Kiểu người đầu óc thông minh, xinh đẹp như hoa, năng lực xuất sắc trình độ học vấn cao như cô, muốn trụ ở Bắc Kinh thì có thể dễ hơn nhiều so với kiểu vô dụng, bề ngoài nông dân như Bạch Tiểu Trì.
Trải qua mấy năm làm việc liều mạng Tô Phỉ đã thành quản lý cao cấp của một xí nghiệp nào đó, công việc ổn định, lương cao, hơn nữa có một người bạn trai bản xứ.
Song chỗ xấu chính ở trên người bạn trai này.
Bạn trai là chủ xí nghiệp nào đó, tuy nói tuổi không nhỏ, nhưng tính thật thà, biết chiều người, Tô Phỉ rất thích hắn ta.
Đợi đến lúc bàn chuyện cưới gả, tên đàn ông này bắt đầu năm lần bảy lượt từ chối, thái độ kỳ quái.
Sau đó nữa, vợ lớn đánh tới cửa mắng cô là hồ ly tinh, Tô Phỉ mới biết mình đây là bị lừa.
Tô Phỉ đang khóc sướt mướt kể cho Bạch Tiểu Trì về việc này, Bạch Tiểu Trì vỗ đùi: “Mẹ ơi đây mới là tên cặn bã mà!”
Điền Đạt Đan ở cạnh an ủi: “Gặp phải loại xấu xa này cũng đâu có cách nào, chị nghĩ thông chút.”
“Ai nói hết cách hả?” Lòng Bạch Tiểu Trì đầy căm phẫn: “Loại cặn bã này nên chỉnh vào chỗ chết!”