Bên kia Vũ Thư cũng không hề nhàn rỗi, Thái y đã không thể trông cậy được gì. Vũ Thư giúp Thu Nhi cầm máu, lại tìm phu nhân hỏi xem liệu trong nhà có dược dục cỡ lớn hay không. Phu nhân nói còn, Vũ Thư liền nhờ Phó Lâm và Yến phu nhân mang ra. Khi tướng quân thở hổn hển mang theo cả bao vô cùng lớn xuất hiện, Vũ Thư cũng không dám tin tưởng vào hai mắt mình.
Tướng quân mở bọc hành lí, Vũ Thư ngạc nhiên trừng to mắt liên tục gật đầu, không ngừng nói tốt lắm. Tướng quân bấy giờ mới dám thả lỏng, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Chốc lát sau, Phó Lâm khiêng tới một cái thùng kì quái tiến vào. Vũ Thư chọn một ít tục mệnh dược vô cùng trân quý, bóp mũi Thu Nhi rồi mới bón thuốc vào miệng hắn, số thuốc còn lại dùng để pha vào thùng. Dưới cùng của chiếc thùng là nơi để than và củi, Vũ Thư cho vào thêm một ít củi vụn, sau đó châm lửa.
Tướng quân và Phó Lâm cũng không biết cái vật kì lạ trông như nồi hấp này là gì, cho tới tận khi hai người trơ mắt nhìn Vũ Thư để Thu Nhi vào bên trong. “Ngươi coi Di Thu cũng giống như con cua hay sao mà đem đi luộc?”, tướng quân không thể tưởng tượng nổi những gì trước mắt, chỉ vào “nồi hấp”, kêu lên kì quái.
“Kì thực gọi “nồi hấp” cũng không hẳn không đúng, đây là dược bồn, dùng cho những bệnh nhân mà bệnh tình đã đe dọa tới tính mạng. Bọn họ cần một lượng thuốc lớn để duy trì sinh mệnh, nhưng lại vì hôn mê nên không thể uống, đành phải thông qua hơi nước mà thẩm thấu vào trong cơ thể. Nếu như dùng cách này vẫn không thể cứu về một mạng thì đến ông trời cũng hết cách!” Vũ Thư một bên giải thích, một bên đậy nắp “nồi hấp”, lộ ra bên ngoài chỉ có đầu Thu Nhi.
Tướng quân cẩn thận chứng thực: “Nói cách khác, đến bây giờ vẫn chưa thể nói Di Thu đã chuyển nguy thành an?”.
“Đương nhiên vẫn chưa, phải đợi sau khi Thu Nhi tỉnh lại mới có thể chắc chắn rằng tính mạng đã an toàn!” Thái y tưởng chừng đã sụp đổ đột nhiên mở miệng nói chuyện, sau một khoảng thời gian lão đã bình tĩnh hơn. Quả nhiên để cho Vũ Thư tới là hoàn toàn chính xác, ít nhất ở thời điểm lão hỗn loạn, hắn có thể kịp thời thay lão ra quyết định. “Vũ Thư, hôm nay là lão phu sơ suất!” Thái y thành tâm nói lời cảm tạ với Vũ Thư.
Vũ Thư sao có thể so đo với sư phó của chính mình, cười cười: “Sư phó, ngài đi ngủ một lát đi, đã hai ngày không ngủ, nên chú ý thân thể!”.
Thái y nhu nhu huyệt Thái Dương, mỏi mệt tự giễu: “Không được nữa, thực sự không được, già rồi, năm tháng đúng là không tha một ai!” Phu nhân săn sóc lại nâng Thái y dậy, hai người cùng nhau đi ngủ, mấy ngày nay thực sự bọn họ mệt muốn chết.
Vết thương nơi hạ thể Thu Nhi còn chưa lành, nay lại phải ngâm trong môi trường ẩm ướt, hơn một canh giờ sẽ phải thay băng. Trong phòng chỉ còn lại ba người, mọi người liền thay phiên nhau hoàn thành công việc.
Tướng quân quay trở về phủ đã là hai ngày sau đó. Hắn chịu không nổi bầu không khí nghẹt thở ở nơi kia nên mới trốn trở về. Thu Nhi ăn cấm dược, quả nhiên đã nghiện, mỗi lần lên cơn nghiện liền toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, miệng sùi bọt mép, mỗi lần như thế tựa như mỗi lần dạo qua Quỷ môn quan. Tướng quân thật sự không dám nhìn nên mới trốn trở về nghỉ ngơi một lát.
Hành vi quỷ dị của tướng quân hai ngày trước đã rơi vào lỗ tai của công chúa. Nàng hoài nghi tướng quân ở bên ngoài có người. Thế nhưng nàng cũng chẳng muốn cãi lộn với tướng quân làm gì, ngay cả lời giải thích cũng chẳng muốn nghe, nàng chỉ truyền lời cho Tống Bảo, nói hai người đều cần bình tĩnh lo lắng chuyện sau này nên sống chung như thế nào cho phải. Tống Bảo mang theo lời dặn dò của nữ chủ nhân tới tìm tướng quân, thế nhưng tướng quân đã mệt mỏi ngủ gục, hắn cũng không nhẫn tâm gọi tướng quân dậy, chỉ có thể bất an rời đi.
Tướng quân ngủ thẳng một ngày một đêm, khi tỉnh dậy đã thấy Tống Bảo ngay ở bên cạnh. Tống Bảo thân thiết bưng tới canh sâm, nói với tướng quân: “Thiếu gia, ba ngày trước ngài đi làm cái gì? Còn khiến bản thân mệt mỏi như vậy?”.
“Ba ngày?”.
“Đúng vậy, thiếu gia, ngài đã ngủ một ngày một đêm!”.
Tướng quân cả kinh phun cả nước trong miệng, vội hỏi Tống Bảo: “Tống Lâm có đến tìm ta hay không? Có lưu lại lời nhắn gì hay không?”.
Tống Bảo vội nắm lấy tay tướng quân, đau lòng nói: “Thiếu gia, người xảy ra chuyện gì? Vội vội vàng vàng! Ngài với hắn có phải đang có chuyện gì đặc biệt hay không?