Sau một lúc nghiêm hình bức cung, Quân Mạc Tà đã thuận lợi lấy được những tin tức về tình hình trước mắt. Đương nhiên, quá trình này đối với bốn người Vương Vị Nhiên mà nói, tự nhiên là thật không thoải mái a.
Bốn người bọn hắn trừng mắt, hoảng sợ đến mức sống không bằng chết, đủ biết quá trình này khinh khủng cỡ nào.
Bất quá đối với tà ma ngoại đạo, mấy tên hạ độc thủ, vô luận là Quân đại thiếu gia hay là thành viên của "Tàn Thiên Phệ Hồn" đều không cảm thấy áy náy, thậm chí nhiều ít còn có chút thỏa thích, dù sao cũng là giáo huấn bốn tên hỗn đản, bốn cái tên này không có năng lực gây nên tai họa nữa rồi...
Quân Mạc Tà hơi hơi nhíu mày, hắn đối với tình báo lấy được từ bốn tên kia, cũng cảm thấy áp lực. Theo như lời của bốn tên này, Mạc Vô Đạo sai người an bài không dưới hai trăm nhiệm vụ cùng mục tiêu, để người Đông Phương Thế Gia đi ám sát, thêm vào đó, mỗi một cái trong đều là nhiệm vụ khó khăn có thể phải liều chết!
Hơn nữa, bên người của mục tiêu còn mang theo cao thủ. Có cao thủ do Tam Đại Thánh Địa điều động! Hơn hai trăm mục tiêu, chí ít có hai ba mươi cá nhân là cao thủ! Tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng đây cũng đã là một con số tương đối khủng bố! Trừ phi là Tam Đại Thánh Địa, nếu không cũng rất khó để điều động ra đông đảo cao thủ như vậy.
Mà trên thực tế, Tam Đại Thánh Địa có khả năng đem mỗi mục tiêu đều an bài hộ vệ, nhưng làm như vậy thì không tránh khỏi gây chú ý. Chỉ có an bài như vậy, đại bộ phận nhiệm vụ được hoàn thành, chỉ có một phần mười nhiệm vụ thất bại, như vậy mới không khiến người khác đem lòng sinh nghi! Hơn nữa, nếu chỉ tiến hành chậm rãi như vậy, không chỉ những lực lượng Đông Phương Thế Gia sẽ hao tổn toàn bộ, mà thế nhân sẽ tìm ra một chút khuyết điểm để lên án...
Đạo lý rất đơn giản, làm một tên thích khách, nếu không hoàn thành nhiệm vụ ngược lại còn bị giết, chỉ có thể nói rằng thực lực của ngươi không đủ, chỉ là chuyện rất là bình thường, sẽ không ai để ý đến, dĩ nhiên sẽ không biết Tam Đại Thánh Địa thao túng sau lưng.
Cho nên bất kể như thế nào, bất kể bên nào chết trước, đối với thanh danh của Tam Đại Thánh Địa, cũng sẽ không ảnh hưởng gì!
Về phần đại bộ phận nhiệm vụ thành công, tất nhiên cũng phải có tiền thù lao, nhưng... chắc chắn sẽ không phải tiền Tam Đại Thánh Địa bỏ ra, bởi vì có rất nhiều người sẽ vì Tam Đại Thánh Địa trả tiền, không những thế mà còn dành lấy cơ hội trả tiền này, thậm chí có người sẽ vì không được trả số tiền này mà hối hạn không thôi!
Hơn nữa, người Đông Phương Thế Gia lại có thể mang tất cả bạc thu vào tay sao? Cả nhà các ngươi đều chết sạch, có nhiều bạc hơn nữa thì cũng có ích lợi gì? Cuối cùng, Tam Đại Thánh Địa phái người đến giả mù sa mưa ra mặt, truy xét một phen, được xưng vì nhân gian chủ trì chính nghĩa, điều tra rõ ràng cuộc thảm sát diệt môn Đông Phương Thế Gia, chẳng phải là lại được cấp thêm mặt mũi hay sao? Khi đó toàn bộ của cải của Đông Phương Thế Gia, cuối cùng cũng sẽ rơi vào túi của Tam Đại Thánh Địa...
Còn nữa, đói phó với Tư Không thế gia cùng Đoan Mộc thế gia, thủ đoạn giống y hệt như đối phó với Đông Phương Thế Gia, căn bản là không gặp nhiều khó khăn, càng không phải nói, bọn hắn hiện tại cũng đã bị đè đầu cưỡi cổ không ngẩng đầu nổi...
Quân Mạc Tà nghĩ thông suốt những vấn đề này, không khỏi lắc đầu thở dài:
- Độn Thế Tiên Cung cung chủ Mạc Vô Đạo này, thật đúng là thiên tài am hiểu thủ đoạn a! Nếu làm theo phương án của hắn, cuối cùng chẳng những báo thù được, lại làm cho người ta phải nợ mình một món nhân tình, còn có thể trút giận, cuối cùng lại danh lợi song thu, kết cục toàn vẹn...
Tên này, con mẹ nó há chỉ hai chữ thiên tài có thể ca tụng?
Quân Mạc Tà vẫn cho rằng, Lý Du Nhiên cũng đã đủ hèn hạ, hơn nữa thủ đoạn cũng tương đối nham hiểm, đương thời chỉ sợ không người nào có thể sánh kịp, ngay cả mình nếu chỉ đấu tâm cơ, cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng hiện tại hắn mới biết, thật sự là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, vị cung chủ đại nhân Độn Thế Tiên Cung này thật sự không nên cùng Mạc Tiêu Dao kết giao huynh đệ, người này cùng Lý Du Nhiên trực tiếp chính là một đôi song sinh mới đúng a, hơn nữa hắn còn phải là đại ca...
Bất quá, làm cho Quân Mạc Tà chân chính cảm thấy khó giải quyết chính là, bốn tên gia hỏa này mặc dù biết được kế hoạch lớn của Mạc Vô Đạo, nhưng lại không biết cụ thể đâu là mục tiêu bên người có cao thủ ẩn náu, bất quá cũng khó trách, dù sao những người liên lụy thật sự cũng rất nhiều, bọn hắn lại không thèm để ý điểm này, không có ấn tượng cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa Mạc Vô Đạo cũng sẽ không để cho bọn hắn biết quá nhiều...
Trong lòng Quân Mạc Tà không khỏi cấp bách, không ngừng cầu nguyện, Đông Phương Thế Gia hiện tại ngàn vạn lần có thể đã triển khai hành động. Nếu là nói vậy, một khi có bất cứ tổn thất gì thì hậu quả sẽ rất đáng tiếc, nhất là ba người cậu của hắn, họ chính là người thân cận nhất của mẹ và cả chính mình.
Quân Mạc Tà sắc mặt âm lãnh đứng dậy, nói:
- Dùng tốc độ cao nhất lên đường, đi Đông Phương Thế Gia.
- Tuân lệnh!
Bách Lý Lạc Vân đáp ứng, hỏi:
- Vậy còn... Bốn tên này! Bọn hắn...
Hắn vừa hỏi, bốn người đồng thời lộ ra ánh mắt khẩn cầu, bọn hắn thật sự sợ chết.
- Việc này còn muốn hỏi? Ngươi còn là sát thủ sao?
Quân Mạc Tà bất mãn trách mắng một tiếng, áo bào trắng chợt lóe, thân ảnh đã tiêu thất, thanh âm xa xa truyền đến:
- Mau tiến hành, đừng để chậm trễ thời gian!
Bách Lý Lạc Vân vội vàng đáp ứng một tiếng, thản nhiên nói:
- Mang toàn bộ làm thịt! Nhanh chóng đuổi kịp công tử! Chớ để chậm trễ thời gian!
Hắn nói bình thản, giống như tuyên bố việc giết gà chọc tiết heo nhỏ nhoi, giống như ra lệnh giết không phải là bốn con người!
Bốn người Vương Vị Nhiên sắc mặt thảm biến, vừa muốn tức giận mắng thành tiếng, ít nhất mười thanh kiếm đã rút ra trong nháy mắt đâm xuyên thân thể của bọn họ!
Quân Mạc Tà đã đến nơi, Đông Phương Thế Gia đúng là có vẻ yên tĩnh lạ thường, không một tiếng động.
Sau khi tiết lộ thân phận, hắn liền gặp được tam gia Đông Phương Vấn Đao tự mình đi ra nghênh đón, hiển nhiên còn có chút trách cứ trong ý tứ:
- Mạc Tà, tiểu tử ngươi tại sao lại đến đây? Ngươi, đứa nhỏ này tại sao lại không hiểu chuyện như vậy? Mục tiêu của Tam Đại Thánh Địa vốn cũng chỉ nhằm vào một mình ngươi, ngươi lại xuất hiện đúng lúc này, không phải là cấp cho bọn hắn cơ hội trả thù sao? Nếu là vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi cho rằng chúng ta làm cữu cữu như thế nào cho phải? Chúng ta còn có thể chịu được, nhưng bà ngoại ngươi, mẹ ngươi, họ làm sao chịu nổi?
Trong giọng nói tuy rằng tràn đầy ý tứ trách cứ, nhưng Quân Mạc Tà trong lòng lại thấy ấm áp, cố gắng tự mình ngăn chặn tình thân đột ngột cuồn cuộn lên trong lòng, Quân Mạc Tà thản nhiên cười:
- Cữu cữu bình tĩnh đi, con nếu đã dám ra đây, dĩ nhiên là có phần nắm chắc mới đến. Nếu không... Người cháu này chẳng lẽ là một tên lỗ mãng hay sao?
- Có nắm chắc cái quái gì?
Đông Phương Vấn Đao hừ một tiếng nói:
- Hồi ta còn bằng tuổi ngươi, ta còn nghĩ ta sắp có thể nhảy lên trời hái mặt trăng xuống! Ta còn nghĩ chỉ còn cách một chút thôi là ta đã hái mặt trăng xuống? Thật sự là ta có thể sao? Ngươi tuổi còn nhỏ, hỉ mũi chưa sạch, liền có thể khoác lác như vậy, tiểu tử ngươi đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn? Gặp qua bao nhiêu người nham hiểm? Có hiểu được cái gì là nắm chắc cái gì là cuồng vọng?
- Ặc!
Quân Mạc Tà cam bái hạ phong! Đã biết vị tam cữu thậtsự rất thẳng thắn, tuy nhiên, hắn không thể ngờ khi lớn như hắn rồi mà còn nghĩ muốn hái trăng trên trời xuống, chuyện này thật là… thật là….
Bất quá, trong lòng Đông Phương Tam Gia chỉ có ý tốt, điểm này, Quân Mạc Tà hiểu rất rõ.
Đông Phương Vấn Đao tuy rằng cũng biết Quân Mạc Tà trước mắt có được một bản lĩnh không tầm thường, cữu cữu này bản lính đã sớm không thể bằng hắn, nhưng phong ba lúc này đây so với lúc trước không thể so sánh với nhau được.
Ở Phong Tuyết Ngân Thành, Tam Đại Thánh địa tuy rằng thanh thế lớn, nhưng vẫn thuộc phạm trù có thể đối kháng, nhưng….
Trước mắt, thực lực chân chính của Tam Đại Thánh Địa đều xuất ra hết, hồng trần thế tục lại há có thể là đối thủ?
Ở trong mắt Đông Phương Thế Gia, vô luận tốc độ thăng tiến của Quân Mạc Tà nhanh đến cỡ nào, thực lực hiện tại khủng bố cỡ nào thì cũng làm sao có thể là đối thủ của Tam Đại Thánh Địa?
Lúc này, đám người Bách Lý Lạc Vân xuất phát hơi trễ một chút cũng đã đi tới tiền trang, Đông Phương Vấn Đao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Nếu đã đến đây, vậy trước mắt ở chơi hai ngày, sau đó ba người chúng ta tự mình hộ tống ngươi trở lại Thiên Phạt hung, người trẻ tuổi thật đúng là không hiểu được thế nào là trời cao đất rộng...Hả?
Nói xong câu cuối cùng, đột nhiên hắn trừng lớn mắt, kinh dị không ngừng đánh giá sáu bảy mươi người phía sau Quân Mạc Tà, chợt hút một hơi khí lạnh, nuốt mấy ngụm nước bọt, khó khăn nói:
- Ngươi… Ngươi ở đâu mời tới nhiều cao thủ như vậy? Sao lại nhìn quen mắt như vậy? Là các ngươi sao? Các ngươi… Thực lực của các ngươi sao lại tăng lên nhanh như vậy?
Bằng nhãn lực của Đông Phương Tam Gia, tự nhiên nhìn ra được, sáu bảy mươi tráng hán trước mặt mình, ai ai thực lực cũng không thua thực lực của chính mình. Hơn nữa... Những người này căn bản không phải huyền thú, vẫn là những người mình quen biết!
Thật là kỳ quái, thành viên của "Tàn Thiên Phệ Hồn", không ít người Đông Phương Tam Gia đã gặp qua, thậm chí lúc trước còn được ba huynh đệ bọn hắn chỉ điểm... Bất quá, khi đó thực lưc một đám cũng chỉ là Địa Huyền Thiên Huyền,nhưng như thế cũng đã khiến cho ba huynh đệ khiếp sợ không thôi, hiện tại mới chỉ mấy tháng trôi qua, lại có thể một bước lên trời tiến đến cảnh giới này, mỗi người đều có thể cùng mình sóng vai, điều này sao có thể, đây cũng quá là thần tích đi a...
Đông Phương Tam gia trước mắt cảm giác như mình đang nằm mơ...
- Chỉ thế này mà cũng rất nhiều sao? Con không cảm thấy là nhiều a!
Quân Mạc Tà kinh ngạc nhìn lại!
- Con trước tiên chia thành chín đường, phân công nhau gấp rút tiếp viện... Ở đây cùng lắm cũng chỉ là năm sáu chục người, sao cậu lại cảm thấy là nhiều?
- Hơn nữa, tiến bộ của mấy tên gia hỏa này, thật sự là người khác không dám khen tặng…. Quá chậm! Cháu có chút không thể chấp nhận... Cậu lại còn nói nhanh? Cậu không nên trêu chọc người như vậy a!
Quân đại thiếu hỏi một cách ngạc nhiên!
- Gì? Chia làm chín đường? Nói cách khác là, ít nhất còn có tám đội khác chiến lực như thế này sao? Tốc độ thăng cấp này còn quá chậm sao?
Đông Phương Vấn Đao hoàn toàn hết nói nổi rồi! Đứa cháu này, còn nói tiếng người sao? Chỉ mấy tháng, công phu mỗi người đều tăng lên bảy tám cấp… Quá chậm? Còn nói ta châm chọc hắn? Hắn là loại người gì a? Còn có để cho người ta sống hay không?
Đông Phương Vấn Đao lấy tay che trán, thân mình lung lay hai cái, rên rỉ, nói ra mấy chữ mơ hồnhư nằm mơ:
- Tùy tiện tiến vào a…
Hắn xoay người mang theo Quân Mạc Tà đi lên phía trước, đám người Bách Lý Lạc Vân đương nhiên theo sau.