Tống Lâm cả đêm mất ngủ, nằm ở trên giường nói chuyện với Thu Nhi không ngừng. Đương nhiên Thu Nhi cũng không thể nào vào giấc, cho dù Tống Lâm đã mơ màng, Thu Nhi vẫn không thể nào ngủ say.
Sáng sớm hôm sau là bắt đầu một ngày làm việc mới, Thu Nhi ngồi bên giếng, vớt nước lên rửa mặt. Xuyên qua làn nước trong vắt Thu Nhi thấy được khuôn mặt chính mình. Hắn thấy mình cũng rất được, ít nhất những lão thái giám trong cung đều nói như thế. Hắn cũng có thể thực ôn nhu, ít nhất là lớp vỏ bên ngoài. Hắn nghĩ, điều duy nhất hắn không hơn được Tiểu Xa, chỉ là Tiểu Xa là nữ nhân, mà hắn lại là nam nhân.
Nữ nhân thì sao, nam nhân thì sao, đối với Thu Nhi, nữ nhân đơn giản là trước ngực có hai thêm khối thịt thừa. Nếu nữ nhân thành nương nương, vậy người đó nhất định là sinh trong một gia đình quyền uy, giàu sang phú quý.
Hắn cho tới bây giờ chưa một lần thắng được nữ nhân. Lão thái giám từng nói, hắn còn xinh đẹp hơn nữ nhân, nhưng dù là Hoàng thượng hay Tống Lâm, đều thích nữ nhân hơn thích hắn. Chẳng lẽ nữ nhân trước ngực có hai cái bánh bao liền hấp dẫn nam nhân? Hắn không thích bánh bao, chẳng lẽ hắn không phải nam nhân sao? Thu Nhi nghĩ đến đây không khỏi bất giác cười khổ. Hắn thành cái dạng này, ngay cả đứa nhỏ cũng đã sinh, còn là nam nhân cái gì!
Thu Nhi tự giễu, xong lại không thể không hiểu một sự thực, hắn không còn sinh hoạt trong cung cấm, cũng không còn là nam sủng, hắn là nam nhân, hắn phải sống theo cách của nam nhân. Thế nhưng, nam nhân thì sống theo cách nào?
Từ đó, Thu Nhi bắt đầu cẩn thận quan sát, tinh tế nhận thức nam nhân cùng nữ nhân. Theo Thu Nhi, xem ra phần lớn nam nhân đều làm những công việc tốn nhiều sức lực, mà nữ nhân làm mọi việc đều có vẻ tinh tế hơn. Hơn nữa quản sự phần lớn là nam nhân. Hắn không làm được việc tốn sức lại không muốn quản nhiều việc. Hắn thực hoài nghi chính mình rốt cuộc có tính là nam nhi hay không?.
Thu Nhi muốn biết những người khác nghĩ như thế nào, tính mở miệng hỏi Tống Lâm lại không biết phải hỏi làm sao. Trực tiếp hỏi hắn làm sao để trở thành nam nhân, thực sự là rất choáng váng, cuối cùng Thu Nhi chỉ có thể đi tìm Yến thái y.
Yến thái y nghe xong vấn đề của Thu Nhi, cảm khái thở dài nói: “Thu Nhi, ngươi làm chính ngươi là tốt rồi, đừng quá miễn cưỡng! Chiếu cố thân thể là tối quan trọng!”.
Thu Nhi hiểu ý Thái y, thất vọng hỏi: “Thái y, ta không có khả năng sao?”.
“Không phải như thế Thu Nhi, ngươi hỏi một vấn đề vốn không có đáp án cụ thể, ta cũng giải thích không rõ ràng. Theo ta thì, làm nam nhân trước hết cần tự lập rồi mới gánh vác gia đình, có thể tìm được một công việc thích hợp là tốt nhất.” Lời nói Thái y Thu Nhi đều lặng lẽ ghi tạc trong lòng, chuẩn bị trở về sẽ từng cái thực hiện.
Tống Lâm muốn thành gia, phòng ngủ Tống Lâm đương nhiên sau này sẽ trở thành hôn phòng, Thu Nhi liền tính toán chuyển chỗ ở. Thế nhưng, ngoài một lão làm vườn quái gở, cả phủ đệ không có ai chấp nhận ở cùng hắn, lại đẩy hắn quay trở về. Tống Lâm cảm thấy ngượng ngùng, cố ý tự mình sắp xếp chuyển phòng cho Thu Nhi, còn kính nhờ lão làm vườn chiếu cố hắn. Xa Tống Lâm, Thu Nhi thoải mái hơn rất nhiều, mỗi ngày mặt chạm mặt thật sự là một loại dày vò tâm trí.
Ngày Tống Lâm thành thân, trên dưới Tướng quân phủ đều hoan hỉ vui sướng. Buổi tối mọi người đều tụ tập ở trong sân chúc phúc tân lang tân nương rồi mới cùng nhau ăn cơm, ngay cả tướng quân cũng không ngoại lệ.
Thu Nhi không theo chân mọi người góp vui, hắn chỉ từ xa lặng nhìn, sau đó mất mát trở về phòng ngủ mới. Khiến Thu Nhi kinh ngạc chính là lão làm vườn cũng không đi náo nhiệt, lão chỉ một mình nằm trên giường nhìn ánh trăng.
Nghe thấy Thu Nhi đã trở lại, lão làm vườn hiếm khi mở miệng lại hỏi hắn: “Ngươi không phải rất thân với hắn sao?”.
“Ta…cái kia…mấy thứ trên bàn tiệc ta không ăn hết, nên không cùng mọi người xem náo nhiệt!”.
Lão làm vườn không thèm nói nữa, lại tiếp tục chăm chú nhìn ánh trăng.
Thu Nhi cũng nằm trên giường. Hôm nay hắn vẫn chưa động đũa, một chút khẩu vị cũng không có. Trong đầu toàn bộ đều là nụ cười sáng lạn nơi Tống Lâm, khuôn mặt hạnh phúc nơi Tiểu Xa, vốn là những hình ảnh vô cùng hạnh phúc, nhưng mỗi lần Thu Nhi nghĩ tới thì trong lòng lại từng trận cuộn đau.
“Nếu thắt lưng ngươi đau, chèn thêm một chiếc chăn bên dưới!” Lão làm vườn đột ngột nói cắt ngang trầm tịch, Thu Nhi sợ tới mức giật mình một cái. Lau đi mồ hôi lạnh trên đầu, Thu Nhi cảm kích gật gật đầu, chỉ một câu nói nhưng khiến Thu Nhi cảm thấy nhè nhẹ lan tỏa ấm áp.