Đi Trên Mây, Nhìn Xuống Mây

Chương 28: Trải lòng



Trên tầng cao nhất của tòa nhà Sắc Vi này là một nhà hàng cao cấp mà chỉ người có thẻ hội viên vàng mới có thể chi trả nổi. Bốn phía đều là cửa sổ sát đất trong suốt, là nơi nhìn bao quát cảnh đêm đẹp nhất, càng không nói đến âm nhạc du dương cùng những loại đồ ăn ngon miệng. Thế nên lúc Chu Diệc Trạm đưa Cảnh Triệt đến đây, tuy ngoài mặt cậu vẫn cố gắng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu hưng phấn.

“Nghe nói chỗ này phải đặt trước mới có, anh…”

“Ông chủ là bạn anh, lúc nào đến cũng có chỗ.” Chu Diệc Trạm kéo cậu ngồi xuống bên cửa sổ, “Em uống trước đi, rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”

Sắc mặt Chu Diệc Trạm bắt đầu nghiêm túc lên, Cảnh Triệt hơi bất an trong lòng.

Đôi môi nhỏ nhắn uống thứ chất lỏng màu mận chín trong chiếc ly thủy tinh. Chu Diệc Trạm đưa cho Cảnh Triệt là nước ép trái cây tươi, còn hắn lại là một ly nước bình thường.

“Hôm nay không uống rượu, chúng ta đều tỉnh táo, từ từ nói chuyện.”

“Nói… cái gì?”

“Cảnh Tiểu Triệt, em đừng giả ngu với anh nữa. Vì sao lại né tránh anh lâu như vậy? Anh cũng không tin là vì chuyện gia đình khiến em muốn rời xa mọi người, nhất là anh.” Đôi mắt Chu Diệc Trạm như muốn giam hãm Cảnh Triệt, khiến cậu muốn tránh cũng không thể.

Cảnh Triệt luống cuống. Chuyện này nên nói thế nào đây? Nói thật luôn sao? Bởi vì cảm thấy việc Chu Diệc Trạm thích mình chẳng qua là vì anh ấy đang tìm kiếm bóng dáng của Lam Thiên trên người mình? Vì bản thân không thể chịu được khi là thế thân của kẻ khác nên muốn rời đi? Hay là, vì đã phát hiện ra mình đã thật sự yêu Chu Diệc Trạm, nên bắt đầu sợ hãi?

Cậu chỉ biết, chỉ cần không yêu ai, thì mình sẽ không bị tổn thương. Thế nên lúc cậu phát hiện mình đã yêu người đàn ông này, cậu sợ hãi.

Nhìn đôi mắt của Cảnh Triệt đang cất chứa vô vàn cảm xúc và cả bộ dáng không thể mở miệng đó của cậu, Chu Diệc Trạm thở dài.

“Tiểu Triệt, có lẽ để anh giải thích trước đi. Vì anh không cho em cảm giác an toàn, nên em muốn rời khỏi anh.”

Cảnh Triệt ngây người một lúc, “Hả? Sao anh lại nói thế… Tôi, là tôi…”

“Đã nói là người bên em trọn đời, nhưng lại không thể khiến em nhớ tới anh lúc em cần sự an ủi và động viên nhất. Đây là lỗi của anh.” Chu Diệc Trạm ngừng lại, nhìn Cảnh Triệt, chậm rãi nói: “Anh không biết anh đã làm sai ở đâu, đã thiếu thấu đáo chỗ nào, em có thể thẳng thắn nói cho anh biết được không? Anh hi vọng ngay bây giờ chúng ta có thể thẳng thắn với nhau, không còn những suy đoán hay hoài nghi nữa.”

“Chu Diệc Trạm, tôi…”Cảnh Triệt hít sâu một hơi, “Chúng ta chia tay đi.”

Ánh mắt của Chu Diệc Trạm lạnh dần, mắt cũng bắt đầu tối sầm.

“Cảnh Triệt, anh cảnh cáo em. Chuyện chia tay, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý. Anh muốn biết lí do.”

“Bởi vì tôi không thích anh. Không phải trước đây đã từng nói rồi à. Chúng ta chỉ thử trong một thời gian ngắn. Nếu tôi không có cảm giác thì tôi có quyền chấm dứt mối quan hệ này.” Cảnh Triệt bình tĩnh lại, lạnh lùng đáp lời.

“Anh không tin em không có cảm giác gì với anh.” Chu Diệc Trạm cố chấp, “Em đang nói dối, rõ ràng là em thích anh. Em nói đi, rốt cuộc là vì sao em không tin tưởng anh?”

“Không có lí do gì cả. Không có cảm giác thì chính là không có cảm giác. Một năm nay tôi đã chứng kiến rất nhiều chuyện, học được rất nhiều thứ. Tôi không còn là một Cảnh Triệt ngu dốt, suy nghĩ đơn giản như trước nữa. Anh từ bỏ đi.” Cảnh Triệt uống một hớp nước trái cây lớn, vị chua chát tràn ngập cả khoang miệng.

“Người anh yêu chính là tôi của trước đây. Giờ tôi đã thay đổi rồi, vì sao anh không từ bỏ tôi đi?”

Chu Diệc Trạm nghe những lời này của Cảnh Triệt, hai mắt như bốc hỏa.

“Em nói em đã thay đổi?” Chu Diệc Trạm nghiến răng nghiến lợi.

“Đúng thế.”

“Vì không để anh yêu em nữa, vì để chấm dứt mối quan hệ này, nên em đã tự buộc mình phải thay đổi?”

“Đúng.” Cảnh Triệt trả lời, cảm giác chua xót từ miệng xâm chiếm lấy trái tim.

“Cảnh Triệt!” Chu Diệc Trạm gầm nhẹ, “Em ngốc sao?”

Cảnh Triệt sửng sốt.

“Em nghĩ rằng người anh yêu chính là em của trước đây, nên em muốn trưởng thành, muốn thay đổi, rồi anh sẽ không yêu em nữa, có đúng không?”

“Chẳng lẽ… không phải?”

Chu Diệc Trạm bị đôi mắt đầy vô tội của cậu mà tức đến mức bùng phát.

“Anh cho em biết, Cảnh Triệt. Dù là em của trước đây, em của bây giờ, hay em sẽ thay đổi như thế nào trong tương lai, cũng đều là một phần của em. Người anh yêu chính là em, chính là con người của em, không phải mấy thứ trước kia hay sau này.” Chu Diệc Trạm khẽ cốc đầu Cảnh Triệt, “Anh nói này, sao đầu óc em không thể phân tích cặn kẽ như khi viết truyện một chút vậy? Rốt cuộc đầu óc em đã suy nghĩ cái gì!”

“Nhưng, vì sao chứ?” Cảnh Triệt gỡ bàn tay trên đầu mình xuống. “Vì sao anh lại yêu tôi? Từ khi anh nói thích tôi cho đến khi chúng ta ở bên nhau, cả hai đều không quen nhau chưa tới một ngày. Chúng ta ở bên nhau mấy tháng rồi lại tách rời, vì sao anh vẫn yêu tôi? Anh yêu tôi ở điểm nào?” Rốt cuộc Cảnh Triệt cũng nói ra những băn khăn lâu nay của mình.

“Nếu anh nói lý do vì sao, thì chẳng khác nào đang mua bán, chứ không phải tình yêu.” Chu Diệc Trạm nhìn vào mắt Cảnh Triệt, trong giọng nói chứa đầy sự bất đắc dĩ.

Hai người trầm mặc một lúc lâu. Phía bên ngoài cửa sổ thủy tinh là thành phố về đêm với những ánh đèn sáng rỡ, mà nhìn ra nơi chân trời kia sẽ trông thấy những ngọn đèn tựa như những ngôi sao, vừa yên lặng vừa tịch mịch.

“Hãy cho bản thân mình một cơ hội được không? Hãy đối mặt với lòng mình một lần, đừng trốn tránh nữa.” Chu Diệc Trạm mở miệng, từng câu chữ mang theo sự mong chờ.

Cảnh Triệt nghiêng đầu, nhìn sang cảnh đêm đẹp nhường kia, rốt cuộc cũng cúi đầu, nói ra những điều trong lòng.

“Nếu trong tay anh có một chùm nho, anh sẽ ăn luôn, hay sẽ không đây? Cùng một vấn đề như vậy, tôi sẽ luôn lựa chọn: ăn luôn không phải cách hay, tốt nhất là bảo quản nó đến cùng. Tuy tôi biết bảo quản là một cách tốt, nhưng có thể sẽ có vài chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Giả như bị người khác cướp mất, giả như còn chưa kịp ăn, chùm nho đó đã hỏng rồi. Nhưng tôi vẫn muốn bảo quản nó, bởi vì tôi sợ, tôi sợ khi tôi đã ăn luôn rồi, chùm nho sẽ không còn nữa. Tôi muốn bảo quản nó lâu một chút.” Âm thanh của Cảnh Triệt không cao, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều rành mạch chạm đến tai Chu Diệc Trạm.

“Tôi dần lớn lên, bắt đầu tiếp xúc và hiểu thêm nhiều loại tình cảm hơn. Ba mẹ, anh chị em, bạn học, bạn bè, thầy cô, nam nữ, à, còn có cả nam nam nữa. Mỗi một thứ tình cảm đều rất phức tạp, khiến tôi thấy mỏi mệt. Tôi cũng không phải loại người thường bộc lộ tình cảm của mình ra bên ngoài. Ngay cả đối với ba mẹ mình, tôi cũng chưa từng nói ra những lời cực kỳ thân mật với họ. Bạn bè tôi rất ít, trước khi gặp được anh, tôi chưa từng yêu một ai. Suy cho cùng, tôi vẫn là kẻ nhát gan, hèn yếu, hay trốn tránh. Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu không trao đi tình cảm của mình thì sẽ không bị tổn thương. Tình yêu là thứ tình cảm rất đẹp đẽ, nó vẫn nên mãi mãi nằm trong những suy tưởng của tôi mà thôi. Nó chính là thứ tình cảm trân quý nhất, vậy phải giữ gìn đến cùng.”

“Từ năm cấp hai đã có rất nhiều người theo đuổi tôi, nam có, nữ cũng có. Những người này tôi đều từ chối, lí do đơn giản là vì tôi sợ. Một người nghĩa là tự do, hai người nghĩa là phức tạp. Tôi rất ghét sự phức tạp. Mãi đến khi tôi gặp anh, anh khác những người đó. Anh dũng cảm như thế, nghĩ cái gì thì nói cái đó, sau đó sẽ lập tức hành động, khiến tôi rất hâm mộ. Tôi nghĩ có lẽ nếu tôi đi theo anh thì sẽ học hỏi được chút dũng khí không trốn tránh kia. Nhưng mà, cũng có thể là rốt cuộc tôi cũng để ý đến một người, nên tôi muốn trải nghiệm cảm giác được người ta thích đi.”

“Tôi thừa nhận, tôi đã dần dần thích anh. Nhưng tôi cũng dần sợ, sợ một ngày anh rời bỏ tôi, sợ lúc anh rời bỏ tôi, bản thân đã chìm đắm quá nhiều vào tình cảm này, sau đó lại phát hiện chẳng qua đây chỉ là một câu chuyện mình tự biên tự diễn mà thôi.”

Chu Diệc Trạm nhìn Cảnh Triệt đang nói dưới ánh đèn lờ mờ, trong đôi mắt to không có tiêu điểm nhưng nước mắt đã dâng lên. Hắn đứng dậy nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cậu, ngồi xuống ôm bờ vai cậu. Cảnh Triệt không động đậy, vẫn nói.

“Anh đối xử với tôi tốt như vậy, chúng ta chưa từng cãi nhau một câu. Tôi cự tuyệt hành vi thân mật, anh cũng dung túng tôi. Mỗi lần nhìn thấy tôi và anh vui vẻ bên nhau như vậy, trong lòng chỉ càng thêm lo sợ. Anh tốt như vậy, sao có thể thích tôi được đây? Ý nghĩ đó một khi đã xuất hiện, nó sẽ không ngừng tra tấn đầu óc tôi. Mãi đến khi Lam Thiên xuất hiện, sự nghi ngờ này càng lúc càng mãnh liệt.”

“Tôi là fan của anh ấy. Tôi biết anh ấy xuất sắc như thế nào. Anh ấy có vẻ ngoài xinh đẹp, có giọng ca tuyệt vời, có tính cách cứng cỏi, có khí chất hấp dẫn người ta bất cứ lúc nào. Anh ấy còn là người yêu cũ của anh, hai người từng có tình cảm với nhau nhiều năm như vậy. Hơn nữa, bây giờ anh ấy vẫn còn yêu anh như xưa. Tôi đột nhiên phát hiện mình đúng là rất nực cười, thì ra điều tôi vẫn luôn lo sợ chính là điểm này: Sẽ có một người hoàn mỹ xuất hiện. Người đó sẽ đánh bại tôi. Người đó sẽ có được anh.” Cảnh Triệt nói đến đây thì ngừng lại. Chu Diệc Trạm nhìn cậu cúi đầu, im lặng một lúc lâu.

“Tiểu Triệt, em có biết em đã sai ở đâu không?” Chu Diệc Trạm vuốt ve tóc Cảnh Triệt. Cậu không nói lời nào.

“Em rất tự ti. Có muốn anh cho em biết ưu điểm của em không?” Chu Diệc Trạm hỏi. Cảnh Triệt hơi giật giật, ngẩng đầu lên.

“Truyện em viết rất tuyệt vời, có rất nhiều người đọc, bây giờ còn được chuyển thể thành phim; em rất tốt bụng, bản thân mình đã khổ cực làm công kiếm tiền như vậy nhưng vẫn luôn sẵn lòng tham gia các hoạt động quyên góp tiền; bạn bè em tuy không nhiều nhưng những người bạn đó lại rất đáng yêu và tốt bụng như em; từ nhỏ đến lớn, em không bao giờ để người thân phải lo lắng mà tự mình cố gắng chăm sóc tốt cho bản thân; mà quan trọng nhất là em đã tự mình trưởng thành, trở thành một Cảnh Triệt khiến anh vừa gặp đã yêu. Anh muốn nói cảm ơn em rất nhiều.” Chu Diệc Trạm nhìn mặt Cảnh Triệt đã đỏ như cà chua chín, tiếp tục nói: “Hơn nữa, em cũng rất xinh đẹp, điều này không thể không thừa nhận.”

Chu Diệc Trạm gọi nhân viên phục vụ vừa đi qua chỗ Cảnh Triệt.

“Cô gái, tôi muốn nghe một lời nói thật từ cô.” Chu Diệc Trạm nói.

Tuy đã được nhìn ngắm vô số kiểu khách, hơn nữa những khách hàng đến nơi đây đều có thân phận cao quý, tuấn nam mỹ nữ cũng không ít, nhưng khi cô nhân viên phục vụ trẻ tuổi này nhìn thấy hai chàng trai trước mặt mình, tim bắt đầu đập thình thịch.

Chu Diệc Trạm cười gian xảo: “Phiền cô nói cho cậu nhóc này một chút, bề ngoài của cậu ấy thế nào?”

Nhân viên phục vụ và Cảnh Triệt đồng thời đờ ra. Cảnh Triệt kịp phản ứng lại, vội mở miệng: “Không, không cần đâu.”

“Cậu ấy, cực kỳ… xinh đẹp.” Nhân viên phục vụ đắn đo một chút rồi nói tiếp: “Tuy tôi thấy từ “xinh đẹp” này không thích hợp với con trai, nhưng tôi muốn nói là, cậu ấy là người đẹp nhất trong số những người tôi đã từng gặp qua…”

“Được rồi, cảm ơn cô. Không còn việc gì nữa rồi.” Chu Diệc Trạm mỉm cười. Nhân viên phục vụ gật đầu rồi rời đi.

Cảnh Triệt vừa thẹn vừa giận: “Anh anh anh…”

“Anh chỉ muốn nói cho em biết, em nâng người khác lên cao quá và tự đánh giá mình quá thấp. Ở trong lòng anh, em chính là người tốt nhất.”

Cảnh Triệt không nói lời nào, chỉ thở dài.

“Em rất ngốc nhỉ?” Cảnh Triệt khẽ ngẩng đầu.

“Rất ngốc. Nhưng anh lại rất thích.” Chu Diệc Trạm ôm cậu, nhìn mái tóc cậu cọ xát trên ngực mình.

Cách đó không xa có âm thanh “Tách tách” rất nhỏ từ camera. Nhưng trong tiếng nhạc du dương nơi đây, đối với hai người đang hưởng thụ niềm hạnh phúc sau lần đầu tiên trải lòng với nhau, không còn chút khúc mắc nào nữa, họ hoàn toàn không chú ý tới.

Đã quay phim một ngày trời, Lam Thiên trở về kí túc xá. Tiểu Khê và Hổ Phách đi Nhật Bản tham gia một buổi biểu diễn, chỉ có mình anh phải đi đóng phim nên mới ở lại thành phố X một mình.

Trong kí túc xá treo đầy những bộ quần áo, phần lớn là của các nhà tài trợ, ngoài ra còn có một phần là fans tặng. Lam Thiên thay đồ ngủ, nằm trên giường ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Mấy hôm nay có nhiều diễn viên lần lượt bị cảm nên cảnh ngoài trời tạm hoãn lại, nên ngày mai anh có hẳn một ngày để nghỉ ngơi. Nhưng anh sẽ dùng thời gian một ngày này để làm gì đây? Đúng là khó nghĩ quá.

Lam Thiên thở dài. Anh đã mất ngủ hơn một tháng. Quay phim rất vất vả. Nhiều diễn viên đều tranh thủ ngủ giữa các khung giờ quay, nhưng anh lại không ngủ được. Cho dù có đang nằm trên giường thoải mái, xung quanh yên tĩnh, không cần chạy theo thời gian như bây giờ, anh vẫn không thể nào ngủ được.

Cả người anh mỏi mệt, lúc nằm có cảm giác như bị vật gì đó đè nặng xuống, nhưng đầu óc anh lại rất tỉnh táo, không thể tiến vào giấc ngủ. Mất ngủ một thời gian dài khiến anh hay cáu bẳn, một tuần này đã xảy ra nhiều lần xung đột với người trong tổ quay phim.

“Tiểu Diệc…” Lam Thiên nhắm mắt lại, trong miệng vô thức gọi một cái tên. Anh nhớ lúc mình lên đại học, có một thời gian ngắn anh cũng mất ngủ. Chu Diệc Trạm đã nghĩ rất nhiều cách để giúp anh ngủ: cho anh tắm trong bồn sữa, mua tinh dầu cỏ Huân thơm ngát, ngao thuốc an thần cho anh ở nơi quán ăn của dì hắn, thậm chí còn ôm anh, ru anh ngủ.

Đúng là tự mình làm bậy, không thể sống.

Trong bóng đêm, hai làn nước mắt khẽ rơi từ khóe mắt Lam Thiên.

Chuông di động đột ngột vang lên. Lam Thiên cầm điện thoại, là một dãy số xa lạ.

“A lô, xin chào.”

“Chào cậu, tôi là Lâm Thiên Sơn. Tôi tìm được số cậu qua người khác. Có thể gặp nhau không?”

“…Được.”

Lam Thiên ngồi dậy, tắm rửa rồi thay đồ, đội mũ ra cửa.

Khi Cảnh Triệt tỉnh lại, ánh nắng mặt trời đã xuyên qua bức rèm trong phòng, chiếu xuống đất những chiếc bóng loang lổ. Cậu duỗi eo, nhìn sang bên cạnh, người ấy đã không còn ở đó nữa.

Đêm qua cậu không về biệt thự mà đến nhà Chu Diệc Trạm. Sau buổi tối trải lòng hôm qua, hai người đều cảm nhận được sự kiên định trước nay chưa từng có. Cảnh Triệt bộc lộ hết những tâm tư sâu kín trong lòng, và cũng nhận lại câu trả lời thuyết phục khiến cậu an tâm. Chu Diệc Trạm nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn của Cảnh Triệt nên trong lòng cũng bất tri bất giác nở hoa. Sau khi hai người rửa mặt xong thì lẳng lặng nằm trên giường. Ngay lúc Chu Diệc Trạm muốn làm mấy chuyện linh tinh gì đó thì Cảnh Triệt đã ngủ say trong ngực hắn.

Ngắm khuôn mặt xinh đẹp, trầm tĩnh, điềm đạm của Cảnh Triệt khi ngủ, Chu Diệc Trạm cố kìm nén ngọn lửa trong cơ thể mình. Nhóc con này, rốt cuộc cũng yên tâm mà nằm bên cạnh mình một lần nữa. Chu Diệc Trạm khẽ mơn trớn khuôn mặt của cậu, tự nhủ với bản thân: Người kiên nhẫn chờ đợi mới là người cười cuối cùng! Còn nhiều thời gian mà, đồng chí Chu Diệc Trạm!

Cảnh Triệt mở cửa phòng ngủ, xoa mắt, nhìn thấy Chu Diệc Trạm đang thay dép lê ở cửa.

“Tỉnh rồi hả? Mau đi rửa mặt rồi ăn sáng.” Chu Diệc Trạm ngẩng đầu nhấc bao to ở trong tay lên, nhìn Cảnh Triệt mơ mơ màng màng đi rửa mặt, trên mặt hắn vô thức nở nụ cười sủng nịch.

Cảnh Triệt vừa ăn tiểu lung bao, vừa quơ quơ bàn nay dính đầy mỡ, nói: “Đúng là bữa sáng theo kiểu Trung Quốc vẫn ngon hơn cả. Ngày nào Alex cũng làm sandwich, em ăn ngán chết.”

“Không được về chỗ đó nữa.” Giọng Chu Diệc Trạm lạnh lùng.

“Hả?”

“Anh nói, không được về biệt thự của Đoạn Triết nữa.” Chu Diệc Trạm gắp một cái bánh nhân gạch cua đút cho Cảnh Triệt, “Qua đây ở với anh.”

“Ế… Không phải chứ…”

“Anh nói này, em cũng là vợ anh rồi, sao còn có thể ở cùng một nhà với người đàn ông khác? Còn là ở chung với ba người đàn ông như sói như cọp kia nữa.”

“Gì mà như sói như cọp. Chú Đoàn với chú Hàn… Mà này, Chu Diệc Trạm, ai là vợ anh chứ!”

“Được rồi được rồi, mau ăn đi. Không phải vợ, mà là, nói thế nào được nhỉ, đúng rồi, là bà xã…”

Một bàn tay đầy dầu mỡ bẹp lên mặt Chu Diệc Trạm một cái. Hai người cười ha ha đánh nhau.

Lúc đang đùa thì di động Chu Diệc Trạm vang lên.

“Anh, mới sáng sớm như vậy mà đã gọi cho em làm gì thế?” Chu Diệc Trạm cười đến mức không thở nổi. Tay Cảnh Triệt còn đang đánh loạn xạ trên lưng hắn.

“Ừm, em biết rồi. Em ấy đang ở chỗ em. Được, chúng em qua đây.”

Chu Diệc Trạm cúp điện thoại, xoay người bắt lấy hai tay của Cảnh Triệt, nhìn vào đôi mắt cậu: “Tiểu Triệt, em tin anh không?”

“Em tin anh.”

“Được. Chúng ta sắp có một cuộc chiến tranh ác liệt, để em phải dính vào là chuyện anh không muốn, anh thật lòng xin lỗi. Nhưng nếu đã nói thật với nhau hết rồi, anh cũng sẽ không giấu diếm em điều gì. Chỉ cần em tin anh, vẫn đứng bên cạnh anh, anh cam đoan chúng ta sẽ thắng.”

“Anh đang nói gì vậy?”

“Ăn xong thì đến nhà anh hai anh, rồi em sẽ biết.”

Chu Diệc Trạm nói xong thì nhanh chóng hôn Cảnh Triệt, sau đó buông tay cậu ta, chạy vào phòng vệ sinh. Cảnh Triệt vừa kịp phản ứng mình đã bị chiếm tiện nghi, la to: “Chu Diệc Trạm, cái đồ lưu manh đại sắc lang!”

Chu Diệc Trạm rửa mặt trong phòng vệ sinh, mỉm cười nhìn gương.

Cảnh Tiểu Triệt, anh sẽ bảo vệ em. Hãy tin ở anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.