Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt

Chương 77



“Muốn đi cứu Nguyệt…, sao có thể không tính chúng ta đây?” Mọi người đẩy ra ngự cửa thư phòng, xem ra là chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Có mấy vị cao thủ như vậy tương trợ mà nói Bắc Ly Mạc ngược lại là cầu còn không được, “Vậy thì tốt, chuẩn bị một chút liền chuẩn bị lên đường đi.” ( ‘Hoàng đế giả’: Lại nói ta đây chẳng phải là lại phải  thế thân một chút? Tiểu Tuyết: Theo lý mà nói thì là không sai.’Hoàng đế giả’: *hóa đá*)

Mọi người lên đường cứu Bắc Ly Nguyệt.

“Ọe…” Ôi trời ơi!!, cái mùi máu tươi này cũng quá nặng đi a, người cổ đại như thế nào đều tàn nhẫn như vậy? Đã xong, ta xem ta tuyệt đối chết chắc rồi, ô ô, Phụ hoàng nhanh tới cứu ta a. ( Tiểu Tuyết: Ai, hài tử này thực là vô dụng, cũng đã lần thứ hai rồi, như thế nào còn muốn người khác tới cứu ngươi? Ngươi không tự cứu mình sao? Bắc Ly Nguyệt: Cũng không phải ta muốn, ai kêu ngươi không viết ta hung hơn một chút? Tiểu Tuyết: Ta cam tâm tình nguyện. Bắc Ly Nguyệt: Xem ra ngươi thật là giữ lại không được.)

“Ha ha, mới có một chút mà chịu cũng không được, nếu đợi tí nữa…, ha ha ha, ta đợi không kịp muốn nhìn bộ dáng đáng thương cầu xin của ngươi rồi.” Bắc Ly Tuyệt cười đến rất âm hiểm, xem ra hắn là tuyệt đối sẽ không buông tha Bắc Ly Nguyệt rồi.

“Ta nói, ta trước kia cũng không có đối đãi ngươi như vậy, ngươi làm gì mà đối đãi ta như vậy?” Trước kia mình có đánh hắn sao? Không có. Hành hạ hắn sao? Cũng không có. Loại người này thật đúng là có đủ biến thái đấy.

“Hừ, ta muốn cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết, đương nhiên ta chỉ dùng một loại phương thức khác đến báo thù ngươi mà thôi.”

Bắc Ly Nguyệt cảm thấy cái người này thay đổi thật nhiều, trở nên thật sự đủ tàn nhẫn.

Đến một gian hình phòng đặc biệt.

“Như thế nào đây? Ở đây được rồi, đây là vì ngươi mà đặc biệt thiết kế đấy.” Bắc Ly Tuyệt cho người mở ra cửa nhà lao, trông thấy đồ vật bên trong, Bắc Ly Nguyệt nổi lên một trận ác hàn. Không phải vừa đâu, trên vách tường tất cả đều tràn đầy hình cụ, hơn nữa hình dạng khác nhau, xem ra ta sẽ chết rất thảm rất thảm, chỉ mong Thượng Thiên có thể phù hộ ta. ( Bắc Ly Nguyệt: Lại nói, có người hay không tới cứu cứu ta, ta sẽ bị cái cái đồ biến thái này hành hạ chết đấy. Bắc Ly Tuyệt: Ngươi mắng ai là biến thái? Bắc Ly Nguyệt: Ai nhột thì là người đó. Bắc Ly Tuyệt: Xem ra ta phải hung ác một chút rồi, vốn muốn đối ôn nhu với ngươi một chút đấy. Bắc Ly Nguyệt: Làm phiền ngươi giơ cao đánh khẽ. Tiểu Tuyết: Ta sẽ cân nhắc một chút rốt cuộc nên để cho bọn người cứu ngươi tới sớm một chút hay không.)

“Ta với ngươi cừu hận không có sâu như vậy a? Cho dù thế nào ngươi cũng không thể tàn nhẫn như vậy a.”

“Hừ, ta muốn làm cái gì với ngươi có quan hệ gì đâu? Yên tâm, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết, nhưng tuyệt đối sẽ không cho ngươi có cơ hội tự sát.” Theo những lời này chúng ta có thể nhìn ra được, cái người này rất ngoan độc. ( Tiểu Tuyết: Đây không phải là nói nhảm sao? Đã sớm biết. Bắc Ly Nguyệt: Còn không phải chính ngươi viết sao. Tiểu Tuyết: Ha ha, ta cam tâm tình nguyện.)

Bắc Ly Tuyệt ra hiệu một cái, lại để cho người đem Bắc Ly Nguyệt trói lên thập tự giá. 

“Quả nhiên lúc ban đầu dùng roi thì tốt hơn, ” Bắc Ly Tuyệt lại để cho người lấy ra một đầu roi, “Đây là một cây roi đặc biệt, sẽ không khiến cho ngươi máu chảy đầy người, nhưng sẽ để cho thần kinh của ngươi không chịu nổi, đến nay không biết có bao nhiêu người chết dưới cây roi nào.” Loại lời nói này không biết đã nghe qua mấy lần rồi, nhưng là bản thân lọt vào hoàn cảnh này mới thấy, vậy nhất định là chết chắc.

Bắc Ly Tuyệt hung hăng đánh, Bắc Ly Nguyệt vốn định nhịn xuống nhưng đau đớn làm cho hắn kêu lên: “A ~~~~~~~” không được, loại đau đớn này còn là lần đầu tiên chịu phải, một roi này ta còn chịu không nổi, nếu dùng những thứ hình cụ khác ta chẳng phải là… ( Bắc Ly Nguyệt: Phụ hoàng nhanh tới cứu ta nha. Bắc Ly Mạc: Nguyệt Nhi, ta rất nhanh sẽ đi cứu ngươi đấy. Bắc Ly Nguyệt: Phụ hoàng. Bắc Ly Mạc: Nguyệt Nhi. Tiểu Tuyết: Cái vụ gì đây? Bắc Ly Nguyệt, Bắc Ly Mạc: Cái này gọi là phụ tử tình thâm. Tiểu Tuyết: ta không thấy đâu a.)

“Ha ha ha ~~~~~, ngươi thỏa thích kêu to lên, đúng rồi, nhịn không được thì nói với ta thoáng một chút, bằng không thì đánh ngươi chết bầm cũng không tốt, vẫn nhẹ chút, dù không chảy máu, nhưng cũng có rất ít người có thể dùng cái roi này đánh chảy máu, bởi vì dùng khí lực rất lớn, ai, rốt cuộc không được rồi rồi, xem ngươi cái bộ dạng này là biết không chịu nổi.” Bắc Ly Tuyệt ở một bên nhìn có chút hả hê, đối tượng mình muốn trả thù ở trong tay của mình mặc mình tra tấn, có thể không vui mới là lạ. ( Bắc Ly Tuyệt: Cảm giác đánh người thực tốt. Bắc Ly Nguyệt: Cảm giác bị người đánh thực không tốt.)

Lại một cái đánh rơi xuống, cái quất này Bắc Ly Tuyệt thế nhưng mà lại dùng nội lực, xem ra tên này rất ác, “A ~~~~~, ngươi..... Ngươi.....” Bắc Ly Nguyệt đau đến đều nói không ra lời, đầu chóng mặt, hai mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê.

“Thôi đi…, hôn mê bất tỉnh sao, thật sự là nhàm chán như vậy, được rồi ta còn có việc khác cần hoàn thành, hôm nay trước tha cho ngươi một cái mạng, các ngươi hảo hảo canh chừng cho ta, không có mệnh lệnh của ta không được đụng đến hắn, còn có lần sau ta đến hi vọng nhìn thấy là người sống mà không phải người chết, biết không?”

“Vâng.”

“Viêm, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Bắc Ly Tuyệt đã đem cái xưng hô ‘Chủ tử’ này bỏ đi.

“Hoàng đệ đáng yêu của ta sắp tới rồi, xem ra cái Hoàng đệ này của ta cũng không tệ lắm nha, có thể tìm được hành tung của ta, sớm biết như vậy lúc trước nên đem cái Ám vệ giết.” Bắc Ly Viêm đem Bắc Ly Tuyệt ôm vào trong lòng, Bắc Ly Tuyệt đã thành thói quen, nhưng vẫn còn có chút nhăn nhó.

“Tuyệt, về sau cứ như vậy là tốt rồi, bất quá ngươi cũng không nên hành động, đừng quá tức giận.” Bắc Ly Viêm ‘Hảo tâm’ nhắc nhở Bắc Ly Tuyệt.

“Viêm, ngươi muốn làm như thế nào?” Bắc Ly Tuyệt đã hiểu tâm ý của mình, đối với Bắc Ly Viêm mà nói này cũng là tập mãi thành thói quen rồi.

“Ai, Tuyệt đáng yêu lúc trước đâu rồi, trước kia luôn sẽ đỏ mặt, hiện tại ngược lại là không có cảm giác gì rồi.” Xem ra chính mình ăn tươi hắn quá sớm sao?

“Viêm, đừng nói lảng sang chuyện khác, hảo hảo trả lời cho ta.”

“Được được.”

Màn ảnh chuyển đổi.

“Giai Tuệ, đến uống nước.” Lăng Vũ vì theo đuổi Thiên Giai Tuệ thật đúng là hao tổn tâm cơ a, khách điếm của mình cũng để đó mặc kệ.

“Nha.” Thiên Giai Tuệ chỉ là hờ hững, kỳ thật trong nội tâm đã sớm cao hứng cực kỳ. ( Thiên Giai Tuệ: Đáng ghét, người ta có sao? Tiểu Tuyết: ở đâu cũng đều có.)

“Muội muội, gần đây thật đào hoa a.” Dạ Vệ Khiêm xem muội muội của mình đã tìm được một lang quân như ý, trong nội tâm một tảng đá cũng rơi xuống. ( Tiểu Tuyết: Giống như là đang gả con gái. Dạ Vệ Khiêm: Em gái của ta có cái tính cách kia, ngược lại là thật lo lắng nó sẽ không gả được.)

“Không có gì.” Thiên Giai Tuệ vẫn là vẻ mặt hờ hững. ( Tiểu Tuyết: Ngươi thật xạo a.)

“Giai Tuệ, mệt không? Nếu không chúng ta cùng cưỡi một ngựa a, ngươi dựa vào ta ngủ một chút?” Lăng Vũ thật sự là sủng nàng sủng quá mức, rõ ràng là đi cứu hảo hữu xuyên việt giống mình như thế nào ngược lại là nắm chặt thời gian tán gái rồi hả?

“Không cần.”

“Nương tử, ngươi cùng vi phu cùng cưỡi ngựa đi a, vi phu sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi.” Dạ Vệ Khiêm lại là một bộ dáng cần ăn đòn bộ dạng rồi.

“Cút ngay, tự mình cưỡi một mình đi, chớ nói lung tung.” Người này vẫn như cũ, cần ăn đòn như vậy, bất quá chính mình thích là được rồi, cũng không cách nghĩ của người khác a. ( Dạ Vệ Khiêm: Quả nhiên nương tử thật là yêu ta.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.