh khí, thì quả thật không để đánh bừa, Mai Tuyết Yên sử dụng kiếm rất sắc bén, rất lợi hại, chỉ sợ khi phe mình đánh bừa, binh khí của mình bị gãy trước tiên, làm sao có thể đánh bừa được nữa. Nhưng dùng chưởng thì lại có thể. Nhưng đối phương vẫn dùng kiếm, kiếm khí tung hoành, ngay cả chưởng phong chặt chẽ như vậy cũng không cản nổi kiếm khí, tình cảnh càng thêm tồi tệ hơn. Chẳng lẽ có thể dùng đôi tay và huyết nhục thân thể đi ngạnh kháng cùng thần kiếm chém sắt như chém bùn. Như vậy không phải là muốn chết sớm hơn sao?

Nhưng bọn họ đâu có biết, Mai Tuyết Yên khi thấy bọn họ quăng kiếm dùng chưởng thì cũng tính thu hồi trường kiếm, công bằng quyết phân thắng bại nhưng đúng lúc này, bên tai Mai Tuyết Yên vang lên tiếng truyền âm của Quân Mạc Tà:

- Không được quăng kiếm, bọn hắn biết nàng bị thương, chính là một sai lầm, nàng lại quăng kiếm, vậy xem như là bọn hắn đoán đúng. Nàng sao còn ngu ngốc như vậy, bọn người đó chẳng kể thân phận vây đánh nàng, nàng còn theo chân bọn chúng giảng đạo nghĩa...

Thanh âm của Quân Mạc Tà thật sự bá đạo, nhưng trong lòng Mai Tuyết Yên lại vô cùng ngoan ngoãn, nghe theo lời của hắn, tiếp tục dùng kiếm công kích, quả nhiên là đạt được lợi ích to lớn. Mặc dù ít nhiều có chút không hợp với thân phận của mình nhưng khóe miệng mỉm cười vì những lời quan tâm ngọt ngào này.

Ẩn thân giữa không trung, Quân Mạc Tà lại càng cực kỳ khinh bỉ. Biết rõ trong tay đối phương là một thanh bảo kiếm đủ để trảm kim đoạn ngọc, vậy mà còn lựa chọn bỏ kiếm dùng tay không, quả thực là ngu không ai bằng.

Thân phận là cái gì?

Phong độ là cái gì?

Có thể so sánh với tánh mạng trọng yếu sao? Hơn nữa, Độn Thế Tiên Cung một khi đã vô sỉ như vậy thì còn cần gì để ý quy củ giang hồ với bọn chúng.

Lão tử chính là quy củ.

- Mai Tôn Giả, uổng cho ngươi là người đứng đầu Thiên Phạt, lại dùng kiếm khi dễ người tay không tấc sắt, quả thật là không công bình, lão phu thật sự cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi.

Trữ Vô Tình thấy tình huống như vậy, trong lòng càng khẩn trương.

Hắn cũng thật không ngờ Mai Tuyết Yên lại tiếp tục dùng kiếm, trong trí nhớ của hắn, đây hoàn toàn không phải là tác phong của Mai Tôn Giả.

- Trữ Vô Tình, nếu muốn công bằng thì một chọi một quyết chiến sinh tử, thế nào? Các ngươi ngay cả một trăm người xa luân chiến, bản tôn tuy một người một kiếm cũng phụng bồi tới phút cuối cùng. Huống chi bây giờ các ngươi lại là bốn người liên thủ.

Tuyết Yên cười lạnh nói.

Trữ Vô Tình nghẹn lời, sau một lúc lâu mới cả giận nói:

- Mai Tôn Giả đi theo tiểu tình nhân của ngươi xem ra đã học được không ít a. Chẳng qua thanh niên thường xúc động nhất thời, đến một ngày sẽ đổi ý, khi đó, cho dù ngươi là Thiên Phạt đệ nhất nhân không bị Quân gia đuổi ra khỏi nhà cũng bị chồng ruồng bỏ, đến lúc đó cũng đừng trách Trữ mỗ không nói cho ngươi biết trước.

Hắn vô kế khả thi, lại đột nhiên dùng phương pháp này, ý đồ chọc giận Mai Tuyết Yên, tạo ra cơ hội.

Nhưng hắn không biết bởi vì câu nói này của hắn mà khơi dậy sát khí mạnh mẽ trong tròng Mai Tuyết Yên.

- Bỉ ổi.

Mai Tuyết Yên quả nhiên lông mày dựng đứng, quát một tiếng, trường kiếm vũ lộng cuồn cuộn, giống như sóng Trường Giang, tạo ra thế công sắc bén. Hồ Mộng Long huynh đệ bốn người không ngừng kêu khổ, thầm mắng chủ ý bẩn thỉu của Trữ Vô Tình, hiện tại muốn xuất kiếm ra nhưng cũng không có cơ hội. Tên này rãnh rỗi quá hay sao mà đi kích bác nàng ta làm gì? Làm cho chúng ta thân lâm vào hiểm cảnh.

Trữ Vô Tình kinh hãi vô cùng. Hắn một bên nhìn chăm chú vào vòng chiến, một bên lưu ý tình hình Quân Mạc Tà. Hắn là tay đa mưu túc trí, sao có thể bỏ qua nhân tố có thể ảnh hưởng đến cuộc chiến nhưng hắn vẫn có điều không hiểu, Quân Mạc Tà tại sao lại biến mất, nhưng sao lại biến mất trong không trung được, rất khó hiểu. Trong lòng hắn vẫn nhớ rõ ràng, Quân Mạc Tà người kiếm hợp nhất tuôn ra hàng nghìn hàng vạn kiếm quang trên không trung nhưng không công kích bất kì người nào, vậy mà đạo kiếm quang sáng chói như ngọc đó một lúc sau lại biến mất, Quân Mạc Tà cũng biến mất theo. Sự cố này thật sự rất quỷ dị. Mà thân pháp của Quân Mạc Tà xem ra đã được sự phụ chân truyền. Đối với tiểu tử này cần phải đánh giá lại một lần nữa. Hơn nữa còn cần phải cẩn thận đề phòng sau lưng phòng hắn đánh lén.

Lúc này, trong vòng chiến, Hồ Mộng Long thất thanh thét lên, bi phẫn không thôi, một vị huynh đệ của hắn đã bị một kiếm thần kỳ của Mai Tuyết Yên trực tiếp chém từ bả vai đến xương sườn, làm thành một vết thương thật sâu, lộ rõ xương bên trong. Đó là do Mai Tuyết Yên cố ý không để bại lộ thực lực, không toàn lực phát huy, nếu không thì với thực lực của hắn, chưa đạt tới Chí Tôn chi thượng, làm sao có thể may mắn thoát được.

Trữ Vô Tình thần sắc vẫn bất động, lạnh lùng hạ lệnh:

- Hồ Mộng Long, bốn người lui ra. Tổ khác xông lên.

Hồ Mộng Long khàn giọng kêu to:

- Ta không lui. Ta muốn báo thù cho lão tam. Trữ thủ tọa, máu của huynh đệ ta đã chảy xuống nơi này, còn bốc hơi nóng, ta làm sao có thể lui. Thù này thề không bỏ qua.

Hắn thấy rất rõ ràng, huynh đệ của mình, chỗ xương sườn máu tươi vẫn chảy ròng ròng, miệng vết thương hoàn toàn bị vỡ ra, nội tạng lòi ra cạnh chỗ xương trắng nhìn rất ghê người. Thoạt nhìn một kiếm nhẹ nhàng này của Mai Tuyết Yên tưởng như không nguy đến tính mạng nhưng dưới con mắt tinh tường, một kiếm nhẹ nhàng kia lại ẩn chứa kiếm khí bạo liệt, nhưng không bạo phát lập tức mà một lát sau mới phát ra, đem khoang bụng người đó toàn bộ cắt đứt, muốn cứu cũng không được. Tuy rằng không đến mức chết ngay nhưng với thương thế nghiêm trọng như vậy thì cũng không còn hi vọng sống sót.

Trữ Vô Tình lạnh lùng nghiêm nghị trách mắng:

- Hồ Mộng Long, ta kêu ngươi lui.

Hồ Mộng Long ngửa mặt lên trời gào thét, rống to, hai mắt đỏ ngầu, thế nhưng không thèm để ý tới mệnh lệnh của Trữ Vô Tình, rống giận đánh tiếp. Huynh đệ chết thảm, không ngờ làm cho hắn mất hết lý trí, như một người điên. Đột nhiên, gã cao thủ bị cắt ngang bụng lộ vẻ sầu thảm, bi thương quát lên:

- Lão Đại, đệ xin đi trước một bước.

Gã cao thủ bị thương kia biết cái chết cách mình không xa, lại thấy đại ca thay mình báo thù, không để ý tính mạng, lật úp người lại, làm cho trái tim không khỏi rơi ra nhưng lại dứt khoát không xử lí vết thương, vận dụng tất cả huyền khí còn sót lại, cả người hiện lên hắc khí nồng đậm, gào thét lớn hơn cả sói tru, không tránh không né, lao thẳng vào Mai Tuyết Yên điên cuồng công kích. Mặc cho dạ dày kéo dài bên ngoài thân thể nhưng hắn cứ như vậy lao tới. Thương thế của hắn mặc dù đã đủ trí mạng nhưng bản thân dù sao cũng tiếp cận thực lực Chí Tôn chi thượng, hiện giờ toàn lực liều chết, hoàn toàn không để ý tới an nguy bản thân, uy lực quả nhiên vô cùng lớn.

Mai Tuyết Yên đôi mắt hoàn toàn lạnh băng, "phốc" trường kiếm chuẩn xác đâm xuyên tim nhưng người này vẫn không lùi, hai mắt trợn tròn, hai tay giang ra, lao nhanh về phía trước, tựa hồ muốn bóp cổ Mai Tuyết Yên. Mai Tuyết Yên không dám sơ suất, liền bay ngược lại, xoay người tung một cước, gần như vô số tàn ảnh đá vào lồng ngực của hắn, lúc đó mới đem thi thể đã chết của hắn mạnh mẽ đá bay ra ngoài, thân thể người nọ giữa không trung nứt toác ra, máu bắn tung tóe đầy trời. Người này tuy hi sinh nhưng cũng cản trở thành công, phía trước và sau Mai Tuyết Yên không ngờ có tới bảy thanh trường kiếm đồng thời đâm tới. Tổ thứ nhất chưa lui, tổ thứ hai đã công tới.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.