Hắn ngốc hề hề đứng đó, cảm giác sức lực lau tóc cũng không có.
Thực sự là trước đây có bao nhiêu ngọt ngào, hiện tại bấy nhiêu chua xót.
Hồi còn bé thật tốt! Đáng yêu nì, ngoan ngoãn nì, từng tiếng gọi ba ba khiến lòng người ngọt lịm như kẹo đường.
Còn bây giờ thì sao… trưởng thành rồi, có tâm sự riêng, không chỉ không đáng yêu ngay cả tiếng ‘ba ba’ cũng ít gọi, càng chết người là hiện tại còn ghét bỏ hắn!
Tiêu Hòa chỉ cảm thấy lồng ngực như có luồng lửa đang thiêu a thiêu làm hắn sắp sửa nổ tung.
Hơn mười năm tình cảm, hắn thật sự coi y như con của chính mình, dốc ra toàn bộ tình thương, nỗ lực đóng vai trò người cha tốt nhất đỉnh nhất hoàn mỹ nhất.
Nhưng hiện tại, Tiêu Hòa sắp nghẹn tim chết rùi.
Con cái lớn lên là một chuyện thống khổ đến vậy ư?
Có thời gian nhất định phải về thăm cha mẹ nhiều một chút, làm cha làm mẹ thực không dễ dàng mà!
Tâm tình hỏng bét, nhưng Tiêu Hòa vốn tốt tính mềm lòng, muốn hắn nổi nóng với con trai mình nuôi dưỡng nâng niu trong lòng bàn tay là không thể nào.
Tiêu Hòa dọn cơm nước nóng hổi ra, tính rung chuông nhưng nghĩ lại vẫn là đi gõ cửa: “Tiểu Phàn, ra ăn cơm.”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có tiếng đáp lại.
Tiêu Hòa yên lặng, hồi lâu sau mới nói tiếp: “Có tâm sự gì thì bày tỏ với ba, ba ba sẽ giúp con quyết định.”
Vẫn không có hồi âm, nhưng Phàn Thâm tựa lên cạnh cửa từ từ mở mắt ra.
Bày tỏ? Nói như thế nào?
Thiếu niên khôi ngô xuất chúng giương khoé môi lộ ra một nụ cười đầy mỉa mai.
Nói cho cha y biết mỗi ngày y đều khao khát ông ấy? Nói cho cha biết trong giấc mơ y hôn môi ông ấy đến cao trào? Hay là nói cho cha biết mỗi lần chạm vào cha, y sẽ không tự chủ được mà đòi hỏi, tưởng nhớ đến trái tim không ngừng đau đớn.
Sau đó thì sao… ông ba ngu ngốc của y nhất định sẽ kinh ngạc đến ngây người nhỉ.
Rồi sau đó… y còn có thể gặp lại cha sao?
Nghĩ đến chuyện sẽ vĩnh viễn mất đi hắn, Phàn Thâm siết chặt bàn tay, nhanh chóng đè nén hết thảy cảm xúc xuống đáy lòng.
Đã không thể nói ra, vậy thì chôn sâu đi.
Đã không thể có được, vậy thì đứng nhìn thôi.
Dù sao so với đánh mất vĩnh viễn, dù sao so với triệt để rời đi, cũng… tốt hơn nhiều.
Bình ổn lại tâm trạng, Phàn Thâm xoay người mở cửa, đối diện với Tiêu Hoà.
Tiêu Hòa chợt cả kinh, nhưng nói chung có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, chịu ra ngoài là được, để bụng đói không tốt cho cơ thể, hiện đứa con đang trong thời kỳ tăng trưởng chiều cao, không nên để ảnh hưởng.
Vì khúc nhạc dạo này mà bữa cơm tối nay hơi yên lặng quá mức.
Tiêu Hòa cố gợi đề tài, nhưng Phàn Thâm không muốn nói, hắn nói nói cũng không có cách nào nói tiếp.
Cũng may tuy con trai đang cáu kỉnh, nhưng au khi ăn xong vẫn như thường ngày đứng dậy vào nhà bếp rửa chén.
Đây là gia quy của nhà họ, một người làm cơm thì người kia dọn dẹp, từ khi Phàn Thâm lên mười liền bắt đầu.
Tiêu Hòa ngồi trước máy vi tính, không có gì làm nên ngồi xoát bình luận, nhưng thật ra không hề tập trung vào đó.
Quả nhiên… vẫn nên tìm Tiểu Phàn trò chuyện một chút đi.
Chuyện yêu sớm mặc dù là nhân chi thường tình, nhưng quá sớm cũng không tốt.
Thứ nhất hiện tại đứa con vẫn nhỏ, tư tưởng chưa chín chắn, tình yêu tới nhanh đi cũng nhanh, giày vò qua giày vò lại chỉ tổ bất lợi cho thể xác và tinh thần.
Hơn nữa… Tuy Tiêu Hòa biết đây là thế giới tinh thần, nhưng mục tiêu của hắn là chữa trị cho Phàn Thâm, hắn hi vọng y khỏe mạnh lớn lên, bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn đều để lại bóng ma tâm lý, không chừng sẽ ảnh hưởng sinh hoạt sau này.
Tiêu Hòa thở dài khổ não.
Loại trò chơi thời kỳ trưởng thành này thực sự là hành hạ người a có được không!
Chỉ tiếc, sách giáo dục trẻ thì một đống lớn, còn sách đối phó thanh thiếu niên đã ít lại càng ít… hại hắn muốn tham khảo cũng không có.
Bất quá, dù thế nào cũng phải đi tâm sự với con trai.
Tiêu Hòa vẫn có tự tin, tuy Phàn Thâm thời kỳ phản nghịch có chút không đếm xỉa hắn nhưng Tiêu Hòa vẫn tin tưởng tình cảm giữa hai cha con, nhiều năm gắn bó bên nhau như vậy không phải một hai câu nói liền không thèm đếm xỉa.
Hắn thật lòng coi y là con trai, tin rằng y cũng rất kính trọng hắn.
Đã như vậy, hắn nên nói thế nào nhỉ? Có thể tháo gỡ khúc mắc không chừng hai cha con có thể trở lại như trước!
Tiêu Hòa một bên cân nhắc, một bên động lòng.
Thật nhớ bé con ngoan ngoãn kia nha, mau mau trả lại hắn đi!
Quyết định xong, Tiêu Hòa không do dự nữa, đứng dậy ra khỏi phòng sách.
Vừa vặn Phàn Thâm từ phòng bếp đi ra, hai người đối đầu chính diện đồng thời ngây ngẩn.
Tiêu Hòa đến gần con trai, cực kỳ tự nhiên cầm tay y: “Không có chuyện gì thì không thể trò chuyện với ba ba một chút sao?”
Cơ thể Phàn Thâm hơi cừng lại, muốn rút tay ra nhưng Tiêu Hòa cũng đã kéo y ngồi xuống sô pha.
Hai người sóng vai ngồi, dựa vào nhau rất gần.
Tiêu Hòa không khỏi cảm thấy bùi ngùi, bản thân hắn luôn duy trì dáng vẻ hai mươi sáu tuổi, lớn hơn Phàn Thâm cả chục tuổi, nhưng hiện tại tên này đã cao hơn hắn một chút, thêm vài năm nữa sẽ cao hơn hắn một khoảng xa, ngẫm lại thật đúng là nghẹn tim á, con trai cao hơn cha nó nhiều như vậy…
Hắn ở bên này xoắn xuýt này nọ, Phàn Thâm ngồi cạnh hắn thì toàn thân căng thẳng cứng ngắc như khối băng.
Bọn họ cách nhau quá gần rồi, y chỉ cần hơi quay đầu liền có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn của cha, lại hơi rũ mắt liền có thể thấy xương quai xanh loáng thoáng dưới cổ áo rộng mở, thậm chí còn có thể thấy…
Một luồng nhiệt bỗng chốc xông thẳng khắp toàn thân, Phàn Thâm mắt chặt hai mắt, cố tập trung bình tâm lại.
Nhưng vẫn vô dụng… hơi thở của cha, mùi hương của cha, nhiệt độ cơ thể cha giống như thuốc độc không ngừng tiếp cận y, không ngừng ăn mòn y, mang theo cảm thụ ngọt lịm cùng đau đớn róc xương, làm y muốn chống cự rồi lại bất lực.
Tiêu Hòa làm công tác tư tưởng một hồi, cuối cùng mở miệng: “Hồi xế chiều ba có thấy.”
Phàn Thâm ngẩn ra: “Hả?”
Tiêu Hòa nói rằng: “Ba thấy con và cô bé kia.”
Như một tia sấm đột nhiên vang dội trong đầu Phàn Thâm, y bỗng hoàn hồn lại, đôi con ngươi xanh thăm thẳm hiện vẻ bối rối: “Không phải, con và bạn ấy…”
“Ba biết.” Tiêu Hòa thấy con trai sốt sắng, lòng không khỏi mềm nhũn.
Rốt cuộc vẫn là con nít, bị cha mình phát hiện vẫn sẽ lo lắng nhỉ.
Bất quá Tiêu Hòa dốc lòng muốn làm một người cha văn minh, đâu dễ dàng vì thế mà khiển trách con, dịu giọng nói: “Ở tuổi con có tâm tư đó cũng bình thường, cha đâu có bảo thủ như thế, chỉ là muốn nhắc nhở, hai đứa có thể quý mến nhau hỗ trợ nhau nhưng phải có chừng mực, các ngươi còn nhỏ, đường trưởng thành còn dài, tuyệt đối đừng nhất thời nông nổi mà…”
Tiêu Hòa không ngừng nói nói, nhưng một câu Phàn Thâm cũng không nghe rõ.
Y bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt, nhưng ánh sáng lộng lẫy trong mắt lại như ngọn lửa lụi tàn, dần dần bị đêm tối nuốt chửng, biến mất không còn tăm tích.
Thực buồn cười.
Y vừa hoảng loạn cái gì?
Y có tư cách gì hoảng loạn?
Y sợ cha hiểu lầm, nhưng làm sao cha sẽ để ý chứ?
“Chỉ cần không quá giới hạn, yêu sớm cũng không sao ư?” Phàn Thâm rũ mi nhẹ giọng hỏi.
“Cha.” Phàn Thâm ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, “Cha hi vọng con sau này sẽ thế nào?”
Tiêu Hòa nhìn y, nháy mắt đó đại não hắn trống rỗng, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, tiếp tục nói: “Đương nhiên hi vọng con trưởng thành, trở thành một người có trách nhiệm, có hoài bão, có…”
“Có gia đình sao?” Phàn Thâm bỗng cong khóe miệng lộ ra nụ cười động lòng người “Cưới một phụ nữ, kết hôn sinh con?”
Tiêu Hòa nhíu nhíu mày, bản năng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng rốt cuộc không tìm ra được.
Mà Phàn Thâm lại đang chờ đáp án của hắn.
Tiêu Hòa ngẫm nghĩ một hồi, hình như không có sai mà, trưởng thành, kết hôn sinh con, đây là kỳ vọng của hầu hết cha mẹ đối với con cái.
Rất đơn giản, rất trực tiếp, hơn nữa không có áp lực nào.
Nghĩ vậy, hắn liền yên tâm, gật gật đầu.
Phàn Thâm mỉm cười, đáp nhẹ đến mức gần như không thể nghe rõ: “Được, con biết rõ.”
Nói xong đứng dậy đi.
Tiêu Hòa còn ngồi trên ghế sô pha, có cảm giác trống rỗng không tên.
Thế quái nào lại như vậy… Con cái lớn rồi đều khó nắm bắt như vậy ư?
Tiêu Hòa thở dài thườn thượt.
Phàn Thâm đi vào phòng tắm, cởi quần áo ra, mở vòi hoa sen, mặc cho nước lạnh xối vào người.
Đã sớm biết rõ, nhưng nghe chính miệng cha nói ra, vẫn có cảm giác trời long đất lở.
Y không biết tại sao mình lại như vậy, y cũng không hiểu tình cha con bình thường là thế nào.
Từ lúc y có ký ức, cũng chỉ có cha.
Trong mắt, trong lòng, trong toàn bộ thế giới y đều chỉ có cha.
Khi còn bé y không hiểu, mãi đến năm mười hai tuổi, y vì một nụ hôn đơn thuần không chứa bất cứ hàm nghĩa gì mà tim đập xôn xao.
Tiếp đó y mơ một giấc mơ.
Trong mộng người đàn ông khẽ rên rỉ, nhỏ giọng gọi tên y, nằm dưới thân y ý loạn tình mê.
Mà y có thể không chút kiêng dè hôn môi cha, vuốt ve cha, mang đến khoái cảm cho cha, dành tất cả ôn nhu thoả mãn cùng tình ý tuôn trào cho cha.
Sau khi tỉnh mộng, lại như rơi xuống vực sâu.
Từ lúc đó Phàn Thâm cự tuyệt cái hôn chào buổi sáng cùng chúc ngủ ngon.
Từ lúc đó, Phàn Thâm cũng không cùng Tiêu Hoà cùng giường chung gối.
Không phải không muốn, mà là không dám.
-Hết chapter 27-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ, biện bạch cho Tiêu Hoà một chút, tuy là hắn yêu Al, nhưng lần này tình cảm dành cho Phàn Thâm là thuần tuý, tự tay nuôi dưỡng một đứa bé từ bảy tháng tuổi cho tới khi nó lớn muốn nảy sinh tình cảm khác cũng khó. Dù sao tiểu thụ của chúng ta cũng không có thay đổi, vậy nhoé~~