Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

Chương 46: Mặc sư nhất phẩm





Thực ra đó vốn chỉ là suy nghĩ lóe lên trong đầu Đường Thời, nhưng đến khi thực sự thi triển, y liền cảm thấy như một phần ba linh lực toàn thân bị rút cạn. Đường Thời lập tức mắng to trong lòng — sao không nói trước là cái câu này lại bẫy người ta thế chứ!

Một hơi hút sạch một phần ba linh lực trong cơ thể đó, câu thơ chắc hẳn phải có cùng đẳng cấp với "Nhất tuế nhất khô vinh" và "Hoa lạc tri đa thiểu". Khoa trương đến thế cơ à?

Trên linh điền, chỉ thấy một luồng hào quang hiện ra trên Trùng Nhị bảo giám mà Đường Thời cầm trong tay, thoáng một cái liền tỏa ra bao phủ khắp linh điền, sau đó luồng hào quang này cũng không gây ra phản ứng gì, chỉ thấy những luồng sáng này bao trùm lên linh điền cùng những hạt giống vừa mọc rễ tựa như một lớp lụa mỏng.

Đường Thời đang cảm thấy không hợp lý, nhưng ngay sau đó lại thấy linh điền thật ra vẫn có biến hóa — tất cả hạt giống vừa mới mọc rễ giờ đã bắt đầu nảy mầm, đến cả quả Thất Châu cũng he hé một chút mầm non.

Chu kỳ sinh trưởng của cỏ Chúc Dư là một tháng, thế mà lúc này đã ló ra chồi non đạm sắc xanh, rõ ràng là thời gian sinh trưởng đã được câu thơ của Đường Thời rút ngắn.

Có điều rốt cục hạt giống có thể phát triển đến mức nào? Hiệu quả chỉ là rút ngắn thời gian sinh trưởng thôi sao?

Đường Thời cảm thấy hơi khó hiểu, khi niệm câu thơ này y vốn trông chờ vào sự chênh lệch giữa 'nhất lạp túc' (một hạt thóc) và 'vạn khỏa tử' (hàng vạn hạt), theo đó thì y phải được mùa thu hoạch lớn, chứ không phải là có được hiệu quả về mặt thời gian. Thời gian canh tác thường là mùa xuân gieo trồng vụ thu thu hoạch, dựa theo suy đoán ban đầu của Đường Thời thì ít ra phẩm chất của cây trồng phải được cải thiện để có được một vụ mùa bội thu sau này, nhưng bây giờ xem ra... Hiệu quả có vẻ không giống tưởng tượng của y cho lắm?

Y bước lên phía trước, thu Trùng Nhị bảo giám lại rồi ngồi xuống luôn trong linh điền, ngón tay khẽ chọc một ngọn cỏ Chúc Dư. Y kéo một mầm rễ nho nhỏ ra mà ngắm nghía, nó mới chỉ dài khoảng một tấc (3,33cm) mà thôi, có điều — đây là hạt giống mà chính y vừa trồng xuống.

Đường Thời cảm thấy rất kỳ lạ, gieo trồng mùa xuân thu hoạch vụ thu, vốn không hề liên quan đến việc kéo dài hay rút ngắn thời gian, tại sao câu thơ lại thay đổi chu kỳ sinh trưởng của hạt giống?

Linh lực từ đầu ngón tay y thâm nhập vào trong hạt giống để điều tra, lại phát hiện hạt giống này không hề giống khi y vừa trồng xuống.

Trong bao vốn chỉ có hạt giống cỏ Chúc Dư nhị phẩm mà thôi, nhưng bây giờ Đường Thời lại phát hiện nó đã biến thành hạt giống tam phẩm!

Đường Thời suýt nữa là sặc ra một búng máu, có cần phải trâu bò đến thế không hả?

Phẩm chất của hạt giống cứ thế mà tăng lên chỉ nhờ một câu thơ của y? Sau này có phải y chỉ cần bán hạt giống là có thể làm giàu đúng không?

Cầm mầm cây trên tay, Đường Thời quả thực mừng như điên, y buông xuống rồi vội vã xem xét hạt giống khác, nhưng sau khi nhìn vài lần y lại nhíu mày.

Không phải tất cả đều được cải tạo thành hạt giống tốt có phẩm cấp cao hơn, Đường Thời kiểm tra rất nhiều hạt giống, phát hiện chỉ có một phần ba hạt giống cỏ Chúc Dư được tăng phẩm cấp, số còn lại đại khái chỉ tốt hơn một chút mà thôi.

Nhưng như thế lại khiến Đường Thời yên tâm hơn, dù sao thì nếu sức mạnh của câu thơ quá khủng bố, y ngược lại sẽ cảm thấy bất an — có một số thứ, quá lợi hại thực ra lại không phải chuyện tốt.

Thứ Đường Thời thích chính là cảm giác đi lên từng bước một như vậy, y chẳng qua là một tên Trúc Cơ kỳ, có thể làm cho đẳng cấp của một phần ba số hạt giống tăng lên đã là rất lợi hại rồi.

Muốn linh thảo thăng cấp cần có sự chăm sóc tỉ mỉ của linh thực phu (người trồng linh thảo), chỉ dựa vào một câu thơ mà muốn tất cả hạt giống biến thành đẳng cấp cao sao, Đường Thời thực sự không cho rằng trên đời lại có chuyện không làm mà hưởng như vậy.

Đẳng cấp của hạt giống tăng lên, vậy thì việc thời gian sinh trưởng rút ngắn lại cũng dễ hiểu.

Nói như vậy, hạt giống đẳng cấp cao thì thời gian sinh trưởng đều tương đối ngắn, vì vậy sau khi Đường Thời thăng cấp cho những hạt giống này, tốc độ sinh trưởng của chúng cũng theo đó mà tăng lên.

Nội tâm Đường Thời thả lỏng, đồng thời cảm thấy mình cũng có thể coi là hiểu thấu đáo những câu thơ này.

Nhất lạp túc, vạn khỏa tử.

Y xoay qua chỗ khác kiểm tra quả Thất Châu, thấy hiệu quả cũng khá tốt, chỉ có điều... đẳng cấp của loại hạt giống này chỉ tăng được một phần tư, xem ra hạt giống càng trân quý thì càng khó thăng cấp.

Đường Thời đã phần nào nắm được quy luật, nhưng nghĩ đến cảnh tượng khi thu hoạch linh điền sau này, y lại bật cười.

'Xuân chủng nhất lạp túc, thu thu vạn khỏa tử', đây có thể coi là một phong cách văn thơ đầy tính khoa trương, không biết — vụ thu hoạch của Đường Thời có thể khoa trương một hồi hay không?

Đêm đã khuya, Đường Thời trở lại căn phòng dưới cây đa lớn đả tọa trong chốc lát, bổ sung đầy đủ linh lực đã tiêu hao trước đó, bấy giờ mới tinh khí thần* dồi dào mà mở mắt.

*Tinh khí thần: tam bảo của con người theo quan điểm của Đạo giáo. 'Tinh' là tinh hoa, là vật chất cơ sở; 'khí' là nguồn năng lực nội sinh; còn 'thần' là sự hoạt động về tinh thần, là ý thức, tư duy của con người.

Vậy là một ngày mới lại bắt đầu, rõ ràng y mới tới Tẩy Mặc các không lâu, lại cảm thấy mình đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống như vậy. Người quen biết qua lại đều sẽ lên tiếng chào hỏi, người không quen cũng thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười một cái, chí ít cử chỉ sẽ không khiến người ta cảm thấy họ ở hai thế giới khác nhau, cũng như không làm người khác thấy như người xa lạ.

Sáng sớm đi học, ngồi ở vị trí cũ của mình, Đường Thời mới phát hiện người đứng trên bục giảng vậy mà lại là Bạch Ngọc.

Y xoay người hỏi tên gầy ngồi bên cạnh mình, "Cao sư huynh, sao lại đổi người vậy?"

"À, những lớp này đều là dạy luân phiên, các trưởng lão và đệ tử nội môn đều sẽ tới giảng bài. Phàm là đệ tử nội môn thì đều là Mặc sư tứ phẩm trở lên, dạy đám từ tứ phẩm trở xuống như chúng ta tất nhiên là không có vấn đề gì. Đương nhiên... lớp mẫu giáo của chúng ta phần lớn còn chưa được xếp hạng. Tuy nhiên... Bạch Ngọc sư huynh tuy độc miệng, nhưng lại có một điểm tốt." Cao sư huynh cố tình nói lấp lửng, nhìn gương mặt hiếu kỳ của Đường Thời mà cảm thấy ham muốn chơi xấu trong lòng được thỏa mãn, lúc này mới cười nói, "Dáng vẻ Bạch Ngọc sư huynh rất đẹp, nên nhất định sẽ có thật nhiều sư tỷ sư muội xinh đẹp tới dự thính."

"Thì ra là vậy sao?" Đường Thời sờ sờ cằm, nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh, quả nhiên có thêm không ít nữ đệ tử, xem ra Bạch Ngọc sư huynh rất được hoan nghênh.

Nhưng cũng chẳng có quan hệ gì với y, chú ý của Đường Thời vẫn hướng về đẳng cấp của Bạch Ngọc.

Y biết hiện nay Bạch Ngọc là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng vẫn chưa rõ rốt cuộc là giai đoạn nào của Kim Đan, mà vừa rồi lại được biết thêm về Mặc sư tứ phẩm, đệ tử nội môn đều là tứ phẩm trở lên, vậy phẩm cấp của Bạch Ngọc là bao nhiêu?

Đường Thời có thắc mắc trong lòng, nhưng cũng không quá đặt nặng vấn đề, y hỏi thẳng: "Bạch Ngọc sư huynh không phải là tam sư huynh sao? Sao tu vi của hắn lại cao hơn đại sư huynh? Mà Bạch Ngọc sư huynh là Mặc sư mấy cấp?"

"Thứ hạng trong môn phái được được xác định dựa theo thời gian nhập môn, nội môn cũng giống như vậy. Đại sư huynh nhập môn trước, thì đại sư huynh chính là đại sư huynh. Hiện tại tam sư huynh là Kim Đan sơ kỳ, là tu sĩ Kim Đan kỳ duy nhất trong các đệ tử nội môn, nhưng hắn đã sắp lên Kim Đan trung kỳ rồi, nghe nói là kết đan trong mười tám cảnh Tiểu Hoang." Cao sư huynh có vẻ biết không ít chuyện, nói đến thao thao bất tuyệt. "Chắc là ngươi chưa từng nghe nói tới, mười tám cảnh Tiểu Hoang..."

"Ta biết."

Đường Thời theo bản năng mà trả lời một câu, sau đó liền thấy ánh mắt Cao sư huynh nhìn mình bỗng trở nên kỳ lạ, y lập tức biết mình đã nói lời không nên nói. Y nở nụ cười, giải thích: "Trước đó không phải có Hội mười tám cảnh Tiểu Hoang sao? Ta thấy thông tin lưu truyền khắp mọi nơi mà. Có điều, Bạch Ngọc sư huynh có thể đột phá trong đó, thật đúng là không đơn giản."

Cao sư huynh sao có thể nghĩ đến việc tiểu sư đệ với khuôn mặt ngây thơ trong sáng trước mắt mình đây cũng là người bước ra từ tràng sinh tử trong mười tám cảnh Tiểu Hoang? Hắn không suy nghĩ nhiều, tiếp tục nói: "Ngươi đã biết đến mười tám cảnh Tiểu Hoang, vậy ta cũng không cần nói nhiều. Trước khi vào mười tám cảnh Tiểu Hoang, tu vi của Bạch Ngọc sư huynh cũng chỉ ngang hàng với đại sư huynh. Có điều, vốn dĩ tu vi của đại sư huynh đích thực là cao nhất trong các đệ tử nội môn, nhưng sau đó hình như trong quá trình tu luyện xảy ra chuyện gì đó khiến tâm cảnh của hắn bị phá hủy, tu vi cũng vì thế mà giảm xuống."

Lại là tu vi giảm xuống?

Sao dạo này lúc nào Đường Thời cũng nghe thấy cái từ này?

Y hơi sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Bạch Ngọc đi tới gõ gõ lên bàn sơn mài của bọn họ. "Đã tới giờ học rồi mà hai ngươi hình như vẫn đang trò chuyện rất vui vẻ nhỉ."

Cao sư huynh vội vã câm miệng, bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc trên bàn mình, Đường Thời nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đó cũng lén rùng mình một cái, rồi vội vàng cúi đầu làm chuyện của mình.

Bạch Ngọc cũng chỉ thuận mồm nói một câu như vậy rồi quay về chỗ, bắt đầu giảng bài.

"Hôm nay chúng ta sẽ nói về bút pháp, tốc độ giảng bài của ta thường khá nhanh, các ngươi có thể theo kịp thì cố mà theo, theo không được thì ngày mai đại sư huynh sẽ tiếp tục nói."

Ngoài dự đoán của Đường Thời, Bạch Ngọc vốn có vẻ là người nói năng tùy tiện, nhưng khi đứng giảng bài thì khí chất hoàn toàn thay đổi, các nữ đệ tử phía dưới cứ che kín mặt, mắt hóa thành hình trái tim mà nhìn hắn.

Ban đầu Đường Thời còn hơi nản mấy chuyện này, nhưng chẳng mấy chốc  y đã bị chủ đề Bạch Ngọc nói hấp dẫn. Bút pháp, động tác tay khi vẽ tranh, các phân tích về hoa văn trên giấy Chúc Dư, cùng với nét bút như thế nào để có thể thu được hiệu quả tốt hơn, cuối cùng còn đề cập một chút đến tri thức khắc dấu và trận pháp.

Cuối cùng, Bạch Ngọc nói: "Còn rất nhiều yếu tố liên quan đến chế tác quyển trục, bây giờ chúng ta chỉ nói về vẽ tranh và thư pháp, sau này còn cần giảng riêng về khắc dấu, bởi mỗi một vị Mặc sư nổi danh đều có con dấu riêng của bản thân, đến khi nào các ngươi trở thành Mặc sư có phẩm cấp đều cần tự khắc con dấu cho chính mình. Còn trận pháp có thể gia tăng phẩm chất của quyển trục, một quyển trục được tạo thành từ giấy và mực, bổ sung trận pháp sẽ khiến nó có thêm những tác dụng không tầm thường, ví dụ như mê hoặc, công kích, vây hãm... Chờ đến khi các ngươi có phẩm cấp là có thể tiếp tục học thêm về vấn đề này. Hôm nay đến đây thôi, giờ những người đã vượt qua tầng thứ tư của vách Nghiên đến phía sau điện tham gia kiểm tra Mặc sư nhất phẩm nào."

Đến khi Bạch Ngọc thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, Đường Thời vẫn còn hơi sững sờ, y chỉ vào mình, hỏi Bạch Ngọc: "Tam sư huynh, ta cũng phải đi sao?"

Bạch Ngọc cũng hơi ngơ ngác, sau đó lại cười nói: "Đệ cũng đi thử xem, tốt xấu gì đệ cũng đã lên đến tầng thứ tám, mấy ngày tới trong phái sẽ liên tục kiểm tra, cứ bảy ngày một lần, bắt đầu từ tầng thứ tư, sau đó đến tầng năm, tầng sáu, tầng bảy... Với thực lực của đệ bây giờ, muốn trở thành Mặc sư có phẩm cấp chắc sẽ có chút khó khăn, có điều — có thêm kiến thức cũng tốt, tiểu sư đệ, sư huynh rất coi trọng ngươi đó!"

Tam sư huynh à huynh nói vậy làm ta cảm thấy áp lực rất lớn đó có biết không hả?

Đường Thời câm nín, thấy Bạch Ngọc hình như còn cần bận rộn chuyện khác, cũng đành chào tạm biệt hắn rồi đi tới phía sau điện. Nhìn đám người muốn tham gia đang báo danh trước mặt, hắn cũng đi lên ghi danh một cái, Đường Thời chẳng qua chỉ tới chơi nên cũng không có áp lực gì mấy, y để người chủ trì nhiệt tình chỉ dẫn đến vị trí rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Các dụng cụ tại đây không khác gì nhiều so với bàn sơn mài trong giờ học, nhưng giấy Chúc Dư trên mặt bàn được chế tác tinh xảo hơn, bút vẽ có đến khoảng mười cây xếp thành hàng, bên trái còn có một vật dạng như khay đựng màu.

Dù sao thì tranh vẽ trên quyển trục không chỉ có loại trắng đen hai màu như tranh sơn thủy vẩy mực, cũng có người thích lối vẽ tinh tế tỉ mỉ chim cá trùng hoa, ví dụ như trang phục của nhị sư tỷ Tống Kỳ Hân, ngoài màu đen còn có màu đỏ, chắc cũng là một trong bảy màu của quả Thất Châu chăng?

Đường Thời nhìn thoáng xung quanh, thấy bốn phía đều là người, trong hậu điện hơn trăm bóng người nhấp nhấp nhô nhô, đều đang ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, có vẻ khá nghiêm túc.

Xung quanh y chủ yếu là người lạ, trong tình huống này cũng chẳng có mấy ai muốn nói chuyện phiếm.

Trưởng lão Chu Mạc Vấn từng xuất hiện hôm qua đi tới, đứng trước một tấm bảng dài bằng bạch ngọc treo trên bức tường trước điện. Chu Mạc Vấn vừa dừng lại, toàn bộ hậu điện liền trở nên hoàn toàn an tĩnh.

Chu Mạc Vấn đưa mắt nhìn quét qua một vòng, dường như đang ước lượng nhân số, sau đó cất cao giọng nói: "Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành buổi thi sơ cấp nhất, các ngươi đều là Mặc sư chưa có phẩm cấp, bắt đầu từ cuộc thi này, ai có thể chế tạo ra bức tranh có phẩm cấp sẽ có được tư cách trở thành Mặc sư. Vẽ ngay tại chỗ, thời gian chỉ có ba canh giờ, không có đề bài hạn chế, các ngươi chỉ cần vẽ tranh là được."

"Vâng."

Mọi người lên tiếng trả lời, sau đó tiếng chuông thông báo bắt đầu vang lên.

Đường Thời hoàn toàn là một người mới, chỉ biết ngẩng đầu nhìn tấm bảng trắng, thấy Chu Mạc Vấn bước lên mở tấm bảng ra, liền có một luồng ánh sáng xanh mờ ảo bao phủ khắp chốn, đồng thời tấm bảng hóa thành một chiếc gương, soi rõ mọi người đang được kiểm tra nơi này.

Thứ này có lẽ dùng để phòng ngừa gian lận chăng?

Đường Thời không cố làm rõ, nhưng giờ cúi đầu xuống lại không biết phải vẽ cái gì, y nâng bút rồi lại buông, nhìn thoáng qua mấy người xung quanh thấy chim cá trùng hoa cái gì cũng có, còn hắn nên vẽ gì đây?

Y chỉ là một tên lính mới, chẳng lẽ lại vẽ tranh tối giản* ở đây sao? Đường Thời sa vào trong u sầu, chỉ có thể cầm bút mà tiếp tục ngó những người xung quanh.

*Nguyên văn là "giản bút họa", phong cách tranh dùng các đường nét đơn giản thất có thể để khắc họa đặc điểm của đối tượng vẽ. Mình nghĩ nó tương đương với minimal art hoặc doodle art, nhưng với trình của Đường Thời thì chắc doodle art hợp lý hơn.

Cái cảm giác này, hình như chính là vác óc rỗng mà đi thi phải không...

Đường Thời hậm hực muốn chết luôn.

Bên ngoài điện sương khói mịt mờ, hôm nay có thể coi là một ngày đẹp trời, gió mát phất qua mặt cũng khiến người thẩn thơ. Bát Mặc điện tọa lạc trên núi mang theo một dạng mỹ cảm tách biệt với đời, suối Mặc uốn lượn quanh nhà tranh, khắp nơi đều tỏa ra hương vị ẩn dật lánh đời.

Buổi chiều trên núi Chiêu Diêu đẹp yêu kiều đến mức chẳng còn giống như thế gian trần tục.

Lúc này lại có một bóng người từ dưới sơn đạo nhanh chóng đi lên, một đường vượt qua sơn môn, lại kêu người gác cổng trước mặt lập tức nhường đường. Người gác cổng vốn còn hơi chần chờ, nhưng khi thấy người nọ ném ra một chiếc nhẫn màu vàng sậm thì lập tức tránh đường, đồng thời cao giọng hô: "Nhường đường!"

Vì thế từng lớp từng lớp người gác cổng phía sau đều tránh ra, để nam nhân mặc trường bào đỏ thẫm này đi dọc theo đường vào phái.

Nhóm gác cổng cảm thấy có lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì đó, nên tụ tập ở một chỗ bàn tán: "Sao đại trưởng lão của Bách Luyện đường lại đột nhiên tới đây nhỉ?"

"Ai mà biết, hình như chúng ta đang định hợp tác với Bách Luyện đường để nghiên cứu quyển trục công kích đúng không? Có lẽ là liên quan đến chuyện này chăng?"

"Chờ xem sao, ta nghĩ không quá hai ngày là có tin tức truyền ra rồi."

Người nọ chính là đại trưởng lão Châu Vân của Bách Luyện đường, một trong ba môn phái lớn Nam sơn. Y một đường đi thẳng tới Đường Mặc điện gặp chưởng môn Tô Hàng Đạo, vừa thấy được người, y thậm chí còn không kịp hàn huyên đã nói luôn: "Nội môn Bách Luyện đường gặp tập kích, chưởng môn của chúng ta đã biết là do Yêu tu ra tay, vật vừa nghiên cứu ra cũng bị trộm mất."

Tô Hàng Đạo kinh hãi: "Yêu tu? Đệ tử của quý phái có gặp thương tổn gì không?"

"Chết ba đệ tử, thật không biết vì sao lại như vậy." Biểu tình của Châu Vân khá u ám, "Chưởng môn cố ý nhắc nhở ta tới báo với Tô chưởng môn một tiếng, chuyện lần này có thể khá nghiêm trọng, mới đây


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.