… Ngươi biết rõ ta vĩnh viễn cũng không chiếm được y.
Chỉ một câu nói, động tác Vân Thanh chợt khựng.
Y nhìn Tiêu Hòa, trong lòng có một dòng nước ấm bắt đầu tuôn ra, nhưng y lại không dám chạm tới.
Hàm nghĩa trong lời nói kia quá tốt đẹp, y sợ đụng vào rồi, sẽ như hoa trong gương, trăng trong nước, biến mất không còn tăm hơi.
“Tại sao…” Vân Thanh cúi người, tiến vào tầm mắt của đối phương “Vì sao không chiếm được y.”
Tiêu Hòa đối diện với y, cảm thấy hôm nay Hồng Thanh rất kỳ quái, cực kỳ giống sư tôn, không chỉ dung mạo, mà cả khí chất.
Bất quá… không thể nào là sư tôn, sư tôn sao có thể cùng hắn… cùng hắn làm chuyện như vậy…
Chỉ tưởng tượng thoáng qua đã giống như phạm vào chiếc hộp cấm kỵ, khiến Tiêu Hòa co rúm lại, đồng thời bị một luồng nhiệt khổng lồ công kích, thân thể nóng bỏng như lửa.
Giữa lúc mê tình hoảng hốt, hắn nhìn sợi tóc màu đỏ của nam nhân, thoáng bình tĩnh lại một chút.
Đây là Hồng Thanh, xác thực là Hồng Thanh.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời một cơn phẫn nộ vì nhục nhã xông lên đầu.
“Đủ rồi! Hồng Thanh, nếu ngươi còn như vậy, ta sẽ mãi mãi không gặp ngươi nữa.”
Hắn cố gắng vùng ra, nhưng Vân Thanh chế trụ hông hắn làm hắn không thể động đậy. Tiêu Hòa trợn trừng mắt với y, nhưng trong trạng thái sắc mặt ửng đỏ, môi đỏ trơn bóng, đôi mắt đầy hơi nước, dù trừng to đến mấy cũng không có chút xíu sức uy hiếp, ngược lại càng thêm câu hồn đoạt phách.
Vân Thanh không nhịn được động thân, cúi đầu kề sát lỗ tai hắn khẽ hỏi: “Nói cho ta biết, tại sao?”
Y dùng sức cử động làm Tiêu Hòa đau muốn cau mày, lại nghe y ngoan cố hỏi mãi, một luồng lửa xông thẳng lên não, không nhịn được nữa thấp giọng quát: “Y là sư tôn của ta! Y đã có thê tử! Y không thích ta! Ta có thể đến với y sao? Ta có thể chiếm được y sao! Ngươi biết rõ lại cứ hỏi miết, thấy thú vị lắm à? Ngươi sỉ nhục ta như vậy, rốt cuộc…”
Còn chưa dứt lời, Vân Thanh đã cúi đầu dùng sức hôn hắn.
Tiêu Hòa một bụng lửa giận, không muốn hôn đối phương, quay đầu tránh né, nhưng Vân Thanh không chịu buông tha, dùng sức mạnh bạo như hận không thể ăn tươi hắn.
Có chút thô bạo, có chút nóng nảy, một nụ hôn lại giống như cuồng phong bão táp, hận không thể thổi hắn tới biển lớn vô biên, làm hắn không ngừng trôi nổi dập dềnh, làm hắn chỉ có thể giữ chặt y, ôm y, không ngừng cầu xin y.
“Lặp lại lần nữa, Tiêu Hòa, lặp lại lần nữa.” Tiếng nói của nam nhân khàn khàn trầm lắng, gợi cảm ôn nhu, êm tai làm lòng người run rẩy, hận không thể đáp ứng hết thảy yêu cầu của y.
Tiêu Hòa mê mẩn trừng mắt, không nhận rõ y có ý gì.
Vân Thanh dẫn dắt: “Nói một lần, nói ngươi yêu y, yêu Vân Thanh, yêu sư phụ của ngươi.”
Tiêu Hòa không chịu nói, Vân Thanh liền không cho hắn.
Ròng rã cả ban ngày, Tiêu Hòa không thể xuống khỏi giường.
Hắn nghĩ Hồng Thanh điên rồi, tuyệt đối điên rồi.
Như không có kết thúc, y không ngừng bắt hắn nói ra những câu kia, không ngừng ép hắn đem những câu không thể nói, không nói nên lời, cũng không tìm được người nói, toàn bộ trút ra.
Kỳ thực Tiêu Hòa cảm thấy được giải thoát lắm, nhưng hắn không hiểu nổi Hồng Thanh.
Sẽ có người có loại ham mê này sao?
Căn bản là biến thái mà!
Sau cùng Tiêu Hòa trực tiếp hôn mê thẳng cẳng, cũng may thể trạng tu sĩ tốt, bằng không hắn nghĩ mình sẽ chết luôn ở trên giường.
Mà Vân Thanh thì luyến tiếc buông hắn ra, một mực ôm mãi, nhẹ nhàng đặt hắn vào ngực, cúi đầu tỉ mỉ hôn môi hắn, khẽ thầm thì lời yêu sâu tận xương tủy, nồng đậm không tan: “Ta yêu ngươi, Tiêu Hòa.”
Tâm nguyện được đền bù, nguyên lai là cảm thụ khiến người ta điên cuồng như thế.
Tiêu Hòa ngủ một đêm cộng thêm một ngày, thẳng đến tận chạng vạng hôm kế tiếp mới tỉnh lại.
Sau đó hắn cảm thấy… hắn nhất thiết phải nói chuyện ra trò cùng Hồng Thanh.
Cứ phóng đãng như vậy, chắc hắn bị chơi đến mất nửa cái mạng!
Nào có cơn phát rồ như vậy? Ai chống đỡ được a!
Tiêu Hòa tức giận bất bình nghĩ, ngồi chờ từ chạng vạng tới khi trăng treo ngọn cây.
Thường ngày mặt trời vừa xuống núi, Hồng Thanh đều lập tức xuất hiện, sao hôm nay chậm chạp quá vậy?
Tiêu Hòa nhíu nhíu mày, nhưng không nghĩ quá nhiều.
Chắc là có việc cầm chân, cũng có thể hôm nay sẽ không tới, cả hai đều có khả năng, ai quy định mỗi đêm hắn ta đều phải có mặt chứ.
Thẳng đến nửa đêm, Tiêu Hòa chắc mẩm rằng hôm nay hắn ta không đến, thế là vào dục phòng tắm rửa một phen, chuẩn bị đi ngủ.
Thôi để hôm nào hẵng nói, cũng không còn cách nào.
Chỉ là vừa ngâm mình trong nước, tấm mành lay động, nam nhân tóc đỏ xuất hiện.
Tiêu Hòa cau mày, định mở miệng, Hồng Thanh đã cởi quần áo, nhanh chân bước vào nước, kéo hắn ngã vào ngực.
“Này…” Tiêu Hòa ngay cả bắt chuyện cũng không bắt xong, Hồng Thanh đã nhắm vào môi hắn, dùng sức hôn liếm.
“A… Hồng Thanh… Ngươi…”
“Bảo bối, ta muốn ngươi, rất muốn.” Nói xong, dưới tình trạng không có bất kỳ bước chuẩn bị nào, nướng theo nước nóng tiến vào.
Đáng tiếc lời này cũng gặp cảnh chết non, Hồng Thanh giúp hắn chặn trở vào.
Dù sao cũng phải để tên điên này ăn một chút, Tiêu Hòa mệt mỏi không muốn động, mặc Hồng Thanh giúp hắn lau khô, sau đó ôm trở về giường.
Mắt thấy tên gia hỏa không biết tiết chế lại muốn tới, Tiêu Hòa vội kéo chăn bọc lấy mình, cảnh cáo: “Hồng Thanh! Ngươi nghe ta nói, vào buổi tối ta mặc kệ ngươi, nhưng ban ngày không được như vậy! Hơn nữa chúng ta không thể làm ở Thanh Loan sơn, chúng ta đến Yêu giới có được không…”
Tiêu Hòa lý lẽ hùng hồn mà trừng mắt hắn: “Đúng! Từ này không được phép làm bừa vào ban ngày, ngươi ngày đêm không nghỉ kệ ngươi, ta thì không được!”
Hồng Thanh căn bản không để ý hắn nói gì, lời này xoay chuyển trong đầu một vòng, hiểu ra toàn bộ.
Ngày đó hắn ta quên mất thời gian, sáng sớm bị Vân Thanh đoạt thân thể, xem ra… gia hoả cứng nhắc kia đã mượn cơ hội làm gì đó?
Còn tưởng y không thích người này, hóa ra là thích a…
Hồng Thanh tiến đến cạnh Tiêu Hòa, ngậm lỗ tai hắn, đè thấp tiếng hỏi: “Bảo bối, ban ngày chúng ta làm bao nhiêu lần?”
Tiêu Hòa bị hắn ta hôn liếm mà tê ngứa, muốn né đầu tránh đi, Hồng Thanh không chiều hắn, tiếp tục truy hỏi.
Sao Tiêu Hòa nhớ rõ được… Mặt mày hắn ửng đỏ, muốn nói giọng thật nghiêm nghị, nhưng vì liên tục bị người hôn mà mềm nhũn rối tinh rối mù: “Ai… Ai nhớ rõ chớ!”
Hồng Thanh vươn người tới, nói: “Mặc kệ, dù sao nhất định không nhiều bằng buổi tối!”
Thấy hắn ta lại muốn, Tiêu Hòa thiệt tình hơi sợ, cấp tốc nói: “Nghỉ một lát, chúng ta trò chuyện, Hồng Thanh, ngươi có thể đừng mỗi lần đều…”
“Đêm nay không được.” Hồng Thanh hôn hắn, có chút sốt ruột nói “Tiêu Hòa, đêm nay ngươi nhất định phải theo ta, được không, có thể ta sắp rời đi một thời gian, lúc đó muốn hôn ngươi cũng không được, ta sẽ nhớ muốn chết!”
Tiêu Hòa nhạy bén nắm bắt điểm mấu chốt: “Ngươi muốn rời khỏi?”
Trong đôi mắt đẹp đẽ của Hồng Thanh loé lên vẻ bất đắc dĩ: “Hết cách rồi, sư tôn tốt của ngươi phải quay về, chắc chắn y sẽ không để ta đi ra… Lúc đó muốn gặp ngươi rất khó, nên đêm nay ngươi đừng từ chối ta, để ta tận lực yêu ngươi, được không? Tiêu Hòa, ta thích ngươi, rất thích ngươi, thích đến tận xương tuỷ.”
Hắn ta vốn có mã ngoài đẹp đẽ, tính tình còn thẳng thắn, lời tâm tình thế này từng nói không ít, nhưng nói thật, lần nào Tiêu Hòa cũng không chịu được.
Chỉ cần nhìn ánh mắt hắn ta, nhìn dung mạo hắn ta, Tiêu Hòa liền triệt để đầu hàng.
Hồng Thanh biết rõ nhược điểm của hắn, thế nên ý vị mà dụ dỗ, biến những điều trước đây có đánh chết Tiêu Hoà cũng không chịu làm, đêm nay đều làm một trận.
Tiêu Hòa mệt mỏi cực, không đủ hơi sức đuổi hắn ta đi, cũng ngủ mất.
Ánh nắng ban mai lít nha lít nhít chiếu rọi khắp nơi, nhưng không che được hết một màn kiều diễm trong phòng.
Vân Thanh từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, thoáng chốc liền cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong lòng.
Y cúi đầu, nhìn gương mặt ngủ ngon an tĩnh nhu thuận của thiếu niên.
Vân Thanh khẽ động tâm, thân thể lập tức có phản ứng.
Nhưng y lại cúi đầu xuống, nhìn dấu vết trên thân thể thiếu niên, khẽ cau mày.
Đây là làm suốt cả đêm? Cũng thật không biết tiết chế.
Vân Thanh đè nén dục vọng, giơ ngón tay lên, một luồng bạch quang từ ngón tay đổ xuống, chiếu vào người thiếu niên, dần dần bao phủ toàn bộ cơ thể.
Những điểm đỏ và vết tích kia đều biến mất hết, đồng thời xoa dịu thân thể uể oải của hắn.
Tiêu Hòa ngủ quá ngon say, quả thực là cảm giác tốt đẹp nhất lúc sinh thời.
Chuyện gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không mơ, an lòng vô cùng, thoải mái khiến người ta không dám muốn.
Giấc ngủ cực sâu, làm cả người hắn đều được thả lỏng.
Bất kể là thân thể hay tinh thần, đều khoan khoái chưa từng có.
Ngủ ngon, thời điểm tỉnh dậy cũng nhanh.
Tiêu Hòa còn chưa mở mắt đã cảm giác được lồng ngực ấm áp phía sau, có chút buồn bực.
Không phải Hồng Thanh nói muốn rời đi một thời gian à? Sao chưa đi?
Hắn mở mắt, quay đầu, nhìn thấy người phía sau thì chợt ngây ngẩn.
Dưới ánh chiều tà sắc vàng, nam nhân tóc đen như được mạ một tầng ánh kim, tùy ý rải rác, buông xuống lồng ngực trần trụi, khiến thân thể nguyên bản cấm dục nhiễm lên nét gợi cảm thi vị.
Tiêu Hòa chưa từng thấy sư tôn như vậy, nhưng hắn không chút hoài nghi, đây chính là sư tôn.
Vân Thanh thấy hắn tỉnh rồi, khẽ mỉm cười, thật tự nhiên cúi đầu hôn môi hắn.
Tiêu Hòa… cả người cũng không biết nên cho phản ứng gì.
Đây là mộng sao? Nhất định là mộng.
Bằng không, sao có thể phát sinh chuyện khó mà tin nổi thế này.
Tiêu Hòa ngơ ngác như khúc gỗ, ý niệm duy nhất vào giây phút này chính là, nằm xuống, nhắm mắt, ngủ tiếp.
Mộng đẹp thế này nên kéo dài thêm chốc lát.
Vân Thanh nhìn dáng vẻ này của hắn, cảm thấy đáng yêu lại đau lòng, y vòng lấy người hắn, kề sát lỗ tai hắn, giọng nói khàn khàn mà ôn nhu: “Tiêu Hòa, là ta.”
Tiêu Hòa vẫn không có phản ứng.
Vân Thanh hôn cần cổ thon thả trắng nõn của hắn, thì thầm: “Ta là Vân Thanh, Tiêu Hòa, ta yêu ngươi.”
Một câu nói làm Tiêu Hòa như bị lôi điện bổ trúng, triệt để cứng còng.
“Sư… Sư tôn.”
“Ừ.”
“Ngài… vừa nói gì?”
“Ta yêu ngươi.” Vân Thanh không hề do dự lặp lại, “Tiêu Hòa, ta yêu ngươi.”
Tiêu Hòa ngơ ngác, con mắt trừng trừng nhìn về phía trước, sau đó dùng giọng khàn khàn hỏi: “Không đúng, sư tôn, người… đã có thê tử.”
“Ta không có, Hồng Sương là sư muội ta, không phải thê tử. Ta chưa từng có thê tử, cũng chưa từng có người yêu, đời này, ta chỉ động tâm với ngươi, đời này, ta cũng chỉ muốn mình ngươi.”