Tiêu Hòa lập tức từ mớ sinh hoạt hoang tưởng hỗn loạn không thể tả cất bước tới những ngày tháng hạnh phúc như thần tiên.
Quả thật sướng đến mức không bất cứ ngôn từ nào có thể diễn tả nổi.
Vân Thanh đối hắn vô cùng tốt, mọi chuyện chiều theo hắn, vả lại ở bên hắn một tấc cũng không rời.
Từ sáng sớm mở mắt đến tối muộn đi vào giấc ngủ, chỉ cần Tiêu Hòa muốn gặp y, bất cứ lúc nào đều có thể, bất luận y đang làm gì, bất luận y ở nơi nào.
Ban ngày tuỳ tâm sở dục, buổi tối cũng hưởng thụ cực độ.
Tới bây giờ Tiêu Hòa mới biết, sư tôn cưng chiều một người rốt cuộc cưng đến độ nào.
Muốn làm liền làm, mệt thì nghỉ ngơi, y chưa bao giờ vì dục vọng bản thân mà thương tổn hắn, làm hắn đau đớn hay mệt mỏi rã rời.
Tiêu Hòa mới đầu còn hơi câu nệ, nhưng dần dần thì thích ứng, sau đó chân thật cả thấy mình bị chiều đến hư rồi.
Cần nhanh liền nhanh, muốn chậm thì chậm.
Nhưng nhanh, cố tình nhanh đến mức tựa mưa rền gió dữ, khiến người hưng phấn tê cả da đầu; mà chậm, lại chậm cực vững cực sâu, từng phát từng phát tinh chuẩn kích thích làm hắn không phân rõ đông tây nam bắc.
Tiêu Hòa ở bên Vân Thanh, hưởng thụ sung sướng cả đời không dám tưởng tượng, cũng triệt để khắc sâu nam nhân này vào tận xương tủy, lưu dấu trong tim.
Hắn yêu y, lời tâm tình có nhiều hơn nữa cũng không thể biểu đạt một phần vạn tình cảm trong lòng.
Hắn muốn y, hận không thể hàng đêm ôm y cùng nhau triền miên, mới có thể bộc lộ hết khát vọng nơi đáy lòng.
Hạnh phúc như thế thật sự khiến người mê say, nhưng nửa đêm tỉnh mộng, Tiêu Hòa vẫn có phần thấp thỏm bất an.
Hắn đạt được ước muốn, hắn biết sư tôn yêu hắn, hắn nắm giữ hết thảy trước mắt, chỉ là sâu trong nội tâm, tại nơi không thể chạm đến, lại đang sợ hãi.
Bởi vì đã chiếm được, đã nếm qua, đã biết cuộc sống như vầy tươi đẹp đến mức nào, thế nên hắn không dám tưởng tượng một khi mất đi sẽ như thế nào.
Ý niệm đó chỉ bất chợt loé qua, Tiêu Hòa liền không sao ngủ tiếp.
Mà nhất cử nhất động của đối phương, Vân Thanh đều quan tâm tỉ mỉ.
Y ôm hắn từ sau lưng, hôn xuống cần cổ trắng, khẽ hỏi: “Sao vậy, không ngủ được?”
Toàn thân Tiêu Hòa cứng đờ, vẫn đưa lưng về phía y, không lên tiếng.
Nhận ra hắn khác thường, Vân Thanh xoay người hắn lại, nhìn thẳng vào hắn: “Nếu có tâm sự, hãy nói với ta.”
Đêm mông lung, trăng mê ảo, nương theo vầng sáng mờ nhạt, Tiêu Hòa ngắm nhìn người nằm cạnh với khoảng cách gần như vậy, cũng không cách nào nhìn ra một chút tỳ vết trên dung mạo đối phương.
Hoàn mỹ đến độ không chân thực, sẽ khiến người ta sốt sắng.
Tiêu Hòa không khỏi có chút vội vàng, vòng ua người y, ngửa đầu hôn lên.
Đôi mắt nhạt màu của Vân Thanh dấy lên đốm lửa, y chế trụ đầu hắn, làm nụ hôn này thêm sâu sắc, thêm nóng bỏng, làm bóng đêm vô hạn nhiễm lên sắc màu diễm lệ.
Tiêu Hòa thở dốc không ngừng, gợi tình không ngớt, mãi đến lúc lên đến đỉnh, đầu óc choáng váng ôm chặt y, rất lâu mà chưa bình tĩnh nổi.
Vân Thanh vẫn chưa xong, nhưng y không cử động nữa.
Tiêu Hòa cảm giác được, thở hổn hển, thì thào nói: “Không có việc gì, người tiếp tục.”
Vân Thanh khẽ chạm môi hắn, trong mắt hiện ý cười: “Tuy rằng ngươi còn trẻ, nhưng cũng nên lo lắng thân thể bên dưới của mình.”
Tiêu Hòa xấu hổ đỏ cả mặt, nhưng không muốn để Vân Thanh chịu đựng: “Sư tôn, ta không sao, người…”
Vân Thanh chặn lại lời hắn định nói, hôn mảnh chốc lát rồi nói: “Không cần để ý đến ta, nếu thật muốn nó yên tĩnh, ngươi sẽ phải ngủ mê mệt.”
Cơ thể Tiêu Hòa run lên.
Vân Thanh ôm hắn, chậm rãi nói: “Ta muốn trò chuyện với ngươi một chút, nói cho ta biết, vừa nãy suy nghĩ chuyện gì?”
Tiêu Hòa nghe y hỏi vậy, trong lòng như có dòng nước ấm dâng trào, cũng rõ ràng sự tri kỷ của y.
Sư tôn nhận ra hắn có tâm sự, cho nên nhịn xuống, muốn hắn nói ra, không cần đè nén trong lòng.
Được người như vậy dốc lòng quan tâm, thực sự là khiến người cảm động đến không biết nên làm gì.
Tiêu Hòa đem mình trong lồng ngực Vân Thanh, rầu rĩ nói: “Sư tôn, người sẽ luôn yêu ta sao?”
Vân Thanh ngẩn ra, sau khi hiểu rõ hắn rối rắm cái gì, ý cười nơi đáy mắt càng sâu, ghé sát vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Ta hận không thể trói ngươi ở bên người, có thể cam lòng buông tay sao?”
Bị hơi thở nóng hổi phà vào, Tiêu Hoà hơi rụt lại, vẫn kiên trì nói: “Nhưng tu vi ta không cao, cũng không có nhiều năng lực, so với người quả thực là một phế vật, ta không biết người thích ta chỗ nào, nhưng sợ người sẽ đột nhiên không thích ta nữa, đến khi đó ta…”
“Đừng tự ti.” Âm tuyến Vân Thanh ưu nhã, chất giọng trầm thấp vang lên có mị lực trấn an lòng người “Ý chí ngươi kiên định, một thân một mình mà vẫn trưởng thành ưu tú, tư chất cực cao, là thiên hàng chi thể trăm năm khó gặp, chẳng qua tuổi ngươi còn trẻ, nếu nhiều năm chăm chỉ rèn luyện, tu vi tất tăng tiến vượt bậc, đến thời điểm tự nhiên có thể danh chấn tứ phương.”
“Huống hồ…” Vân Thanh ôm hắn càng chặt “Ngươi có nghĩ đến không, ngươi vẫn còn trẻ, mà ta đã gần ngàn tuổi, ngươi sạch sẽ tinh thuần chưa nhiễm bụi trần, ta nhưng từ lâu đã trải qua trần thế, dơ không thể tả, sao xứng với ngươi.”
Trái tim Tiêu Hòa bỗng run lên, vội vã ngẩng đầu nói: “Sư tôn… Sao người lại nghĩ như vậy, ngài ưu tú như vậy…”
Vân Thanh không cho hắn nói xong: “Nhưng trong lòng ta, ngươi tốt hơn ta trăm lần ngàn lần, ta sợ ngươi sẽ ghét bỏ ta.”
Tiêu Hòa càng cuống lên: “Sao ta có thể…”
“Tại sao không thể? Ta sớm đã định tính, yêu ngươi, là một đời một kiếp, mà ngươi còn trẻ, chưa trải nghiệm thế giới vô biên, làm sao biết mai sau không có tương ngộ tốt hơn?” Vân Thanh nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, thở than “Ta lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều, thiếu đi sức sống của người trẻ tuổi, ta sợ một ngày nào đó ngươi sẽ chê ta già, rời xa ta.”
“Tuyệt đối không!” Tiêu Hòa vội đánh gãy lời y “Sư tôn là người đẹp nhất đời này ta từng gặp, là người lợi hại nhất, cũng là người ta thích nhất thương nhất yêu nhất, ta có người chính là có được cả thế giới, sao có thể đi gặp người khác.”
Lời nói dưới cơn nóng vội, cảm động lòng người đến tâm thần đều say.
Ý thức được bản thân nói những gì, Tiêu Hòa hơi xấu hổ, nhưng hắn không thể cúi đầu, vừa nghĩ tới ánh mắt buồn bã ủ rũ ban nãy của sư tôn liền lo lắng không thôi. Hắn nhìn thẳng vào Vân Thanh, ánh mắt không chút che dấu tình nồng ái ý tựa như khoáng thế mỹ tửu, làm người cam nguyện trầm mê trong nó.
Vân Thanh nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Tiêu Hòa, ta rất vui.”
Ngươi nói ta là cả thế giới của ngươi, nhưng kỳ thực, là ngươi thắp sáng thế giới của ta.
Có ngươi, ta mới biết, nguyên lai nhân sinh có thể ngọt ngào đến thế.
Trò chuyện lành mạnh đến cuối cùng lại thành ưm ưm a a, nhưng Tiêu Hòa không còn băn khoăn gì nữa.
Hắn buông lỏng tâm sự, có thể trải qua quãng thời gian tươi đẹp nhất đời này, hắn đã thoả mãn.
Dù cho sau cùng mất đi tất cả, hắn cũng không sợ hãi.
Thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù chết, nhưng cũng có được muôn sắc màu rực rỡ không ai sánh kịp.
Thời gian hạnh phúc trôi đi nhanh chóng, hai tháng cứ như chớp mắt một cái liền qua.
Hôm nay Vân Thanh ra ngoài, nhưng y không dẫn Tiêu Hòa theo.
Tiêu Hòa không khỏi hỏi: “Người đi đâu vậy?”
Vân Thanh hôn trán hắn: “Một chút việc nhỏ cần xử lý, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai ta sẽ trở về.”
“Ừm.” Tiêu Hòa gật đầu “Ta chờ người.”
Cả hai vẫn luôn không tách ra, thế nên bất chợt chia xa, Tiêu Hòa cảm thấy ngày hôm nay thật quá dài.
Nhưng hắn tự nói với mình, phải tập thích ứng, bọn hắn có yêu nhau thì cũng là hai cá thể độc lập, đặc biệt sư tôn bề bộn nhiều việc, đâu thể mỗi ngày kề bên hắn.
Tự khuyên răn một phen xong, Tiêu Hòa bắt đầu tu luyện.
Nhập định, thời gian sẽ trôi đi cực nhanh, Tiêu Hòa rất muốn nhanh chóng đến ngày mai.
Nhưng thứ đồ chơi gọi là tu luyện này cần tâm tĩnh khí định, trạng thái Tiêu Hòa không phù hợp, căn bản không thể nhập định.
Vốn định nhờ tu luyện để giết thời gian, kết quả lại lẫn lộn đầu đuôi, chết sống không thể nhập định, chẳng thấy thời gian tiêu hao, trái lại hại hắn thêm buồn bực.
Tâm không yên, gượng ép tu luyện sẽ xảy ra sự cố, Tiêu Hòa hết cách, đành phải từ bỏ.
Giờ đã là buổi chiều, nhịn đến khi trời tối, đánh một giấc xong, ngày mai sư tôn sẽ về.
Tiêu Hòa miễn cưỡng ở hoa viên chống đỡ cả một buổi chiều, đến tối, hắn rửa mặt rất sớm, chuẩn bị lên giường ngủ.
Có điều vừa trốn vào chăn mây, liền nghe tiếng cửa mở.
Đôi mắt Tiêu Hòa bỗng sáng lên, là sư tôn? Sư tôn trở về sớm?
Quá tốt rồi!
Ánh mắt hắn cong thành vầng trăng lưỡi liềm, vừa định đứng dậy, nhưng người đến trực tiếp đè áp sang đây, nụ hôn nóng cháy rơi xuống bờ môi.
Tiêu Hòa khẽ rên một tiếng, nhưng ngửi được hơi thở quen thuộc, hắn không hề chống cự, ngược lại chủ động vươn tay vòng qua cổ đối phương, khiến nụ hôn nồng nhiệt hơn.
Chỉ xa nhau một cái ban ngày, nhưng Tiêu Hòa lại nhớ y tận xương, vội vàng đáp trả y, mặc y tuỳ ý luồn vào khoang miệng, mặc y quấn quýt khuấy đảo lưỡi mình, nụ hôn cũng phát đau.
Trong lúc ý loạn tình mê, Tiêu Hòa mơ hồ cảm thấy sư tôn hôm nay có chút gấp gáp.
Gấp chính là mới hôn một lát liền bắt đầu cởi y phục.
Mà áo ngủ hắn lỏng lẻo, bên trong lại không mặc thêm gì, động tác thô bạo như vậy dễ dàng làm y phục hắn xốc xếch.
Mà ‘Vân Thanh’ đã nâng hắn lên, muốn xông thẳng vào.
Tiêu Hòa ôm cổ đối phương, thời điểm nụ hôn chấm dứt, mở mắt ra, vừa định thì thầm gọi y, lại nhìn thấy sợi tóc màu đỏ diễm lệ như triêu dương.
Bất chợt… hết thảy tình niệm giống như ngọn lửa gặp băng, bị dội chỉ còn tro cặn trên đất.
Hồng Thanh, là Hồng Thanh!
Tiêu Hòa đột nhiên hoàn hồn, lập tức kịp phản ứng, nhân lúc đối phương vô ý. mạnh mẽ giãy giụa, thoát khỏi lòng ngực hắn ta.
Thời điểm mấu chốt như vậy mà hắn lại đẩy ra, nam nhân tóc đỏ liếm liếm môi, ấm ách oán trách hắn: “Tiêu Hòa, đừng nghịch, để ta đi vào, lâu lắm rồi ta không chạm vào ngươi, rất muốn.”
Tiêu Hòa căn bản không nghe đối phương nói cái gì, chỉ nhìn hắn ta chòng chọc.
Cùng một dung mạo, nhưng hắn dễ dàng phân rõ hai người họ.
Đây không phải sư tôn, đây là Hồng Thanh.
Hồng Thanh mất tích hai tháng rồi quay lại.
Hắn gần như quên béng đi chuyện này!
Làm sao bây giờ… Phải làm sao bây giờ?
Hắn và sư tôn đã tỏ rõ lòng nhau, tuyệt đối không thể phát sinh quan hệ với Hồng Thanh nữa.
Nhưng… hắn đánh không lại Hồng Thanh, nếu Hồng Thanh muốn cưỡng ép…
Ngay sau đó, Tiêu Hòa chợt nghĩ đến một chuyện.
Nếu để sư tôn biết, hắn cùng sư đệ y dây dưa không rõ, y… sẽ nghĩ thế nào về hắn?
Trái tim lập tức bị đông cứng, Tiêu Hòa cảm giác được từng dòng nước đá tuôn chảy vào lồng ngực, lạnh lẽo đến sắc mặt trắng bệch.
Hồng Thanh phát hiện dị dạng của hắn, không khỏi dịu giọng hỏi: “Làm sao vậy? Sao sợ ta như thế?”
Tiêu Hòa đột nhiên hoàn hồn, gấp gáp nói: “Hồng Thanh! Sau này đừng tới tìm ta nữa! Chúng ta tuyệt đối không thể gặp lại!”