Dị Thế Tà Quân

Chương 648: Hoàn toàn xứng đáng!



Bạch Vô Tâm ngây ngốc đứng yên, đem hết toàn lực muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng lực lượng không đủ, ánh mắt tuyệt vọng trơ mắt nhìn đại thủ Chân Từ Bi áp xuống đầu, bụp một tiếng, óc tóe ra, cả cái đầu như quả dưa hấu vỡ vụn, tử trạng vô cùng thê thảm!

Bốn phía mọi người câm như hến!

Đỗ Tuyệt thờ ơ lạnh nhạt, mặt lạnh như tiền!

Thân là Chí Tôn Thượng thừa, Chân Từ Bi nói giết là giết không hề đoái hoài đến nửa điểm tình cảm!

Thi thể Bạch Vô Tâm từ từ đổ xuống, đúng lúc này mọi người bên ngoài đột nhiên kinh hô.

Chân Từ Bi và Đỗ Tuyệt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở sườn núi bên trái thình lình xuất hiện một cái động lớn, vuông vắn chừng một gian phòng, tối đen không biết sâu bao nhiêu.

"Quả nhiên có cổ quái!" Chân Từ Bi đập tay kêu lớn, trong mắt tinh quang lập lòe "Đi, đi xem phía dưới thế nào"

Sở Khấp Hồn nhìn Quân Mặc Tà bộ dáng như nhìn thấy quỷ.

"Ngươi đoán đúng!" Sở đại chí tôn nói, hắn vô cùng cảm khái thở dài.

"Ta không bằng ngươi! Ngươi mới là vương giả chân chính trong giới sát thủ! Hoàn toàn xứng đáng! Danh hiệu 'Sát thủ chí tôn' từ nay không thuộc về ta nữa rồi!" Giọng nói Sở Khấp Hồn có mất mát, có hổ thẹn, có bội phục, còn có tán thưởng.

Sở Khấp Hồn mắt thấy tất cả mọi chuyện xảy ra, liển hiểu rõ, bản thân đã thua, hơn nữa thua tâm phục khẩu phục! Mình giết chết hai vị chí tôn Kim thành cùng một vị chí tôn Mộng Huyễn Huyết Hải, Quân Mạc Tà cũng đánh lén chết ba người, bị thương một người, còn Mã Giang Danh sau cùng, căn bản không tính.

Nhìn bề ngoài Quân Mạc Tà chỉ hơi chiếm ưu thế, khoảng cách cực nhỏ. Nhưng Sở Khấp Hồn tự mình biết rõ, chính mình sớm đã thất bại rõ rõ rành rành!

Bởi vì toàn bộ bố cục đều do Quân Mạc Tà thiết kế! Hết thảy cơ hội đều do bố cục của Quân Mạc Tà mới xuất hiện. Bằng không căn bản sẽ không có kết quả này!

Bản thân Sở Khấp Hồn am hiểu lợi dụng cơ hội, nắm chắc cơ hôi, bất kỳ một cơ hội nhỏ nào hắn đều có thể nắm giữ, lợi dụng thân pháp xuất quỷ nhập thần của mình cho đối thủ một kích trí mạng! Điều này với một sát thủ là đủ rồi! Thời gian qua hắn vẫn lấy đó làm kiêu ngạo, cũng luôn cho rằng chỉ cần như vậy là đủ!

Nhưng đến hôm nay, nhìn hành động của thiếu niên ở trước mặt mình, hắn đã nhận được một bài học: Làm một sát thủ, nhất là sát thủ đỉnh cấp, không chỉ hiểu và nắm được cơ hội, dưới tình huống không có cơ hội còn phải biết sử dụng toàn bộ thủ đoạn sáng tạo cơ hội!

Nếu là bản thân Sở Khấp Hồn, đối diện với bát đại cao thủ, đột nhiên đánh lén cũng không có nắm chắc nhanh chóng giết chết một người trong đó, thậm chí dưới vòng vây cường địch như thế, toàn thân trở ra đã là rất khó khăn, bởi vì ắt phải gặp sự vây công của bảy người còn lại!

Nhưng Quân Mạc Tà lại dựa vào trí thông minh sáng tạo ra cơ hội, một lần tiêu diệt luôn cả tám người, một mẻ hốt gọn! Thủ đoạn bực này gần như là kỳ tích! Khoảng cách này hoàn toàn không thể so sánh nổi! Lợi dụng cơ hội là bị động nhưng sáng tạo cơ hội lại là chủ động! Chỉ có tự mình sáng tạo cơ hội, tự mình mới nắm chắc cơ hội tốt nhất! Chỉ đơn thuần chờ đối phương xuất hiện sơ hở khác nào ôm cây đợi thỏ!

Sở Khấp Hồn hoàn toàn có lý do tin tưởng cho dù trước đó Mã Gianh Danh và huynh đệ họ Nguyễn không có tranh chấp, Quân Mạc Tà cũng sẽ dùng thủ đoạn của hắn khơi mào sự chú ý của bọn họ, hoặc dùng những mâu thuẫn khác dẫn dắt bọn chúng nội chiến!

Hắn hoàn toàn có năng lực làm được điều đó! Nhưng mình lại chưa từng nghĩ qua, chưa hề căn nhắc qua! Không chỉ không thực hiện thậm chí ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua! Đây là khoảng cách! Là chênh lệch khó mà san lấp!

"Cảm ơn" Quân Mạc Tà cười cười cũng không có khách sáo.

Bởi vì hắn cũng cảm thấy trên phương diện này Sở Khấp Hồn quả thực thiếu khuyết lớn. Một vị sát thủ chi vương, sát thủ chí tôn không chỉ cần kỹ năng giết người, học vấn cũng rất quan trọng.

Có cơ hội, tự mình phải lợi dụng cơ hội sao cho tốt nhất, cho dù không có có hội cũng phải dựa vào tình hình trước mắt mà sáng tạo cơ hội! Đó mới là khái niệm sát thủ hoàn chỉnh nhất!

Mà những kiến thức này cũng thích hợp với bất kỳ một nghề nghệp gì trong xa hội, từ tam giáo cửu lưu bát môn thậm chí nghiệp quan trường kinh doanh mua bán, ai cũng như thế! Cơ hội mỗi người đều có! Không có cơ hội tự mình có thể sáng tạo ra cơ hội, ngược lại càng thích hợp với bản thân! Do đó khi phía trước chúng ta không có đường chúng ta phải tự mình động thủ mở một con đường mới, một con đường càng thênh thang càng rộng rãi hơn!

"Chờ ta còn sống ra ngoài, ta sẽ thông cáo toàn thiên hạ: Sát thủ chí tôn không còn là Sở Uông Hồn nữa!" Sở Uông Hồn thấp giọng nói, như từ đáy lòng thốt ra "Tài không bằng người, nếu còn nhận xưng sát thủ chí tôn, đối với ta đồng dạng là sỉ nhục!"

"Ta không cần người trong thiên hạ thừa nhận cho nên ngươi không cần phải làm như vậy! Thiên hạ thừa nhận hay không đối với ta có quan hệ sao?" Quân Mạc Tà ngẩng đầu cười cười khinh thường nói "Ta chỉ cần ngươi thừa nhận là đủ rồi!"

Quân Mạc Tà nói xong, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, có chút vui mừng nghĩ: Ta nhập vào Tà Quân, dù sao cũng không làm mất mặt bản thân! Nhưng nghĩ như vậy trong lòng lại cảm thấy chua xót.

"Được, người thiên hạ thì có liên quan gì đến ta! Lời ấy quả thực làm ta tỉnh mộng!" Sở Khấp Hồn ngớ ra ngạc nhiên, đột nhiên cười ha ha. Lúc này mới nhìn ba người, thấp giọng hỏi "Mãi đến giờ còn chưa thỉnh giáo ba vị, ba vị tôn tính đại danh?"

Lời này vừa nói ra, ba người đều sửng sốt.

Bọn họ tưởng rằng Sở Khấp Hồn đã sớm biết thân phận ba người, không nghĩ đến gã gia hỏa này lại thực chưa biết.

Đây là tính tình kỳ quái của Sở Uông Hồn, từ lúc sinh ra vị này chẳng bao giờ cùng người khác kết giao, không hề hỏi tên của người ta.

Trước đây trong lòng hắn chỉ nhớ duy nhất tên của đối tượng bị ám sát!

Sở khấp Hồn luôn cho rằng trong thiên hạ không tồn tại người đáng để mình hỏi tên hoặc đủ tư cách kết làm bằng hữu! Tất cả mọi người đều không đủ tư cách! Hỏi tên người khác đây là lần đầu tiên trong đời của vị sát thủ chí tôn! Bộ dáng của hắn như đại cô nương lên kiệu hoa về nhà chồng.

"Ta gọi là Quân Mạc Tà, đây là mẫu thân ta Đông Phương Vấn Tâm, đây là lão bà ta, họ Mai, khuê danh thì không tiện nói cho ngươi" Quân Mạc Tà mặt mày hớn hở, danh chính ngôn thuận chiếm một lần tiện nghi.

"Ngươi chính là Quân Mạc Tà! Ngươi chính là Đông Phương Vấn Tâm?!" Sở Khấp Hồn lắp bắp kinh hãi, đột nhiên hỏi "Chính là quả phụ của đại soái Quân Vô Hối? Vấn Tâm tiểu thư của Đông Phương thế gia?"

"Đúng là tiện thiếp" Đông Phương Vấn Tâm đôi mắt đỏ hồng, cố gắng bình tĩnh nói "Tiện thiếp sống đến ngày hôm nay, đã làm hổ thẹn tên tuổi anh hùng của vi phu, làm Sở tiền bối chê cười" Đột nhiên nghe được từ miệng người khác cái tên quen thuộc làm cho Đông Phương Vấn Tâm chua xót không kìm nén nổi.

"Phu nhân đừng nói vậy" Sở Khấp Hồn nghiêm túc nói

"Quân đại soái dù vai vế là vãn bối của ta, nhưng anh hùng can đảm, hào hiệp nghĩa khí. Sở mỗ là một kẻ sát thủ lãnh huyết từ trước đến nay không phục ai nhưng Quân Vô Hối lại là ngoại lệ duy nhất! Mà phu nhân đối với phu quân tình cảm sắt đá, cảm động thiên địa, vì phu quân cam nguyện cùng thiên địa an nghỉ, ứng xử làm người đời khâm phục! Khiến những mụ đàn bà tham hưởng phú quý xấu hổ không biết trốn vào đâu! Anh hùng phu phụ, thực là đẹp đôi, tại sao lại hổ thẹn?"

Sở Khấp Hồn thở dài tâm sự "Năm đó, ta từng may mắn gặp qua Quân đại soái một lần, vì có người ra giá ba trăm vạn lượng bạc trắng để ta đi ám sát Quân Vô Hối. Ta liền tiến hành điều tra, càng điều tra ta càng bội phục, cuối cùng không hạ thủ, bỏ qua cuộc trao đổi này. Đó cũng là lần duy nhất từ trước đến nay ta chủ động bỏ một vụ mua bán"

Hắn cười khổ một tiếng "Sở Khấp Hồn ta luôn là một kẻ đồ tể lãnh huyết bất kể đối phương là trung thần lương tướng hay tiết phụ liệt nữ, chỉ cần có người chịu bỏ bạc ra, ta đều chưa hề chùn tay, nhưng lần đó đã thực sự bị Quân Vô Hối làm khuất phục. Ta từng tiềm nhập quân doanh, quan sát hắn ba ngày, sau đó mới rời đi"

"Thiếp thân thay mặt tiên phu cảm tạ Sở tiên sinh đã hạ thủ lưu tình!" Đông Phương Vấn Tâm đứng lên chỉnh đốn tranh phục thi lễ.

"Không biết kẻ nhờ ngươi giết phụ thân ta là người phương nào? Tiên sinh có thể nói tục danh không?" Quân Mạc Tà nhíu mày, hắn cũng luôn quan tâm đến vấn đề này, từng cái manh mối đều bới ra nhưng càng điều tra càng rối rắm phúc tạp?

"Ngày đó kẻ thuê chính là quốc sư Vũ Đường đế quốc, Phí Mộng Thần!" Sở Khấp Hồn do dự chốc lát rồi nói "Ta cũng chưa tiếp nhận ủy thác của hắn, nên hắn cũng không được tính là khách hàng, cho nên ta nói ra cũng không đáng ngại"

Tuy rằng nói vậy nhưng Quân Mạc Tà hiểu, làm một sát thủ nói ra khách hàng cũ là kiêng kỵ lớn nhất. Sở Khấp Hồn dù nói như thế nhưng vô hình trung mình đã thiếu hắn một cái đại nhân tình!

"Sở Khấp Hồn, ta thấy thân pháp của ngươi có chút bất thường..." Một bên Mai Tuyết Yên lẳng lặng nhìn Sở Khấp Hồn, hàng mi thanh tú nhíu lại, hoài nghi nhìn Sở Khấp Hồn, trong mắt mơ hồ hiện sát khí và căm thù "Ngươi biết Đoạt Thiên Chi Chiến sao..."

"Mai tôn giả quả nhiên tinh tường" Sở Khấp Hồn giờ phút này há còn không biết vị mỹ nữ này là người phương nào? Trước đó nàng một mình độc chiến ba mươi tên cao thủ, Sở khấp Hồn chính là trừng mắt mà nhìn, đương nhiên không dám sơ suất

"Tiên sư từng đại chiến ở đỉnh Thiên Trụ phong, sau khi trọng thương rơi xuống vách núi, may mắn không chết, nhưng một thân huyền công mất hơn nửa, thân thể cũng có thương tật mấy chỗ, chịu trăm cay nghìn đắng trong một thời gian dài mới khôi phục. Dưới một cơ duyên xảo hợp mới thu ta làm đồ đệ"

Sở Khấp Hồn cười buồn bã, cúi đầu chậm chậm nói "Tiên sư dù huyền công không đạt được cảnh giới như xưa, nhưng biết thuật dưỡng sinh nên cũng không lo thọ nguyên, dù bản thân không thể tu luyện lại huyền công nhưng lại cảm thấy hứng thú với thân pháp dị tộc nhân"

Sở Uông Hồn thở dài nói "Tiên sư từng nói qua, dị tộc nhân đối với chúng ta uy hiếp lớn nhất chính là thân pháp quái dị, bởi vì bọn chúng tùy lúc tùy nơi đều có thể ẩn thân, nếu chỉ dùng mắt thường thì rất khó phát hiện, vô số cường giả có tu vi cao hơn bọn chúng rất nhiều đều chịu thiệt trước thân pháp xuất quỷ nhập thần đó, tiên sư cũng từng như thế! Cho nên trong mấy trăm năm cuối cùng tiên sư một mực nghiên cứu phá giải thân pháp quái dị..."

"Lệnh sư cũng là người cơ trí, không biết có nghiên cứu thành công biện pháp phá giải?" Mai Tuyết Yên tinh thần rung lên, ánh mắt lóe sáng, vội vàng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.