Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Chương 3: Trùng nhị bảo giám



"Xem nữ nhi Đường Uyển kia kiêu ngạo như vậy, lần này coi như ăn thiệt thòi lớn, mấy con ngỗng đó, thật sự là xuất hiện vừa khéo, ha ha!"

"Còn không phải sao, ta thấy sắc mặt lão tổ không dễ chịu, không chắc..."

"Ha ha..."

Hai vị con cả trong tộc đi qua trước mặt Đường Thời, có điều đề tài mà bọn họ bàn luận, y vẫn rất rõ ràng.

Đường gia Đại tiểu thư Đường Uyển cũng coi như là một nữ nhân có thiên phú, chỉ dựa vào bí quyết Luyện Khí đã có thể gia nhập Tu chân giới.

Bước vào dấu hiệu của tu chân, là bước vào Luyện Khí kỳ, nói cách khác, chỉ khi từ một phàm nhân biến thành tu sĩ Luyện Khí kỳ—- bất kể là tầng một tầng hai, hay tầng tám, chín—- thì đã coi như trở thành tu sĩ.

Nghiêm túc mà nói, mười ba hậu bối con cháu Đường gia, chân chính trở thành tu sĩ cũng chỉ có một mình Đường Uyển.

Cho nên Đường Uyển rất được cưng chìu, trong tộc có vật gì tốt cũng nghĩ đến nàng đầu tiên. Hiện tại chỉ dựa vào "Bí quyết Luyện Khí" cũng đã đạt đến tầng một, ngày sau tiến vào môn phái tu chân, đạt được tu vi tăng nhanh như gió—- Tiền đồ của Đường Uyển tất nhiên hoàn toàn rực rỡ.

Chỉ có điều, từ xưa đến nay chính là tài hoa thì bị người đố kị, Đường Uyển cũng không ngoại lệ.

Nàng sống quá tốt, thậm chí còn có đệ tử của đại môn phái đến cửa cầu thân, người khác cũng không vui vẻ.

Đường Uyển năm nay mười sáu, so với đám hậu bối còn chưa tiến vào môn phái cũng xem như lớn tuổi, Đường Thời bây giờ chỉ mới mười lăm, còn nhỏ hơn Đường Uyển một tuổi. Có điều y lại là loại người không ưa đếm xỉa đến người khác, cũng có chút đỏ mắt với đãi ngộ của Đường Uyển, huống chi dòng con vợ cả kiêu căng tự mãn?

Nhìn thấy Đường Uyển gặp xui xẻo mất mặt, một hai người cao hứng còn không kịp đó!

Trong lòng Đường Thời rõ ràng, ngoài miệng một câu cũng không nói, giả vờ bản thân cái gì cũng chưa nghe, bước nhanh trở về sân của mình.

Vào lúc lão tổ đến lại xảy ra sự cố như vậy, con thứ như y vẫn là tốt nhất kẹp chặt đuôi làm người, hai ngày nay nhốt mình trong phòng, có thể không đi ra ngoài thì không đi ra ngoài.

Thiên Hải môn tuyển chọn đệ tử, xem như do lão tổ phụ trách, hôm qua nghe hắn với Đường Minh nói chuyện, ước chừng là mở cửa sau cho Đường gia, nhét thêm vài người vào, chỉ không biết cửa sau này mở lớn bao nhiêu.

Đường Thời tính toán khả năng mình có được lựa chọn hay không, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả gì.

Y đi vào phòng nhỏ của mình, đóng cửa lại, tự tay lấy ra một cái bồ đoàn để dưới đất, lại bắt đầu tĩnh tọa.

Hai tay ôm Thái cực đặt tại đan điền, Đường Thời chậm rãi nhắm chặt mắt, đưa chân lực trong cơ thể chuyển một vòng Chu Thiên nhỏ mới dừng lại.

Y điều chỉnh hơi thở, bí quyết Luyện Khí tuy rằng thô lậu, nhưng dù sao vẫn có tác dụng. Trải qua thời gian dài như vậy, bây giờ coi như chưa đến Luyện Khí kỳ, Đường Thời cũng cảm thấy thân thể tráng kiện không ít.

Chậm rãi xoay người, Đường Thời chỉ cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, có điều sau thời gian thả lỏng ngắn ngủi, tâm y đã treo lên, chần chờ một chút, y đặt bàn tay trái trên đầu gối, mở lòng bàn tay.

Quả nhiên, quyển sách hình đồ án đã biến thành màu đỏ nhạt kia vẫn còn, chỉ hơn một tấc, nhìn qua khá khéo léo. Cái ấn ký này đã ẩn núp trong lòng bàn tay y mấy năm, từ lúc y xuyên qua đã có, bởi vì không xuất hiện cái gì bất thường, y còn tưởng rằng thật chẳng có gì để nghiên cứu, không nghĩ tới hôm nay bị chân khí làm mắc nghẽn một lúc, ngược lại nó lại dọa mình một phen.

Một quyển sách rất nhỏ, nhưng mà có thể nhìn ra được nó rất giống với quyển tài liệu giảng dạy giả của Đường Thời, đang ở trạng thái nửa mở.

Đường Thời đưa ngón tay chạm vào lòng bàn tay, cũng không cảm giác được có gì nhô ra, mềm mại, so với tay của thiếu niên bình thường không có gì khác biệt. Y cau mày suy tư một chút, chợt nhớ tới tình huống đồ án này đổi màu, vì vậy liền đem linh lực mỏng manh toàn thân tập trung lại, đưa đến tay trái, theo cánh tay vào bàn tay, đồng thời cẩn thận khống chế chân khí dao động ở lòng bàn tay.

Chỉ trong nháy mắt, dị tượng đã xảy ra.

Sáng, đồ án kỳ quái này thế mà lại sáng lên.

Từ lề sách nhỏ bắt đầu sáng lên, đồng thời theo chân lực rót vào càng lúc càng sáng, từ màu hồng nhạt, biến thành đỏ như máu, hơn nữa ánh sáng kia còn từ trong da bàn tay y lộ ra, như một vật sống đang muốn chui ra.

Tu vi của Đường Thời tu vi không cao, thậm chí còn chưa được xem là tu sĩ tu chân, thực lực chứa đựng trong thân thể cũng không nhiều, một vòng Chu Thiên lớn còn đi không nổi. Cho nên chân lực truyền vào cũng có giới hạn, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu cạn kiệt sức lực, thế nhưng thấy đồ án trong lòng bàn tay càng lúc càng sáng, y không muốn từ bỏ.

Có người, mặc dù sống qua mấy đời, cũng không đổi được tính xấu.

Đường Thời chính là người như vậy, tính khí y không tốt, theo thói quen dùng tâm tiểu nhân để phỏng đoán thế gian, gặp phải sự tình mình cảm thấy hứng thú y sẽ không dễ dàng buông tha.

Hiện tại y đã quyết tâm, vật không rõ ràng này lại ở trên tay của mình, không biết là phúc hay là họa, nếu không sớm làm sáng tỏ, suy cho cùng vẫn là mầm họa.

Cho nên Đường Thời bây giờ là cố nén chân lực đang từ từ khô cạn rót vào bàn tay, chỉ tiếc những chuyện này dù sao cũng không thể vội vàng, y không thể kiên trì được lâu đã hết cạn sức lực.

Mặc dù y không nghĩ nữa nhưng kế tiếp chân lực cũng không theo kịp, hấp thụ chân khí chuyển vào cơ thể cần có thời gian, mà tốc độ y hấp thụ chân khí rõ ràng không sánh bằng tốc độ tiêu hao.

Có điều trước khi y dừng lại, lòng bàn tay y đã bắt đầu xuất hiện ảo ảnh.

Ảo ảnh, một quyển sách ảo ảnh, rất mơ hồi, còn chưa hiện rõ trên lòng bàn tay của Đường thời thì đã biến mất.

Thân thể Đường Thời trống trơn, đẩy không ra được mấy phần chân lực trong cơ thể, bủn rủn vô lực, hận không thể trực tiếp ngã xuống.

Nhưng y nhìn bàn tay của mình, bỗng nhiên cảm thấy thế giới này quá hoang đường, không sao nằm xuống được.

Ảo ảnh tuy rằng mơ hồ, nhưng dù sao Đường Thời quá quen thuộc với quyển sách kia rồi —- tài liệu giảng dạy giả, mẹ nó tuyệt đối là tài liệu giảng dạy giả kia đó!

Môn giám định và thưởng thức thơ ca cổ văn là môn mà Đường Thời ghét nhất trong tất cả các môn ở Đại học, đi mua tài liệu giảng dạy cũng không nỡ mua bản chính, dựa theo cách nói của y, thì là—- bản thân lão giáo sư kia tự mình viết sách, không bằng trực tiếp cho chúng ta tài liệu, còn bán sách kiếm tiền, tim quá đen!

Đương nhiên, kết cục cho việc y mua sách giả đó là—- sau khi thi rớt, bị giáo sư dùng chính quyển tài liệu giảng dạy giả ấy đập một phát xuyên qua.

Nhân sinh đúng là có đủ loại lý do xui xẻo.

Đường Thời đã không còn muốn truy cứu nữa, bây giờ nhìn ấn ký này, y ít nhiều đã có phỏng đoán, chỉ là vẫn chưa thể xác định.

'Trùng nhị bảo giám' là tên của Bách khoa toàn thư Giám định và thưởng thức thơ ca cổ văn, Đường Thời nhớ rất kỹ.

Lập tức đè xuống tất cả hoài nghi và lo lắng, Đường Thời một lần nữa khoanh hai chân, hai tay ôm Thái cực, lại bắt đầu tu luyện.

Chân lực dùng hết còn có thể ngưng tụ một lần nữa, hoặc là nói, nhất định phải ngưng tụ một lần nữa.

Đạo lý tu chân ở đại lục Linh Xu các giai đoạn trước đều giống nhau, đó chính là dẫn khí nhập thể, hơn nữa có thể vận hành số vòng Chu Thiên nhất định, cuối cùng ngưng kết thành một khối nhỏ chân khí ở vị trí tử phủ trong thân thể, liền coi như bước vào ngưỡng cửa tu chân. Khối chân khí này, gọi là "Nguyên khí", coi như là điểm khởi đầu.

Có một khối chân khí, chính là Luyện Khí tầng một.

Hiện tại Đường Thời chỉ có thể dẫn khí nhập thể, vận hành một vòng Chu Thiên nhỏ, còn khối chân khí? Đó là thiên tài, không phải Đường Thời.

Ở thời điểm cạn kiệt sức lực tiến hành tu luyện đối với tâm trí không thể nghi ngờ là một thử thách lớn, toàn thân y giống như bị kim đâm, thậm chí có một chốc y cảm thấy mình đã muốn ngủ thiếp đi, nhưng sau một khắc lại bị đau tỉnh.

Đường Thời vẫn tiếp tục tu luyện. Không thể không nói, lúc uể oải tu luyện tuy rằng thống khổ, nhưng chỗ tốt cũng rất rõ ràng.

Cực hạn có thể khai thác ra tiềm lực con người, mệt mỏi cực độ cũng có thể kích phát tiềm lực tu luyện.

Trước đây cho dù tĩnh tọa tu luyện cả buổi tối cũng sẽ không có hiệu quả gì, nhưng lần này, Đường Thời rõ ràng có thể phát hiện chân lực chạy trong cơ thể tráng kiện lên một chút—- tuy rằng chỉ vẻn vẹn một chút mà thôi.

Y không nghĩ tiếp tục đi khảo nghiệm đồ án kỳ quái 'Trùng nhị bảo giám' kia nữa, mà là thành thành thật thật nằm trên giường.

Lão tổ trở về là vì thu nhận đệ tử mới cho Thiên Hải môn, không biết loại thiên phú bình thường như mình có thể hay không tiện lợi đi bằng cửa sau?

Đường Thời mang theo nghi hoặc, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày thứ hai, trời còn chưa sáng đã có người tới múc nước cho Đường Thời rửa mặt, sau đó nhận được lời truyền đến nhà chính của Đường Minh, tất cả mọi người chờ ở phòng khách.

Đợi đến khi Đường Thời và bọn họ đi tới, đã không thấy lão tổ đâu.

Đường Minh nói: "Lão tổ đi nơi khác chiêu mộ đệ tử, các ngươi hãy đi theo vị đạo hữu này đến Thiên Hải môn, tiếp nhận kiểm tra, đủ tư cách sẽ được lưu lại trở thành đệ tử Thiên Hải môn, các ngươi cần phải nắm lấy cơ hội, ngàn vạn lần không thể đi sai bước!"

Mọi người cúi đầu nghe lệnh: "Xin nghe lệnh gia chủ."

Vì vậy Đường Minh quay người đối với vị nam tử đứng ở đó nói: "Hôm nay việc của Đường gia hoàn toàn nhờ vào người, ta có lễ vật nho nhỏ, là chút thành ý, đoạn đường này liền làm phiền đạo hữu."

Lúc hắn nói chuyện, đã đưa tên tu sĩ trẻ tuổi Thiên Hải môn này một viên linh thạch, nhìn qua hẳn là loại trung phẩm, cũng coi như rất phong phú. Vị đệ tử Thiên Hải môn nhìn qua tương đối đứng đắn kia thấy linh thạch thì hơi cong môi mỉm cười: "Đường tiên sinh khách khí, Thiên Hải môn tự nhiên nguyện ý trông nom tông thuộc của chính mình."

Tu sĩ trẻ tuổi này cũng là người hiểu biết, nhận lấy linh thạch xong cũng không phí lời, mang theo mười ba người tuổi không lớn lắm này rời đi, trong đó có con thứ Đường Thời cũng như Đường Liễu, cũng có thiếu nữ thiên tài Đường Uyển, đương nhiên, hai kẻ nói xấu Đường Uyển hôm đó cũng có mặt.

Đường Thời sau khi vào trong xe ngựa liền rút vào một góc ở một bên không nói năng, trong lòng thì phun trào một trận, tu sĩ mà cùng dùng loại xe ngựa, khiến cho người ta không nói được lời nào, thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.

Ngày hôm trước Đường Uyển ca vũ trên hồ lấy lòng lão tổ thất bại, cũng đang ngồi ở đằng trước, vì thế đám gia súc trong xe bắt đầu thảo luận về Đường Uyển.

"Đẹp thì có đẹp, cũng có huyết thống."

"Còn được người ta coi trọng. Nghe nói là đại đệ tử của Chính Khí tông đấy."

"Chính Khí tông lại là địa phương nào? Ngươi có biết không?"

Những người này một đường đều chỉ nói chuyện, Đường Thời toàn bộ không nhìn đến, hạ sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất.

Tới gần buổi trưa mới đến nơi, xuống xe ngựa vừa nhìn đã thấy một mảnh núi cao miên man xuất hiện trước mắt. Người dẫn bọn họ tới nơi này chính là người lúc trước lão tổ Đường gia mang theo, vốn lần này phụ trách chiêu mộ đệ tử, phụ trách bọn họ cũng không có gì không đúng.

Nhìn thấy một đám tiểu tử nhỏ tuổi bộ dạng kinh ngạc, đệ tử kia nhịn không được giọng điệu khoe khoang: "Đại lục Linh Xu có năm khu, đất hoang Trung Nguyên không cần phải nói, còn lại bốn khu vì sao gọi là 'Đông Sơn', 'Nam Sơn', 'Tây Sơn', 'Bắc Sơn' ? Đối với Đông Sơn chúng ta mà nói, núi này ở đây. "

Đây là lần đầu tiên Đường Thời nghe tới giới thiệu những gì liên quan, ở nhà lật không ra điển tịch nào, cũng không có ai nói với mình về phương diện này, đều là biết chút vụn vặt, cho nên có thể nghe một chút giới thiệu, tính ra cũng không tồi.

Đường Thời nhất thời tỉnh táo tinh thần, tỉ mỉ lắng nghe.

"Mỗi hướng mỗi khu đều có núi, mà môn phái tu chân đa số đều lựa chọn địa phương có đầy đủ linh khí, cụ thể là chỗ có linh mạch. Mỗi một vùng núi, đều có thể nói là linh mạch thiên nhiên hội tụ, chỉ có điều vì vị trí bất đồng mà có chút sai biệt. Đại đa số môn phái đều xây dựng dựa lưng vào núi, chính là đạo lý này. Còn về linh khí là cái gì, quan trọng đến mức nào, các ngươi ngày sau sẽ hiểu. "

"Rồi, đi theo ta."

Một đường nói, Đường Thời bọn họ thuận theo sơn đạo mà đi, tại nơi liên miên là núi này, nhìn thấy một toà tường đối cao, bọn họ chính là hướng đến nơi đó.

Ở dưới chân núi, dựng thẳng một cột mốc biên giới, mặt trên có khắc ba chữ "Thiên Hải môn", lúc này đứng đằng sau cột mốc biên giới có không ít người, có khi là những thiếu niên thiếu nữ tuổi không sai biệt lắm so với Đường Thời, có người mặc phục sức của Thiên Hải môn đang nói gì đó.

Bọn Đường Thời vừa mới tới đã nghe một người cười nói: "Hứa sư đệ, làm sao trở về sớm như vậy, đây là?"

Thì ra tu sĩ dẫn theo bọn họ đi họ Hứa, lớn lên cũng coi như là một nhân tài, tiến lên cùng người kia hàn thuyên: "Đây là mười ba người của Đường gia, là người một nhà của Đường sư bá, sớm an bài cho bọn họ kiểm tra căn cốt đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.