Bạch Tiểu Trì vừa ăn món ăn vừa ngẩng đầu liếc nhìn một cái.
Trong cái hộp nhỏ là một đôi nhẫn hấp dẫn đường nhìn: “Anh đây là…”
“Đã nói là quà đáp lễ cậu mời tôi ăn cơm.”
“Nói linh tinh chẳng lẽ Quả Trứng nhà anh đây là đang cầu hôn.” Bạch Tiểu Trì đoạt hộp qua: “Chậc, bạch kim, không rẻ.”
Điền Đạt Đan nhìn dáng vẻ vui sướng phấn chấn của Bạch Tiểu Trì thì cũng cong lên khóe miệng.
Bạch Tiểu Trì cầm một cái trong đó đeo lên ngón tay: “Khi nào mà anh tự mình lén mua, sao tôi không biết… Mợ, Trứng To anh mua cái này nhỏ không được.”
Điền Đạt Đan liếc mắt nhìn hộp: “Cậu lấy nhầm, cái cậu cầm là của tôi.”
Gã cầm lấy một cái khác chỉ vào mặt trong của nhẫn: “Trong có khắc chữ cái, cái cậu đeo có lẽ là khắc chữ cái của tôi T.”
Sau đấy Điền Đạt Đan nhận cái nhẫn Bạch Tiểu Trì đưa qua, mỗi tay cầm một cái giơ trước mặt Bạch Tiểu Trì: “Trong cái này của tôi có chữ cái của cậu B. Một đôi BT, đây mới là hai chữ hoàn chỉnh.”
“…” Bạch Tiểu Trì xì hắn một cái: “Anh mới BT chứ.”