Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt

Chương 45



Hai ngày nay tâm trạng Tiêu Hòa rất tồi tệ, tệ đến không thể tệ hơn.

Từ sau hôm đó, sư tôn không giảng bài cho hắn, thậm chí chưa xuất hiện trước mặt hắn một lần.

Y làm gì thì… Tiêu Hòa hiểu, tất nhiên là cùng sư mẫu du sơn ngoạn thủy, ân ân ái ái.

Theo lý thuyết hắn không nên mất hứng, này là nhân chi thường tình, sư tôn và sư mẫu do vài nguyên nhân nên lúc trước tách ra một thời gian, giờ thật vất vả mới trở về đương nhiên ngày ngày gần nhau.

Nhưng biết nhiều hiểu nhiều hơn nữa, cũng không ngăn được tâm trạng tụt dốc không phanh.

Tiêu Hòa rầu rĩ không vui, Lạc Phi rãnh rỗi đến thăm hắn biến thành tìm trò mới mẻ chọc cho hắn vui.

Tiêu Hòa cảm kích hảo ý của đối phương, nhưng vừa nghĩ đến hôm nay vẫn không được gặp sư tôn, tâm tình vẫn hỏng bét.

Lạc Phi suy nghĩ một chút, nói: “Không thì chúng ta hạ sơn một lát đi.”

Mắt Tiêu Hòa sáng lên: “Hạ sơn sao?”

Trước đây cuộc sống của Tiêu Hòa gian khổ, ngày ngày luôn là tu luyện hoặc làm nhiệm vụ, vẫn chưa từng thảnh thơi xuống núi dạo chơi… Lúc này nghe Lạc Phi đề nghị không khỏi động tâm.

Lạc Phi thấy hắn lên tinh thần, lòng không khỏi mềm nhũn, nhớ lại hôm qua nhị sư huynh Thụy Tâm nói với hắn ta.

‘Lạc Phi, đệ từng đến Yêu giới chưa? Sư huynh dẫn đệ đi trải nghiệm nhé?’

Lúc đó Lạc Phi chỉ một lòng muốn bồi Tiêu Hòa, nào có tâm tình đi nên không chút do dự mà khước từ, giờ ngược lại có chút hối hận.

Xuống núi chính là hạ phàm, phàm trần đâu có gì đặc biệt thú vị, nếu có thể dẫn Tiêu Hòa đi Yêu giới chơi một chút chắc đệ ấy sẽ vui lắm.

Không chờ Tiêu Hòa mở miệng, Lạc Phi lại nói: “Đệ từng đi Yêu giới chưa? Thụy Tâm sư huynh nói…”

“Chưa đi chưa đi!” Tiêu Hòa kích động kéo tay Lạc Phi hưng phấn nói, “Lạc Phi ca, mang đệ đi đi, đệ muốn đến Yêu giới thăm thú, nghe nói nơi đó rất thú vị!”

Lạc Phi sao chống cự được, cười cong mắt đáp ứng: “Được, ca về chuẩn bị một chút, ngày mai dẫn đệ đi.”

Tiêu Hòa gật đầu liên tục, tâm tình hỏng bét nhiều ngày liền cuối cùng cũng khởi sắc.

Buổi tối, sư tôn trở về, bất quá bên cạnh còn có Hồng Sương chân nhân.

Tiêu Hòa nghĩ đến ngày mai được đi Yêu giới ngao du nên tâm trạng không tệ, không mâu thuẫn như lần trước.

Hồng Sương vẫn rất nhiệt tình với hắn “Tiểu Hòa, tối nay sư nương xuống bếp làm món ngon cho ngươi.”

Nếu là trước hôm nay Tiêu Hòa sẽ buồn bực đáp ứng, nhưng bữa nay ý cười chưa tan, lập tức nói: “Vậy tuyệt quá!”

Hắn sảng khoái như vậy làm Hồng Sương hơi giật mình, rồi nàng liền nở nụ cười xinh đẹp, khóe mắt liếc Vân Thanh một cái.

Sắc mặt Vân Thanh không chút biến đổi, tâm tình mất mát không lộ ra ngoài, nhưng Hồng Sương nhạy bén quan sát được vạt áo bào thuần trắng kia khẽ run.

Đáy mắt Hồng Sương mang theo ý cười, dẫn Tiêu Hòa cùng vào phòng.

Tu sĩ không ăn phàm vật nhưng vẫn có đủ loại linh thực, tay nghề Hồng Sương rất tốt, chế biến mấy món ăn vừa đẹp mắt vừa mỹ vị, Tiêu Hòa ăn đến gọi là tự do thoải mái.

Có điều tối nay Vân Thanh hầu như không lên tiếng, cũng may y xưa nay trầm tĩnh, nên không khiến người ngạc nhiên.

Mà Tiêu Hòa sau khi cởi bỏ khúc mắc, ngoài ý muốn là ở chung với Hồng Sương rất tốt, hai người vừa nói vừa cười, một bữa cơm ăn đến vui vẻ hài hòa.

Ngày hôm sau, Lạc Phi hết giờ học liền tới đón Tiêu Hòa, Tiêu Hòa hào hứng vác cái bọc nhỏ định bụng ra ngoài nhìn đời.

Từ khi có sư phụ, Tiêu Hòa không còn là nhi đồng không người quản, mà sư phụ hắn chính là chưởng môn chân nhân, tiền tài bạc ròng vật ngoại thân, phải nói thuận tay mà lấy.

Hiện tại hà bao(1) phồng to, chẳng sợ ra ngoài chơi đùa cỡ nào.

Chuyến đi này không phải chỉ có hai người họ, mà là một nhóm năm người.

Có nhị sư huynh Thụy Tâm của Lạc Phi và hai vị sư huynh khác, mọi người đều quen biết nhau, quan hệ không tệ, cũng thường ra ngoài lêu lổng.

Bọn họ đều tò mò về Tiêu Hoà, lúc gặp mặt không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Tiêu Hòa cũng không nhát gan, hào phóng chào hỏi: “Ra mắt các sư huynh, đệ là Tiêu Hòa.”

Đám Thụy Tâm đều là người cởi mở, thấy bộ dáng Tiêu Hòa trung thực chân thành thì yêu thích, liền dồn dập chào hỏi hắn, còn cho phần quà gặp mặt.

Sau đó nhóm người hạ sơn vượt giới.

Hiện tại nhân gian phát triển nhanh chóng, ngăn cách giữa hai giới (nhân, yêu) mỏng dần, sớm đã có hiệp ước hoà bình và sở mậu dịch.

Cái gọi là đi Yêu giới của đám người Thụy Tâm bất quá cũng là đến sở mậu dịch này.

Vì có hiệp ước giới hạn, bất kể là người hay yêu ở đây đều phải chung sống hòa bình, không cho giết chóc, cực kỳ an toàn.

Mà đến được nơi đây cũng phải là tu sĩ, như đám Thụy Tâm đều là đệ tử thân truyền Hoa Vân tông, tu vi không thấp, kinh nghiệm không ít, nên không sợ những mối nguy tầm thường.

Tiêu Hòa đi theo các sư huynh, nhìn loạn khắp nơi, hai mắt xoay đến choáng váng.

Một tiểu thiếu niên chưa bao giờ xuống núi là hắn ngay cả Nhân giới cũng không biết nhiều, nói chi là Yêu giới.

Tuy trong rừng rậm hắn gặp qua không ít yêu thú, nhưng yêu thú cũng không phải yêu, yêu có trí tuệ có dục vọng, nên có thể hóa hình người.

Mà yêu có khả năng hoá thành người, phần lớn mỹ lệ phi phàm, hoặc phóng khoáng, hoặc diễm lệ, hoặc quyến rũ, hoặc đa tình…

Tóm lại là đủ khiến người nhìn say đắm, mất tâm, trầm mê vào đó.

Tiêu Hòa vì sư tôn mình quá đẹp, ngược lại có sức đề kháng, nên chỉ thưởng thức, không đến mức bị mê hoặc.

Bọn Thụy Tâm đều kinh qua sóng to gió lớn nên cũng bình thản ung dung, bất quá họ có ý để hai tiểu sư đệ trải chuyện đời, liền đi tới đi tới, đường thì có hơi lệch.

“Tiểu sư đệ, đừng nói sư huynh không thương các đệ, đến Yêu giới mà không đi Hoa Hương Lâu thì cũng như không!”

Tiêu Hòa không hiểu, tò mò hỏi, “Hoa Hương Lâu? Ở đó toàn là Hoa yêu sao?”

Lạc Phi lớn lên tại nhân gian, nghe Thụy Tâm nói liền hiểu, lòng lộp bộp một tiếng, định mở miệng.

Thụy Tâm liền cười hề hề nói, “Tiểu Hòa đệ hiểu rõ đấy! Xác thực toàn là Hoa yêu! Tất cả đều là Hoa yêu mỹ mạo!”

Lạc Phi không nhìn nổi, “Nhị sư huynh, Tiểu Hòa còn nhỏ, đừng đi chỗ ấy…”

Thụy Tâm không đồng ý “Đã mười bốn mà còn nhỏ ư? Nhớ năm đó huynh mười hai tuổi đã bị Đại sư huynh mang tới đây thì tính sao.”

Lạc Phi nhíu mày “Sư huynh, vầy không tốt lắm.”

Thụy Tâm cười hắn ta “Nhìn không ra đệ cổ giả như thế! Được rồi, đừng lo, đùa các đệ thôi, với trình độ hiện tại của các đệ Hoa yêu Hoa Hương Lâu cũng không áp được. Huynh dẫn bọn đệ đến đó là để phẩm tửu, Hoa yêu Hoa Hương Lâu nổi danh, Hầu(2) yêu càng nổi danh hơn. Hầu nhi ở đó là cao thủ nhưỡng rượu, Hầu Nhi Tửu(3) ngàn năm của họ mùi vị không chỉ cực mỹ còn có thể thông mạch luyện thể, là đồ bổ cực tốt, uống vào sẽ hữu ích cho các đệ!”

Lúc này Lạc Phi mới yên lòng.

Tiêu Hòa chưa tiếp xúc qua chuyện nam nữ, nhưng hắn nhớ đến giấc mộng hoang đường kia, giấc mộng hắn bị sư tôn hôn môi, miệng không khỏi khô khô, đi đường cũng yên lặng hơn.

Có đám người Thụy Tâm dẫn đường, rất nhanh đã đến Hoa Hương Lâu.

Mà Thụy Tâm cũng không lừa bọn hắn, bao một phòng riêng, không gọi người khác, chỉ dặn người ta dâng rượu đưa thức ăn lên.

Năm người ngồi xuống, không bao lâu thì có vài tiểu hầu nhi bưng một hũ rượu ngon hoạt bát nhảy nhót tiến vào.

Tiêu Hòa chưa từng uống rượu nên rất hiếu kỳ.

Hầu nhi rót rượu cho họ, những giọt rượu trong suốt chảy xuống, mùi thơm ngào ngạt nháy mắt lan ra khắp gian phòng, hương vị thơm quá mức tưởng tượng.

Tiêu Hòa, Lạc Phi khá là kinh ngạc.

Thụy Tâm cười gian nói: “Phải kiềm chế một chút, mùi vị tuy ngon nhưng rất mạnh!”

Tiêu Hòa đã bưng chén lên, hắn bị mùi vị này mê đến miệng đắng lưỡi khô, lập tức ngửa đầu uống cạn.

Lạc Phi vội nói: “Chậm… Chậm một chút.”

Đáng tiếc đã chậm, rượu mạnh vào họng, lại chưa từng uống làm Tiêu Hòa bị sặc ho khan liên tục, không ngừng được.

Lạc Phi bất đắc dĩ, vừa vuốt lưng cho hắn vừa nói: “Đây là rượu đó, sao uống vậy được.”

Mấy sư huynh Thụy Tâm bên kia cũng cười lăn lộn: “Tiểu sư đệ, đệ cũng mãnh liệt ghê, ha ha ha!”

Tiêu Hòa có khổ không nói ra được, chỉ mãi ho.

Sao mùi thì dễ ngửi mà lại khó uống quá chừng! Mấy thứ này chỉ nên để chơi thôi!

Vì bị tổn thương nên lúc sau có đánh chết Tiêu Hòa cũng không chịu chạm vào, mặc cho Thụy Tâm chọc phá khích thế nào vẫn không uống một ngụm.

Ngược lại Lạc Phi rất thích ứng vị rượu, vì trước đây từng uống, nên càng uống càng thích.

Mắt thấy bốn vị sư huynh chè chén một phen, Tiêu Hòa thấy buồn chán, không nhịn được muốn chuồn ra ngoài chơi.

Hắn nhỏ giọng nói với sư huynh muốn đi ngoài.

Thụy Tâm chỉ chỉ lung tung rồi thả hắn đi.

Tiêu Hòa chạy ra ngoài, xem xét khắp nơi, chỉ cảm thấy Hoa Hương Lâu này phong cách diễm lệ xa hoa, chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng thơm, so với Thanh Loan sơn thực sự là hai thế giới.

Hắn đi lanh quanh, bỗng nghe được một âm thanh trầm thấp câu hồn.

Tiêu Hòa ngẩn ra, ma xui quỷ khiến mà len lén tiếp cận, vừa nhìn xuống dưới mặt liền đỏ tới mang tai.

Trong mảng biển hoa rực đỏ, một nam một nữ trần truồng quấn quýt lấy nhau, không ngừng động a động.

Nữ nhân kia dường như rất hưởng thụ, đôi chân trắng nõn vòng qua eo nam nhân, cất tiếng gọi trầm bổng êm tai, hận không thể câu mất hồn người.

Tiêu Hòa không dám nhìn nữa, cuống quít chạy đi, nhưng trái tim cứ đập bang bang.

Nguyên lai giữa nam và nữ là như vậy a…

Hắn không nhịn được mà nghĩ, tâm tư thình lình chuyển hướng.

Chuyển đến sư tôn cùng sư mẫu.

Sư tôn và sư mẫu cũng sẽ làm thế sao?

Sư tôn…

Vừa nghĩ như vậy, mặt Tiêu Hòa nhất thời trắng bệch như giấy, trái tim như bị rót chì nặng nề không thở nổi.

Nhất định sẽ làm, họ là phu thê, làm chuyện đó là thiên kinh địa nghĩa.

Hơn nữa sư tôn còn rất yêu quý sư mẫu.

Nhưng… vì sao hắn lại thấy mất mát.

Tâm trạng tốt giờ khắc này toàn bộ biến mất không thấy tăm hơi, đột nhiên Tiêu Hoà rất muốn trở về, rất muốn trở lại bên cạnh sư tôn.

Nhưng vừa nghĩ tới sư mẫu, hắn lại không muốn về, thậm chí sợ trở về.

Không còn tâm tình dạo chơi, Tiêu Hòa quay lại phòng riêng của bọn họ.

Đám người Thụy Tâm đang uống vui vẻ, thấy Tiêu Hòa đi vào, không khỏi cười nói: “Tiểu sư đệ, uống một chút đi, đừng sợ đau khổ ban đầu, thứ đồ chơi như rượu a, càng phẩm càng thơm, càng uống càng thích, sau khi uống sẽ quên hết những chuyện không vui, chỉ còn thấy cao hứng thôi.”

Câu nói sau cùng đánh động Tiêu Hòa, “Thật không?”

Thụy Tâm vỗ ngực bảo đảm: “Nhất định, sư huynh lừa đệ làm gì.”

Tiêu Hòa cắn răng, bưng một chén rượu lên, sầu muộn biến hết đi.

Vốn nghĩ cổ họng sẽ bị thiêu đốt, nhưng kỳ tích là lần này hắn không thống khổ như trước.

Rượu mạnh xuống bụng, nháy mắt xông đến toàn thân, khiến toàn thân lâng lâng như sắp bay.

Lạc Phi đi tới, cau mày nhìn hắn: “Đừng uống gấp quá, huynh dạy cho đệ.”

Nhưng Tiêu Hòa vô sư tự thông, sau khi làm liên tiếp ba chén, cười nói: “Lạc Phi ca, rượu này ngon thật đấy!”

Uống đến nóng hổi, uống đến ấm áp, uống khiến người ta cảm thấy mọi buồn phiền đều hóa thành không khí, có cũng được mà không có cũng chả sao!

Quản sư tôn cùng sư mẫu đang làm cái gì!

Quản bọn họ có ân ân ái ái không!

Quản y có phải không cần hắn nữa hay không!

Không quan trọng! Không sao hết!

Uống rượu nào, cạn nào, phiền não tan biến hết đi!

Tiêu Hòa cười cong mắt nâng chén lên, phí khách hào hùng nói, “Sư huynh! Chúng ta cạn!”

Thụy Tâm tính thiện lương nhưng tửu lượng không được, sớm đã say vất vưởng “Được! Được! Tiểu sư đệ, huynh coi trong đệ!”

Lời sâu rượu nói kỳ thực không cần nghe, chung quy sau khi tỉnh liền quên sạch bách.

Mãi đến khi trăng treo giữa không trung, đám người Thụy Tâm mới về đến Thanh Loan sơn.

Lạc Phi tửu lượng tốt, bọn Thụy Tâm say đến không phân rõ đông tây nam bắc, vẫn là hắn ta lần lượt đưa từng người trở về.

Cuối cùng Lạc Phi mới đưa Tiêu Hòa đến Thanh Loan điện.

Mắt thấy đã trở về núi, nghĩ tới sư tôn sư mẫu, Tiêu Hoà lại bắt đầu sốt ruột, say đến phát điên: “Lạc Phi ca, Lạc Phi ca, đệ không muốn về, không muốn về! Chúng ta đi uống rượu tiếp, uống tiếp có được không?”

Thiếu niên với cơ thể mềm mại, chất giọng mềm mại, đôi mắt to long lanh ngấn nước vì hương rượu càng trở nên mông lung mê người, Lạc Phi nhìn hắn, lòng ngứa ngáy kịch liệt.

“Tiêu Hòa, lần sau ca dẫn đệ đi nữa được không? Trễ lắm rồi, đệ nên trở về.”

Nhưng Tiêu Hòa không muốn về, dứt khoát quấn chặt Lạc Phi, trề môi lẩm bẩm: “Không đi, không muốn về.”

Lạc Phi có chút bất đắc dĩ, hai tay không tự chủ vòng lấy eo hắn khiến cả hai càng sát rạt vào nhau.

Đêm mông lung, trăng say lòng, người trong ngực càng mềm mại như lông chim không ngừng quét vàp tâm hắn ta.

Nếu là bình thường Lạc Phi nhất quyết không làm vậy, nhưng vừa rồi hắn ta cũng uống nhiều rượu, không kiềm chế nổi, khẽ cúi đầu muốn chạm vào bờ môi hồng nhạt trước mặt.

Đúng lúc này, một âm thanh đạm nhạt lạnh lùng vang lên: “Giao hắn cho ta đi.”

Lạc Phi bỗng hoàn hồn, bắt gặp thân ảnh màu trắng đứng cách đó không xa, sau khi nhận ra người đó, hắn ta liền buông Tiêu Hòa, cung kính nói: “Bái kiến chưởng môn chân nhân.”

Vân Thanh chậm rãi đi tới, lại chuẩn xác ôm lấy Tiêu Hòa.

“Trở về đi.”

Lạc Phi đáp lại, khom người lui xuống.

Tiêu Hòa còn chưa ý thức được người đã đổi, tiếp tục lải nhải: “Không muốn về, không đi về đâu, uống tiếp, Lạc Phi ca…”

Một tiếng gọi yếu ớt thì thầm triệt để làm đôi mắt Vân Thanh vĩnh viễn yên ả dấy lên gợn sóng.

Cánh tay ôm thiếu niên không khỏi dụng sức, trong đầu thoáng hiện cảnh tượng khi nãy.

Tiêu Hòa ra ngoài, y vẫn luôn chờ hắn về, đến khi ánh trăng treo cao rốt cuộc hắn cũng quay lại.

Nhưng y chờ được hai cậu thiếu niên đứng ôm ấp nhau cùng câu nói không muốn về của hắn

Có câu thiếu niên tình mỏng như nước.

Giờ khắc này y mới thực sự cảm nhận.

– Hết chapter 45 –

Chú giải:

(1) Hà bao: túi tiền

(2) Hầu: khỉ

(3) Hầu Nhi Tửu là tên rượu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.