Dị Thế Tà Quân

Chương 751: Chấn Động Nghịch Thiên



Lúc này, Lý Du Nhiên đương nhiên cần thay đổi chủ đề, nếu không thay đổi đề tài thì quả thật không thể nào tiếp tục. Chẳng lẽ cứ giữ cái không khí nhạt nhẽo này mãi?

- Ngươi thì có chuyện gì?

Quân lão gia tử đối với Lý Du Nhiên không khách khí như với tam đại Thánh Giả, lão nói với giọng lạnh nhạt, đồng thời hai tay xoa vào nhau như nhớ lại cảm giác sảng khoái ngày đó khi cho Lý Du Nhiên hai cái tát phê lòi.

- Nghe nói, ngày trước Linh Mộng công chúa điện hạ không cẩn thận bị ám sát, đe dọa tới tính mạng và hiện giờ đang ở Quân gia dưỡng thương, Du Nhiên muốn tới thăm, ha ha, dù sao cũng là bằng hữu từ nhỏ đến lớn, huống chi Linh Mộng công chúa lại là thân phận cao quý... Không tới vấn an thì thật là có cái gì đó không ổn. Quân lão gia, ngài xem có phải vậy không?

Lý Du Nhiên nói với giọng cực kỳ cung kính.

- Phải, những lời này rất chí lý, Lý công tử muốn đi có gì mà không được, nhưng Linh Mộng công chúa hiện tại vẫn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Lúc này Lý công tử có thể đến thăm nhưng không được làm phiền nàng.

Quân Chiến Thiên nghĩ ngợi rồi cũng đáp ứng rất dứt khoát.

Nếu ngay cả Linh Mộng cũng không cho thăm vậy thì Quân gia dường như có tật giật mình? Lại nói, nơi đó cũng đã được an bài thỏa đáng

- Hắc hắc, vậy thì xin đạ tạ Quân lão gia.

Ánh mắt Lý Du Nhiên chợt lóe lên, cung kính tạ ơn.

Quân Chiến Thiên cười ha hả, liền gọi lão Bàng tới dẫn bọn hắn đến vấn an Linh Mộng công chúa. Quân Chiến Thiên đứng dậy tiễn ba người Trì Thiên Phong rời khỏi, khẩn thiết nói tạm biệt, tỏ ý lưu luyến không rời. Nhưng ba người này trong lòng đã khó chịu cực điểm nên cũng không muốn ở lại chỗ này dù chỉ một khắc.

Một câu "Không phải lúc" khi nãy đã làm thương tổn lòng tự tôn của họ.... Shyt, chúng ta là Thánh Giả đó... như thế mà cũng không chịu nể chút mặt mũi nào.

Cho dù là nhìn cách đi thong dong như mèo bước lắc mông của lão Bàng cũng không so được sự sảng khoái của Quân lão gia tử lúc này. Bởi vì lão Bàng ít nhất là không biết chuyện gì đã xảy ra.

Một hàng năm người tiến vào trong trong nội viện của Quân phủ. Lão Bàng thỏng thả từng bước như con mèo đi nhẹ nhàng dẫn đường, tam đại Thánh Giả cố nén để không ra tay xử lý lão quản gia ghê tởm này, và đành lặng lẽ theo đuôi Lý Du Nhiên. Một đường cảnh giác, bình tĩnh xem xét.

Đột nhiên, ba người đồng thời giật mình, càng đi về phía trước không khí càng trở nên khác thường, từng đợt từng đợt cảm giác ấm áp, mát mẻ, thậm chí còn có một loại cảm giác mơ hồ về hơi thở của mùa xuân, lùa vào mặt. Thật là ấm áp, êm dịu.

Ba người tinh thần rung lên, trong lòng đều tự nói thầm: Không thể nào? Chẳng lẽ lại đi vào chỗ ở của người đó? Đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao? Mợ!

Tiếp tục đi về trước, không khí càng ngày càng trong lành, mát dịu lòng người, nhưng sắc mặt ba vị Thánh Giả cũng càng ngày càng trầm trọng.

Thiên Hương thành tọa lạc ở một nơi lệch Bắc, tuy rằng bây giờ đã là mùng hai tháng hai nhưng bên ngoài băng tuyết vẫn chưa tan. Nhưng ở Quân gia thì lại như một vùng trời khác, nhất là càng vào bên trong, không khí mùa xuân càng thể hiện rõ rệt.

Rặng dương liễu hai bên đường lúc này nhìn chỉ hơi hơi mềm mại nhưng ngay sau đó, chỉ cách có vài bước, những cây dương liễu khác cũng đã xuất hiện màu xanh của lá, tiếp tục đi tới phía trước vài bước lại càng khiếp sợ, cây đã bắt đầu xuất hiện những mầm non mơn mởn. Phía trước con đường chính là tiểu viện của Quân Mạc Tà, Quân Mạc Tà sau khi rời đi thì Linh Mộng công chúa ở đó.

Đi đến trước tiểu viện rốt cuộc cũng đã dừng lại. Ba vị Thánh Giả đứng ở đây mà chần chừ không đi tiếp. Ba vị Thánh Giả cùng tới đây nhưng không có gan đi tiếp. Có lẽ người khác cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra ở đây. Bởi vì cảnh tượng trước mắt đều rất rõ ràng: tiểu viện này có thể là nơi ở của Cửu U Thập Tứ Thiếu.

Hai cây liễu trước cửa đã đâm cành nảy lộc, lá non đầy cành, tạo thành một mảng không gian xanh xanh, êm đềm, yên tĩnh; phía trong bờ tường bao quanh, vô số loại dây leo vươn ra những thân leo mới màu xanh nhạt bám đầy trên tường. Cây trường vy bên trong tỏa ra mùi hương thơm mát. Ba người hít một hơi lãnh khí. Ông trời của tôi ơi! Dương hòa chi hậu, thuỷ tiên nộ phóng, điêu tiêu chi thì, tường vi mãn tường (1). Cảnh tượng kỳ dị này thuần túy chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng không ngờ lại xuất hiện tại đây trước mặt mọi người, quả thật là sự tình cổ quái không thể giải thích.

Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, xuy diện bất hàn dương liễu phong (2)! Cảnh tượng như tranh như thơ lại làm cho tam đại Thánh Giả trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Tâm lạnh như tro. Quả thật đúng là thủ đoạn tạo hóa nghịch thiên. Từ xưa đến nay mới nghe lần đầu, được thấy những điều chưa hề thấy.

Hai bên còn có hai tiểu viện, hai tiểu viện này tuy rằng cũng khá đặc sắc nhưng vẫn không bì kịp tiểu viện ở giữa. Rõ ràng chỉ là chịu sự ảnh hưởng từ tiểu viện ở giữa mà thành. Giờ phút này, ba vị Thánh Giả lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Ba người đều biết rõ ràng tiểu viện tao nhã yên tĩnh đầy mùi hương này, bên trong lại giống như ác ma há miệng to như chậu máu. Chỉ cần đi vào thì tánh mạng mình sẽ không còn nằm trong tay mình nữa. Mà liền biến thành đối tượng trong tay Cửu U Thập Tứ Thiếu để hắn tùy ý an bài. Vào hay là không vào đây.

Ba người cùng nén giận ở trong lòng nhìn Lý Du Nhiên, nếu vừa rồi cứ thế mà rời đi thì giờ đã thoát rồi, ít nhất thì bản thân được an toàn, cùng lắm thì bị mất mặt, còn ngươi lại làm ngược lại, giá nào cũng phải đi xem cái gì công chúa, cái gì mà không thể không được, đơn giản là một bước sa bẫy. Xem ra mạng sống của ba người lão phu hôm nay lại tự đưa vào tay tiểu tử ngươi. Tam đại Thánh Giả lúc này trong lòng buồn bã, thật sự khó nói nên lời.

Thấy ba vị lúc này lại do dự không vào, lão Bàng đang bước đi nhẹ nhàng như con mèo ở phía trước cùng với Lý Du Nhiên đang theo phía sau lão cũng có chút kinh ngạc rồi cùng nhìn về phía ba người này tự hỏi, đã xảy ra chuyện gì?

Lão Bàng thật không rõ, cái này gọi là người già thành tinh, ngựa già thì gian giảo. Những người này thế nào nhưng lão cũng cảm thấy ba người này thực lực bí ẩn, cụ thể tới trình độ nào thì không rõ, dù sao thì so với những người lão từng gặp thì còn cao hơn, ít nhất là cao hơn cả Mai tiểu thư, vì thế lão cũng cẩn thận gấp bội.

Lý Du Nhiên lại có chút mơ hồ, lấy thái độ làm người của Quân lão gia tử, nếu nói cho chúng ta tiến vào thì xem như nơi này thực sự có cao nhân nào đi chăng nữa cũng sẽ không tùy tiện ra tay. Lại nói các ngươi ba người đều là cường giả cấp Thánh Giả sao lại nhát gan như vậy. Chẳng lẽ chút nhân tình thế thái như vậy mà không hiểu ư?

Ba người thấy tình thế như vậy thì bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Thôi thì dù sao cũng đã tới rồi, nếu không đi vào mà cứ thế quay đầu trở ra thì ba người mình còn thể diện tên tuổi gì trên giang hồ nữa chứ? Thà rằng bị người đánh chết cũng không thể để bị người dọa chết được?

Nghĩ thông, ba người liền bước vào. Nhưng mà lại vô cùng cẩn thận, từng bước, từng bước một, nét mặt của ba người đều mang chút ý tứ bi tráng. Kỳ thật cũng không phải là họ không hiểu đạo lí đối nhân xử thế mà thật sự là bởi vì Cửu U Thập Tứ Thiếu uy danh rất hiển hách, hơn nữa người này rất bá đạo, căn bản là không cần nói chuyện đạo lý, nhìn ngươi không vừa mắt liền trực tiếp ra tay.

- Ba vị tiền bối, chẳng lẽ chỗ này có cái gì không ổn sao?

Lý Du Nhiên quan sát sắc mặt, cẩn thận hỏi. Lại nhìn nơi này, có vẻ cũng không thấy gì khác, đây chỉ là chỗ ở của Quân Mạc Tà thôi. Bổn công tử tới đây đâu phải chỉ một lần. Chẳng lẽ cảnh giới của mình quá thấp nên khó mà phát hiện sự nguy hiểm vô cùng ở nơi đây?

Không ổn? Tất nhiên là không ổn rồi. Ngươi chỉ là tên tiểu bối không hiểu chuyện, sao có thể nhìn ra sự huyền bí to bằng dzời trong mảnh thiên địa này. Ba vị Thánh Giả trầm mặt hừ một tiếng, cũng chẳng thèm oán trách, liền cất bước đi trước. Lý Du Nhiên tự biết chính mình làm mình bị mất mặt, sờ sờ cái mũi rồi cũng đi vào theo.

- Thật sự là một đình viện rất khác biệt!

Lý Du Nhiên sau khi tiến vào sân liền bật lên một tiếng tán thưởng.

Trong sân bốn phía là vườn cây xanh um, lá tươi tốt, trăm hoa đua nở làm cho người ta cảm thấy hứng thú. Mặc dù là trời đông giá rét nhưng mai vàng vẫn nở như hoa cúc vào mùa thu, hoặc như hoa lan trong mùa xuân, bạch liên trong mùa hạ, đều hết sức thước tha trong gió. Cảnh sắc cỡ này nếu là vào mùa hạ mùa thu, hoặc mùa xuân thì có thể nói là không có gì đặc biệt nhưng vấn đề hiện giờ đang là mùa đông giá rét. Quả thực là khó tưởng tượng ra. Bất quá một tiếng độc đáo này của Lý Du Nhiên lại làm cho tam đại Thánh Giả sắc mặt run lên một cái.

Rất khác biệt? Đợi lát nữa nếu nhìn thấy thi thể ba người chúng ta nằm trên đất, đầu vỡ toang thì nhà ngươi còn cảm thấy khác biệt hơn nữa.

Chỗ ly kỳ, âm trầm đến bực này mà tiểu tử ngươi vẫn có tâm tư thư tiểu ởng thức, khen ngợi. Nguy cơ như vậy mà ngươi còn ở đó ngây thơ không biết thì đúng là đồ đần. Đúng lúc này, một âm thanh cổ quái nói:

- Các ngươi là ai? Tới nơi này làm cái gì?

Theo tiếng nhìn lại, đập vào trong mắt là hình ảnh hai tiểu đồng đang mở to mắt nhìn về phía bọn hắn. Hai tiểu đồng tay cầm đoản kiếm, một đứa không có tay trái, một đứa không có tay phải. Không ngờ là hai kẻ tàn phế, hơn nữa còn là hai tiểu hài tử tàn phế, tư chất cực kỳ bình thường.

Nhưng.

Tuy rằng hai tiểu hài tử tàn phế này tư chất bình thường nhưng toàn thân tỏa ra một cỗ sát khí lạnh băng làm cho người ta vừa gặp liền cảm giác sợ hãi.

Quả nhiên là địa phương biến thái sẽ có người biến thái tồn tại. Tùy tiện xuất hiện hai tiểu đồng tàn phế không ngờ lại là sát thủ lãnh huyết trời sinh. Nhìn hai cặp mắt toát ra ngoài sự hung tàn và lạnh băng cũng không có một chút gì khác tỏ vẻ hưởng thụ hương vị xung quanh. Cái này phải giết bao nhiêu người mới có thể đạt được a?

Cho dù là một vị chiến tướng thuộc dạng nhất lưu đã tung hoành chiến trận nhiều năm, dấn thân vào núi thây, biển máu cũng chỉ sợ không có sát khí lớn như vậy. Chúng ta mấy lão già sống đã mấy trăm năm tuổi, có thể nói là hai tay đính đầy máu tươi cũng không bằng được hai tên tiểu hài tử này...

Lại nhìn hai thanh đoản kiếm trong tay tiểu hài tử, ba vị Thánh Giả trong lòng lại manh động: mũi kiếm hẹp dài, sắc bén, huyết sắc mơ hồ. Rõ ràng là đã nhúng máu, hơn nữa tuyệt đối là không phải ít, chỉ có dùng máu người tắm kiếm thì nó mới có ánh màu rõ tới cỡ này.

Không có lưỡi kiếm, không có tua kiếm, hơn nữa cũng có thể còn không có cả vỏ kiếm! Mà ở trên thân kiếm chỉ có hai đường rãnh sâu cho máu chảy. Không cần phải nói, đây chính là hai thanh kiếm giết người. Hơn nữa là thanh kiếm bất cứ lúc nào cũng có thể giết người.

Còn một điều cũng làm cho tam đại Thánh Giả chú ý, nhìn hai tiểu đồng này, ngoài việc tàn phế, tư chất vô cùng bình thường, cho dù là được minh sư chỉ điểm cũng khó mà đại thành nhưng nhìn kỹ thì hai tên tiểu quỷ này mặc dù không có căn cơ thâm hậu lại có thể trong thời gian ngắn đạt tới tu vi cảnh giới Địa Huyền. Cái này đủ để khiến vô số người chấn kinh.

Nếu là người có thiên phú hơn người, từ nhỏ được rèn luyện có căn cơ thâm hậu, hơn mười tuổi có thể đạt tới cảnh giới Địa Huyền, tuy rằng hiếm có nhưng cũng không có gì lạ, nhưng hai tên tiểu hài tử tàn phế này rốt cuộc là vì lí do gì mà có được tu vi cảnh giới như hiện giờ?

(1)(2): Chưa nghĩ ra cách dịch thơ nào hay, cứ để đó đã. Nghĩ ra sẽ bổ sung sau

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.