Di Thu

Chương 107



CHƯƠNG 107

.

.

Tiếng hoan hô của mọi người hòa lẫn trong tiếng trẻ con nức nở khóc, những người trong nhà chính nghe thấy động tĩnh liền lập tức đứng bật khỏi ghế, chạy vội tới phòng sinh của Thu Nhi.

Đổng Quang đế mở cửa phòng ra, vén lên bình phong, nhìn thấy Phúc công công đang ôm trong lòng một bọc gì đó nho nhỏ, bọn trẻ không dám đi vào nên lấp ló sau tấm bình phong mà tò mò nhìn vào. Phúc công công cười ha ha nhìn ba cái đầu nhỏ cạnh bình phong, đi tới trước mặt bọn nó, nói: “Đi, chúng ta ra ngoài xem muội muội nào! Phụ thân các ngươi tốt lắm, hiện tại cần nghỉ ngơi!”.

Phúc công công thành công kéo ba đứa nhỏ rời khỏi đó, để lại Đổng Quang đế kinh ngạc nhìn Tống Di lệ rơi đầy mặt, cùng với Thu Nhi trong lòng hắn nhìn như đã không còn sức sống. Tống Di thẳng thắn khóc lớn, một chút cũng không quan tâm việc thân là nam nhân phải kiềm chế, mặc kệ cho nước mắt rơi lã chã. Đổng Quang đế làm sao từng gặp qua vị tướng quân của mình khóc uất ức đến thế, đành buồn bực mà nhìn.

Thái y đứng bên chờ một lát, sau liền đi tới túm lấy tay áo tướng quân, mắng: “Ngươi khóc đủ chưa? Ta còn phải rửa miệng vết thương cho Thu Nhi. Hắn còn tiếp tục bị ngươi ôm rịt như vậy, có thể chữa được cũng thành ra không thể!”. Tướng quân rất nghe lời buông Thu Nhi ra, đứng một bên tiếp tục gạt nước mắt. Đổng Quang đế không còn lời nào để nói, nhìn tướng quân, hắn không biết thứ có thể thay đổi Tống Di rốt cuộc là thời gian hay là Thu Nhi, hoặc cũng có khi hắn căn bản chưa từng hiểu rõ kẻ tên Tống Di đã từng vì hắn mà Nam chinh Bắc chiến ấy!

“Được rồi, ngươi ôm Thu Nhi lên giường, muốn khóc gì thì khóc thoải mái đi, khóc xong rồi nhớ phải ngủ một giấc! Thu Nhi tạm thời không có việc gì, ngươi cũng phải nghỉ ngơi một chút. Bằng không Thu Nhi chưa gặp Diêm Vương thì ngươi đã tới báo danh trước!” Yến Thái y mỏi mệt nhưng trong giọng nói lại chứa vô vàn từ ái.

Tướng quân khóc tới toàn thân phát run, nói: “Đúng, đúng! Thật tốt quá, bắt đầu từ lúc ngài nói hắn có thai, ta chưa từng cảm thấy tin tưởng, ta sợ hắn rời xa ta! Hiện tại…hiện tại…cuối cùng cũng xong rồi!”.

Nhìn đến đây Đổng Quang đế liền lặng lẽ rời đi, hóa ra một người khẩn trương sẽ trở nên thảm hại như thế. Quãng thời gian này, nhìn Thu Nhi và Tống Di, Đổng Quang đế đã xao động. Hắn muốn nếm thử thứ tình cảm mà hắn vẫn luôn cho là một điều cấm kị, thế nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh Tống Di kia quá chật vật, Đổng Quang đế quyết tâm nhất định phải buông  tay, bởi lẽ những điều này không hề phù hợp với uy nghi của một bậc đế vương.

Ra khỏi phòng Thu Nhi, không khí lập tức sôi nổi, ba đứa nhỏ vây quanh bên Phúc tổng quản, hung trí bừng bừng nhìn tiểu muội muội vừa mới sinh của bọn chúng, thật cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của bé, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé. Em bé mới sinh rất ngoan, lẳng lặng nằm trong lòng Phúc công công, không biết là ngủ hay tỉnh.

Không ai nhận ra trời đã sáng, ba đứa nhỏ một đêm không ngủ, Yến phu nhân đặc biệt đồng ý cho bọn trẻ được phép nghỉ học vào hôm nay. Thu Nhi từng phải ăn cấm dược, thế nên nhiễm dược nghiện. Lần trước hắn hôn mê nên không có cảm giác gì, nhưng lần này Thu Nhi thanh tỉnh, lúc cơn nghiện phát tác, tất nhiên chẳng khác gì một hồi tra tấn. Cũng may Thái y đã làm công tác chuẩn bị chu đáo, bình tĩnh châm cứu cho Thu Nhi, lại cắt mấy thang thuốc, ổn định thân thể cho hắn.

Bấm đốt tay tính ra, Đổng Quang đế cũng phải đến tướng quân gia gần một tháng. Sau khi thân thể Thu Nhi ổn định, Phúc tổng quản vội nhắc nhở Đổng Quang đế bãi giá hồi cung. Đổng Quang đế không đồng ý, hắn vẫn chưa tìm được bản đồ, nhưng lại chưa nghĩ ra phải xử lý tướng quân và Thu Nhi ra sao.

Phúc công công đã lường trước Đổng Quang đế sẽ nói như thế, lão cũng đã sớm nghĩ sẵn trong đầu những lời cầu tình, lão nói: “Tống tướng quân từng lén nói cho lão nô, bản đồ rất an toàn, thỉnh xin bệ hạ không cần lưu tâm. Còn về Thu Nhi, ngài không phải đã từng thả hắn một lần sao, bây giờ cũng buông tha cho hắn lần nữa đi!”.

“Tống Di nói với ngươi về việc bản đồ? Bản đồ rốt cuộc ở đâu?  Ngươi bảo hắn tốt nhất nên thành thật giao ra đây, bằng không trẫm quyết xử không tha bọn họ!”.

Phúc công công tiếp tục cầu xin: “Bệ hạ của ta, bản đồ là bùa hộ mệnh duy nhất nằm trong tay tướng quân, hắn sao có thể trả lại cho bệ hạ! Tướng quân là một người có tình có nghĩa, hắn đối với Thu Nhi thế nào ngài cũng thấy. Vậy nên tướng quân nhất định sẽ không làm ra chuyện có lỗi với triều đình, có lỗi với bệ hạ!”.

Đổng Quang đế bất mãn với lời Phúc tổng quản nói, cả giận: “Vậy ý ngươi là trẫm vô tình vô nghĩa chứ gì!”.

Phúc công công tựa như sét đánh ngang tai, bình tĩnh làm cho Đổng Quang đế nguôi giận, hắn nói: “Bệ hạ sao có thể nói chính mình vô tình vô nghĩa! Bệ hạ khác tướng quân, tướng quân nếu vứt bỏ vinh hoa phú quý mà cao chạy xa bay cùng Thu Nhi còn có thể để lại một giai thoại. Nhưng nếu bệ hạ chỉ lo cho tình cảm của bản thân, quên đi quốc gia mà xa chạy cao bay với Thu Nhi, vậy ngài không chỉ là một hôn quân mà còn là một tội nhân! Nếu thiếu đi một Tả tướng quân ta vẫn có thể tìm người thay thế, nhưng nếu không có Hoàng Thượng thì há còn có quốc gia sao? Bệ hạ không phải phàm phu tục tử, tình nghĩa của ngài sao có thể so sánh với những kẻ phàm phu tục tử kia!”. (Raph: Ông hoàng thượng này dễ dỗ thật đấy >_<.). Đổng Quang đế chống cằm, cười nói: “Ngươi nói lời này thật đúng là làm mát lòng trẫm! Thế nhưng lần này trẫm muốn làm phàm phu tục tử, trẫm muốn mang Thu Nhi về cung an dưỡng, trong lòng trẫm có hắn, không muốn cứ như vậy đem tặng cho Tống Di! Nếu không thì đợi tới lúc ấy cho tên Tống Di lựa chọn giữa bản đồ và Thu Nhi đi!”. Phúc công công đại quẫn, lắp ba lắp bắp nói: “Cái này…cái này…bệ hạ…”. Đổng Quang đế cười to, nói với Phúc công công: “Trẫm cũng chưa lần nào xuất cung mà thấy nhà ngươi tích cực như thế này đấy! Nói ngươi tuổi cao, không bằng nói ngươi bị luẩn quẩn không thoát được núi việc trong hậu cung thì đúng hơn. Lần nay trẫm nói muốn bắt Thu Nhi, ngươi đã làm những chuyện gì, hẳn ngươi cũng biết!”. Phúc công công lau mồ hôi, giải thích: “Bệ hạ muốn xuất cung, dư ra một lão nô không nhiều, thiếu đi một lão nô cũng không ít. Người có thể chiếu cố bệ hạ không hề thiếu, bọn họ tuổi trẻ lại được việc, người nào cũng có thể tốt hơn nô tài! Trong lòng lão nô hiểu, bản thân có thể có ngày hôm nay, chẳng qua là do thời gian hầu hạ bệ hạ lâu hơn một chút mà thôi. Lão nô quả thật muốn gặp Thu Nhi, thời điểm quan trọng có thể giúp hắn một phen! Lão nô biết hắn từ nhỏ cho đến lớn, thật tình đau lòng hắn, thấy nay hắn thực vất vả mới có được hạnh phúc, lão nô cũng thật tâm hi vọng hắn có thể trải qua những ngày tháng an lành!” Trong trí nhớ của Đổng Quang đế không biết từ lúc nào Phúc công công đã luôn hầu hạ hắn, vài chục năm trôi qua, hắn nào phải cây cỏ mà có thể vô tình. Trải qua chuyện của Thu Nhi, Đổng Quang đế liền quyết định bán cho Phúc công công một cái nhân tình, huống chi hắn đối với Thu Nhi vẫn là có tâm, lần này đành thuận theo lão cho người kia một con đường sống. Chỉ có điều Đổng Quang đế không thể dễ dàng đặt bản đồ phòng ngự biên cương của mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, bản đồ nhất định phải là của hắn. Hắn nếu thương thuyết với Tống Di là cứng đối cứng, không bằng phái Phúc công công đàm phán với y, như vậy có lẽ sẽ có hiệu quả hơn. Đổng Quang đế nói: “Ngươi đã nói như vậy, trẫm cũng không nên nhiều lời nữa! Ngươi luôn ở bên cạnh trẫm, không có công cũng có sức. Nhân tình đối với Thu Nhi, trẫm bán cho ngươi! Bất quá trẫm nhất định phải lấy bản đồ về!”. Phúc công công đầu tiên là cao hứng, sau lại buồn bực, bản đồ là bùa hộ mệnh duy nhất của Tống Di, hắn giao ra mới là chuyện lạ. Phúc công công mặt mày nhăn nhíu, chợt nhanh trí nghĩ ra biện pháp, hắn nói: “Bệ hạ, bản đồ này là bùa hộ mệnh duy nhất của Tống Di, ngài có thể cho hắn một bùa hộ mệnh nữa hay không, dùng để trao đổi bản đồ trong tay hắn. Dù sao ngài cũng quyết định buông tha bọn họ rồi!”. “Cái gì? Còn muốn trẫm cho bọn hắn bùa hộ mệnh! Trẫm không cần bùa hộ mệnh của bọn hắn thì hẳn là bọn hắn phải cám ơn trời đất rồi, còn bùa hộ mệnh nào nữa, lời cho bọn hắn quá!”. Đổng Quang đế rất không hài lòng việc bản thân ở thế hạ phong, lại la um sùm. Phúc công công đã quen với tình trạng này, thành thạo khuyên giải: “Bệ hạ, lão nô nghĩ rằng việc trao đổi bùa hộ mệnh lấy bản đồ, chỉ có lợi mà không có hại! Nói vậy là bởi vì, ngài vừa có thể lấy lại bản đồ, vừa có thể ban long ân cho tướng quân và Thu Nhi, để cho bọn họ thấy được từ bi của bệ hạ! Ngài là đại nhân không chấp mấy kẻ tiểu nhân bọn họ, ngài làm tất cả không phải chỉ vì chuyện bản đồ.” Nghe Phúc tổng quản nói có tình có lý, Đổng Quang đế liền đáp ứng, nghĩ ra một đạo thánh chỉ đưa cho Tống Di, còn ấn dấu ngọc tỉ. Phúc công công đắc ý chạy vội đi tìm Tống Di, Tống Di vừa thấy thánh chỉ liền dứt khoát giao bản đồ, chẳng qua chờ đến khi Tống Di nói ra vị trí của bản đồ, Phúc tổng quản cũng hệt như tướng quân lúc trước, dở khóc dở cười nhìn Thu Nhi. Sau khi sinh sản Thu Nhi vẫn còn rất suy yếu, hắn lao lực kéo chăn lên, ý định trốn mình vào trong. Sau khi kéo không được, hắn đành phải ủy khuất lên án: “Lúc ấy ta thực sự không biết tấm vải đấy lại quan trọng như vậy!”. Sau khi tấm bản đồ nát thành bảy tám mảnh kia đặt trước mặt hoàng đế, hoàng đế quả nhiên nổi xung thiên. Tấm bản đồ hoàn chỉnh bị cắt thành 4, 5 khối, còn bị nước làm bạc màu, hoàn toàn không thể nhìn rõ. Bảo bối mình tìm bấy lâu ra nông nỗi này, Đổng Quang đế lập tức làm ầm ĩ muốn lấy lại thánh chỉ. Phúc công công vội ngăn Đổng Quang đế đang phừng phừng như núi lửa lại, nói: “Thu Nhi không biết tầm quan trọng của tấm bản đồ, người không biết thì không có tội! Hơn nữa Thu Nhi còn nói, hắn muốn chính thức giải thích với ngài. Hắn vẫn đều ôm cứng thánh chỉ của ngài, ngay cả ngủ cũng không buông. Bộ dáng nho nhỏ đáng yêu lắm!”. Nghĩ tới bộ dáng đáng yêu của Thu Nhi, Đổng Quang đế tạm thời nguôi giận. Hắn dẫn theo Phúc công công cùng đến phòng của Thu Nhi. Sau khi đẩy cửa phòng, Đổng Quang đế ngửi thấy cả phòng sực mùi rượu, tướng quân đang cầm rượu ngồi ngay cạnh Thu Nhi. “Xảy ra chuyện gì đây?” Đổng Quang đế hỏi. Tướng quân buông khăn trong tay, cung kính đáp: “Hồi bệ hạ, thân mình Thu Nhi rất hư nhược, tinh thần căng thẳng liền phát sốt! Hiện tại không thể dùng đá, chỉ có thể lấy rượu giúp hắn hạ sốt!”. “Căng thẳng? Bởi vì chuyện bản đồ?” Đổng Quang đế tự mình sờ tay lên trán Thu Nhi, quả thực hơi nóng, hắn cũng đã thấy thánh chỉ đang bị Thu Nhi ôm vào ngực. “Thật sự đang ôm à!”. Đổng Quang đế cười nói. “Hắn sợ sau khi ngài nhìn thấy bản đồ sẽ tức giận thu hồi thánh chỉ. Thánh chỉ này vừa được Phúc công công mang tới hắn liền ôm, ngay cả ngủ cũng không nỡ buông! Sau đó liền phát sốt!” Tướng quân giả bộ muốn cướp  lại bản đồ trong tay Thu Nhi, Thu Nhi cảm thấy động tĩnh liền bừng tỉnh, tướng quân nói: “Ngài xem đi, ngài sờ đầu hắn hắn cũng không tỉnh, nhưng chỉ cần nhắc thánh chỉ lên một cái hắn liền tỉnh!”. Đổng Quang đế nhịn cười, đối với Thu Nhi vừa tỉnh lại ánh mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, nói: “Bây giờ cũng biết sợ rồi ư, trước đó to gan lắm mà, dám lấy bản đồ của trẫm kê chậu hoa!”. Thu Nhi đem thánh chỉ trong lòng siết chặt hơn chút, yếu ớt nói: “Bệ hạ thứ tội! Thu Nhi thật sự không biết mảnh vải kia lại là bản đồ, cũng không biết mảnh vải ấy lại quan trọng như vậy! Nếu như…”. Đổng Quang đế khẽ cười, nói: “Từ khi nào Thu Nhi của ta lại sợ chết như thế nhỉ!”. Thu Nhi hổn hển nói: “Bệ hạ, ta vẫn luôn sợ chết! Có con lại càng sợ, cùng tướng quân trốn chạy tới nơi này càng sợ hơn, hiện tại thật vất vả bình an sinh được đứa bé này, liền sợ tới không thể sợ hơn được nữa! Vướng bận của ta càng ngày càng nhiều, liền càng ngày càng sợ chết!”. Đổng Quang đế nhìn Thu Nhi, nhớ lại những việc xa xôi đã qua. Khi đó đám nữ nhân của hắn muốn dồn Thu Nhi vào chỗ chết. Khi Thu Nhi không còn xuất hiện trước mắt hắn, Đổng Quang đế cũng không cảm thấy xử tử Thu Nhi sẽ là một việc khó khăn. Nhưng tới khi Thu Nhi thật sự quỳ gối trước mặt hắn, Đổng Quang đế dù thế nào đi chăng nữa vẫn không thể quyết tâm đưa Thu Nhi vào tuyệt lộ. Nhớ lại quá khứ, lại nhìn Thu Nhi ốm yếu bất lực trước mắt, Đổng Quang đế cuối cùng mở miệng nói: “Quên đi, trẫm chẳng qua muốn tới đây nói với ngươi ngày mai trẫm trở về kinh! Ngươi yên tâm ngủ đi, không có người nào muốn giết ngươi, ngươi lại tiếp tục những ngày tháng yên bình của ngươi đi!”. Thu Nhi chẳng mấy chốc đã ngập tràn nước mắt, lệ long lanh nơi khóe mắt mang đầy cảm kích. Trước lúc Đổng Quang đế ra khỏi cửa, hắn còn nghe thấy âm thanh Tống Di dập đầu, tất thảy tất thảy những điều này đều làm cho hắn thỏa mãn không thôi. Ngày hôm sau, lúc tướng quân tiễn Đổng Quang đế khởi giá, còn cố ý nói cho Đổng Quang đế, đứa bé mới sinh đã có tên, gọi là Tích Nguyệt, Yến Tích Nguyệt, là do Thu Nhi đặt. Đổng Quang đế hỏi tướng quân, vì sao mấy đứa nhỏ đều mang họ Yến, chẳng lẽ hắn không muốn để bọn nhỏ theo họ của hắn? Tướng quân cười nói với Đổng Quang đế, từ thời khắc hắn quyết định mang theo Thu Nhi rời khỏi kinh thành, hắn cũng đã từ bỏ tất cả, bao gồm cả dòng họ của chính bản thân mình. Nghĩ tới dòng họ Tống bao đời làm tướng, bảo bệ quốc gia trung thành và tận tâm, lại bị một tay hắn hủy hoại, có mang hay không mang họ Tống kì thực đã không còn quan trọng nữa. Sau đó tướng quân lại hỏi tới công chúa, nói đến đây liền khiến Đổng Quang đế vô cùng khinh bỉ, hắn nói: “Trẫm đến đây đã một tháng, vậy mà tới tận trước khi trẫm trở về, ngươi mới nhớ ra chính mình còn có một người thê tử!” Đối với công chúa, Tống Di cũng chỉ có thể xin lỗi, hắn giải thích lúc trước lưu lại di thư kia, cũng chính vì muốn công chúa sau này có thể tái giá. Cảm thấy có lỗi với công chúa không chỉ có mình tướng quân, tạo ra bi kịch của công chúa cũng có một phần bởi Đổng Quang đế hắn. Đổng Quang đế nói với tướng quân: “Sau khi ngươi trốn đi, ta vốn định đưa nàng trở về cung, tìm cho nàng một người tử tế. Nhưng nàng lại nói với ta, so với việc coi nàng làm quà tặng dâng cho các đại thần, không bằng dâng nàng cho Phật tổ!”. “Thế rồi nàng xuất gia?” Tướng quân hỏi. “Đúng, trẫm tặng nàng một tòa miếu thờ! Xem như đồ cưới đi!” Đổng Quang đế buông một tiếng thở dài ấm ức. Đổng Quang đế sau khi lên xe ngựa chợt nhớ ra một việc chưa nói với Tống Di, liền xuống xe, nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết bí mật tại sao Thu Nhi mang thai?”. Tướng quân cười lắc đầu, nói: “Hiện tại đã không còn quá quan trọng! Lúc này đây ta và Thu Nhi dù không có hoan ái cũng không hề gì!” Phúc công công đứng ở phía sau Đổng Quang đế liên tiếp hướng về phía tướng quân nháy mắt nhíu mi, tướng quân hiểu ra tâm tư của Phúc công công, lập tức sửa lời: “Mặc dù như vậy, vẫn xin bệ hạ chỉ giáo!”. Đổng Quang đế có chút mất hứng, nhưng hắn đã làm đến mức độ này, đã làm người tốt thì người tốt cho chót, thế nên tiếp tục nói: “Có một loại thảo dược,  có thể hình thành một cái nang trong bụng của nam nhân, cái nang này sẽ hình thành một loại niêm mạc, chỉ cần có đủ dịch thể vào bên trong cái nang này, niêm mạc sẽ kết hợp với dịch thể hình thành nên thai nhi!”. “Đủ là bao nhiêu?” tướng quân hỏi. “Ít nhất là 3 lần! Trong sách cũng không viết rõ ràng, nhưng ta nghĩ một lần là an toàn!” Nói đến đây Đổng Quang đế cũng không rõ bản thân sao lại nhân từ đến thế. … End 107 Raph: Còn 1 chương nữa là cái kết của câu truyện sẽ được hoàn chỉnh nhất. Một bước rất nhỏ trên con đường dài nữa thôi. ^^ Chúng ta cùng đón chờ Thu Nhi của 7 năm sau nha ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.