Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt

Chương 4



Nhưng sau khi “Like” chính là “Dựng ngón giữa”

Cảm giác đập cánh bay lượn tất nhiên là thích ý, nhưng với một người chưa từng bay bỗng dưng mọc cánh muốn bay lượn nhẹ nhàng là nằm mơ.

Tiêu Hòa nhìn cậu nhóc Tinh linh khả ái tao nhã trước mặt, lại nghĩ đến tướng bay như chó tập bơi của mình, nét mặt già nua lập tức nóng lên.

Đâu phải cứ mọc cánh là thiên sứ, gà quay New Orleans cũng có đôi cánh béo ú đó!!!

Tiêu Hòa vẫy vẫy đôi cánh béo… a không, là cánh bạc miễn cưỡng duy trì cơ thể thăng bằng, cuối cùng cũng ra dáng một người đang bay.

May mà bạn nhỏ Tinh linh này không phải người so đo, tuy có chút ghét bỏ nhưng cuối cùng cũng không bỏ hắn lại.

“Đã dặn cậu nhiều lần rồi, bay nhiều lên, ít đi bộ thôi. Cậu nhìn cậu đi, rõ ràng là Tinh linh thuần chuẩn lại thoái hóa đến mức không biết sử dụng cánh!”

Tiêu Hòa không hiểu gì nên lựa chọn tạm thời không lên tiếng.

Cậu nhóc Tinh linh là người nói nhiều: “Tiểu Hòa, cậu cứ tiếp tục như vậy là không được, năm ngày nữa là Vương đô thánh yến, chúng ta cũng được tham gia vũ hội ánh sáng, cậu với bộ dáng hiện tại làm sao được tuyển chọn chứ!”

Vương đô thánh yến là cái gì? Vũ hội ánh sáng là cái lông gì?

Tiêu Hòa người địa cầu chính chuẩn đối với mấy cái thiết đặt này thật không hiểu!

Hơn nữa rõ ràng hắn vừa xuyên vào thế giới tinh thần thôi, vì cái lông gì giống như hắn đã ở đây rất lâu?

Kỳ quái quá đi!

Quên đi… Hiện không phải thời điểm truy cứu việc này, Tiêu Hòa phát huy tài ăn nói cực tốt đời hắn, thành công moi từ miệng cậu nhóc Tinh linh này những vấn đề cần hỏi.

Cậu nhóc này tên Corwin, là bạn tốt cùng quậy phá từ nhỏ tới lớn của hắn, hai người đều do cây Tinh linh sinh ra nên không cha không mẹ, mà anh chị em cùng sinh lại quá nhiều nên không thể coi là anh chị em với nhau.

Đừng nhìn dáng dấp của hai người họ chỉ có mười bảy mười tám, nhưng kỳ thực đã ròng rã một trăm bảy mươi tuổi, đương nhiên tại quốc gia Tinh linh này, một trăm bảy mươi tuổi cũng thì tương đương với nhân loại mười bảy tuổi, vẫn cực kỳ non nớt.

Vương đô thánh yến trong miệng Corwin là tiệc rượu long trọng của Tinh linh tổ chức vào mỗi trăm năm, cử hành tại Vương đô, toàn dân cuồng hoan, chúc mừng sinh nhật thần duy nhất của họ  —  Tinh linh vương Al.

Mà vũ hội ánh sáng là trọng tâm chính của Vương đô thánh yến, tất cả Tinh linh trên cấp bốn đều có thể tham gia.

Về phần Tinh linh làm sao để phân chia cấp bậc Tiêu Hòa không hỏi kỹ, hắn chỉ biết hắn và Corwin đều là Tinh linh cấp bảy vô cùng thê thê thảm thảm.

Lưu ý: Cấp Tinh linh càng nhỏ địa vị càng cao

Theo lý thuyết, hai cục u nhỏ này có chết cũng đừng mong tham gia vũ hội.

Nhưng ở đời không có con đường cùng, luôn luôn có lối tắt.

Hai tên tiểu Tinh linh liều mạng muốn trải việc đời vẫn có biện pháp, chỉ cần nỗ lực là có thể tham gia.

Tinh linh cấp bốn không thể mang bạn nhảy nhưng Tinh linh cấp ba trở lên có thể tùy ý mang bạn nhảy, hơn nữa vũ hội không có yêu cầu đối với cấp bậc của bạn nhảy, chỉ cần Tinh linh tham gia đồng ý, dù dẫn một vị Tinh linh cấp chín bần cùng nhất cũng không ai cản.

Chỉ là một Tinh linh cấp ba cao quý sẽ để ý một Tinh linh cấp chín sao?

Tiêu Hòa tỏ vẻ, mơ xa quá rồi em!

Tương tự, hai tiểu Tinh linh cấp bảy đáng thương bọn họ muốn ôm cái đùi bự cũng là khó trong khó.

Nhưng như đã nói đời không có con đường cùng.

Nên thật sự là có ‘Biện pháp’.

Ở thế giới này Tinh linh trên cấp ba được coi là quý tộc trong quý tộc, nhưng cho dù là cấp bậc tôn quý nhất cũng luôn có vài tên ‘kỳ hoa(1)’ tồn tại.

Tại vương đô có vị Tinh linh cấp một cao quý là kỳ hoa đích thực.

Tên vị đó là Lance, Đại thần chiến tranh tôn quý nhất, chưởng quản quân sự và phán quyết, là thần tử Tinh linh vương tín nhiệm nhất.

Vị Tinh linh cao quý này không đi đường tầm thường, mỗi lần Vương đô thánh yến đều tổ chức tuyển chọn bạn nhảy.

Hắn không mời Tinh linh trên cấp bốn, mà trước Vương đô thánh yến ba ngày, cũng chính là ngày sinh nhật hắn, chọn ra hai cái tên may mắn trong số tiểu Tinh linh đã báo danh trước đó, dẫn họ đi tham gia vũ hội ánh sáng.

Đối với sở thích này, cấp thượng tầng tộc Tinh linh khinh bỉ có, bất mãn có, xem thường cũng có, nhưng vì trong tay hắn ta nắm quyền nên không ai dám đi khiêu khích hắn.

Mà với Tinh linh cấp thấp đây lại là chuyện cực cực tốt.

Tiêu Hòa có chút buồn bực, chỉ là một vũ hội thôi, có cần liều mạng thế không. Hắn chỉ vừa hơi toát ra chút ý định lười biếng thôi, tiểu Tinh linh đã xù lông: “Tiểu Hòa! Không cho phép lười biếng nữa, nếu chúng ta được tham gia vũ hội ánh sáng thì sẽ được tắm thánh quang, rồi dễ dàng lên cấp là có thể xin học vào học viện Thần Võ!”

Tiêu Hòa bị rống đến đau tai, nhưng cuối cùng coi như đã hiểu, có nguyên tắc này thì liều mạng cũng có thể lý giải. Bất quá lý giải thì lý giải, Tiêu Hòa vẫn không dậy nổi hứng thú, đây chỉ là thế giới tinh thần mọi thứ đều hư ảo, hắn không có tâm tình nỗ lực phấn đấu kia. Việc hắn muốn làm là đi tìm Phàn Thâm, giải quyết… A không, là chữa trị cho y, rước được tiền rồi lẩn đi.

Nghĩ tới đây, Tiêu Hòa suy nghĩ một chút rồi hỏi thẳng: “Corwin, cậu biết ai có tên là Phàn Thâm không?”

“Phàn Thâm?” Cậu nhóc Tinh tinh mê man lắc đầu: “Chưa từng nghe, là bạn của cậu à?”

Thấy vẻ mặt này của đối phương, Tiêu Hòa đành thất vọng, xem ra trong thế giới này Phàn Thâm không phải là nhân vật nổi tiếng, cứ như vầy muốn tìm được y không dễ đâu nha.

Tiêu Hòa không hiểu nổi, theo lý thuyết nơi này là thế giới tinh thần của Phàn Thâm, y có thể tuỳ ý khống chế nơi này, cần gì làm mình không có chút tiếng tăm nào chứ.

Hiện tại hắn mới ngóng được hai tên trâu bò, một là Tinh linh vương Al, một là Đại thần chiến tranh Lance, không có ai là Phàn Thâm.

Tiêu Hòa suy xét một lúc, lẽ nào Phàn Thâm tự đổi tên cho mình? Không đến mức đó chớ, trong thế giới của mình còn không dùng đúng tên?

Nói chung điểm đáng nghi xếp từng tầng từng tầng, hiện tại đi bước nào xem bước đó lâm thời thì ứng biến vậy.

Cuốc cùng hắn và Corwin cũng coi như về thành trước khi trời tối, đi vào thành, Tiêu Hòa bị chấn động tập hai.

Quốc gia Tinh linh này thực sự là đẹp đến không tưởng.

Những toà kiến trúc Rococo(2) hoa lệ rườm rà, đường phố màu xanh nhạt rộng thênh thang, tháp hải đăng cao lớn vững chãi chạm trổ bảo thạch tinh mỹ… Càng chưa đề cập tới những Tinh linh quần áo hoa lệ bay lượn giữa không trung, người này so với người kia còn xinh đẹp hơn!

Đúng là thế giới trong mơ, Tiêu Hòa thở dài tự đáy lòng.

Hắn và Corwin là Tinh linh cấp bảy thấp kém nên không có nơi ở riêng mà ở trong thụ ốc(3) tại công viên.

Công viên ở đây chức năng không giống công viên Địa cầu mà là nơi ở của cộng đồng Tinh linh sinh ra từ cây Tinh linh mẹ, sau khi chào đời họ được sắp xếp ở đây, đến khi trưởng thành là có thể ra đi tìm nơi ở mới.

Tuy nói là thụ ốc nhưng cũng vô cùng mỹ lệ độc đáo.

Tiêu Hòa đánh giá sơ qua, đối với chỗ ở này hết sức hài lòng.

Sạch sẽ ngăn nắp và thực dụng, đây là yêu cầu cơ bản nhất của hắn đối với nơi ở.

Trở lại thụ ốc bọn họ cũng không lập tức nghỉ ngơi, Corwin thả ba lô xuống, từ trong móc ra một đống vật nhỏ tí sáng lấp lánh rồi chăm chú đếm từng cái.

Tiêu Hòa học theo răm rắp, trong balô của hắn cũng đầy ắp thứ trong suốt lấp lánh thế này.

Sau khi Corwin đếm xong, hài lòng cười: “Bốn mươi tám hạt oánh nguyệt quả, quá tốt rồi, ngày mai đi đổi thành Tinh tệ là chúng ta gom đủ phí báo danh rồi!”

Bàn tay đếm hạt sáng lóng lánh của Tiêu Hoà khựng lại, không khỏi nhổ nước bọt trong lòng: Tình cảm của họ là vì kiếm tiền ghi danh a! Thật là đủ liều a!

Corwin lại đang hưng phấn tính tính: “Xế chiều ngày mai chúng ta sẽ đi thành Tinh Lam, chỉ cần được Lance đại nhân nhìn trúng là chúng ta có thể tham gia vũ hội ánh sáng, lúc đó…”

Trong khi tiểu Tinh linh ảo tưởng về một tương lai rực rỡ Tiêu Hòa lại nhịn không được nhíu nhíu mày, ‘Được Lance đại nhân nhìn trúng’? Sao cứ có cảm giác quái quái vậy? Lance này hẳn là một nữ sĩ nhỉ! Bằng không sao lại không thiếu niên làm bạn nhảy?

Cẩn thận nghĩ lại, lông tóc Tiêu Hòa dựng thẳng hết trọi, vị nữ Tinh Linh được tôn sùng là Đại thần chiến tranh tuyệt đối không dễ chọc!

Bình sinh Tiêu Hòa sợ nhất là ngự tỷ(4), càng sợ ngự tỷ dũng mãnh thiện chiến có thể nuôi dưỡng một đám tiểu trâu bò, vì lẽ đó hắn quyết định đánh trống lui quân.

Mà hắn cũng chả muốn tham gia cái vũ hội gì kia, thôi thì ngày mai dứt khoát đi tìm bệnh nhân của hắn thôi!

Ngày thứ hai, sáng sớm Tiêu Hòa đã bị Corwin đánh thức, hai tên kết bạn đi tới đại lộ Phong Lâm đổi oánh nguyệt quả thành tinh tệ.

Một đường này mắt Tiêu Hoà bị chói mù rồi, hết kiến trúc hoa lệ quá mức đến Tinh linh mỹ lệ quá đáng, thân là người Địa cầu thoáng cái liền nhìn thấy nhiều sự vật đẹp đẽ như vậy, quả thật là ‘chói mù trong vòng một nốt nhạc’.

May mà hôm qua hắn có chuẩn bị tâm lý nên hôm nay nói chung cũng coi như không có đối với những viên bảo thạch ngũ sắc to bằng bàn tay để ven đường mà chảy nước miếng.

Quá trình đổi oánh nguyệt quả vô cùng đơn giản, sau khi đổi thành Tinh tệ xong Corwin tức tốc lôi hắn đi thành Tinh Lam báo danh.

Nhưng Tiêu Hòa không định đến đó, đang chuẩn bị tìm cớ né đi thì bỗng nghe thấy từng đợt âm thanh hít khí.

Cánh tay Corwin kéo hắn cũng run rẩy không ngừng: “Tiểu… Tiểu… Tiểu Hòa, đó… đó là…”

Tiêu Hòa quay đầu, tiếp theo trợn to mắt.

Mẹ… Mẹ kiếp! Đó là thiên mã trong truyền thuyết sao?!

Chưa từng thấy cảnh đời – Tiêu Hoà trừng tới quên chớp mắt.

Giữa bầu trời lam nhạt mênh mang trong veo, bốn con phi mã toàn thân tuyết trắng xoã cánh, thân hình mạnh mẽ, hình thể ưu mỹ, bộ lông thuần trắng như tuyết đầu mùa vào Đông, trắng đến tinh khiết, trắng đến chói mắt, trắng như từ trong thế giới đồng thoại lao ra.

Mà sự tồn tại của vật thể đằng sau chúng nó lại càng chói mù mắt con người ta, nguyên một tảng bảo thạch khổng lồ được chế tác thành xe ngựa hình bán nguyệt no đủ dài rộng phải hơn ba mét, dưới sự phản xạ ánh mặt trời toả ra sắc xanh thẳm óng ánh như biển cả ngày xuân sóng gợn lăn tăn, lại như sao trời đêm hè lung linh nhấp nháy; nó không chạm trổ quá nhiều hoa văn nhưng vẫn hoa mỹ đến mức khiến người ta đồng ý dốc hết của cải một đời để được giữ lấy nó dù chỉ trong khoảnh khắc.

Không gió mà bay, cửa xe nhẹ nhàng mở ra, một bóng dáng cao lớn từ từ bước ra.

Tiêu Hòa từ dưới ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy mái tóc dài vàng óng kia như nắng trời gay gắt, mà đôi mắt lam sâu thẳm kia lại trầm tĩnh tựa băng hồ ngày Đông, vị đó hơi cúi đầu, gương mặt anh tuấn đủ để thiên địa biến sắc.

Mà giờ khắc này, Corwin đã nửa quỳ trên đất, trong tiếng nói đầy run rẩy cùng hưng phấn không cách nào khống chế: “Lan… Lance đại nhân!”

-Hết chapter 4-

Chú giải:

(1) Kỳ hoa chỉ những nhân vật xuất chúng khác thường, đa số có ý châm biếm những kẻ lập dị, gàn dở

(2) Kiến trúc Rococo là phong cách kiến trúc thường có các đường cong trang trí dạng vỏ và tập trung vào những đường nét họa tiết trang trí,

(3) Thụ ốc: nhà trong hốc cây

(4) Ngự tỷ: phụ nữ có tính cách thành thục, mạnh mẽ kiên cường, tự tin, thông minh, phóng khoáng, chủ động, ưu nhã, cao quý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.