Dị Thế Tà Quân

Chương 788: Hỏa chi lực, công!



Lời nói của Trần Trùng, tất nhiên cũng tồn tại lý lẽ riêng!

Nhưng…nếu trên đời này mà tất cả mọi người tâm tư đều chiếu theo như thế, chuẩn theo quy tắc này mà hành sự, như vậy, toàn bộ thế giới này không khỏi đáng buồn một ít, thậm chí, không có tồn tại chỉ một người, cuối cùng kiên định!

Trong lòng chỉ có công danh lợi lộc, mất đi ranh giới giữa thiện và ác, ngay cả là Thánh Giả Thánh Vương, như vậy những người này cũng không có đáng để theo!

Câu nói kia "Không thẹn với lương tâm" không chỉ làm Lãnh Đồng hoàn toàn sụp đổ, cũng làm cho Quân Mạc Tà tự đáy lòng cảm thấy đau đớn: nếu vong ân bội nghĩa qua cầu rút ván đê tiện vô sỉ như vậy, chỉ vì tranh giành quyền lợi sao còn nói là không thẹn với lương tâm…Như thế, thì lão tử tình nguyện làm một kẻ tiểu nhân! Cả đời làm lưu manh!( NB: thà làm chân tiểu nhân còn hơn ngụy quân tử a)

Tiếp tục bước mười vạn bước, coi như lời nói của Trần Trùng thực có đạo lý, vậy lão tử, một nhà lão tử, còn có Thiên Phạt chúng thú đều phải để mặc ngươi xâu xé sao? Nào có đạo lý như vậy, đánh cuộc rằng: Chỉ có bảo đảm chắc chắn cuộc sống của mình mới tốt nhất, mới có thể nói đến thứ khác, nếu tính mạng mình còn không đảm bảo được, nhưng vẫn miễn cưỡng xuất lực, đây không phải là anh hùng, mà chỉ là người ngu!

Chỉ cần nghĩ đến Mai Tuyết Yên đại mỹ nhân phong hoa tuyết nguyệt, lại bị đánh thành cái bộ dạng này, bi phẫn trong lòng Quân Mạc Tà liền không kiềm chế được! *ứt chó không thẹn với lương tâm, sáng tạo lịch sử chó má! Có thể nói là như vậy, đầu sỏ làm ra tội lỗi này, mong muốn chuyện xấu xa như thế, thì lại còn kêu gào lên cái gì là "không thẹn với lương tâm", càng làm cho sát khí Quân Mạc Tà xông thẳng lên cửu trọng thiên! (Chín tầng trời) Trước mắt, Quân Mạc Tà lấy thủy chi lực là quá trình hấp thu nước, cũng đã gần kết thúc.

Không chỉ muốn đem nơi này đốt, đúng là còn một lý do nữa, Quân Mạc Tà vì Mai Tuyết Yên mà làm ra một nơi có thể tắm rửa rất tốt trong Hồng Quân Tháp

Không chỉ có tắm rửa, mà còn có thể tự do tự tại bơi lội, coi như đây là một phương thức tiêu khiển, trong thời gian rãnh rỗi của Mai Tuyết Yên. Bằng không, từ đầu đến cuối ở bên trong, cảm giác cô đơn lạnh lẽo này, cùng có trò tiêu khiển.

Quân Mạc Tà tuy rằng tùy thời có thể đi vào, nhưng hắn không có khả năng cả ngày bồi tiếp ở bên trong…Bên ngoài, còn có rất nhiều chuyện tình cần hắn đi làm…

Cho nên Quân Mạc Tà sớm hạ quyết tâm. Không chỉ có lần này làm ra hồ nước, còn có những thứ chơi đùa khác, mình cũng sẽ liên tục đưa vào trong…Cho dù Mai Tuyết Yên có ở bên trong bao nhiêu năm, mình cũng muốn cho nàng hưởng cảm giác khoan khoái thoải mái mà lại vô cùng đầy đủ! Đây cũng là điều duy nhất trước mắt Quân Mạc Tà có thể làm được.

Trong động còn bốn người hơi có phần thanh tỉnh, ai cũng không nói gì thêm. Đều ngồi một chỗ yên lặng uống rượu.

Sức rượu, cũng dần dần bốc lên, Lãnh Đồng vẫn như cũ ở một bên khò khò, trên mặt trong lúc ngủ say, lộ ra một tia thần sắc buồn bã nản chí ngã lòng như lúc trước…

Sau một hồi lâu, Trần Trùng đột nhiên cười lên ha hả, nói:

Thống khoái! Hôm nay uống say, đúng là mấy trăm năm nay chưa bao giờ có! Lão phu từ khi tiến giai Chí Tôn, một đường vùi đầu tu luyện đến nay, ba trăm bốn mươi năm nay chưa từng một lần say! Hôm nay, cuối cùng lại thưởng thức cảm giác như một người bình thường! Hôm nay say một trận, chẳng sợ ngày mai liền chết trận, lão phu cũng không còn cái gì hối tiếc!

Trì Thiên Phong ha ha cười, nói:

Sinh sinh tử tử, đời người như một giấc chiêm bao, đời người không ngoài điều này! Chỉ là một trận chiến mà thôi!

Bốn người đồng thời cười lên.

Đúng lúc này, đột nhiên bốn người cùng lúc cảm giác được một chút dị biến, hơn nữa tựa hồ như một cỗ cảm giác phi thường xấu từ trong lòng nổi lên, mấy người nhất tề sửng sốt trong phút chốc, sau đó đưa mắt nhìn nhau, bất thình lình cùng nhau lướt ra ngoài động khẩu!

Ngay trong thời gian ngắn ngủi bốn người lướt ra bên ngoài, huyền công trong cơ thể nháy mắt vận chuyển, lại đem toàn bộ rượu trong cơ thể theo tứ phía thoát ra ngoài! Sơn cốc yên tĩnh, nơi nơi vắng lặng, màn đêm nặng nề, vọng nguyệt không ánh sáng!

-Có lẽ tất cả mọi người đều có phát hiện, rốt cuộc là chuyện gì xẩy ra?

Tát Thanh Lưu cảnh giác nhìn bốn phía.

-Tựa hồ là một loại áp lực, cảm giác rất nặng nề!

Trần Trùng cẩn thận nhìn bốn phía, thần thức tỏa ra xung quanh, chậm rãi nói:

-Phần cảm giác dị thường bị đè nén này, luôn luôn chỉ có trong thời điểm đối mặt với đại địch sinh tử mới xuất hiện, xem ra, đối thủ của chúng ta hẳn là đã tới!

- Hình như là quá yên lặng!

- Tại nào ngay cả thanh âm côn trùng kêu vang cũng không có là sao?

Trì Thiên Phong đưa mắt nhìn quanh, đột nhiên tỉnh ngộ:

-Sao lại tối như vậy? Trên núi này đóng băng, vậy băng đi đâu hết rồi? Còn có độ ẩm nơi này…

Hắn vừa nói như vậy, ba người ở đây đồng thời tỉnh ngộ, rối rít nhìn xung quanh, nguyên bản tuyết trắng lúc trước còn chưa tan hết, nhưng hiện tại, một chút cũng không còn. Trên mặt đất, thậm chí nửa điểm dấu vết ướt át cũng không có!

Nếu nói nơi duy nhất có thể nhìn thấy địa phương ướt át, cũng chính là trên người của mình, dù sao cũng mới vừa đem rất nhiều rượu bức ra, Hơi rượu tự nhiên không thể thoát hết nên bám vào quần áo trên người bọn họ! Tất cả truyện này rốt cuộc là chuyện gì xẩy ra trược mặt?

Trần Trùng vẻ mặt trầm trọng, ánh mắt giống như chim ưng lượn lờ xung quanh, đột nhiên kinh nghi nói:

Nhiệt độ không khí không ngừng tăng lên…Nhưng nơi này vì sao lại trở nên khô ráo như vậy? Mà ngay cả những cây cổ thụ kia, tất cả cũng đều khô héo như thế? Bây giờ dang là đầu mùa xuân, vạn vật sinh sôi, rốt cuộc thủ đoạn gì mới có thể tạo thành dị biến bực này!?

Hắn vừa nói như thế, ba người Trì Thiên Phong cũng đồng thời phát hiện, tất cả mọi người nhất tề không khỏi hít một hơi lãnh khí. Xem ra cảm giác của mọi người là sự thật. Cường địch, đã đến! Trừ là như vậy, không còn cách giải thích nào khác!

Ta biết ngươi đã tới! Nếu đã đến, thì đơn giản hiện thân đi! Giữa chúng ta, sớm hay muộn cũng có một trận chiến, tất cả mọi người đều có thân phận, cần gì phải dấu đầu lòi đuôi, mưu ma chước quỷ! Làm cho người trong thiên hạ chê cười!

Trần Trùng đề khí quát, hắn cẩn thận nhìn lên bốn phía, tuy là đêm tối, nhưng hắn vận khởi huyền công lúc sau nhìn ra ngoài, hết thẩy cùng với ban ngày nhìn không khác nhau! Nhưng thật lâu không có phát hiện bất cứ dị thường nào...Thanh âm hắn nói truyền ra ngoài thật xa, ở trong núi tiếng vọng thật lâu không dứt.

Ở nơi xa trong bầu trời đêm, bỗng nhiên truyền tới tiếng cười lạnh cực kỳ mờ ảo, tiếng cười kia có vài phần mùi vị khàn khan già nua. Hơn nữa còn xen lẫn một loại áp lực tức giận, thanh âm nói chuyện cũng theo đó nhẹ nhàng truyền tới:

Tam Đại Thánh Địa… quả nhiên là tốt, giỏi a. Một đám lão gia Thánh Giả, cùng nhau khi dễ đồ nhi của lão phu mới chỉ mười tám tuổi…Một lần lại có thể tới chín người! Nhưng thật làm cho lão phu khiếp sợ không thôi, đối với số lượng lớn như thế Thánh Giả, thật sự khâm phục không thôi!

Hắn ha ha cười hai tiếng, bén nhọn nói:

Tuổi của mỗi người các ngươi, đều gấp hắn hơn hai mươi lần…Xin hỏi các vị Thánh Giả, chuyện khi nhỏ hiếp yếu bực này, thú lắm sao?

Mặt Trần Trùng đỏ lên, lảng tránh đối với lời châm chọc của đối phương, mạnh mẽ nói:

Hóa ra quả nhiên là đại giá sư phụ của Quân tam thiếu đã đến, ha ha, xin hỏi chính là họ Phong sao?

Thanh âm kia phiêu phiêu miễu miễu, cũng lạnh lẽo khốc hàn nói:

Lão phu họ gì, hình như không phải chuyện của các ngươi. Các ngươi chỉ cần biết, các ngươi mưu lại tức phụ (vợ) của đồ đệ lão phu, vậy phải trả giá thật nhiều! Nói đến câu sau cùng, sát khí lẫm liệt, dường như tràn ngập cả núi rừng!

- Trả giá, ha ha ha

Trần Trùng cười lạnh một tiếng nói:

- Không biết vị huynh đài này, muốn lão phu trả giá như thế nào đây? Các hạ có cái gì tài nghệ kinh thiên, có thể làm cho Tam Đại Thánh Địa trả giá thật nhiều đây? Chẳng lẽ, các hạ lấy lực lượng một người, cùng Tam Đại Thánh Địa đối nghịch sao?

Lúc Trần Trùng bên này mở miệng nói chuyện, ba người Trì Thiên Phong, Mãn Thanh Lưu cùng Thôi Trường Hà thần thức đã sớm triển khai toàn diện, thiên la địa võng giống nhau tỉ mỉ tìm tòi ở trong thiên địa, nhưng kỳ quái chính là, rõ ràng thanh âm già nua cách bốn người cũng không xa, nhưng mấy người kỹ càng tỉ mỉ lục soát chung quanh phạm vi hơn mười dặm, thế nhưng hoàn toàn không có tra ra chỗ!

Đừng vội dùng Tam Đại Thánh Địa, ba khối chiêu bài mục nát mà dọa nạt lão phu! Ở trong mắt lão phu, cái gọi là Tam Đại Thánh Địa chiêu bài rách nát này cùng với chiêu bài treo tại của kỹ viện mời chào khách làng chơi đó, cũng không có gì khác biệt, thậm chí còn có điều không bằng, người ta tuyên bố là bán, các ngươi Tam Đại Sinh Địa (đất hoang: NVC ví von đểu ấy mà) là kĩ nữ còn muốn lập đền thờ! Khiến người khinh miệt!(NB: bó tay anh Tà ví von)

Trần Trùng, ngươi thật sự quá đề cao Tam Đại Thánh Địa của các ngươi! Trả cái giá lớn này, không chỉ có mấy người các ngươi phải trả, chính là những người phía sau, chó má Tam Đại Thánh Địa các ngươi, cũng nhất định phải cấp cho lão phu một cái công đạo! Việc này, không có thương lượng!

Thanh âm khàn khàn kia giọng nói đột nhiên trầm trọng, một loại tinh thần lực khủng bố đủ để chấn động thiên địa, bất thình lình cứ như vậy không kiêng nể gì phô trương ra, trùng trùng điệp điệp, giống như nộ hải cuồng đào,quét tới!

Trời đất, bốn phía xung quanh, mười phương như dừng lại!

Bất kì một phương hướng nào, đều tràn ngập cỗ tinh thần lực cường hãn khủng bố tới cực điểm, giống như núi cao điên cuồng ép xuống! Đám người Trần Trùng tức thì cả người chấn động!

Thực lực khủng bố như vậy, đã sớm vượt khỏi phạm trù tri thức của bọn họ! Chỉ riêng phần tinh thần lực này, bọn họ chính là chưa gặp bao giờ! Mạnh mẽ như vậy! Kiêu ngạo như vậy! Một loại liều lĩnh ngang ngược khí thế kinh thiên, ở bên trong cỗ tinh thần lực này, cuồn cuộn vỡ bờ, kích động!

Bốn người chợt cảm thấy dường như đang chờ đợi bọn họ chính là chiếc bè trúc không ngừng lay động bên trong nộ hải cuồng đào, theo kinh đào hãi lãng lên xuống chập trùng, căn bản không có năng lực tự chủ! Bốn người kinh hoàng hoảng sợ! Phần tu vi này, tin tưởng cho dù là Thánh Vương cường giả cũng muốn theo không kịp! Vị sư phụ thần bí của Quân Mạc Tà, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Thực lực tại sao lại đạt tới trình độ khủng bố như thế? Tin tưởng cho dù là Cửu U Thập Tứ Thiếu năm đó cũng không hơn được!

Đột nhiên một loạt tiếng cười lạnh lùng từ trên cao truyền đến, nháy mắt tràn ngập không gian bầu trời đêm, âm thanh già nua kia gần sát xuống lạnh lùng nói:

Ếch ngồi đáy giếng không biết thiên hà rộng lớn, liền cho mấy tiểu bối Tam Đại Thánh Địa các ngươi, nhìn trước một chút thủ đoạn của lão phu, rốt cuộc như thế nào!

Như là hơi dừng lại một chút, người này bất thình lình giữa trời quát nhanh một tiếng:

- Hỏa diễm chi lực! Còn không bốc cháy, thì đợi đến bao giờ?

Một câu như đinh đóng cột trong lời nói phát ra, đột nhiên.

"Ầm"

Một tiếng, cả tòa núi đồng thời bùng cháy! Liệt diễm ngất trời, thẳng lên mấy trăm trượng!

Lúc trước nơi này đêm khuya vẫn tối đen như mực, một chút ánh sáng cũng không thấy, nhưng thanh âm già nua ra lệnh một tiếng, lửa lại lập tức bốc lên! Không có bất kỳ vật gì ở đây thoát khỏi sự thiêu đốt, mà nay cả bốn người gấn sát mặt đất, cũng toát ra ánh lửa! Cả tòa núi, toàn bộ bốc cháy! Không hề có chút dấu hiệu! Không hề có chút chuẩn bị!

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.