Chu Diệc Trạm nhận một cuộc điện thoại của Cố Tự Do vào lúc bốn giờ sáng.
Cố Tự Do bị một hồi chuông điện thoại kỳ lạ đánh thức, mơ mơ màng màng vơ lấy di động trên bàn, nhìn thấy trên màn hình hiện người gọi là “Ông ngoại”, mới ý thức được đây là di động của Cảnh Triệt, bởi vì ông ngoại của y đã qua đời rất nhiều năm trước. Gọi lớn vài tiếng “Tiểu Triệt” mà không ai đáp lại, nghĩ chút rồi nhấn nút nghe, nếu giờ này mà gọi điện đến thì nhất định là có chuyện quan trọng gì đó đã xảy ra.
Nhận điện thoại xong, Cố Tự Do chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội suy nghĩ những nơi Cảnh Triệt có thể đang ở. Y tìm thấy số của Chu Diệc Trạm bèn gọi cho hắn.
Lam Thiên khăng khăng muốn bắt đầu lại lần nữa, Chu Diệc Trạm vẫn cự tuyệt. Lúc Lam Thiên bỏ đi có nói lại một câu: “Tiểu Diệc, đừng tự dối mình nữa. Rõ ràng là anh còn thích em. Nhưng không cần vội, em đợi anh tha thứ cho em.” Chu Diệc Trạm cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon. Chương trình trên TV không ngừng thay đổi, Chu Diệc Trạm cũng dần thiếp đi. Lúc hắn nhận được điện thoại của Cố Tự Do, hắn phát hiện mình đang nằm bên mép sô pha, suýt chút nữa thì rớt xuống.
“Chu Diệc Trạm, Tiểu Triệt ở chỗ anh không?” Giọng Cố Tự Do đầy lo lắng.
“Tiểu Triệt? Không có. Sao thế, xảy ra chuyện gì hả?” Chu Diệc Trạm hơi bất an.
“Cậu ấy không ở nhà, di động cũng không đem theo nên tôi không liên lạc được. Vừa rồi nhà cậu ấy gọi điện đến, nói rằng… Hôm nay lúc trời nhá nhem tối, ba mẹ cậu ấy gặp tai nạn, giờ đang ở bệnh viện, chỉ sợ không qua nổi đêm nay…”
Chu Diệc Trạm cảm thấy âm thanh của Cố Tự Do trở nên xa xôi không thực, hắn nghĩ chắc là mình vẫn còn đang mơ, thế nhưng giọng nói trong di động vẫn không ngừng lại: “Anh mau giúp tôi tìm Tiểu Triệt đi, người nhà bảo cậu ấy hãy mau về.”
Chu Diệc Trạm lái xe trên đường, hỗn loạn, không tìm ra một chút manh mối nào. Đã hỏi qua nơi Đào Nhiễm, Cảnh Triệt không ở đó, hôm nay đến giờ quán bar “Vân luyến” đóng cửa cũng không thấy Cảnh Triệt đến.
Bỗng nhiên Chu Diệc Trạm phát hiện ra hắn hiểu Cảnh Triệt quá ít. Hắn không biết bạn bè Cảnh Triệt có những ai, sở thích của Cảnh Triệt là gì, bình thường Cảnh Triệt sẽ đi đến những nơi nào để khuây khỏa. Nghĩ một lúc, hắn cắn răng gọi cho Cố Tự Do, nhờ y tìm số điện thoại của Lâm Thiên Sơn trong di động của Cảnh Triệt.
Giọng điệu của Lâm Thiên Sơn đầy kinh ngạc: “Không thấy Tiểu Triệt? Chu tiên sinh, cậu làm gì…”
“Lâm tiên sinh, giờ không phải lúc truy cứu tôi đã làm gì đó hay không, phiền anh nghĩ xem có nơi nào có thể tìm thấy Cảnh Triệt hay không thì nói cho tôi.” Chu Diệc Trạm rất hoảng loạn: “Ba mẹ của Tiểu Triệt gặp tai nạn, người nhà muốn em ấy mau chóng trở về. Em ấy còn chưa biết, mà bọn tôi lại không liên lạc được.”
“Tôi hỏi bạn học cùng thực tập với em ấy chút.” Lâm Thiên Sơn vội gọi điện cho HR của công ty, tra ra được số điện thoại của mấy người cùng thực tập với Cảnh Triệt. Dương Nghĩa và Lương Sảng tắt máy, Trương Tình Tình hoàn toàn không quen biết Cảnh Triệt, chỉ có Triệu Gia Đồng tỏ rõ sự quan tâm và kinh hoảng, không ngừng nhờ Lâm Thiên Sơn nếu có tin tức gì thì hãy thông báo với cậu ta một tiếng.
(*HR: viết tắt của Human Resources, theo như mình tra được trên GG thì đây giống như ban quản lí nhân sự trong một công ty)
Lâm Thiên Sơn ngồi trong phòng làm việc một lúc lâu, bất chợt nghĩ đến một người.
Đêm nay Hổ Phách cực kỳ khó chịu. Vốn là Lâm Thiên Tầm đã đồng ý làm bữa khuya cho hắn, kết quả Cảnh Triệt lại thành khách không mời mà đến, vừa vào cửa đã ủ rũ nom nghiêm trọng lắm rồi ngồi trên ghế sa lon. Lâm Thiên Tầm lo lắng ngồi bên cạnh. Rốt cuộc sau mấy lần Hổ Phách giục y, Lâm Thiên Tầm dám la lớn với hắn “Không thấy tâm trạng Tiểu Triệt không tốt hả. Không ăn một bữa cũng không chết được đâu.” Hổ Phách lườm Lâm Thiên Tầm, vậy mà y còn dám cây ngay không sợ chết đứng quay lại trừng hắn.
Được rồi, quả thật là có người ngoài ở đây, còn là fan của mình, nếu không bằng giá nào cũng phải đánh nhau với tên này một chút. Hổ Phách liếc Lâm Thiên Tầm, về phòng của mình.
Lâm Thiên Tầm luống cuống không biết làm sao nhìn Cảnh Triệt vẫn chưa nói một lời nào. Bình thường đều là Cảnh Triệt nghe y kể khổ an ủi y, hôm nay khi vị trí thay đổi, y lại không biết nên nói gì mới phải. Hơn nữa, Cảnh Triệt cũng chưa thốt ra lời nào, Lâm Thiên Tầm quả thật không thể nào mở miệng nổi.
Lâm Thiên Tầm luôn luôn mềm lòng, cứ nhìn vẻ mặt khổ sở như vậy của Cảnh Triệt, nước mắt của y dần dần rơi xuống. Ngược lại, lúc Cảnh Triệt nhìn thấy Lâm Thiên Tầm khóc, cậu mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói chuyện.
“Tiểu Thiên, cho em ở nhờ chỗ anh một đêm nhé.” Cảnh Triệt khàn giọng nói.
“Được, ở lại mấy đêm cũng không vấn đề gì.” Lâm Thiên Tầm lau nước mắt, vội nhận lời.
Hổ Phách “Sầm” một tiếng đẩy cửa phòng ra: “Không được!”
Lâm Thiên Tầm cãi lớn: “Đây là nhà tôi!”
Hổ Phách ngừng lại một lúc: “Vậy cũng không được! Nhiều nhất chỉ ở một đêm thôi!”
Cảnh Triệt không để ý đến hai người này, lập tức đứng dậy bước vào phòng ngủ của Lâm Thiên Tầm, đóng cửa lại. Đột nhiên Hổ Phách nhướn mi cười: “Lâm Thiên Tầm, qua đây.”
Lâm Thiên Tầm nhìn nụ cười xảo quyệt của Hổ Phách, do dự.
“Qua đây! Mau lên!” Hổ Phách không kiên nhẫn chút nào. Lâm Thiên Tầm khẽ cắn môi bước qua. Hổ Phách duỗi một tay kéo y vào phòng của mình, tay kia thì nhanh chóng đóng cửa lại. Lâm Thiên Tầm bị hắn ép lên cửa, bị chèn ép trong không gian nhỏ hẹp giữa hai cánh tay, vặn vẹo thân mình muốn tránh ra.
“Đừng nhúc nhích”, giọng nói của Hổ Phách dịu dần: “Chẳng lẽ em muốn ngủ với cậu ta sao?”
“Đúng vậy đó, không được hả. Trước đây chúng ta cũng… chen chúc với nhau đó thôi…” Không hiểu sao giọng Lâm Thiên Tầm ngày càng nhỏ, dường như không còn cậy mạnh nữa.
“Trước đây là trước đây, từ giờ trở đi người chen chúc cùng em trên một chiếc giường chỉ có thể là anh.” Hổ Phách cúi người nhìn vào đôi mắt đầy kinh hoảng của Lâm Thiên Tầm.
“Em đã quên rồi sao, lần trước là ai ôm anh không chịu buông thế.” Hổ Phách cười khẽ.
Mặt Lâm Thiên Tầm đỏ một chút, cổ cũng hồng hồng theo. Có một buổi tối chớp đột nhiên giáng xuống, tiếng sấm quá lớn, chính y sợ tới mức không dám ngủ, bèn đi đi lại lại trong phòng khách. Sau khi Hổ Phách biết liền kéo y đến giường của mình. Y còn nhớ lúc đó mình còn ôm chặt lấy cánh tay của Hổ Phách, trong tiếng sấm dữ dội dần thiếp đi. Ngày hôm sau, Hổ Phách bắt đầu dùng chuyện này cười nhạo y, thậm chí còn uy hiếp y.
“Hôm nay cũng không có sét đánh, hơn nữa hôm đó là anh không có ý kiến gì với tôi mà…” Lâm Thiên Tầm lí nhí giải thích.
Hổ Phách ngắm đôi mắt trong veo của y, cúi người xuống ngăn lại đôi môi còn đang muốn giải thích ấy.
Trong bóng đêm, Lâm Thiên Tầm vẫn chưa ngủ được. Sau khi Hổ Phách hôn y, ngoại trừ việc khiếp sợ ra, y còn cảm thấy một chút vui vẻ lẫn ngọt ngào, may mà mới chỉ là hôn môi, Hổ Phách đã thấy y sợ hãi bèn không tiếp tục nữa. Nhưng lúc hôn xong rồi, Hổ Phách vẫn ôm y thật chặt. Lâm Thiên Tầm cũng không phản kháng, lẳng lặng tựa vào ngực hắn, cảm nhận sự an tâm trước nay chưa từng có.
Từ nhỏ tính cách y vốn đã yếu đuối, không có chính kiến. Y không xuất sắc như anh hai, em gái còn mắc phải tình trạng đặc thù, vậy nên sự quan tâm mà người nhà dành cho y vô cùng ít ỏi. Từ khi bắt đầu sự nghiệp, ba mẹ cũng không còn ôm y nữa, thế nên đã rất lâu rồi y đều đơn độc.
Y lẳng lặng đến trường, theo học nghành thích hợp với bản thân là biên tập xuất bản, sau khi tốt nghiệp làm một biên tập nho nhỏ, bình bình đạm đạm trải qua cuộc đời. Người nhà cũng không kỳ vọng gì cao ở y, cho nên tới bây giờ cuộc sống của y đều coi như nhàn nhã tự tại, không chút áp lực.
Y vẫn luôn biết mình thích nam sinh. Thời cấp ba y từng thầm thích một nam sinh, chẳng qua vì tính cách hướng nội của y mà chưa thổ lộ gì đã vào đại học rồi. Nơi đại học những người vì ở một mình quá cô đơn mà kết đôi rất nhiều, nên y càng không muốn tình cảm vẹn nguyên của mình trở thành thứ hàng tiêu khiển cho kẻ khác.
Trong mấy năm nay, đây là lần đầu tiên y cảm thấy ấm áp, cảm thấy được coi trọng, cảm nhận được sự tồn tại của mình, tất cả là nhờ ngôi sao trẻ bề ngoài kiêu ngạo lạnh lùng này cho y.
Lâm Thiên Tầm ôm eo của Hổ Phách, áp mặt vào lồng ngực hắn, ở trong bóng tối yên lặng mỉm cười. Mặc kệ ngày mai có như thế nào đi chăng nữa thì trước hết cứ tạm thời để y hưởng thụ chút ấm áp này đi.
Rạng sáng năm giờ, Lâm Thiên Tầm bị tiếng chuông điện thoại ngoài phòng khách đánh thức. Nhẹ nhàng gỡ cánh tay vẫn luôn ôm lấy mình, Lâm Thiên Tầm rời giường đến phòng khách nghe, thế mà lại là người luôn làm việc và nghỉ ngơi đúng quy luật – anh hai mình.
“Tiểu Triệt có ở chỗ em không?” Giọng nói của anh hai hiếm khi trở nên lo âu.
“Có ạ, sao thế…”
“Chú ý em ấy chút, giờ anh qua đây.” Anh hai vẫn luôn lời ít mà ý nhiều. Nhưng Lâm Thiên Tầm lại bị thái độ của anh hai mà bắt đầu nghi ngờ. Vì sao anh hai lại tìm Tiểu Triệt gấp như vậy? Tâm trạng của Tiểu Triệt không tốt chẳng lẽ lại liên quan đến anh hai sao? Nghĩ như thế, Lâm Thiên Tầm nhẹ đẩy cửa phòng mình, nhìn thấy Cảnh Triệt đang cuộn mình lại trên giường. Nương theo nắng sớm ngoài cửa sổ hắt vào, Lâm Thiên Tầm thấy mí mắt sưng đỏ và dòng nước mắt đã khô của Cảnh Triệt.
Trong mơ Cảnh Triệt thấy mình đang bị một đám người cưỡi ngựa cầm cung tiễn đuổi giết, bỗng nhiên cảm giác trời đất rung chuyển dữ dội, bèn mở mắt ra, nhìn thấy mặt của Lâm Thiên Tầm.
“Đừng lay nữa, em tỉnh rồi.” Cảnh Triệt ngồi dậy.
“La em một hồi lâu mà em không phản ứng gì”, Lâm Thiên Tầm thở dài: “Anh của anh tới tìm em, nói là có chuyện rất quan trọng, em mau đứng lên đi.”
Tin tức mà Lâm Thiên Sơn mang đến tuy chỉ là vài câu đơn giản nhưng lại là chuyện tàn nhẫn nhất mà cả đời này Cảnh Triệt nghe được. Cảnh Triệt không nhớ mình đã rời khỏi phòng của Lâm Thiên Tầm như thế nào, được Lâm Thiên Sơn đưa về nhà ra sao, thu dọn đồ đạc rồi được Lâm Thiên Sơn chở đến sân bay kiểu gì. Chỉ nhớ lúc máy bay cất cánh, Lâm Thiên Sơn nắm tay mình rất chặt, mà mình lúc đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy chuyện mất mát này cứ như một trò đùa lớn, phải làm sao để tiếp nhận đây.
Cố Tự Do chứng kiến Lâm Thiên Sơn đưa Cảnh Triệt về, cũng không hỏi vì sao Lâm Thiên Sơn lại tìm được Cảnh Triệt, vội vàng giúp Cảnh Triệt thu dọn chút hành lí, sau đó lúc muốn gọi điện thoại cho Chu Diệc Trạm, lại bị Cảnh Triệt ngăn lại: “Bây giờ tớ không muốn gặp anh ta nữa.”
Cố Tự Do thấy cảm xúc của cậu không tốt, cũng không nói gì thêm, mãi đến khi Lâm Thiên Sơn chở Cảnh Triệt ra sân bay mới gọi điện cho Chu Diệc Trạm.
“Lâm Thiên Sơn tìm được Tiểu Triệt rồi, giờ đang chở cậu ấy ra sân bay. Anh yên tâm đi.” Cố Tự Do ngừng một lát: “Anh và Tiểu Triệt sao vậy, sao cậu ấy lại nói không muốn gặp anh?”
Trong lòng Chu Diệc Trạm chợt lạnh lẽo: “Lâm Thiên Sơn tìm được em ấy rồi? Cậu không hỏi hắn tìm được ở đâu sao?”
“Cảm xúc của Tiểu Triệt không tốt, tôi không kịp hỏi, cậu ấy đã vội về nhà rồi.”
“Không muốn gặp tôi? Vì sao lại không muốn gặp tôi?” Chu Diệc Trạm cảm thấy rất tủi thân.
“Vậy anh nên hỏi chính anh đi. Tạm thời cứ thế đã, đợi Tiểu Triệt ở bên kia có tin tức gì thì nói sau. Chào.” Cố Tự Do cúp điện thoại.
Trong lòng Chu Diệc Trạm có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, thiêu cháy đến mức lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi, suy nghĩ mơ hồ. Vì sao Tiểu Triệt lại không muốn gặp mình, em ấy để Lâm Thiên Sơn chở đến sân bay nhưng lại không muốn mình biết, vì sao chứ?
Lam Thiên nhìn Hổ Phách hiếm khi bước vào phòng tập sớm như vậy, không kìm được mà chọc hắn: “Bảo mẫu biên tập bé nhỏ kia của cậu đuổi cậu ra ngoài hả? Hiếm lắm mới tới sớm như thế.”
“Gì, em ấy đuổi tôi?” Hổ Phách nhớ đến tối hôm qua Lâm Thiên Tầm và mình hôn nhau nồng nhiệt, khóe miệng không vô thức nhếch lên: “Em ấy sẽ không đuổi tôi đâu. Hôm qua một người bạn của em ấy qua đêm, ngủ ở phòng em ấy, rồi sau đó tôi gạt em ấy đến giường tôi.” Hổ Phách nhỏ giọng.
Lam Thiên gõ nhẹ đầu hắn: “Tên nhóc cậu cũng nhanh quá đi à…”
“Không không không. Là ngủ theo nghĩa đen, thật đấy… Nhưng tình trạng của bạn em ấy không tốt cho lắm, sáng nay mới biết được tin ba mẹ đã xảy ra tai nạn vào tối hôm qua…”
“Tai nạn?”
“Ừm, hình như rất nghiêm trọng. Mới sáng sớm hôm nay đã vội về rồi. Mà người này còn là fan của chúng ta, lần trước còn nhờ tôi kí tên… Một tên nhóc rất đẹp, tên là Cảnh Triệt…” Hổ Phách nói xong bèn xoay người đi lấy cái cốc. Lam Thiên thì bị hai chữ “Cảnh Triệt” mà đờ người ra.
Anh sửng sốt một lúc lâu mới mở miệng: “Cảnh Triệt mà cậu nói, là cái cậu thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, trông đơn thuần, đôi mắt to, lúc cười rộ lên sẽ có lúm đồng tiền nho nhỏ sao?”
“Đúng thế, cậu biết cậu ta?”
“Tôi… đúng là có quen biết.” Lam Thiên nói xong bèn lấy điện thoại, nhìn hai chữ “Tiểu Diệc” một lúc lâu mà không nhấn nút.
Nhà của Cảnh Triệt không ở nội thành, vì thế lúc máy bay đáp xuống xong phải chuyển sang đi ô tô mãi tới bốn giờ chiều mới về đến nhà. Lâm Thiên Sơn cố ý muốn đi cùng cậu, tâm tư Cảnh Triệt cũng không muốn tranh luận với hắn, bèn đi theo hắn.
Cảnh Triệt không thể nhìn mặt ba mẹ lần cuối. Tai nạn vô cùng thảm khốc, ba mẹ cũng chỉ có thể chịu đựng đến hừng đông. Cảnh Triệt như cái xác không hồn được thân thích phủ thêm đồ tang, nhìn những người không quen biết đến dự, cậu chỉ cảm thấy rất ồn ào lẫn mệt mỏi mà thôi. Cậu muốn lẳng lặng ngồi ở đây một lúc, lẳng lặng ngắm nhìn di ảnh của ba mẹ, lẳng lặng nói vài câu với bức ảnh.
Lễ tang rất đơn giản. Khi ba mẹ còn sống đều là công nhân viên chức bình thường nên những người tham gia lễ tang cũng chỉ là một vài đồng nghiệp cùng đơn vị và hàng xóm. Lâm Thiên Sơn ở lại bên cậu ba ngày nhưng cũng phải rời đi vì việc công ty. Cảnh Triệt vẫn lặng im. Cậu luôn cảm thấy tất cả những điều này đều là giả dối, là giấc mộng mà có lẽ khi mở mắt sẽ không còn nữa.
Thế nhưng mãi đến hơn một tuần sau, khi mọi chuyện đã lắng xuống, thân thích và bạn bè đều đã rời đi, lúc tất cả mọi người đều thấy chuyện đã qua rồi, Cảnh Triệt lại đơn độc đứng trong phòng nhìn ảnh chụp của ba mẹ trên bàn thờ nhìn mình mỉm cười, mới nhận ra đây là sự thật, ba mẹ của mình đã thật sự bước sang thế giới bên kia, vĩnh viễn không trở về nữa.
Cậu mở cửa sổ ra, bên ngoài một khoảng ánh mặt trời sáng rỡ. Có người ở trên tầng gọi con mình về nhà ăn cơm, có ông lão bà lão ngồi dưới bóng cây chuyện trò với nhau, có mùi đồ ăn bay vào cửa sổ. Thế giới này vẫn vận động như thường, chỉ duy cuộc sống của cậu, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã trải qua những chuyển biến nghiêng trời lệch đất.
Tai nạn xảy ra vào ban đêm lúc trời mưa tầm tã, người lái xe taxi cua trượt ra ngoài. Ba người bên trong, lái xe, ba mẹ Cảnh Triệt đều chết. Gia đình tài xế cũng thuộc dạng bình thường. Cảnh Triệt nghe nói trong nhà tài xế nọ có một đứa con gái bảy tuổi, một đôi người già nhiều bệnh tật cùng với người vợ mỗi ngày đều bày quần bán hoa quả, vậy nên cậu cũng quên đi ý nghĩ muốn đền trả.
Dường như cậu đã trưởng thành sau một đêm, ngồi trong phòng suy ngẫm thật lâu, cuối cùng quyết định không tiếp tục đến trường nữa. Ba mẹ cậu chưa từng giấu diếm chuyện tiền nong trong nhà bao giờ, bởi vì đều là công chức bình thường, mấy năm trước cũng từng trang hoàng lại nhà cửa nên tiền ba mẹ tích góp cả đời gửi ở ngân hàng cũng chưa đến năm vạn tệ. Cảnh Triệt không muốn tiêu xài hoang phí, nhà chắc chắn cũng không bán đi, bởi vì đây là nơi lưu giữ kí ức đẹp đẽ nhất của cậu.
Cậu sử dụng tất cả tiền mặt tự mình kiếm được mà lặng lẽ quay về trường, thừa lúc Cố Tự Do không ở nhà bèn trở về thu dọn vài thứ. Ở trên xe lửa, cậu nhìn di động. Lúc ở nhà, Chu Diệc Trạm, Lâm Thiên Sơn, Đào Nhiễm, Cố Tự Do, Triệu Gia Đồng đều gọi cho cậu, nhưng cậu lại không nhấc một cuộc nào. Gỡ sim điện thoại xuống cầm trên tay, lúc nhân viên phục vụ mang bao lớn thu rác, cậu vơ sim điện thoại lẫn rác ở trên bàn vứt vào bao rác đen kia.
Một Cảnh Triệt vẫn chưa từng muốn lớn lên, cùng với cuộc sống thiếu niên đã kéo dài nhiều năm, rốt cuộc vào thời khắc này, một đi không trở lại.