Một câu nói, khiến Tiêu Hòa giống như đoạn phim bị ngắt quãng, triệt để cứng còng bất động.
Nếu để sư tôn xem, nếu để sư tôn biết, vậy… vậy…
Tuyệt vọng cùng cực phủ kín đáy lòng, trong nháy mắt đó, Tiêu Hòa chỉ có một ý nghĩ.
Chết.
Nếu nhất định phải đối mặt với hiện thực đáng sợ kia, hắn tình nguyện chết đi như một kẻ hèn nhát.
Chí ít chết rồi sẽ…
“Đừng hòng tự sát, đừng nghĩ có thể cắt đứt mọi chuyện.” Tiếng nói Hồng Thanh rất trầm, rất nhẹ, tựa như lời thì thầm ma quỷ “Nếu ngươi chết, ta sẽ nói với y, ngươi chưa từng yêu y, ngươi chỉ là coi y là thế thân của ta… Nay ngươi không chịu nổi giày vò vì sự phản bội, thế nên tự sát trong ngực ta.”
“Tiêu Hòa, y rất yêu ngươi, vô cùng yêu ngươi, ngươi nghĩ khi y nghe những lời này sẽ phản ứng thế nào? Ngươi nói… y có sụp đổ không? Lúc đó có phải ta sẽ dễ dàng giết chết y hay không?”
Giết y… Tiêu Hòa đột nhiên hoàn hồn, siết chặt cánh tay của Hồng Thanh, hai mắt đầy hoang mang: “Hồng Thanh, y là sư huynh của ngươi, sao ngươi lại có ý nghĩ như vậy?”
“Tại sao không? Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy y, tất cả mọi người chỉ yêu quý y, lúc trước ta không thèm để tâm, nhưng giờ ngẫm lại, nếu y không còn, có phải mọi người đều sẽ nhìn ta? Nếu y chết rồi, có phải ngươi sẽ yêu ta?”
“Tiêu Hòa… Ta yêu ngươi.” Trong thanh âm Hồng Thanh chất chứa tình ý nồng nàn, hắn ta hôn môi Tiêu Hòa, ôn nhu nói tiếp “Ta chưa từng có cảm giác như vậy. Nhìn thấy ngươi, ta sẽ vui vẻ, không nhìn thấy, ta sẽ nhớ, rõ ràng đang ôm ngươi, nhưng vẫn muốn ôm chặt hơn một tí, rõ ràng đã làm vô số lần, nhưng sao vẫn không thoả mãn…”
“… Hiện tại ta đã hiểu, bởi vì ta cũng hi vọng ngươi có thể ôm ta, bởi vì ta cũng khát vọng ngươi có thể muốn ta. Tiêu Hòa, ta yêu ngươi, nhưng ngươi không yêu ta, thế nên nơi này của ta luôn trống rỗng, bất luận làm sao cũng không có được cảm giác an bình.”
Hồng Thanh chỉ vào trái tim của chính mình, nhưng Tiêu Hòa cảm thấy nơi lồng ngực hắn rậm rập một mảnh kim châm.
“Xin lỗi.” Tiếng nói của Tiêu Hòa thật suy yếu, thật bất lực “Hồng Thanh, là ta không tốt.”
Nếu lúc đó không vì ý niệm nhất thời mà trêu chọc Hồng Thanh, nếu ngay từ đầu không có ý nghĩ mượn đối phương để quên đi sư tôn, hiện tại sẽ không…
Tự ăn ác quả, trong đầu Tiêu Hòa nảy ra bốn chữ này, làm sao cũng không tán đi được.
Hồng Thanh ôm lấy hắn, thấp giọng nói “Tiêu Hòa, đừng rời xa ta, được không? Đừng chỉ cần y, có được không? Ta sẽ không nói cho y biết chuyện của hai ta, cũng sẽ không giết y, chỉ cần người đừng nói không gặp ta nữa.”
Hắn ta cầu xin như thế, Tiêu Hòa chỉ cảm giác trái tim như bị đâm thủng vô số lỗ, đau đến toàn thân tê dại.
“Nhưng như vậy là không đúng.” Tiêu Hòa nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói “Hồng Thanh, chuyện này rất không công bằng với ngươi, một trái tim không thể chứa được hai người, ta không có cách nào…”
“Ta đã nói đến vậy, ngươi vẫn không chịu sao?” Hồng Thanh cúi đầu nhìn Tiêu Hòa, trong đôi con ngươi đã biến thành màu đỏ hồng như đang có huyết dịch chảy xuôi, diễm lệ, bi thương, đậm đặc như bóng đêm, như tuyệt vọng khắc cốt ghi tâm.
Tiêu Hòa khẩn trương, lập tức nói: “Không phải, Hồng Thanh, không phải ta không chịu, mà là không thể, ta không thể đối xử ngươi như vậy, nó quá bất công với ngươi, nó không phải là biện pháp tốt, nó chỉ là uống rượu độc để giải khát.”
“Nhưng ngay ta rượu độc ngươi cũng không chịu cho ta. Tiêu Hòa, ngươi đối với y tốt vô cùng, tại sao với ta thì tàn nhẫn như vậy?”
Tiêu Hòa mấp máy môi, muốn nói thêm gì nữa, nhưng Hồng Thanh không còn nguyện ý nghe.
Dù làm gì cũng không nghe được điều mình muốn nghe, vậy thì đừng nói nữa.
Hồng Thanh hôn môi hắn, thô bạo thúc vào, ngậm vành tai hắn thì thầm: “Nhớ kỹ, Tiêu Hòa, đừng rời bỏ ta, bằng không ta nhất định sẽ giết y.”
Tiêu Hòa vô tri vô giác trải qua một đêm.
Hồng Thanh trước nay đều không khống chế, đòi hỏi vô độ, mà đêm nay càng giống như điên rồi, từng giây từng phút không chịu buông Tiêu Hoà.
Tiêu Hòa mệt quá độ ngất đi, nhưng nhanh chóng bị ép tỉnh lại, Hồng Thanh dằn vặt hắn, còn không quên dùng ngôn ngữ kích thích hắn: “Tiêu Hòa, lòng của ngươi yêu y, nhưng ta cảm thấy, thân thể của ngươi là yêu ta, ngươi xem, nó thật đẹp.”
Tiêu Hòa đầy nhục nhã, nhưng không thể phản kháng, cũng không được từ chối.
Chỉ cần hắn có chút không phối hợp, Hồng Thanh sẽ dùng ngôn ngữ ác liệt nhất uy hiếp hắn.
Muốn cho y nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng này của ngươi sao? Muốn cho y biết thân thể ngươi khao khát ta như vầy sao? Muốn cho y nhìn gương mặt ửng đỏ của ngươi khi rên rỉ cầu xin ta sao?
Tiêu Hòa, ngươi muốn y sụp đổ sao?
Vậy thì từ chối ta.
Ngươi muốn y tuyệt vọng sao?
Vậy thì phản kháng ta.
Tiêu Hòa… Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng ngươi sợ y chết có đúng không?
Tin ta đi, không có ngươi, ta không giết được y, nhưng có ngươi, y sẽ chết rất dễ dàng.
Bởi vì… y yêu ngươi.
Yêu ngươi vô cùng, yêu ngươi vô tận, ta có thể cảm nhận được tất cả.
Đó là một vòng tuần hoàn ác tính.
Một đêm này, Tiêu Hòa luôn quanh quẩn trong vực sâu tuyệt vọng.
Mãi cho tới bình minh.
Trước đây Hồng Thanh sẽ tẩy rửa cho hắn, sẽ bôi dược xoá đi vết tích trên người hắn, còn có thể cho hắn dùng nước thuốc đặc chế để nhuận giọng, tránh bị khàn tiếng.
Nhưng hôm nay, hắn ta không làm gì cả.
Thời điểm mặt trời vừa ló, đối phương không chút lưu tình, xoay người rời đi.
Tiêu Hòa mệt đến một ngón tay cũng không muốn động, lại không thể không động.
Trời đã sáng, sư tôn sẽ trở về, nếu sư tôn nhìn thấy hắn thế này…
Vậy tất cả sẽ kết thúc…
Tiêu Hòa cố nén khó chịu, đứng lên, lảo đảo đi về phía dục phòng.
Đi một bước, đau một lần, càng đáng thẹn là có ‘thứ’ bởi quá đầy nên trào ra, chảy xuống.
Tiêu Hòa cắn răng, bước nhanh vào phòng tắm, ngâm mình trong hồ nước ấm áp, rốt cục không chịu được nữa, vùi vào nước khóc rống.
Cuộc sống hạnh phúc trở nên rối tinh rối mù.
Hắn phải đối mặt với sư tôn thế nào đây?
Bộ dạng hắn thế này, còn có mặt mũi đi gặp y sao?
Đắm chìm trong cơn tuyệt vọng, một khắc đó, Tiêu Hòa thật sự muốn trầm sâu vào đáy nước, không bao giờ tỉnh lại.
Nhưng lời của Hồng Thanh, như tiếng chuông cảnh báo vang lên bên tai hắn.
Tiêu Hòa không thể không nhô đầu lên, ép mình tỉnh táo lại, gắng gượng chống đỡ.
Tẩy rửa sạch sẽ, bôi dược uống thuốc, lại dùng pháp thuật tiêu huỷ các dấu vết trong phòng xong, Tiêu Hòa sắc mặt trắng bệch ngồi xuống cạnh giường, ngơ ngác nhìn cạnh cửa.
Vân Thanh rũ mắt nhìn hắn, hạ thêm một nụ hôn xuống trán hắn: “Được rồi, mệt thì ngủ đi, còn nói nữa, ta sợ ngươi sẽ không nghỉ ngơi được.”
Cả người Tiêu Hòa cứng đờ, nhanh chóng chôn đầu vào lồng ngực y, không lên tiếng.
Tiêu Hòa quả thật mệt mỏi, nhưng không ngủ nhanh như vậy.
Hắn và Vân Thanh ôm nhau, dựa vào nhau rất gần rất sát, thế nhưng trong lòng đang chảy xuôi từng dòng nước lạnh giá.
Sư tôn đối với hắn càng tốt, hắn càng khó có thể tiếp nhận.
Hắn bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Hắn thật sự xứng với y sao?
Xưa nay vẫn chưa từng xứng nhỉ.
Nếu nhất định phải khiến y thất vọng, vậy không nhìn thấy hắn, không đến với hắn, phải chăng y sẽ tốt hơn một chút?
Vì sao lại trở thành như bây giờ?
Tiêu Hòa nhắm hai mắt, môi khẽ run, dốc hết toàn lực mới có thể ngăn chặn tuyệt vọng chiếm trọn tâm can.
Cái nhắm mắt này, liền ngủ thẳng đến ngày hôm sau.
Tiêu Hòa mệt, Vân Thanh cũng rất mệt.
Vậy nên họ thật sự ôm nhau ngủ một ngày một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Vân Thanh bồi Tiêu Hòa dùng bữa xong, lại muốn ra ngoài.
Tiêu Hòa kéo tay áo y, nói: “Sư tôn, mang ta theo được không?”
Hắn sợ Vân Thanh rời đi, bởi vì Vân Thanh vừa đi, Hồng Thanh sẽ xuất hiện.
Nhưng Vân Thanh không dẫn hắn theo được.
Chín trăm chín mươi đạo thiên lôi, để chịu xong toàn bộ, cần ròng rã chín ngày.
Sợ Tiêu Hòa lo lắng, Vân Thanh hôn hắn, vỗ về: “Theo ta sẽ rất tẻ nhạt, ngươi hãy chờ ở đây.”
“Có người ở bên cạnh, ta sẽ không chán.” Tiêu Hòa sốt ruột nói.
Nhưng Vân Thanh thực kiên trì: “Nghe lời, hôm nay ta sẽ về sớm một chút.”
Y nói như thế, Tiêu Hòa rốt cuộc không mở miệng được nữa.
Vân Thanh rời đi, Tiêu Hòa nằm không một ngày, cũng thấp thỏm bất an một ngày.
Nhưng đến tối, vẫn đợi được Hồng Thanh xuất hiện.
Hồng Thanh không nói hai lời, lập tức ẵm hắn lên giường, sau khi cởi quần áo, cắn xuống cổ hắn, hỏi: “Nói ta biết, các ngươi làm bao nhiêu lần?”
Tiêu Hòa đau đến kêu rên ra tiếng.
Hồng Thanh nhìn khắp người hắn một lần, cuối cùng cười nói: “Y rất dịu dàng, đúng không? Bôi dược cho ngươi, nới lỏng giúp ngươi, xem thân thể ngươi này, tinh thuần như một khối mỹ ngọc.”
“Bất quá…” Hồng Thanh cười thật ác liệt “Cũng sẽ bị ta đối xử thô lỗ.”
Lời vừa thốt, hắn ta liền tiến vào, chẳng hề kiêng dè.
Tiêu Hòa đau đến siết chặt đệm giường, không thốt được nửa câu.
Một đêm hoang đàng cực điểm, có mấy bận Tiêu Hòa nghĩ mình sẽ chết mất.
Mãi đến khi Hồng Thanh rời đi, Tiêu Hòa vẫn tự mình thu dọn cục diện rối loạn.
Cuộc sống như thế không ngừng tiếp diễn, mới đầu Tiêu Hòa còn muốn tìm cách ứng phó, nhưng dần dần thì biến thành con rùa rút đầu, thầm nghĩ qua được lúc nào hay lúc ấy.
Vân Thanh không thể nhiều ngày như vậy không chạm vào hắn, mà Tiêu Hòa cũng không dám từ chối tiếp.
Vào ngày thứ năm, Vân Thanh muốn hắn, Tiêu Hòa do kiệt sức quá độ, ngủ mê man đến tối.
Vân Thanh tẩy rửa cho hắn, cũng đã bôi thuốc, song hiệu quả của thuốc không nhanh, thời điểm Hồng Thanh đến, liền nhìn thấy những nốt đỏ diễm lệ trên người hắn.
Kế đó, Hồng Thanh tức giận dằn vặt hắn cả đêm.
Khi Tiêu Hòa tỉnh lại vào hôm sau, tinh thần và thể xác đều hốt hoảng.
Nhưng hắn còn nhớ phải vào tắm rửa bôi thuốc, chỉ là vừa đứng lên, cửa phòng chợt mở ra.
Vân Thanh đứng ở ngoài cửa, yên lặng nhìn hắn.
Tiêu Hòa cứng còng tại chỗ, ánh mắt cũng quên chớp.