Dị Thế Tà Quân

Chương 602: Điều tra hội báo



: Thang1812

Biên Tập: Maison

"Nói như thế tức là, quả thật, việc này chỉ có trong truyền văn Sở Khấp Hồn mới có khả năng làm được. Không nghĩ được, một tiểu tử chưa đạt trình độ Siêu Chí Tôn lại có thủ đoạn như thế này."

Tử Kinh Hồng hít một hơi trọc khí, đột nhiên trong lòng lại nhớ ra một đại sự: "Nói như vậy, Mai tôn giả lần trước qua ải đầu của các ngươi chẳng lẽ là chưa hề bị tổn thương? Các ngươi căn bản … chưa hề thử ngăn trở?"

Tiếu Vị Thành đỏ mặt lên, vỗ bàn đứng dậy quát: "Tử Kinh Hồng, ngươi chẳng lẽ là cười nhạo lão phu sao? Lấy tình hình lúc đó, đổi lại là ngươi thì ngươi sẽ đứng lên ngăn trở sao?" Cái vỗ bàn này âm thanh vang quá mức, lập tức mọi người đều cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

"Không dám, Không dám…. Tiếu huynh nguôi giận." Tử Kinh Hồng vội vàng xxoa dịu, nhưng trong lòng kì thực, chính là khinh bỉ không thôi. Rõ ràng chính là các ngươi để cho Mai tôn giả cùng với tên Sở Uông Hồn chẳng biết có hay không kia dọa suýt vỡ mật, sức chiến đấu hao tổn rất nhiều không đánh mà lui. Lão phu nhiều nhất mới nhắc đến có nửa câu. Không lẽ nói thật cũng là có tội sao? Mà các ngươi, cho dù biết rõ là không địch lại cũng có thể liều mạng. Cho dù các ngươi hợp lại, không làm được gì thì chí ít cũng cho ta chút chuyện tốt…"

Không khí trong phòng bắt đầu trở nên lúng túng.

Đúng lúc này, cửa phòng chợt mở ra, hai người vô thanh vô tức tiến vào, ôm quyền làm lễ đối với Tử Kinh Hồng rồi nói: "
Tam Tông chủ, chúng ta đã trở lại". Hai người kia, chính là do Tử Kinh Hồng phái đi xem xét tình hình chiến đấu của cánh Độn Thế Tiên Cung

"
Bình an trở về là tốt rồi! Nơi đó tình hình đánh nhau thế nào rồi?" Tử Kinh Hồng vội vàng hỏi

"
Tình hình khá là thảm!" Một trong số hai người sắc mặt đầy ấn tượng lên tiếng "Nói đến, chúng tôi kì thực cũng không biết rõ tình hình cụ thể, chỉ là dựa vào kinh nghiệm phán đoán. Độn Thế Tiên Cung đánh lần này tổn thất không hề nhỏ! Nói không chừng, có thể toàn quân đã bị diệt"

"
Cái gì?" Tử Kinh Hồng cùng Tiếu Vị Thành đồng thời đứng bật dậy, cực kì hoảng sợ "Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Nói mau!"

Hai người này, dĩ nhiên là mong Độn Thế Tiên Cung thực lực đại tổn, toàn quân bị tiêu diệt thì càng tốt. Nhưng trước sự thật như thế này, bên thắng không ngờ chính là Mai tôn giả, cũng là cường địch của bọn hắn. Như thế nào lại không sợ hãi!

"
Chúng ta đã đi tới hẻm núi nơi Độn Thế Tiên Cung mai phục. Ở cách đó khoảng 100 trượng có những dấu viết của một trường hỗn chiến hết sức khốc liệt. Ph ngưng trọng ương viên mấy trăm trượng, tuyết đã bị quét sạch, trên mặt đất cũng bị bóc đi một lớp bởi đao, kiếm khí sâu chừng nửa trượng"

"
Mà áng chừng, địa phương này phải có mấy trăm vết đao vết kiếm như vậy. Trên mặt đất có vết máu" một người sắc mặt nghiêm nghị chậm rãi nói.

Người này tên là Câu Bất Hoàn, hắn từng tiến vào Mộng Huyễn Huyết Hải, là hảo thủ đứng đầu việc tìm dấu vết, hắn chậm rãi nói ra, rành mạch rõ ràng, làm cho mọi người giống như chính mắt thấy.

"
Ở kế bên cũng có mấy trăm chỗ có vết máu" Tử Kinh Hồng cùng Tiếu Vị Thành liếc sang lẫn nhau, đều thấy trong mắt đối phương có ý hoảng sợ. Đại chiến này lớn như thế nào mới có thể tạo ra phạm vi lớn như vậy?

Trường chiến đấu này, dĩ nhiên là hết sức thảm khốc. Mọi người cùng nghĩ.

"
Đúng là như thế, thuộc hạ xem xét các vết máu thấy, có vết thì vết máu màu đỏ tươi, hơi có mùi, hẳn là máu ở da thịt hoặc tứ chi, có chỗ thì vết máu nồng đặc, màu đỏ sậm, bỏ vào trong miệng thấy không tan, cái này chính là máu ở phủ tạng!" Câu Bất Hoàn lè lưỡi, liếm môi. Đầu lưỡi mảnh mai quay một vòng liếm môi trên dưới vòng vo một hồi cứ như vẫn còn dư vị.

Vài người bốn phía sắc mặt biến đổi quái dị, lập tức quay đầu đi chỗ khác, chỉ muốn nôn mửa. Ngươi xem xét thì cứ xem xét, ngươi nếm thì cứ nếm, nhưng cũng đừng có nói ra như vậy có được không? Lại còn nói ra ấn tượng đến như vây.....

Nha, ngươi nói đây là máu trong phủ tạng, lại còn nói ngon lành như vậy … Đây chính là máu người đó! Thật sự là biến thái! Tử Kinh Hồng sắc mặt ít nhiều cũng có chút trắng bệch, gượng cười một tiếng, ánh mắt hạ xuống, không nhìn vào cái miệng của hắn nữa, hỏi: "
Còn có manh mối gì khác không?"

"
Chỉ bằng vết máu, tự nhiên không thể định đoạt được, vì thế mà thuộc hạ mới đi xung quanh tìm thi thể. Tam Tông Chủ, thuộc hạ năm đó từng bị vây dưới vách núi, dưới đó không có gì để ăn nên đã từng nếm qua thịt thi thể.... Cho nên đối với loại mùi này cực kì mẫn cảm, vốn tưởng có thể dễ dàng tìm được…"

Hắn nói chưa xong, đột nhiên bên cạnh có một người bắt đầu "
Ọe …" sắc mặt tái nhợt, ôm quyền nói "Tam Tông Chủ, tại hạ có chút chuyện riêng phải xử lý, muốn đi ra ngoài hóng gió. Xin thứ lỗi …" Nói xong, không đợi Tử Kinh Hồng đáp lời, vội vén rèm vải che cửa bỏ chạy ra ngoài, bên ngoài nhất thời truyền đến âm thanh một trận nôn mửa….

Không biết có phải phản ứng di truyền hay không, tiếp đó lại có người đứng lên, sắc mặt quái dị, xin lỗi chạy ra đi ngoài, trước khi đi đều oán hận nhìn tên gia hỏa một cái, trong lòng lập thệ: sau này, không bao giờ ngồi cùng bàn ăn cơm với tên chết tiệt này! Làm thế nào có thể nếm qua thi thể chứ… Thật là cầm thú! Giết người, tất cả mọi người ở đây đều đã giết qua, hơn nữa còn giết rất nhiều. Nhưng là ăn thịt người, còn là ăn thịt thi thể… Thật ghê tởm quá chừng

(DG: Ta…. vừa mới ăn cơm, ọe……)

Theo thời gian, trong phòng giờ chỉ còn vài ba người: Tử Kinh Hồng, Tiếu Vị Thành, cùng với tên gia hỏa. Kể cả người đi tra xét cùng với hắn, giờ cũng đã chạy mất…

Cũng tính là Tử Kinh Hồng và Tiếu Vị Thành định lực kinh người, sắc mặt tuy có chút trắng, thân mình có chút lung lay, ngay cả hầu cũng lúc lên lúc xuống, tựa hồ nuốt phải cái gì, nhưng thủy chung vẫn ngồi đó, không hổ là hai kẻ đứng đầu toán quân của đại Thánh Địa, quả nhiên là phù hợp....

"
Tam Tông Chủ, ngài không việc gì chứ?" Câu Bất Hoàn hết sức kì quái, hỏi.

Một lúc lâu sau, Tử Kinh Hồng nuốt ực một cái, sắc mặt tái nhợt, cau mày, tỏ vẻ căm ghét, vô lực phất phất tay nói: "
Ngươi nói tiếp đi.... chọn trọng điểm mà nói, những điểm không cần thiết thì không cần nói tới, lập tức bẩm báo kết luận"

"
Vâng, Tam Tông Chủ. Thuộc hạ đã có kinh nghiệm nên biết rằng, thi thể người sau một thời gian không lâu thì sẽ xuất hiện một loại mùi, loại mùi này đặc biệt giống như là thịt heo ngâm nước, mùi vị lúc đầu chỉ hơi chua chua rất nhẹ, nhưng sau sẽ đậm dần, nhất là từ phần đùi, chỗ ngon nhất…."

"
Phang…!" Tử Kinh Hồng không thể nhịn được nữa, một cước thốt nhiên đá ra, đem tên gia hỏa đang cau mày suy nghĩ về dư vị đá một cái bổ nhào, sau đó lao lên đấm thình thịch mấy quyền, không nhịn được mắng: "Lão tử đã bảo ngươi nói những điểm chính, nói con mẹ nó kết luận, ngươi lại ở đây mà kể chuyện ăn thi thể … Ọc... ọc... Con mẹ nhà ngươi??? Ngươi có lỗ tai không hả??? hay là đầu không có óc??? không hiểu tiếng người sao? Ọc... ọc...."

Cái gọi là sức người có lúc cũng hết, con người luôn có cực hạn, vô luận là thân phận rất cao thì cũng không ngoại lệ. Bình thường Tử Kinh Hồng luôn ung dung bình tĩnh, phong độ trang nghiêm, ước chừng có thể bảo trì cả đời, nhưng không tưởng được hôm nay lại ở đây đột ngột bùng nổ mà nói lỗ mãng, không chỉ tự xưng là lão tử, hơn nữa miệng còn toàn ngôn ngữ phường chợ búa mà ra, thanh âm lại to đến mức chỉ sợ người khác không nghe thấy được … Quyền đầu không những nhanh mà còn mạnh mẽ, mỗi quyền đều mang theo tiếng gió rít. Tên gia hỏa kia nháy mắt đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập…

Trong khách sạn này, người có thực lực thấp nhất cũng đều là những chí tôn cao thủ, ai cũng tai thính mắt tinh, nhất thời cả đám dỏng hết tai lên hóng hớt chuyện giật gân. Tử Kinh Hồng giận, lần này quả thực là trăm năm khó gặp.

Rốt cuộc là vì cái gì?

Kì thực Tiếu Vị Thành giờ phút này sắc mặt cũng cực kì khó coi, nếu hắn không là Chí Tôn Kim Thành nên không tiện bao biện làm thay thì đời nào đến lượt Tử Kinh Hồng ra tay? Hắn đã sớm đem tên gia hỏa kia dần cho một trận từ lâu rồi. Giờ phút này, mắt thấy Tử Kinh Hồng giáo huấn tên kia, hắn là ngoại nhân thậm chí không khuyên can mà còn thấy rất hả lòng hả dạ. Nên đánh! Rất thống khoái! Câu Bất Hoàn thì kêu thảm, cũng không dám đánh lại, không dám né tránh, hai mắt đầy vẻ ngỡ ngàng và oán hận, lòng vẫn tự hỏi: "
Ta sai chỗ nào mà ngươi đánh ta như vậy? " Hóa ra đến giờ phút này vẫn chưa biết mình sai chỗ nào! Sau khi hung bạo một trận, phát tiết ấm ức trong lòng xong, Tử Kinh Hồng rốt cuộc đứng lên buông hắn ra, hít một hơi thật sâu, nheo mắt uống ngụm trà rồi mới khôi phục trạng thái ung dung bình thường, thản nhiên nói: "Đứng lên, nói tiếp đi, nói những điểm chính, nói luôn kết luận, đừng có dài dòng lan man".

Câu Bất Hoàn lẩm bẩm hai tiếng, cái mặt bị đánh cho sưng húp trông thật thê thảm, khóc không ra nước mắt, lồm cồm bò dậy. Hắn tuy là thuộc loại Chí Tôn cao thủ, nhưng đầu năm nay tu vi Tử Kinh Hồng chính là Siêu Chí Tôn, trận đòn này, quả thực là rất đau, nhưng lại không dám phản kháng, nhược bằng đường sống cũng không còn…

"
Thuộc hạ ước chừng tìm quanh phương viên vài dặm, thế nào cũng tìm thấy, nhưng lại không thể nào ngửi được loại mùi này" Hắn vừa mới ăn đòn cũng chỉ vì đã trình bày quá kĩ việc này nên nói đến đây thì không dám tiếp tục những từ đặc thù nữa, tuy rằng trong lòng thì vẫn muốn đem những câu sau nói ra nốt.

Nhưng Tử Kinh Hồng cùng Tiếu Vị Thành nghe được đến hai chữ "
mùi vị " thì nét mắt đều khẽ co giật, Tử Kinh Hồng nắm tay không tự chủ được lại hóa thành quyền, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

"
Chuyện này kì thật là rất quỷ dị, phàm là người chết thì đều bốc lên loại mùi này, loại mùi này cho dù chôn dưới đất cũng đều có thể ngửi được. Nhưng trong phương viên kia, thuộc hạ dù ngửi đến nhức mũi thì vẫn hoàn toàn không ngửi thấy một chút nào. Nhưng duy nhất có thể khẳng định, trận chiến này, số người chết là không ít! "

Câu Bất Hoàn trầm tư, có chút hoài nghi. Thế nhưng hắn làm sao mà biết Quân Mạc Tà xử lí sạch sẽ lấy Thổ lực vùi chỗ thi thể này xuống sâu dưới đất, chớ nói là lỗ mũi người, cho dù là mũi chó cũng không ngửi thấy

Câu Bất Hoàn lúc nãy bị Tử Kinh Hồng đánh một quyền vào mũi, trong lúc hắn trầm tư, một dòng máu chảy xuống qua khóe miệng, hắn không tự chủ được đưa cái lưỡi ra liếm một cái thật sạch, sau đó còn chép miệng hai cái.

Tiếu Vị Thành hơi thở lần thứ hai trở nên dồn dập, không thể nhịn được nữa, xoay người nhìn đi chỗ khác. Lão sợ nếu tiếp tục nhìn thì sẽ đem cái tên đang đứng trước mặt đi đánh cho đến khi cái lưỡi rơi ra thì thôi…

Như vậy, Chí Tôn Kim Thành cùng Mộng Huyễn Huyết Hải đã có thể kết thành đại thù…

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.