Thời gian thoi đưa, chẳng mấy chốc đã bảy năm trôi qua.
Phúc công công cầm trong tay một phong thư, lảo đảo chạy về phía nam thư phòng, sau khi vào cửa, lão hưng phấn giơ bức thư mình đang cầm, nói với Đổng Quang đế: “Bệ hạ, Tiểu Hoan Nhi gởi thư, hắn nói hắn muốn thành hôn!”.
Đổng Quang đế buông tấu chương trong tay, nói: “Thật sao? Bọn họ đã lâu không gửi thư về đây!” Nhận thư từ tay Phúc công công, Đổng Quang đế mở ra xem. Phúc công công đứng một bên lo lắng nói: “Bệ hạ, ngài có thể đọc cho lão nô nghe một chút được không?”.
Đổng Quang đế kinh ngạc hỏi: “Thư này không phải ngươi đã xem qua rồi sao? Ngươi không xem trước sao biết Tiểu Hoan Nhi muốn thành gia?”.
Phúc tổng quản vui vẻ đáp lại: “Nô tài vừa đọc đến chỗ đứa nhỏ kia muốn thành gia, liền cao hứng không kiềm chế được, cảm thấy nên lấy ngay về đây cho bệ hạ xem. Thế nên sau đó viết cái gì nữa, lão nô còn chưa kịp nhìn!”.
Đổng Quang đế cười lớn, vừa đọc thư, rồi vừa thuật lại cho Phúc tổng quản nghe. “Thư viết, Thu Nhi từ khi sinh cô bé kia thân thể vẫn không được tốt lắm, hai năm sau còn thiếu chút nữa bệnh không qua khỏi!”.
Phúc công công tâm như bị ai bóp nghẹn, đau lòng nói: “Sao lại như vậy, lần trước Thu Nhi gởi thư không phải nói chính mình tốt lắm sao!”.
Đổng Quang đế thuận miệng tiếp lời: “Hắn có lúc nào nói với ngươi hắn không khỏe ư? Ngươi trước đừng đau lòng, nghe tiếp đây, sau đó thì khỏe rồi!”. Đổng Quang đế tuy rằng đã khẳng định, thế nhưng Phúc công công vẫn chưa an tâm, bởi vẻ mặt của Đổng Quang đế thoạt nhìn cũng chẳng tốt hơn mấy. Đổng Quang đế lại nói tiếp: “Tiểu Hoan Nhi nói, do thân thể Thu Nhi không tốt lắm, nên hắn đã kế thừa y thuật của Thái y, thuận tiện chăm sóc phụ thân mình. Hai năm trước, khi bệnh của Thu Nhi trở nên nguy kịch, hắn và Thái y đã cùng phẫu thuật mổ bụng Thu Nhi, đem mấy thứ không tốt gì đó, bao gồm cả cái nang có thể làm cho Thu Nhi sinh em bé kia cắt đi!”.
“Cái gì? Bọn họ mổ bụng Thu Nhi? Sao có thể như vậy! Tướng quân sao có thể cho phép, Thu Nhi thì sao?” Phúc công công cả kinh, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp, dáng vẻ lảo đảo như sắp khụy.
Đổng Quang đế đỡ Phúc công công nay đã tuổi già sức yếu, an ủi: “Trước tiên ngươi đừng quá lo lắng, thư nói thân thể Thu Nhi đã khôi phục rồi, mà cuộc phẫu thuật này cũng đã được Tống Di đồng ý!”.
“Ây…hz…Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi! Thật sự là hù chết lão nô!” Phúc công công vỗ vỗ ngực, hắn tuổi đã cao không thể chịu nổi cú sốc lớn.
Đổng Quang đế an ủi Phúc công công, nói: “Ngay cả Tiểu Hoan Nhi cũng nói, sinh lực của Thu Nhi quả thực khiến người ta khó tin! Ngươi cũng đừng hù dọa chính mình!” Đổng Quang đế truyền tiểu thái giám kê một cái ghế khác cho Phúc công công ngồi. Phúc công công không có cách dừng lại thời gian của bản thân, lão không thể không thừa nhận sự ưu đãi này của Đổng Quang đế.
Phúc công công coi bức thư của Tiểu Hoan Nhi như một bảo bối, ngắm đi ngắm lại. Đổng Quang đế muốn tới thăm Thu Nhi, nhìn xem hiện tại người từng bị mổ bụng như Thu Nhi đang sống ra sao. Hắn cũng chẳng màng phân rõ bản thân chỉ muốn ngóng chuyện hay chăng thật sự lo lắng Thu Nhi. Đổng Quang đế thấy Phúc công công coi bức thư như bảo bối, liền nói với lão: “Chúng ta tới thăm Thu Nhi một lần xem thế nào, thuận tiện tham gia hôn lễ của đứa nhỏ kia!”.
Thời điểm nhìn thấy Đổng Quang đế và Phúc công công, người mà đến giờ vẫn đang bàng hoàng đứng trước cửa dược cục, tướng quân cảm thấy rất sững sờ. Hắn vội vàng chạy ra đón bọn họ. Năm tháng đã in dấu trên khuôn mặt tướng quân, cũng in dấu trên cơ thể hắn, giờ đây cả người hắn tràn ngập hương vị thành thục của một người từng trải.
Lúc Đổng Quang đế hỏi thăm tới Thu Nhi, tướng quân bất chợt nghiêm túc nói với hắn: “Năm đó khi thần mang Di Thu tới đây, cảm thấy bản thân đã cho hắn rất nhiều, nhưng bây giờ thần đã hiểu, hóa ra Di Thu còn cho thần nhiều hơn, cũng là những thứ quan trọng hơn cả! Nói thực, là chính hắn dạy thần phải sống sao mới có thể nắm bắt được hạnh phúc!”.
Tướng quân nghiêm trang nói, Đổng Quang đế ngoại trừ cảm thấy buồn cười còn cảm thấy vô cùng khó hiểu. Xuất phát từ phép lịch sự cơ bản, Đổng Quang đế cố nén ý cười, hỏi: “Thế sao? Thu Nhi dạy ngươi điều gì vậy? Lại có thể thần kì như thế!”.
Tướng quân vô cùng xúc động, kính cẩn nói: “Trước kia thần là tướng lĩnh, rong ruổi trên chiến trường được bữa nay lo bữa mai, nhưng khi đó thần không hề quan tâm tới sinh mệnh, cho tới lúc ấy vẫn không cảm thấy rằng cuộc sống rất đáng quý! Sau đó trở về kinh đô, những ngày tháng lại tiếp tục trôi qua một cách lặng lẽ. Nhưng ngày đêm dù có tuần hoàn, đời người vẫn chỉ là hữu hạn, đợi cho đến khi hiểu ra, chỉ sợ tóc đã bạc lưng đã còng! Thân thể Di Thu luôn không tốt, hắn coi mỗi ngày đều như ngày cuối cùng của cuộc đời, thần bị ảnh hưởng bởi hắn mà cũng thật sự thật sự sống, tới khi ấy mới phát hiện hóa ra cuộc sống có rất nhiều sắc màu, chỉ là trước kia ta chưa bao giờ để tâm! Rất đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc!”.
“Thế ư? Thân thể Thu Nhi có vấn đề gì? Ta đọc trong thư, nói hắn bị mổ bụng, vậy mà ngươi còn đồng ý!” Đổng Quang đế cắt ngang xúc động của tướng quân, kéo đề tài trở lại việc hắn quan tâm nhất.
“Đúng, sau khi Thu Nhi sinh hạ Tích Nguyệt liền tái phát bệnh cũ, triệu trứng trướng bụng càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc ấy nguy kịch, Di Thu trên dưới đều không thông, bụng phình như cái trống, ăn không vô cũng không thể bài tiết, cả cơ thể dường như bỏ đi. Khi đó Thái y nói, biện pháp duy nhất chính là mổ bụng Thu Nhi, đem mấy thứ không tốt gì đó lấy hết ra! Điều này vô cùng nguy hiểm nhưng lại là hy vọng duy nhất!”.
“Ngươi đồng ý?”.
Tướng quân lắc đầu, hắn thật sự không muốn nhớ tới việc này, hắn nói: “Mới đầu thần không đồng ý, nhưng Di Thu muốn cố thử một lần! Hắn nói hắn muốn sống, hắn quyết không từ bỏ bất kì cơ hội nào! Sau đó thần cũng nghĩ thông suốt, nếu như không thể chữa khỏi cho Di Thu, thì ít nhất có thể giúp hắn không phải chịu bất cứ đau đớn nào nữa!”. Ngày dài đầy huyết tinh ấy khiến tướng quân vừa yêu lại vừa hận. Ngày ấy hắn nhìn tận mắt lưỡi dao nhỏ sắc bén cắt vào bụng Thu Nhi, là ngày máu tươi chảy nhiều nhất, nhưng cũng là ngày mà Thu Nhi khởi tử hồi sinh.
Tướng quân nói cho Đổng Quang đế: “Cho dù đau đớn khó chịu đến mấy Di Thu đều chưa từng mất hi vọng, lúc hắn sinh bệnh, thần cùng hắn ngồi trong viện hóng gió, ngắm mây trắng phiêu đãng trên bầu trời, những việc đối với chúng thần đã trở thành thói quen, nhưng thời khắc ấy lại vô cùng quý giá! Vượt qua giai đoạn này, thần mới phát hiện hóa ra thời gian là như thế. Những gì diễn ra xung quanh chúng ta đều không hề vô nghĩa, chỉ cần chúng ta chú ý, thưởng thức, ấy mới đích thực là cuộc sống!”.
Đổng Quang đế vẫn không thể hiểu được, chuyện nhàm chán này sao lại có thể trở thành thứ hạnh phúc trong câu nói kia, hắn không thể hiểu nhưng cũng không cách nào phủ định.
Tướng quân dẫn Đổng Quang đế tới phủ đệ, từ xa đã nghe thấy thanh âm trong trẻo của bé gái: “Phụ thân, người không nên viết thiệp cưới lít nhít như thế, trông xấu chết đi được!”.
Đổng Quang đế kinh ngạc, hỏi tướng quân: “Nữ nhi của ngươi!”.
Tướng quân gật đầu, ngượng ngùng nói: “Nha đầu kia bị chiều tới hư rồi! Quá hung dữ, không chỗ nào giống nữ hài tử hết!”.
Thường thường mọi đứa trẻ đều lớn rất nhanh, bé con nho nhỏ ngày nào, đột nhiên biến thành thiếu nữ, thời gian trôi qua có thể cảm nhận rõ ràng.
Thu Nhi nghe thấy tiếng động liền quay đầu, năm tháng cũng lưu lại trên khuôn mặt hắn. Không giống như tướng quân mang hương vị rượu ủ lâu năm, bị bệnh tật tra tấn quá lâu khiến Thu Nhi thật sự tiều tụy, trên mặt sinh ra nếp nhăn, phần trán cũng điểm chút hoa râm. Thu Nhi đã không còn là đứa nhỏ thanh tú xinh đẹp trước kia, Đổng Quang đế bất chợt sinh ra cảm giác mất mát.
Thu Nhi thấy rõ người đang tới, đầu tiên là cả kinh, sau đó liền buông thiệp cưới trên tay, lau đi hồ sữa (hồ sữa là một loại keo dính được làm từ gạo đó, sinh viên VN hay mua lắm à ^^) đang dính đầy tay. Phúc công công kích động lao tới, run run cầm tay Thu Nhi khóc lóc: “Thu Nhi của ta, lão nô từng nghĩ đời này kiếp này không còn gặp lại ngươi nữa! Thư Tiểu Hoan Nhi viết thật sự làm lão nô giật thót tim!”.
Thu Nhi rất kinh ngạc, trấn an Phúc công công: “Phúc công công, ta không phải vẫn tốt lắm sao! Từ sau khi bệnh chuyển biến tốt, hiện tại thân thể ta khỏe hơn nhiều, cơm cũng có thể ăn nhiều hơn chút! Đúng rồi, công công, lão gia nói chúng ta muốn mang cả nhà trở về kinh thành, đến lúc đó chúng ta muốn gặp nhau không phải càng thuận lợi sao!”.
Phúc công công vừa mừng vừa sợ, nói: “Thật sự ? Vừa rồi ta không thấy tướng quân nói gì!”.
Tướng quân tiến lại gần, nói: “À, là vậy, Yến lão cha và phu nhân đều đã lớn tuổi, bệnh nhớ nhà càng ngày càng nghiêm trọng! Hơn nữa con của chúng ta đều đã đến tuổi thành gia lập nghiệp, kinh đô phồn hoa có nhiều cơ hội, sẽ thích hợp với bọn chúng hơn!”.
Đổng Quang đế hỏi tướng quân: “Ngươi không sợ sau khi trở lại kinh thành sẽ có người nhận ra à?”.
Tướng quân trả lời rất bất cần: “Chẳng sao hết (aka ~ Anh ý nói: “Chả liên quan” =))), người giống người thôi! Huống chi sau khi hồi kinh, thần định đem phần lớn việc làm ăn giao cho Du Nhi quản lý!”.
“Thế ư? Vậy ngươi làm gì?”.
Tướng quân khoanh tay, nói: “À thì, săn thú, leo núi gì đó! Ha ha, tóm lại là nghĩ ra cái gì sẽ làm cái nấy! Người ta sống được ngày nào thì phải hưởng thụ ngày đó!”. Bộ dáng tiêu dao của tướng quân khiến cho Đổng Quang đế có chút bực mình, chỉ cần hắn chưa chết ngày nào thì ngày đó còn phải quan tâm đến triều chính, lại thêm nơm nớp lo sợ đám con cái tranh quyền đoạt vị.
Lúc này Tích Nguyệt đang đứng sau Thu Nhi, kéo tay áo hắn, hỏi: “Phụ thân, hai vị gia gia này là ai? Là bằng hữu của lão gia sao? Chắc tới tham gia hôn lễ của ca ca nhỉ?” Chưa chờ Thu Nhi đáp, tiểu nha đầu đã lẻn tới bên người tướng quân, hỏi: “Hay là lão gia nói cho Nguyệt Nhi đi, bằng hữu của lão gia có khi phụ thân cũng chẳng biết đâu!”.
Đổng Quang đế nhìn Tích Nguyệt trong lòng tướng quân, thầm nghĩ tiểu nha đầu này có vẻ ngoài giống Thu Nhi, nhưng tính nết cường thế bá đạo này rốt cuộc là giống ai đây? Tướng quân từ ái nhìn nữ nhi trong lòng, chỉ nói với nàng rằng: “Vị này là Hoàng Thượng, con không được vô lễ! Vị lão công công kia là Phúc công công, ngài là người chứng kiến phụ thân con từ bé cho đến lớn đấy!”.
Tiểu nha đầu ôm cổ tướng quân, giọng nói non nớt thốt lên: “Tên hai vị gia gia này thật là kì lạ quá đi!” Sau đó dùng bàn tay nhỏ bé chỉ Đổng Quang đế: “Vị gia gia này rốt cuộc tên là Hoàng Thượng hay Bệ Hạ? Sao đã Thượng lại còn Hạ!”.
Tướng quân yêu thương vỗ mông nữ nhi nhà mình, một chút cũng không nghe ra ý trách cứ: “Sao lại không lễ phép như vậy, sau này cứ gọi bệ hạ là được rồi!” Nhìn tới đây Đổng Quang đế cuối cùng cũng hiểu, tính nết cô nương này quả thật đã bị chiều quá sinh hư!
Đến chiều, khi bọn nhỏ quây quần đầy đủ, chợt thấy trong nhà dư ra hai vị khiến mọi người đều kinh ngạc không thôi, hiện tại lũ trẻ đã không còn là tiểu hài tử năm xưa, sớm hiểu được Hoàng Đế là thế nào, mọi người đều có vẻ mất tự nhiên. Bề ngoài của Tiểu Hoan Nhi với Đổng Quang đế có năm phần tương tự, tuy rằng đám nữ nhân của Đổng Quang đế thành đàn, nhưng hắn lại từ đứa nhỏ kia mà phảng phất thấy được dáng vẻ một thời tuổi trẻ của chính mình.
Hôn lễ được tổ chức cùng ngày, không khí vui mừng muốn giấu cũng không được. Đổng Quang đế nhìn ra, nếu không phải có tướng quân bên cạnh nhắc nhở, Thu Nhi có lẽ phải phấn khởi tới hoa chân múa tay. Vấn đề là tướng quân cũng chẳng hơn gì Thu Nhi, Đổng Quang đế còn lo khéo mà cằm hắn cười đến trật khớp mất!
Nhìn khung cảnh này, bỗng câu mà tướng quân từng nói bất chợt thoáng qua đầu Đổng Quang đế: Di Thu đã sớm không còn mang hàm ý ban đầu của nó. Di Thu, có ý nghĩa sau bao nhiêu gian nan nguy hiểm, thứ còn lại chính là Thu Nhi (Raph: “Di” tức là “để lại”, “còn sót lại”). Nhớ tới những lời này, Đổng Quang đế bất giác nở nụ cười. Thầm nghĩ, Tống Di hắn vậy mà lại mèo mù vớ cá rán, đặt cho Thu Nhi cái tên thích hợp đến vậy. Duyên phận thật sự là một điều khó mà đoán biết trước!.