Dị Thế Tình Duyến - Phong Duy

Chương 33: Chuyện cũ như khói



(Tự thuật của Hải Chân)

Nhớ lại quãng thời gian yêu nhau thắm thiết, hắn từng nói, hạnh phúc của chúng ta tựa như không khí, từng phút từng giây được hô hấp, là sự tồn tại đồng bộ cùng sinh mệnh. Không biết vì sao, người luôn lạc quan như ta lại vì những lời nói ấy mà cảm thấy xót xa lẫn bất an. Dù hạnh phúc như cát giữa lòng bàn tay, nhưng chỉ cần ta cắn răng nắm chặt, có lẽ lưu lại vài hạt, nhưng không khí… không khí không thể nắm giữ, phải chăng biểu thị lương lai của chúng ta là mờ mịt hư vô, mộng tỉnh vô ngân.

Chưa bao giờ hoài nghi tình yêu hắn dành cho mình, mỗi lần quay đầu, vẫn mãi thấy thân ảnh mình trong sâu đôi mắt hắn, nụ cười nhợt nhạt.

Không biết vì sao tiểu Liệt nhìn ta bằng ánh mắt thương tiếc, huynh ấy nói ta thay đổi, không còn là cậu thiếu niên vui vẻ không biết sầu lo của ngày trước. Nhưng điều này không có cách, trong lòng ta chứa chan một người, đương nhiên sẽ trở nên nặng trĩu.

Tỉnh dậy dưới bóng cây, hắn luôn bên cạnh ngưng mắt nhìn ta, mỗi một lần đều cảm giác như bị hắn nhìn qua mấy ngàn năm.

Hắn nói: “Tiểu Nại, hai chúng ta vĩnh viễn không chia lìa.”

Ta tin tưởng. Cớ sao không tin

Từ ngày nào đó gặp gỡ lần đầu, chúng ta mỗi ngày đều gặp nhau.

Từ ngày nào đó trao nhau nụ hôn đầu, chúng ta mỗi ngày đều hôn nhau.

Luôn cảm thấy, ngày như vậy sẽ vĩnh viễn tiếp tục, không gì có thể làm phai nhạt trái tim của nhau.

Niếp Niếp từ quan ngoại tặng hai con ngựa con chúc mừng sinh nhật ta, một tên Ngự Phong, ta giữ lại, một tên Đạp Vân, ta đưa cho hắn.

Đạp Vân là đứa nhỏ rất thích lạc trong rừng cây, nhưng chỉ cần mỗi lần không thấy nó, thả Ngự Phong ra là có thể mau chóng tìm được nó chuẩn xác.

Hắn nói: “Nếu có một ngày ngươi biến mắt trong tầm mắt ta, ta nhất định sẽ tìm được ngươi.”

Ta cười ngẩng đầu về phía hắn, ta nói: “Ta sẽ vĩnh viễn không biết mất trong tầm mắt ngươi.”

Nhưng cuối cùng người biến mất là hắn.

Ba ngày liên tiếp, ta ở trong rừng cây đợi từ buổi sáng cho đến hoàng hôn, đều không nhìn thấy bóng dáng hắn, Ngự Phong lúc ẩn lúc hiện bên cạnh ta, lúc nào cũng khẽ cắn góc áo ta, Nại Nại kêu meo meo, chạy nhảy trên cỏ, vui vẻ như ta của ngày trước.

Tiểu Liệt đi vào Thanh Phong sơn trang lúc đêm khuya. Huynh ấy nói cho ta biết có người mật cáo với hoàng đế rằng nhị hoàng tử có ái nhân đồng tính, mà Sâm Lệ không phủ nhận với phụ thân, cũng không đồng ý đoạn tuyệt với ta. Cho nên mấy ngày nay vẫn bị nhốt trong cung. Tiểu Liệt vẫn cho rằng thân phận của Sâm Lệ sẽ khiến cho đoạn tình cảm này của chúng ta nhất định khó khăn trắc trở, cho nên mãi hy vọng ta đừng hãm quá sâu.

Khi đo tiểu Liệt còn chưa biết, yêu và không yêu, sâu đậm và không sâu đậm, căn bản đương sự không thể khống chế và nắm chắc.

Ta vốn tưởng rằng phải bắt đầu chờ đợi đằng đẵng, nhưng giữa trưa hôm sau, khi ta đang tưới cây dưới vệt nắng loang, hắn đột nhiên xuất hiện trước mắt ta.

Nụ hôn sâu hơn và cái ôm chặt như ngạt thở, đôi môi đảo qua vết bầm tím do bị tát ở nơi gò má hắn, hoàng cung lạnh lẽo ấy cuối cùng không nhốt được tình yêu sôi trào của hắn.

Đó là tình yêu hắn dành tặng ta.

Không khí cũng được, cát trong lòng bàn tay cũng thế, bất kể so sánh thế nào, hạnh phúc của ta, kỳ thật chính là hắn.

Ta không biết hắn đối mặt phụ huynh tiến hành đấu tranh ra sao, và cũng chưa từng hỏi qua. Điều duy nhất ta có thể cho hắn là tình yêu của ta.

Chúng ta vẫn ngày ngày gặp mặt, vẫn khao khát trọn đời bên nhau.

Thỉnh thoảng sẽ một cơn tim loạn nhịp, nỗi trống rỗng xẹt qua ngực.

Niếp Niếp từ quan ngoại viết thư đến, muốn ta đến chơi chỗ đệ ấy. Đứa nhỏ này cứ thích theo ta làm nũng, ta cũng rất nhớ đệ ấy, nhưng bây giờ ta không thể đi, ta sợ một khi ta xoay người, quay đầu lại sẽ không còn nhìn thấy hình bóng của Sâm Lệ.

Hoàng đế đột nhiên bệnh nặng, hắn không thể không đình chỉ đối đầu với phụ thân. Ngày đó trước khi hồi cung, hắn xin ta cho hắn thời gian.

Hai ngày sau có vị khách không mời mà đến Thanh Phong sơn trang. Hoàng thái tử điện hạ dưới một người trên vạn người, chí tôn thiên tử nắm giữ cả giang sơn trong lương lai, lại hạ mình đến đàm phán cùng một tên bình dân nho nhỏ như ta.

Ta mỉm cười thản nhiên đối mặt y. Bất kể nói thế nào, y của bây giờ, chỉ là một huynh trưởng yêu thương bảo bọc đệ đệ mà thôi.

Y hướng ta lật bài ngửa: Có thể cho phép ta duy trì quan hệ với Sâm Lệ, nhưng đệ đệ của y, phải có một vương phi.

Ta không chấp nhận. Ta tin Sâm Lệ cũng sẽ không chấp nhận.

Sau này ta mới biết ta sai rồi.

Ngay lúc hoàng thái tử rời đi thì tiểu Liệt chạy đến. Hai người ca ca liếc mắt nhau, không nói năng gì.

Tiểu Liệt nói với ta: “Các đệ, không phải đối thủ của y.”

Ta lắc đầu với huynh ấy. Ta của khi đó, cho rằng tình yêu có thể chiến thắng hết thảy.

Ta vẫn mỗi ngày đến bờ hồ trong rừng đợi chờ Sâm Lệ.

Khi hắn xuất hiện cùng vẻ tiều tụy trên mặt. Ta biết, căn bệnh của hoàng đế, dường như trở nặng.

Ôm chặt hắn vào lòng, ta chỉ hận mình không thể chia sẻ áp lực và đau khổ của hắn.

Sau thời gian gắn bó lâu dài, Sâm Lệ mở lời.

Sau khi cam đoan tình yêu của hắn mãi mãi không thay đổi, hắn xin ta cho phép hắn cưới vợ để đối phó hoàng huynh cường ngạch.

Ta lần đầu tiên bỏ lại hắn ở rừng cây, hơn nữa không cho phép hắn đuổi theo.

Tiểu Liệt đứng ở ngoài sơn trang giang hai tay đón ta, ta nhào vào lòng huynh ấy khóc nức nở.

Tiểu Liệt nói: “Đệ là một người đơn thuần, mà yêu đương trong hoàng tộc, còn lắm tạp chất không thể khống chế, cho nên đệ nhất định bị tổn thương.

Ngày hôm sau hoàng đế băng hà, tân hoàng đăng cơ, mà hôn sự của nhị hoàng tử chưa từng được nhắc tới.

Sau hai bảy ngày đại tang, một người tự xưng là sứ giả Sâm Lệ đến gặp ta, ngoại trừ những lời nhận sai cầu hòa, hắn còn mang đến một hộp long nhãn tô, nói rằng nhị hoàng tử đích thân làm cho ta ăn.

Sâm Lệ thích ăn long nhãn tô nhất trong những món điểm tâm ta làm, hắn từng nói muốn về học làm, học xong thì cho ta nếm thử đầu tiên.

Nhớ lúc ấy ta nói: “Được, chỉ cần ngươi có thể đích thân làm được, ta có thể tha thứ một lần ngươi sai phạm.”

Đó là bí mật ước định chỉ có hai người chúng ta mới biết được. Tiếp nhận chiếc hộp đóng gói tinh xảo, ta biết mình đã tha thứ.

Không biết sứ giả rời đi từ thuở nào, ta mở vỏ ngoài hộp điểm tâm, cầm lấy một miếng long nhãn tô trông không đẹp mắt lắm.

Nại Nại nhảy lên đầu gối ta kêu meo meo, duỗi đầu lưỡi phấn hồng liếm mu bàn tay ta.

“Ngươi muốn ăn sao” Ta đưa điểm tâm đến bên miệng nó.

Ta nhẹ nhàng ôm lấy nó, vỗ về chơi đùa lớp lông trắng mềm mại. Đúng là mèo con tham ăn a.

Im lặng ở trước ngực ta một chốc, Nại Nại đột nhiên cố giãy dụa, ta bối rối trấn an nó, nhưng làm được gì, sau một trân co rút thống khổ cực độ, trong mũi khóe miệng của Nại Nại chảy máu đỏ sẫm, thân thể cứng đờ không nhúc nhích, dần dần trở nên lạnh lẻo.

Trong nháy mắt ấy trái tim ta bị vỡ tan từng mảnh, toàn bộ không khí như bị rút hết, không rơi được nửa giọt nước mắt có thể giải trừ nỗi đau khắc cốt, ta đưa bàn tay run rẩy cầm một miếng long nhãn tô.

Đó vốn… tặng cho ta ăn…

Bàn tay đưa đến bên miệng bị nắm lấy, tiểu Liệt giận dữ phủi món điểm tâm nắm chặt trong tay ta. Ánh mắt cứng đờ nhìn huynh ấy, vì sao người bi ai rơi lệ lại là huynh

Tiểu Liệt mang ta về Văn phủ từ Thanh Phong sơn trang, ngày đêm bầu bạn bên ta. Huynh ấy khuyên ta đến chỗ Niếp Niếp chơi khuây khỏa, ta không muốn. Ta không muốn để cho đứa nhỏ vui vẻ ấy, chia sẻ nỗi tuyệt vọng và thống khổ của ta.

Ý niệm chết chóc chỉ có ngay lúc đó, dù sao ta không thể bỏ lại phụ mẫu tuổi già và tất cả huynh đệ yêu mến ta. Ngay cả mất đi hạnh phúc, ta vẫn phải sống.

Sau khi xác nhận ta đã buông tha ý niệm coi thường mạng sống, tiểu Liệt mới yên lòng xuất môn xử lý công việc, nhưng những khi rảnh rỗi, hắn sẽ vội trở về trò chuyện với ta. Ta nghĩ, huynh ấy là biểu ca tốt nhất trên thế giới.

Hoa tường vi trắng trong viện đã tàn, cách lần đầu ta đặt chân trên đất kinh thành đã qua một năm lẻ ba mùa.

Bác bưng một ly trà vào phòng ta, thấp giọng hỏi ta đã hết bệnh chưa.

Ta có phần cảm động. Tuy bình thường rất lạnh lùng, nhưng ta nghĩ bà vẫn quan tâm ta.

Uống xong trà bà chính tay đưa tới, cảm giác tứ chi dần dần lê liệt. Trên gương mặt bác hiện lên vẻ âm lãnh, bà rút ra một con dao sắc nhọn.

“Ngươi mê hoặc giống hệt mẹ ngươi, ngươi cũng là một kẻ cướp đoạt đồ của ta… Ả cướp chồng ta, ngươi cướp con ta…”

Có lẽ do dược tính, khi đao phong xẹt qua không cảm thấy đau đớn, máu tuôn như suối, vội vã nhỏ giọt từ khe hỡ.

Ta nhắm mắt lại trong cảm giác mất trọng lượng.

Chẳng lẽ ông trời trừng phạt ta từng có ý niệm từ bỏ sinh mệnh trong đầu, cho nên mới dành cho ta cách chết thương tổn tiểu Liệt sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.