“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Bát hoàng tử thí mẫu (giết mẹ) chính là thiên lý không dung, thỉnh Hoàng Thượng ban chết cho Bát hoàng tử.” Thừa tướng nói.
“Đúng vậy a, thỉnh Hoàng Thượng ban chết cho Bát hoàng tử.” Chúng đại thần quỳ nói.
“Chuyện này sau này hãy nói, bãi triều.” Bắc Ly Mạc tản mát hơi lạnh để cho chúng đại thần không thể không rời đi, chết tiệt, cái này làm sao bây giờ?
Mẫu phi rốt cuộc là ai hại ngươi? Ta không có tuân thủ lời hứa của ta thực xin lỗi, một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
“Nguyệt Nhi, đừng khóc, ta sẽ đau lòng đấy.” Bắc Ly Mạc chẳng biết lúc nào xuất hiện từ phía sau lưng ôm chặc lấy Bắc Ly Nguyệt, muốn cho hắn chút ít an ủi.
“Phụ hoàng, ngươi sẽ tin tưởng ta sao?” Lúc này Bắc Ly Nguyệt như một hài tử bất lực, khiến cho Bắc Ly Mạc nhìn đau lòng không thôi,
“Dù cho không có người tin tưởng ngươi, ta thủy chung tin tưởng ngươi.” Bắc Ly Nguyệt sau khi nghe thân thể liền không hề run rẩy nữa, ở trong ngực Bắc Ly Mạc mà ngủ đi, vì chuyện của mẫu phi mà hắn mỗi đêm đều không thể ngủ yên, hôm nay ngược lại cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc rồi. Bắc Ly Mạc vuốt ve đầu của hắn, nhẹ nhàng đem hắn đến trên giường đắp kín chăn, sợ đánh thức cái khả nhân này.
“Ám, đem sự tình ngươi tra được nói cho trẫm.” Bắc Ly Mạc âm thầm gọi Ám.
“Vâng, Ninh Quý Phi là uống nước trà mới trúng độc, Hân Nhi nàng ấy nói lúc Bát hoàng tử đến nàng đang định đi đổi nước trà, đột nhiên trước mắt tối sầm ngất đi, nhưng thời gian rất ngắn, nàng cho là mình là không có nghỉ ngơi tốt nên mới như vậy.”
“Lúc ấy ai ở chỗ =đó?” Bắc Ly Mạc lạnh giọng hỏi.
“Là tỳ nữ b ê n người Hoàng hậu nương nương, Tiểu Bình.”
“Hừ, vậy sao, lần này ngươi trốn không thoát.” Bắc Ly Mạc tản mát ra khí tràng thậm chí có thể đem người đông cứng.
————————— Ta là phân cách tuyến đáng yêu ye———————————
“Hoàng Thượng gọi nô tì tới đây, có chuyện gì không?” Hoàng hậu không khỏi có chút nghĩ mà sợ.
“Không cần khẩn trương, chỉ là gọi ngươi tới chứng minh một việc mà thôi.” Bắc Ly Mạc tựa tiếu phi tiếu (giống như cười mà không phải cười) nhìn Hoàng hậu.
“Nguyệt Nhi, ngươi xem nàng đến rồi a.” Bắc Ly Mạc lập tức liền cải biến ánh mắt, sủng nịch nhìn hắn. Xem ra Phụ hoàng đã tìm ra hung thủ, a, chỉ sợ là Hoàng hậu a.
“Hoàng hậu nghe nói tỳ nữ Tiểu Bình của ngươi, lúc Nguyệt Nhi lúc đến cũng đi tới Ninh Thẩm cung, hơn nữa còn làm cho Hân nhi đang muốn đổi nước trà bất tỉnh.” Bắc Ly Mạc ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu cùng Tiểu Bình. Hai chủ tớ không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
“Hoàng Thượng, Tiểu Bình lúc ấy thế nhưng là cùng nô tỳ ở một chỗ, như thế nào sẽ tới Ninh Thẩm cung? Hẳn là người nào nhìn sai rồi a, đúng không, Tiểu Bình?”
“Vâng, Bẩm.. Bẩm hoàng thượng lúc ấy nô tài xác thực là ở cùng Hoàng hậu nương nương cùng một chỗ.” Tiểu Bình cúi đầu không dám nhìn Bắc Ly Mạc.
“A, vậy sao, ngươi xác định ngươi không có hạ độc vào trà ?” Bắc Ly Mạc vô cùng hứng thú hỏi.
“Cái này.. Đây là đương nhiên rồi, làm sao có thể.” Hoàng hậu khiêm tốn đáp.
“Người tới, đem nhân chứng dẫn đến.”
“Nô tài.. Khấu kiến Hoàng Thượng.” Cái thái giám này khẩn trương đến nỗi cả nói đều ấp úng.
“Đứng lên đi, đem chuyện ngươi biết nói ra, ta làm chủ cho ngươi.” Nghe được câu này thái giám tựa hồ là bớt rồi vòng vo chút ít.
“Bẩm Hoàng Thượng, lúc ấy nô tài vừa vặn đi qua Ninh Thẩm cung, trông thấy tỳ nữ của Hoàng hậu nương nương đem tỳ nữ của Ninh Quý Phi làm cho bất tỉnh, vụng trộm thả chút thuốc bột gì đó trong nước trà, nô tài nhìn liền muốn lập tức chạy trốn, thế nhưng mà không nghĩ ra là phát ra tiếng vang, tỳ nữ Hoàng hậu nương nương, hướng nô tài bên này đi tới, nô tài lại càng hoảng sợ liền tranh thủ thời gian chạy trốn, may mắn vị tỳ nữ kia không có phát hiện nô tài.”
“Không nghĩ tới, Tiểu Bình ngươi vậy mà làm ra chuyện như thế này, Hoàng Thượng nô tì quản giáo không nghiêm, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt.” Tiểu Bình bị Hoàng hậu phản bội trong nội tâm cũng luống cuống, liền đem sự thật nói ra, “Hoàng hậu nương nương ngài như thế nào có thể như vậy? Lúc trước là ngài đem bao thuốc bột đó cho ta, bảo ta bỏ vào trà của Ninh Quý Phi, còn luôn miệng nói sẽ không hại ta, còn nói ngài sẽ giá họa trên người Bát hoàng tử, hôm nay sự tình rõ ràng, ngài lại kéo ta xuống nước, thỉnh Hoàng Thượng làm chủ a.”
“Ngươi cẩu nô tài kia lại dám vu oan Bổn cung, Hoàng Thượng nàng đều là nói lung tung, Hoàng Thượng vì ta làm chủ a.” Hoàng hậu làm bộ một bộ dạng bị vu oan, đem tội lỗi đều đổ lên trên thân người khác.
“Đã đủ rồi, Hoàng hậu chuyện cho tới bây giờ ngươi còn muốn ngụy biện sao? Ngươi phải nhớ kỹ ngươi còn có Đại hoàng tử.” Bắc Ly Mạc uy hiếp nói.
“Không, không, Hoàng Thượng, ngài không thể phạt con thần thiếp, được, ta thừa nhận ta thừa nhận, đều là ta làm.” Hoàng hậu vừa nghe đến Bắc Ly Mạc đe dọa con của nàng, nàng liền nổi điên thừa nhận.
“Người đâu, đem Hoàng hậu, không đem lôi xuống nàng cho trẫm, trẫm muốn phế nàng, về sau, đem nàng nhốt trong lãnh cung, thẳng đến nàng chết đi cũng không thể giải thoát cho nàng.” Bắc Ly Mạc ra lệnh.
“Vâng.”
“Không, Hoàng Thượng ngươi không thể làm như vậy, Bắc Ly Nguyệt ngươi nhớ kỹ cho ta, ta sẽ không bỏ qua ngươi.” Hoàng hậu tựa như phát điên gào thét tên Bắc Ly Nguyệt.
“Hừ, ngươi giết mẫu phi của ta còn dám càn rỡ như vậy, không có giết ngươi, ngươi nên cảm ơn rồi.” Bắc Ly Nguyệt đột nhiên ác độc nói. Sau đó, Hoàng hậu, không, nàng đã bị kéo xuống dưới.
“Nguyệt Nhi.” Bắc Ly Mạc nhẹ giọng kêu.
“Phụ hoàng, ta nói rằng phải bảo vệ tốt nàng, nhưng ta lại làm cho nàng chết rồi.” Bắc Ly Nguyệt không chống đỡ nổi ôm lấy lấy Bắc Ly Mạc thống khổ nói.
“Nguyệt Nhi, khóc đi, như vậy ngươi sẽ dễ chịu hơn.” Nguyệt Nhi, lúc ta chết, ngươi liệu sẽ vì ta khóc sao?
Đêm, còn dài dằng dặc, rốt cuộc là ai thút thít nỉ non…