Nói đến chuyện Thú Vương tặng thuốc, lần kinh khủng nhất chình là một lần, Quân Mạc Tà mở cửa ra, liền thấy Hồ Liệt Địa hì hà hì hục, khiêng vào một vật rất lớn, lúc kéo vào cũng phải dài hơn mấy trượng, trên đầu là những sợi râu lắc lư, ngoài da nổi từng cục xù xì to bằng đầu người, xem bộ dáng cũng phải nặng chừng ngàn cân.
Quân Mạc Tà vừa nhìn, không khỏi giật mình hoảng sợ! Vật nọ không ngờ chính là một gốc Hà Thủ Ô siêu lớn khoảng chừng vài ngàn năm tuổi! Thì ra khi Hổ Vương luân phiên đi tuần tra, phát hiện được một gốc cây, dường như chính là dược liệu như tỷ phu thường kể, vì vậy, hắn đã phát động hơn mấy trăn con huyền thú hành động, cơ hồ đào mòn cả một ngọn núi, mới nhổ được gốc cây còn nguyên vẹn ra, sau đó liền lập tức đi dâng bảo vật.
Đây cũng là do Hồ Liệt Địa vừa mới đột phá, nếu là một người bình thường thật sự không thể nào khiêng nổi vật này, một gốc Hà Thủ Ô siêu lớn nặng hơn một ngàn cân đó!
Nói đến loại dược liệu như Hà Thủ Ô này cũng khác biệt so với những dược liệu khác, hầu hết dược liệu, coi nhưng trấn quý đến mức này, nhưng khi linh dược đã vượt quá ngàn năm, cũng sẽ hóa thành tro bụi, linh khí bên trong sẽ quay về trong trời đất. Duy chỉ Hà Thủ Ô là không bị giới hạn bởi năm tuổi, cho dù tuổi có già đến mức nào linh khí bên trong cũng sẽ không quay về trong trời đất. Cũng vì tính chất đặc biệt này, gốc Hà Thủ Ổ ngàn năm do Hồ Liệt Địa phát hiện ra lần này thật sự vô cùng quý hiếm, thậm chí trong cả "đại đội" linh dược của đệ nhất thiếu cũng không có.
Việc đầu tiên Quân Mạc Tà làm là vội vàng đem bảo bối khổng lồ này thu vào trong Hồng Quân tháp.
Chúng Thú Vương đều có cùng ra sức, có chung tâm tư: Tỷ phu, ngài hãy nhanh chóng luyện đan đi mà! Chúng ta đang chờ tăng cường thực lực đây, có thực lực rồi sẽ có thể san bằng cái Thánh Địa luôn làm người khác chướng mắt, báo thù cho đại tỷ.
Quân Mạc Tà lập tức vào việc ngay, rốt cục cũng bố trí hoàn hảo những trận pháp, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ luyện đan trong bảy ngày. Thực lực, đây mới thực sự là vấn đề quan trọng nhất!
Thiên Phạt sâm lân rất mạnh mẽ là điều không thể nghi ngờ, hơn nữa những huyền thú ở đây cũng rất đoàn kết, cả khu rừng như là một khối tường đồng vách sắt vậy, Thánh giả không thể dễ dàng tấn công vào, nhưng không phải tuyệt đối không dám vào, chuyện ngoài ý muốn đôi khi vẫn xảy ra.
Chỉ lấy một ví dụ đơn giản nhất, ba thánh địa lớn bên ngoài Thiên Phạt sâm lân tập hợp các cao thủ cực mạnh lại với nhau, chỉ cần không tham công liều lĩnh, chiếm được chỗ tốt liền rút lui ngay, như vậy, tuyệt đối có thể chiếm được thành quả xa xỉ.
Ngoài nạn bên ngoài, còn có mối lo bên trong. Quân Mạc Tà cũng không quên, trong Thiên Phạt sâm lâm có một phiến sương mù vây quanh Huyễn phủ, là nơi phong ấn một vị đại năng thông thiên triệt địa – Cửu U Thập Tứ thiếu.
Nhắc tới Cửu U Thập Tứ thiếu, Quân Mạc Tà liền cảm giác rằng…dường như thế gian không có tên điên thì sẽ yên ổn hơn một chút.
Hơn nữa, người trong Huyễn phủ cũng có khả năng tiến vào Thiên Phạt! Một pháo đài an toàn cũng không nhất định tuyệt đối an toàn! Điều này hết sức rõ ràng!
Là địch hay là bạn cũng không rõ nên Quân Mạc Tà luôn giữ cảnh giác, phòng ngừa vạn nhất! Nếu không phải là người nhà của mình, Quân Mạc Tà sẽ không bao giờ buông lỏng tinh thần cảnh giác.
Qua hai buổi tối liên tiếp, Quân Mạc Tà xuất ra mười mấy lần, một lượng lớn Thông Vô đan, Tụ Nguyên đan, Thiên Nguyên đan, ba loại đan dược quan trọng, mỗi loại luyện chế ra không ít hơn 2000 viên!
Từ sau khi linh lực trong kinh mạch thuế biến thành màu tím, hiệu suất luyện đan của Quân đại thiếu liền tăng lên một khoảng lớn, tăng trường không chỉ gấp đôi! Ngày xưa, khi luyện ba loại đan dược này, loay hoay cả đêm nhiều lắm cũng chỉ xuất ra được vài ba lò đan thôi, đôi khi còn phải chấp nhận tỷ lệ thấy bại.
Nhưng bây giờ, một canh giờ có thể xuất ra ba đến bốn là! Hơn nữa hiệu suất thành đan lại càng tăng cao chót vót! Nguyên bản một lò đan chỉ có mười mấy hạt, giờ đây lại có thể luyện ra ít nhất năm mươi hạt! Phế đan ư? Căn bản không có một hạt phế đan nào!
Lúc này, Quân Mạc Tà mới cảm giác được chỗ tốt chân chính của linh khí màu tím: không chỉ bền bỉ hơn xa luồng linh khí màu trắng mấy chục lần, hơn nữa khi phối hợp cùng với Hỗn Độn hỏa, Tạo Hóa lô thật sự có cảm giác thân mật khắng khít. Tựa hồ ba thứ này nguyên bản chính là người một nhà, điều này khiến cho Quân Mạc Tà mơ hồ cảm giác được càng ngày mình càng hiểu rõ sự thật. Quân Mạc Tà không biết rằng cũng không phải là hắn tiếp cận sự thật mà vốn thưở sơ khai của Hỗn Độn hỏa và Tạo Hóa lô là do Hồng Mông Tử Khí luyện thành, tuyên cổ bất diệt! Mà luồng linh khí màu tím trong kinh mạch của hắn chính là thứ đã tạo ra mẫu thể của Hỗn Độn hỏa cùng Tạo Hóa lô – Hồng Mông Tử Khí.
Nếu dùng Hồng Mông Tử Khí thúc dục Hỗn Độn hỏa cùng Tạo Hóa lô mà chỉ có thể tạo ra đan dược cấp thấp.
Nếu như vậy vậy thì Bàn Cổ đại nhân khai thiên lập địa đã sớm đập đầu tự tử quách đi cho rồi!
Bất quá, nói đi cũng phải nói lại. Hồng Mông Tử Khí bây giờ của Quân Mạc Tà quá mức nhỏ yếu, cho nên không thể giúp hắn gắng gượng luyện đan trong thời gian dài, nếu như mạnh hơn thì lúc đó mới thật sự khả quan.
Tuy nhiên mặc dù số lượng chân khí không bù được, nhưng Quân đại thiếu cũng xem như là dân chuyên nghiệp rồi, coi như tu luyện giả tu luyện đan đạo chuyên nghiệp cũng sẽ không làm được như hắn, luyện đan không ngừng nghỉ, luyện đan một cách điên cuồng. Giống như một kẻ hơn mười năm không ăn cơm, bỗng gặp được một bữa đại tiệc miễn phí, nhân gia như thế nào có thể bỏ qua cho được. Càng làm cho người khác ganh ghét là thằng nhãi này có một nguồn linh dược "bất tận" làm hậu thuẫn! Bình thường người khác luyện chế được vài lò linh dược thì đã dừng tay rồi. Nhưng hắn thì không, cứ một mực mà luyện chế đều đều.
Cũng có người chửi thầm, chiếm hết cả Thiên Phạt sâm lâm còn chưa đủ hay sau, cư nhiên lại chiếm nốt bảo tàng số một của Cửu U… Tất cả đều là thiên tài địa bào số một đó!
Cứ như thế, qua hai ngày hai đêm không ăn không ngủ, Quân Mạc Tà mới kết thúc quá trình lao động chuyên nghiệp của mình, người hắn nhũn cả ra, xương cốt kêu lách cách, lúc này mới ra ngoài hít thở một hơi không khí.
Hắn vốn định để cho Mai Tuyết Yên tu luyện bên cạnh mình trong lúc luyện đan, nhưng Mai Tuyết Yên chỉ vừa mới đạt được cảnh giới Khai Thiên Tạo Hóa Công đệ nhất tầng, còn xa mới đủ tiêu chuẩn đi vào tầng thứ tư của Hồng Quân tháp. Quân đại thiếu bất đắc dĩ cũng đành bỏ qua.
Bất quá, khi Quân Mạc Tà ra ngoài liền bị dọa cho hoảng sợ. Mai Tuyết Yên bây giờ mặc dù chưa thể đột phá Khai Thiên Tạo Hóa Công nhưng cứ theo đó mà tu luyện không ngừng, hút vào cơ thể một lượng lớn linh khí, cứ như vậy đã nhảy lên hàng ngũ thất cấp huyền thú rồi.
Điều này làm cho Quân đại thiếu có chút mất cân bằng: Cái quái gì thế!? Nàng là kiểu người gì, à, không đúng, nàng là loại thú gì, chính xác là cầm thú, ngay cả bổn thiếu gia cũng không thể tu luyện nhanh như vậy, chỉ mới có mấy ngày thôi mà!
Quân đại thiếu quên mất một điểm trọng yếu, hắn đương nhiên giờ nào phút nào cũng luyện công để tăng cường tu vi, nhưng khi hắn ở bên ngoài, linh khí cực kỳ thưa thớt, mà thời gian của hắn ở ngoại giới, kém xa so với thời gian hắn ở trong Hồng Quân tháp.
Mà Mai Tuyết Yên lại bế quan tỏa cảng, trực tiếp tu luyện ngay trong Hồng Quân tháp, vô luận là ăn uống hay ngủ nghỉ, đều được bao trùm bởi linh khí trong Hồng Quân tháp! Dưới điều kiện như vậy mà tốc độ tu luyện không mau mới là chuyện lạ! Mai Tuyết Yên tu luyện với tốc độ "nhanh như cầm thú", còn Quân đại thiếu của chúng ta "không bằng cầm thú"!
Nhìn thấy Quân Mạc Tà, Mai Tuyết Yên vô cùng vui vẻ, hiển nhiên, nàng có chút hài lòng với thành quả tu luyện của mình trong khoảng thời gian qua.
Mặc dù bây giờ nàng nàng thân cận với Quân Mạc Tà, nhưng trong lòng nàng có ít nhiều không thể tiếp thu được. Nhưng lúc này, Mai Tuyết Yên không tận lực tránh ra, mà để Quân Mạc Tà ôm mình vào lòng.
Lồng ngực này… chỉ khi mất đi mới thật sự cảm thấy hối tiếc, bản thân mình khát vọng sự ấm áp này như thế nào. Cũng chỉ nằm trong lồng ngực của hắn, Mai Tuyết Yên có cảm giác được vô luận thế nào mình cũng có thể chiều theo.
Con đường của cường giả, bản thân mình đã lẻ loi một mình biết bao nhiêu năm, đạt đến đỉnh phong, nhưng chưa từng đạt được lòng trung thành, đứng ở chỗ cao lúc nào cũng lạnh lẽo, nhưng, mặc cho sự cô độc, mặc cho sự lạnh lẽo, bản thân mình lúc nào cũng kiên trì bước tiếp. Nguyên bổn không cảm giác được, tựa hồ như nhân sinh vốn đã như thế này. Từ giờ phút được sinh ra, bắt đầu vì trở nên mạnh mẽ mà cố gắng, đến cuối cùng, lại đem tính mạng của mình trong cuộc chiến đoạt thiên.
Tựa hồ đó chính là vận mệnh của mình!
Mai Tuyết Yên cũng không cảm giác được như thế nào, nàng đã sớm có thói quen tiếp nhận vận mệnh bản thân.
Mặc dù không cảm giác được, hạnh phúc chính là gì.
Chưa từng nếm qua mùi vị của hạnh phúc.
Nhưng từ khi nằm trong lồng ngực này, nàng đã biết, chính thức biết rồi.
Nàng cũng biết ý nghĩ tính mạng của mình, không phải chỉ có thiên phạt, cũng không phải chỉ có cuộc chiến đoạt thiên.
Thì ra trên thế gian này, còn có nhiều thứ ý nghĩa hơn, có thể khiến mình buông quả cuộc chiến đoạt thiên, thậm chí, không tiếc rẻ mà buông tha hết thảy, cho dù trong nháy mắt thiêu rụi hết thảy những gì mình muốn giữ gìn, những gì mình hằng quý trọng…Thì ra, đây mới chính là điều quý giá nhất trong nhân sinh.
Chỉ khi có hắn, nhân sinh mới trở nên đầy đủ. Cuộc chiến đoạt thiên, mình vẫn có thể hi sinh, nhưng sẽ không luyến tiếc. Cuộc chiến đoạt thiên, chúng sinh trong thiên hạ mỗi người có mỗi lý tưởng hoặc có những mục tiêu riêng…Nhưng, đó không phải là toàn bộ cuộc sống, càng không phải là toàn bộ ý nghĩa tồn tại của tính mạng.
Trong thời khắc không bị ràng buộc này, mình chỉ thầm nghĩ muốn làm bạn đồng hành cả đời của hắn! Cùng hắn ngày xem mặt trời mọc, đêm ngồi hóng gió, mùa xuân thưởng thức hoa, mùa hè xem sấm sét, mua thu ngắm trăng, mùa đông thưởng tuyết….hay cùng hắn ở trong một căn phòng làm bằng tuyết, ôm chặt nhau mà ngủ! Chỉ cần có nhau, cho dù là băng tuyết cũng trở nên ôn nhu, ấm áp, ấm áp đến tận trái tim…
Trong thời khắc bị Quân Mạc Tà ôm vào lòng, Mai Tuyết Yên cảm thấy bản thân mình đang run rẩy, linh hồn mình đang rạo rực hạnh phúc.
Mai Tuyết Yên cảm nhận được rất rõ ràng, mình không muốn xa rời lồng ngực của hắn không cần bất cứ ràng buộc nào, vô luận ra biến thành hình dáng gì, ta cũng là Tuyết Yên xinh đẹp nhất của hắn, hồng nhan đẹp nhất của hắn, người yêu của hắn! Vô luận là thân thể hay nguyên hình! Đã như vậy, ta còn quan tâm nhiều làm gì?
Quân Mạc Tà mừng rỡ! Cùng ở trong Hồng Quân tháp, hắn có thể cảm nhận được Mai Tuyết Yên đã đạt được một cảnh giới thấu triệt hết thảy, có thể buông bỏ được hết thảy.
Nha đầu này, tâm cảnh đã có đột phá rất lớn, tự mình mở được ổ khóa tâm hồn của bản thân.
Điều này thật sự làm cho người khác vui mừng.
Hắn lẳng lặng ôm nàng, hai ngươi không nói với nhau câu nào, mặc dù không nói một câu nhưng lúc này đây, im lặng còn quý giá hơn ngàn lời muốn nói.