Thời điểm Tiêu Hòa không nghênh hợp, Phàn Thâm đều chưa từng tiết chế.
Đối phương vừa phối hợp một chút, càng làm y đòi hỏi vô độ.
Không biết qua bao lâu, cổ họng Tiêu Hòa cũng khản đặc, Phàn Thâm mới hoàn toàn ngừng hẳn.
Nhưng dù động tác ngừng, y vẫn ôm hắn, không nhịn được cúi đầu hôn hắn.
Tiêu Hòa mệt rã rời, tựa vào ngực y, muốn nâng tay lên cũng không có sức.
Phàn Thâm đau lòng hắn, nhẹ giọng an ủi: “Tại tôi kích động quá, anh đừng giận.”
Tiêu Hòa thật không muốn nói chuyện, khi nãy hắn không ngừng van xin y, không ngừng gọi tên của y, hi vọng y đừng gây sức ép cho hắn quá, nhưng y có thèm để vào tai đâu, giờ nói lời này là có ý gì hở??
Nhưng không thể giả bộ như không nghe, hắn đang muốn trấn an đối phương, nếu không để ý tới y phỏng chừng công sức nãy giờ uổng phí hết trọi.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Tiêu Hòa gắng gượng mở miệng: “Không giận.”
Kỳ thực lúc Phàn Thâm bày tỏ, vốn không nghĩ hắn sẽ để ý đến mình, nhưng hắn lại có.
Kinh ngạc vui mừng vờn quanh nơi lồng ngực, cánh tay Phàn Thâm ôm hắn lại khẽ dùng sức.
Bởi vì quá yêu, quá khát vọng, quá ước mong, nên dù hắn chỉ cho y một chút thôi, y cũng vui sướng lắm rồi.
Không còn là một Tiêu Hoà trầm mặc phản kháng trong im lặng, thậm chí cả đêm đều gọi lên tên y.
Nghĩ tới đây, hình ảnh xuân diễm khi nãy ùa vào đầu, cơ thể không biết mệt mỏi lại nóng lên.
Phàn Thâm biết không nên gây sức ép cho Tiêu Hòa quá, nhưng dưới tay là da thịt ấm nhuận của hắn, trong mũi là mùi hương dễ ngửi của hắn, còn có dáng vẻ bình thản ỷ lại không chút phòng bị của hắn, đều làm y khó mà kiềm chế.
Chỉ hôn một chút… Hôn một chút là được.
Nghĩ thế, Phàn Thâm cúi đầu, ngậm lấy môi hắn.
Tiêu Hòa trăm triệu lần không nghĩ y lại hôn tới nữa, con tim tức thì nhảy dựng, tuy hắn không không bài xích việc này nhưng nhu cầu vô độ như thế, là người đều không chịu nổi a!
Muốn đẩy ra, muốn tránh đi, thế nhưng một chút vọng tiến vào Phàn Thâm con mắt, hắn lại không dám động.
Đã nói phải vuốt lông thuận theo, vẫn là… đừng nên chọc y.
Tiêu Hòa thầm thở dài, sao cứ có cảm giác đã bước lên con đường không lối về? Như vầy thật có thể động viên Phàn Thâm? Hay là tiền mất tật mang a!
Bây giờ còn có tâm tư suy nghĩ lung tung, nhưng rất nhanh hắn liền mơ mơ hồ hồ.
Phàn Thâm hôn thật dịu dàng, khe khẽ tiếp xúc, chậm rãi dây dưa, chờ tới khi gương mặt Tiêu Hòa tầng tầng ửng đỏ, y mới tách hàm răng hắn ra, tiến quân thần tốc.
Khác hẳn với mưa nhẹ gió ấm trước đó, sau khi tiến vào khoang miệng mưa rền gió dữ, tùy ý chiếm đoạt.
Triền miên, quấn kết, mới đầu Tiêu Hòa còn muốn phối hợp cùng, nhưng rất nhanh hắn đã theo không kịp, đầu lưỡi bị cuốn lấy, môi bị càn quét, ngoài ngửa đầu chịu đựng, hắn không làm gì được.
Mãi đến lúc đầu lưỡi Phàn Thâm đảo qua nơi nào đó ở hàm trên, Tiêu Hòa lập tức giống như cái rây run rẩy không ngừng.
Phàn Thâm mỉm cười: “Nơi này của anh thật mẫn cảm.”
Tiêu Hòa không thốt ra được tiếng nào.
Phàn Thâm nắm cằm hắn, lần thứ hai hôn lên, nhưng lần này là nhắm thẳng đến vị trí kia.
Tiêu Hòa bỗng cả kinh, hai tay bắt đầu phản kháng, nhưng Phàn Thâm không cho hắn cơ hội, không ngừng hôn môi hắn, dùng đầu lưỡi chạm tới, cảm thụ từng đợt từng đợt sóng kích tình của người bên dưới.
Phàn Thâm ngừng thật, mỉm cười nhìn hắn, trong con ngươi xanh thẳm như có ánh sao lấp loé: “Tôi không chạm vào, chỉ hôn anh thôi thì anh có bắn ra không nhỉ?”
Tiêu Hòa nhìn y với vẻ quái gở: “Làm sao mà được.”
Ý cười trong mắt Phàn Thâm càng sâu: “Thử là biết.”
Vừa dứt lời lại hôn xuống.
Tiêu Hòa: “A…”
Ngày hôm sau… thời điểm ánh mặt trời bao phủ toàn thân Tiêu Hòa từ giấc mộng tỉnh lại.
Nhớ tới chuyện hoang đường tối qua, Tiêu Hòa không khỏi mặt đỏ tía tai.
Cái quái gì vậy, người khác cái gì kia cái gì kia cũng như vậy phải không? Hay chỉ có hai người họ không bình thường?
Tại sao bị hôn thui mà hắn đã cái gì kia a!
Quá mất mặt đi!
Tiêu Hòa rất buồn bực, sao trước đây hắn không biết mình là như vậy?
Được rồi… trước đây hắn chưa từng bị hôn như thế.
Ngồi dậy, Tiêu Hòa đánh giá chung quanh, không có ai.
Trên chiếc đệm giường mềm mại, bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Tại sao hàm trên của hắn mẫn cảm như vậy? Lúc Phàn Thâm chạm tới quả thực như bị chạm điện.
Tiêu Hòa tò mò, sau khi xuống giường rửa mặt, len lén dùng ngón tay đụng một cái.
Có gì đặc biệt đâu a?
Vậy sao đêm qua…
Nghĩ đến đây, thân thể dần nóng lên, sau đó càng thêm hiếu kỳ.
Ngón tay đổi qua vị trí khác, phỏng theo động tác đụng chạm của Phàn Thâm, bỗng dưng sờ tới một chỗ nhô ra rất nhỏ, một luồng điện xẹt qua, Tiêu Hòa suýt chút nhũn chân đi đời.
Đúng lúc này, cửa toa lét mở ra.
Xuyên qua tấm gương, Tiêu Hoà đối diện cùng Phàn Thâm.
Phàn Thâm ngẩn ra, ngay sau đó liền nóng người tối mắt.
Cặp mắt Tiêu Hòa ướt át, sắc mặt ửng đỏ, chỉ mặc cái áo T-shirt của y, không chút đề phòng, nhưng lại cám dỗ cực điểm.
“Tôi giúp anh.” Chầm chậm bước đến gần hắn.
Lòng Tiêu Hòa lộp bộp một tiếng, vừa định giải thích, đáng tiếc… nói gì cũng vô dụng.
Vì hắn đã bị hôn.
Thẳng đến khi mặt trời đứng bóng, Tiêu Hòa mới ra khỏi toa lét.
Kỳ này hắn triệt để không muốn biết, thiệt muốn chết mà, tuyệt đối là trời cao giáng ác ý xuống mà.
Tiếp tục như vậy hắn sẽ bị chơi chết mất!
Đặc biệt đặc biệt bất mãn mà đánh tiếp một giấc, tới xế chiều ba bốn giờ Tiêu Hòa mới đột nhiên nhớ ra hắn còn phải đi vẽ tĩnh vật!
Hôm qua mới hứa hẹn cùng Al, hôm nay liền không đi, quả thực là tìm chết a!
Trong lòng cả kinh, sợ Al trả thù chạy đi gặp Phàn Thâm, Tiêu Hòa liền không dám trì trệ nữa.
May mà Phàn Thâm đã ra ngoài, ước chừng trong thời gian ngắn không trở về, hắn rút ra một tiếng đến hoa viên cũng dư dả.
Mang theo bàn vẽ, Tiêu Hòa tức tốc ra ngoài.
Đi tới khu vực trồng tường vi hôm qua, vừa liếc mắt liền thấy Al đứng giữa bụi hoa.
Tiêu Hòa đi tới lên tiếng chào hỏi đối phương: “Xin lỗi, tôi tới trễ.”
“Không sao!” Al mỉm cười nhìn hắn, “Tôi cũng vừa mới đến.”
Tiêu Hòa thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt.
Tuy đã đáp ứng mỗi ngày sẽ tới tán gẫu cùng đối phương, nhưng kỳ thực Tiêu Hòa không biết nên nói gì với hắn ta.
Cũng may Al là người dễ ở chung.
Hai người chưa trò chuyện được mấy câu, Al liền đề xuất: “Không cần để ý tới tôi, em vẽ đi.”
Tiêu Hòa mừng rỡ, không tiếp tục hàn huyên nữa, nhấc bút lên bắt đầu vẽ tác phẩm hôm qua chưa hoàn thành xong.
Al đứng phía sau hắn, tầm mắt không chút kiêng dè dừng trên người hắn.
Thanh niên tóc đen mặc chiếc áo T-shirt rộng thùng thình, không vừa người, rõ ràng đó không phải áo của hắn.
Vì số lớn hơn nên cổ áo rộng hơn, Al nhìn từ trên xuống dưới, vừa vặn có thể thấy được đường nét cần cổ cong đẹp, xương quai xanh thanh tú, cùng với… nhiều điểm đỏ trên da thịt trắng nõn.
Đó là cái gì, không cần nói cũng biết.
Đôi mắt Al tối đi, khóe miệng khẽ giương, nhưng tâm trạng rất tồi tệ.
Vì ước định hôm qua, từ sáng sớm ngài đã loanh quanh ở chỗ này, chờ đợi mãi tới giờ.
Vì có thể gặp lại hắn, ngài nguyện ý chờ cả một ngày.
Nhưng hắn lại thân mật cùng người đàn ông khác.
Một buổi tối chưa đủ, thậm chí cả ban ngày cũng không chịu buông.
Al có phương pháp riêng, hắn biết nguyên buổi sáng nay Phàn Thâm không bước ra khỏi phòng.
Họ làm gì, không nghĩ cũng biết.
Người trẻ tuổi, thực sự là phóng túng a.
Bất quá nếu ngài có được hắn, ngài cũng không muốn thả hắn ra.
Đáng tiếc, hắn không thuộc về ngài.
Al khẽ nhíu mày, nhớ lại tin tức thuộc hạ điều tra được.
Tuy Phàn Thâm che giấu rất tốt, nhưng cũng chỉ giấu được người vô tâm tìm hiểu, hữu tâm tra xét sẽ phát hiện quá nhiều lỗ hổng, dễ dàng tra ra.
Theo lý thuyết Tiêu Hòa là cha nuôi Phàn Thâm, cậu thanh niên xinh xắn này nuôi lớn thằng nhóc lẽ ra nên sớm chết kia, nhưng sau khi thân phận sáng tỏ liền trở thành cấm luyến(1) của nó.
Dù không có quan hệ huyết thống nhưng có công ơn nuôi dưỡng, lại báo đáp như thế sao?
Càng không nói tới quan hệ lúc trước giữa họ là hai cha con ruột.
Ôm ấp tâm tư như vậy với cha mình, thằng nhóc Phàn Thâm kia cũng không phải người bình thường đâu.
Bất quá nói đi phải nói lại, ngày ngày ở bên hắn, hàng đêm nhìn thấy hắn, có thể nhẫn nhịn hơn mười năm cũng không dễ dàng.
Chí ít ngài vừa gặp hắn một lần đã không nhịn được.
Nếu có thể, ngài thật muốn không chút nể nang đè hắn xuống bàn vẽ, giữa sắc tường vi xinh đẹp làm thân thể hắn nở rộ sắc màu diễm lệ hơn nữa.
Chỉ tiếc, thời cơ chưa đủ.
Động thủ lúc này, ngài có thể có được hắn một lần, nhưng sau đó chỉ có thể ngắm nhìn từ đằng xa.
Ngài phải đợi, đợi cho tất cả chín muồi, chân chính đoạt lấy hắn.
——-
Một tiếng đồng hồ thoáng chốc trôi qua.
Tiêu Hòa vẫn chưa hoàn thành tác phẩm, nhưng thời gian không còn sớm, hắn nên trở về rồi.
Lại nói hắn rất không có ý tứ, đã hứa là bồi Al trò chuyện, kết quả… hắn hoàn toàn quên béng người ta.
Nhưng Al không hề để ý: “Không sao, tôi thích như vậy.”
Tiêu Hòa cười cười.
Al nói tiếp: “Trở về đi, ngày mai tôi vẫn ở đây.”
Tiêu Hòa đáp: “Vậy được, tạm biệt.”
Hắn đứng dậy định đi, nhưng vì tối qua vô độ, giờ lại ngồi lâu, dưới chân hơi mềm.
Mắt Al tối đi, chợt rũ mi che khuất tâm tình nơi đáy mắt, nhẹ nhàng đẩy bàn vẽ về phía trước một chút.
Tiêu Hòa vốn đứng không vững, tự dưng đụng chướng ngại vật làm cơ thể loáng cái ngã sấp xuống, Al nhanh tay lẹ mắt nắm chặt eo hắn.
Tiêu Hòa muốn cám ơn đối phương, nhưng cái eo chợt đau nhói, mặt hắn không khỏi trắng bệch.
Al đỡ hắn đứng thẳng lên, áy náy nói: “Không khống chế được lực độ, có làm em bị thương không?”
Chỗ eo Tiêu Hòa bị đối phương siết chặt đau rát, nhưng hắn lại không tiện nổi giận, dù sao Al là vì đỡ hắn, chỉ đành… tự nhận xui xẻo!
Tạm biệt Al, Tiêu Hòa trở về nhà, nhấc áo lên nhìn, nhất thời nhe răng trợn mắt.
Nơi eo phải xanh tím một mảng lớn, tự hắn nhìn cũng thấy sợ hãi.
Vừa nghĩ Phàn Thâm sắp về đến nhà, hắn liền khẩn trương, ngàn vạn lần không thể để Phàn Thâm thấy vết thương này.
Chỉ tiếc, hắn sợ cái gì thì gặp cái đó.
Dù hai người làm mệt mỏi trong phòng tắm tới giữa trưa, nhưng sau khi ăn tối xong Phàn Thâm vẫn mò tay vào.
Tiêu Hòa muốn giấu cũng giấu không được, Phàn Thâm liếc mắt liền bắt gặp khối thâm đen kia.
Tại sống lưng trắng nõn, một vết thâm đen, có chút gai mắt.