Dị Thế Tà Quân

Chương 601: Chỉ cần nàng hầu hạ ta tốt thì cái gì cũng có!



: Sheetly

Biên Tập: Maison

"Tránh ra một bên, xa ra! Chớ tới gần ta! Chàng không trông thấy người ta đang bị thương sao?" Mai Tuyết Yên thẹn quá hóa giận.

Đùa giỡn một hồi, hai người mới bắt đầu xử lý vết thương trên người Mai Tuyết Yên.

Quân Mạc Tà thực là có chút đau lòng, trên người Mai Tuyết Yên khoảng chừng mười ba vết thương, bảy chỗ kiếm thương, bốn vết là chưởng thương, bên hông cùng bả vai phân biệt bị đá một cước, một mảng máu bầm, nhìn chung nội thương không nặng, cùng đều là bị thương ngoài da...

Mặc dù thương thế không nặng, nhưng Quân Mạc Tà vẫn không ngừng mắng thầm, từ trong lòng lấy ra đan dược, dùng tuyết tan lấy nước thoa ngoài da, phần khác thì dùng làm nước cho Mai Tuyết Yên uống thuốc.

Mai Tuyết Yên quần áo cởi ra một nửa, da thịt trắng như tuyết, đôi mắt đẹp nhắm chặt, thân hình mềm mại khẽ run rẩy, mặc cho Quân Mạc Tà xử lý miệng vết thương, nhưng vẫn không nhúc nhích... Tâm đã thuộc về chàng, thân còn ngại gì?

Nhưng Quân Mạc Tà giờ đây lại không hề có chút dị niệm, vết thương trên người Mai Tuyết Yên có thể nói là đều vì mình mà bị thương!

Nếu không phải lo lắng cho mình, tốc chiến tốc thắng, mạo hiểm xuất ra tuyệt chiêu thì dùng thực lực của Mai Tuyết Yên, đại khái có thể đem mười bảy vị cao thủ ung dung giải quyết, chém giết từng người một. Tốc chiến tốc thắng tuy thời gian ngắn nhất, nhưng cũng là chiến pháp không khôn ngoan nhất!

Nếu là như vậy, tuyệt đối không bị thương nặng như hiện giờ! Nghĩ đến đây, Quân Mạc Tà liền không nhịn được có chút đau lòng. Nhất là một vết thương bởi kiếm ở lưng, dài khoảng nửa thước, gần như là ăn vào xương...

Với thân thể tuyệt mỹ của Mai Tuyết Yên chỉ sợ một vết thương nhỏ cũng đã như Bạch Ngọc bị tì vết, huống chi là nhiều vết như vậy?

Quân Mạc Tà tỉ mỉ thoa thuốc, đồng thời điều động thiên địa linh khí, mãnh liệt tràn vào kinh mạch của Mai Tuyết Yên, bao phủ vết thương của nàng, toàn lực trị liệu!

Kỳ thật dùng thuốc mà Quân Mạc Tà mang theo cũng hoàn toàn có thể chữa trị tốt, hơn nữa tuyệt đối cũng sẽ không lưu lại sẹo, chỉ có điều tốn nhiều thời gian hơn mà thôi.

Sử dụng linh khí khổng lồ của Hồng Quân Tháp để chữa thương thật là có chút lãng phí... Bất quá Quân đại thiếu nhà vốn có điều kiện, lãng phí thì lãng phí... Không thèm bận tâm.

Hồng Quân Tháp nếu có linh, chắc chắn sẽ uất ức không thôi: Lão Tử đích thực là Đại linh bảo số một thiên hạ, thế mà vào tay ngươi lại thành công cụ để tán gái...

Mai Tuyết Yên chỉ cảm thấy miệng vết thương vốn nhức nhối không hiểu sao lại trở nên mát rượi, cả người thư thái, chắc là dược vật bắt đầu có tác dụng.

Tiếp theo lại đột nhiên cảm thấy một cỗ thiên địa linh lực mãnh liệt như thủy triều ào ạt tiến vào cơ thể, trong nháy mắt tinh thần đột nhiên chấn động, tựa hồ đến cả những sợi tóc cũng dựng ngược lên như chim sẻ tung tăng...

Mai Tuyết Yên trong lòng mừng rỡ, đây chính là tinh túy của thiên địa nguyên khí thuộc loại tốt nhất để tu luyện nguyên lực.

Nhưng vừa mới nghĩ đến đây, lại phát hiện thiên địa nguyên khí này đột nhiên chuyển hướng, tụ tập đến chỗ miệng vết thương, trị liệu vết thương cho mình.

Miệng vết thương lập tức truyền đến từng đợt tê ngứa, đây là điềm báo của việc vết thương liền miệng, thế nhưng Mai Tuyết Yên lại gần như tức điên lên...

Cái này là thiên địa nguyên khí tinh thuần đến cực điểm đó... Là thứ mà ta đang khao khát cực điểm đó... Vậy mà lại cứ như thế đi trị liệu cái miệng vết thương chẳng liên quan gì... Thật sự là lãng phí nha, thật quá là bại gia chi tử mà!

Xem ra danh tiếng Quân Mạc Tà quần là áo lụa, bại gia chi tử quả không oan!

Hết lần này tới lần khác chính mình lại không có cách nào khống chế được... Điều này làm cho Mai Tuyết Yên càng có chút ít sốt ruột, rốt cục nhịn không được mở miệng nói: "Quân Mạc Tà, chàng làm cái quái gì thế?"

"Làm cái quái gì? Ta đang trị thương cho nàng đó, không có giở trò quỷ gì đâu!"

Quân Mạc Tà ra vẻ đương nhiên nói. Đối với hắn, thứ thiên địa linh khí này, ta có rất nhiều, không có gì đáng tiếc cả...

Mai Tuyết Yên gần như tức chết, nghiến răng nói " Chàng chàng chàng... Vết thương nhỏ như vậy, thế mà chàng lãng phí thiên địa linh lực... Chàng chàng... Thực là thím có thể nhẫn chứ thẩm không thể nhịn được?!!"

Ách? Quân Mạc Tà nhãn thần có chút kì quái, trợn ngược hai mắt "Nàng rất cần cái này? Thế sao không nói sớm, nàng không nói thì sao ta biết là nàng cần. Lần sau cần gì thì phải nói cho ta biết nha!"

Lúc này, thương thế cũng đã xử lý xong, Quân Mạc Tà đang khoác thêm cho Mai Tuyết Yên áo khoác lông gấu... Không thể không nói, Hùng Khai Sơn mua mấy cái áo khoác lông gấu này thật là tinh tế, dọc đường đã nhiều lần thể hiện tác dụng...

"Nói nhảm! Ta tu luyện nguyên lực, vốn phải cần thiên địa nguyên khí... Hơn nữa chàng lại có thiên địa nguyên khí cực kỳ tinh thuần, ta từ trước tới giờ chưa từng thấy qua... "

"Thế gian hiếm có kỳ vật như vậy... Thế mà chàng lại đi dùng để trị liệu mấy vết thương nhỏ này... Chàng... Thật sự là tức chết ta! Ta... Ta hận không cắn chết chàng!" Mai Tuyết Yên oán hận nói.

"A? Ha ha ha...." Quân Mạc Tà cười ha hả, thủ chưởng mở ra, lập tức oanh một tiếng, xung quanh tràn ngập thiên địa linh khí tinh thuần đến cực điểm.

Mai Tuyết Yên tròn xoe hai mắt "Cái này... Chuyện gì thế này?"

"Hắc hắc, thứ này, ta thực ra là có rất nhiều." Quân Mạc Tà ngón tay duỗi ra, nhẹ nhàng nâng cằm Mai Tuyết Yên lên, rất là lưu manh nói tiếp

"Mỹ nhân, nàng chỉ cần hảo hảo hầu hạ bản đại gia, chỉ cần làm cho bản đại gia thỏa mãn, nàng muốn bao nhiêu thiên địa linh khí, chỗ này của ta có bấy nhiêu..." Vừa nói, Quân đại thiếu rất là dâm đãng trượt tay xuống bả vai...

Mai đại mỹ nhân đánh vào cái tay hư, trề môi ra, xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý đến hắn.

Kì thực trong nội tâm nàng thật sự mâu thuẫn: Rốt cuộc có nên hay không cho hắn hưởng điểm tiện nghi? Đây chính là thiên địa nguyên khí đó, mà lại còn tinh thuần như vậy đúng là lần đầu thấy được, thực sự là rất khát vọng thiên địa nguyên khí này a.

Hừ! Ta sẽ không cầu hắn! Nếu hắn dám không cho... Nếu hắn dám... Không cho... Hừ…hừ...

Không thể không nói huyền thú tâm tính đơn thuần, đổi lại tùy tiện là một nữ hài tử khác, chỉ cần miệng nhếch lên, lông mày cau lại, thoáng toát ra một chút biểu tình không vui - thì Quân đại thiếu gia nhà ta còn không vội vàng sảng khoái đưa ra thiên địa linh khí, lại càng muốn ngàn vạn lần cẩn thận giúp đỡ...

Bất quá với tự tôn của Mai Tuyết Yên, ngay cả là đã nhận định Quân Mạc Tà là người phó thác chung thân, cũng sẽ không làm nũng đi thỉnh cầu...

Đương nhiên, điểm này Quân đại thiếu trong lòng tự nhiên là biết rõ.

Bởi vì Mai Tuyết Yên bị thương, cho nên Quân Mạc Tà quyết định, hai người tạm thời nghỉ ngơi vài ngày. Mai Tuyết Yên rất cảm động, tự nhiên sẽ không phản đối.

Về phần chỗ an dưỡng, vẫn là biện pháp cũ, Quân Mạc Tà lại một lần nữa tạo một gian phòng dưới lớp tuyết dày, đại khái là thần không biết quỷ không hay. Hai người nhờ lượng lớn linh dược cùng thiên địa linh khí thừa thãi toàn lực khôi phục, tự nhiên tiến cảnh cực nhanh!

Nhưng trong mấy ngày này, bên ngoài lại đang khủng hoảng sục sôi!

"Độn Thế Tiên Cung thế nào mà một điểm tin tức cũng không có?" Tử Kinh Hồng chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại, chau mày "Trữ Vô Tình đâu? Chẳng lẽ bị ngã gẫy chân rồi?"

Tuy rằng lão cũng thảm bại một trận, nhưng nói gì đi nữa thì Tử Kinh Hồng cũng sẽ không nghĩ tới Độn Thế Tiên Cung toàn quân bị diệt. Chuyện này thiết tưởng thực quá kinh khủng, mà cũng không thể tưởng tượng nổi...

Tuy rằng Độn Thế Tiên Cung một nửa quân số đã chết nhưng vẫn còn một Trữ Vô Tình đa mưu túc trí, lại là người lãnh đạo duy nhất, mệnh lệnh đưa ra càng dễ dàng được chấp hành. Mà ngoại trừ Trữ Vô Tình ra, còn có đến tám, chín vị cường giả Siêu Chí Tôn, hai mươi vị Chí Tôn cao thủ!

Với quy mô thực lực như vậy, chỉ bằng một mình Mai tôn giả, không cần nói là giết sạch toàn bộ, cứ coi như là đánh bại thì cũng tuyệt đối không thể! Khả năng lớn nhất là Mai tôn giả thấy tình thế không ổn liền đào tẩu!

Nhưng Trữ Vô Tình điều động nhân mã của hắn đi nơi nào? Chẳng lẽ là đuổi theo sau?

Nếu là như vậy, lại không hay cho lắm. Dù sao Mai tôn giả với khinh công kiệt xuất thiên hạ, dưới vòm trời này không ai có thể sánh được. Nếu nàng thoát được, tuyệt không thể đuổi kịp!

Nghĩ đi nghĩ lại, Tử Kinh Hồng liền oán giận đứng dậy "Trữ Vô Tình cho dù không phải đa mưu túc trí, cũng là sống cả đời người, thế nào lại để mất cơ hội như vậy? Bất kể đắc thủ hay không, là thắng hay bại thì cũng nên truyền tới một cái tin tức chứ?"

" Vậy mà cứ thế vô ảnh vô tung... Quả thực là làm cho lão phu không thể khoan dung! Phương pháp làm việc như vậy, đầu đuôi khó mà chiếu cố lẫn nhau, sao có thể làm nên đại sự?"

Tiếu Vị Thành thâm trầm ngồi ở bên kia, lặng lẽ uống trà, hồi lâu không nói một lời. Trong phòng còn có năm, sáu vị cao thủ Siêu Chí Tôn, cả Mộng Huyễn Huyết Hải cùng Chí Tôn Kim Thành đều có, uể oải ngồi, im lặng suy nghĩ cái gì đó.

Nơi này là một cái chợ nhỏ, nơi đây cũng chỉ có duy nhất một gian khách điếm, đã bị Mộng Huyễn Huyết Hải bao trọn. Nhưng dù thế đối với số lượng nhân thủ của bọn họ vẫn là không đủ ở.

Đến lúc đám người Tiếu Vị Thành tới sau, ngay cả đại sảnh để ăn cơm cũng bị tạm thời sửa làm phòng ở. Một đám Chí Tôn cao thủ tựa như kiệu phu thông thường, bốn năm người chen chúc trong một gian phòng, cực kỳ chật vật.

" Tiêu huynh, lúc trước huynh có nói tới vị sát thủ chí tôn Sở Khấp Hồn cũng tham gia trận chiến giữa quý phái cùng Mai tôn giả, việc này có thật hay không??"

Tử Kinh Hồng oán thán một hồi, thế nhưng thủy chung không có người tiếp lời, tự mình cũng không cảm thấy có gì xấu hổ, quay đầu hỏi.

" Cũng chỉ là phán đoán của ta thôi." Tiếu Vị Thành chỉnh chỉnh lại vương miện trên đầu, âm trầm đáp; mí mắt cũng chưa từng nhếch lên một chút nào.

Đến giờ lão vẫn đối với chuyện Tử Kinh Hồng xếp đặt cho Chí Tôn Kim Thành đi tiên phong còn canh cánh trong lòng, tự nhiên trả lời không thèm hòa nhã. Nếu không phải còn ôm ảo tưởng giết chết Mai tôn giả, ý đồ phân một chén canh, chỉ sợ sớm đã quay lại Chí Tôn Kim Thành!

" Nhưng không biết căn cứ suy đoán của Tiêu huynh từ đâu mà đến?" Tử Kinh Hồng thận trọng nói "Tiêu huynh, nếu chỉ là một tên Sở Khấp Hồn tự nhiên ta và ngươi sẽ không để trong mắt"

"Nhưng mà Mai tôn giả huyền công cao cường, vượt xa ta và ngươi. Hôm nay lại vứt bỏ mặt nạ giả nhân giả nghĩa trước kia, bộc lộ ra bản thân hung ác, tính cách giảo hoạt đa đoan, nếu là quả thật có Sở Khấp Hồn bực này xuất quỷ nhập thần giúp đỡ, thực là phiền toái không nhỏ. Chúng ta... tuyệt đối không thể lơ là nha!"

" Cái này không cần ngươi nói, trận chiến trước, chính là tên đáng chết Sở Khấp Hồn âm thầm giết của chúng ta rất nhiều người!" Tiếu Vị Thành có chút không tình nguyện nói

"Tất cả người bị hại đều bị một kích giết chết, mà ngay cả người gần trong gang tấc cũng chưa từng nghe thấy bất luận động tĩnh gì! Ám sát thuật tinh diệu như vậy, ngoại trừ Sở Khấp Hồn cái tên vô liêm sỉ này ra, nhìn khắp thế gian, làm gì có người thứ hai!"

Tử Kinh Hồng càng nghe càng kinh hãi, vội vàng hỏi kỹ căn do trong đó. Đối đầu với kẻ địch mạnh, thành kiến trước đó cũng phải tạm thời bỏ qua.

Tiếu Vị Thành cũng chỉ đành đem tình huống lúc đó nói chi tiết một lần nữa. Nói lại, không khỏi nhớ tới vô số lão huynh đệ cứ như vậy chôn xương nơi hoang dã, nhịn không được hàm răng nghiến ken két, trong mắt sát khí đại thịnh!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.