Đi Về Đâu

Chương 41



Cẩm Mân thấy cô liền giỡn: "Đi chơi về mặt tươi tắn khiếp nhỉ"

Hai tay theo phản xạ sờ mặt: "Có sao"

"Mà có mua quà gì cho bổn cung không" Nhìn cái túi

"Thấy rồi còn hỏi" Cô đưa túi quà ném sang Cẩm Mân

"Tặng quà mà ném thế á" Vừa trách vừa mở ra xem, là đôi giày cao gót màu đỏ sang chảnh

"Đẹp không?" Cô cười 

Ai đó đen mặt: "Mày cũng biết tao không bao giờ đi giày cao gót lòe loẹt như thế này"

Uống một ngụm cafe rồi gật đầu: "Tao biết nên mới mua"

"Cái con trời đánh"

"Mà mày nên làm cho tủ giày đa dạng. Màu đỏ đẹp mà, mày không thấy nó quyến rũ à"Nháy mắt

Ai đó biểu cảm  như hờn cả thế giới. Cô giơ tay: "Không thích à? Trả đây"

Cẩm Mân le lưỡi: "Đã tặng thì không đòi lại nhá. Mà nghe tin mày về làm cho IU"

Cô khuấy cafe: "Đang rắc rối đây. Tao quên mất  trong thời gian tới phải lên ý tưởng để nộp bài dự thi nên đã nhận lời về làm thư ký giúp anh ta. Mà công việc thư ký thì mày biết rồi đấy. Nào là sắp xếp lịch trình, cùng anh ta đàm phán với khách hàng, tham gia các bữa tiệc, nói chung việc gì cũng phải qua tay thư kí"

"Ai bảo cái tật lẩm cẩm, bạ đâu quên đó. Tham gia các bữa tiệc không cần phải thư ký. Mà là người khác"

"Ai?"

"Không thư ký dĩ nhiên là vợ chứ gì nữa"

Cô đen mặt: "Nói vậy thì khỏi nói cho đỡ tốn calo"

"Mày và anh ta dạo này thế nào"

"Khá ổn, rất là trong sáng"

"Trong sáng? Đừng có nói lâu vậy rồi mà chưa phát sinh cái gì hết nhá" Cẩm Mân trợn mắt 

Cô đen mặt: "Thế muốn tao và hắn phát sinh cái gì lắm à"

"Anh ta là dân chơi khét tiếng ở thành phố này, có cả đống người tình. Mày và anh ta còn trong sáng. Thật sự rất khó tin"

"Không phải anh ta chỉ có người tình Ái Lan thôi à" Cô hứng thú như đang tám chuyện về chồng nhà người ta chứ không phải chồng mình

"Trước đó thật sự rất nhiều. Hồi đó báo đăng đầy rẫy mà mày không biết thật á"

"Thời đó tao đâu có quen nên mắc mớ gì phải quan tâm. Không phải mày hay đọc báo, sao hôm đám cưới mày không nhận ra Ái Lan" Cô tra hỏi

"Có thấy đăng lên báo đâu mà biết, tao nghĩ mẹ anh ta ngăn chặn hết thông tin liên quan đến ả. Mà mày không cảm thấy lạ à, đến bây giờ mày và anh ta còn chưa phát sinh chuyện gì. Có khi nào mày không đủ quyến rũ không nhở" Câm Mâm săm soi người cô

"Này nhá, ở Pari tao mặc bikini lượn lờ trước mặt mấy người khác giới. Biết bao người trố mắt đấy"

"Anh ta thì sao?"

"Suýt chảy máu mũi"

Cẩm Mân nghi hoặc phán câu: "Có khi nào lão bị yếu sinh lí không mày"

Cô ho sặc sụa: "Làm sao tao biết"

"Không biết thì phải kiểm chứng"

"Tao cũng chưa có điên"

Cô và Cẩm Mân đi ăn rồi mua sắm. Đến 10h tối cô bắt taxi về, lên phòng hắn hỏi: "Sao không điện tôi chở về"

"Khuya rồi không dám làm phiền bổn thiếu gia" Cô giỡn

Nhìn hắn bỗng nhớ đến câu yếu sinh lí Cẩm Mân nói cô bật cười. Hắn hỏi: "Mặt tôi dính gì à"

Cô lắc đầu chạy đi thay áo quần, lúc ra nhìn hắn dây thần kinh của cô bật cười. Hắn đang ngồi đọc báo trên giường thấy vậy nghi hoặc: "Hôm nay cô ăn trúng nấm cười à"

Lắc đầu tập hai, nằm úp mặt xuống gối cứ cười mãi. Hắn bỏ quyển báo lại trên bàn, kéo cô lật ngửa mặt đối mặt: "Nói, chuyện gì"

Lại lắc đầu, hắn dọa: "Cô mà không nói, tôi chọc léc cho cười đến khi nào miệng rộng ra luôn nhá"

Cô từ từ nín cười: "Tôi hỏi cái này"

"Ừ"

"Hỏi thật nhá"

Hắn giơ nắm đấm: "Vòng vo tam quốc nữa là coi chừng"

"Trong người anh có bị bệnh gì không"

Hắn nghi hoặc: "Tôi thì có bệnh gì chứ"

Cô xua xua tay: "Thôi đi ngủ"

Hắn nhăn mày nghĩ thầm: "Tối nay cô ta bị cái gì thế nhở"

Tắt điện đi ngủ, một lúc lâu cô vẫn trằn trọc cười. Hắn buồn ngủ thấy cô cứ trằn trọc, kéo cô vào trong ngực hắn: "Cô mà còn cười là tôi bẻ hết răng"

Cô bị ôm bất ngờ nên đơ, mùi bạc hà xộc vào mũi làm cô thấy dễ chịu. Cô thốt một câu: " Có người nói anh bị yếu sinh lý"

Đang chuẩn bị tiến vào mộng đẹp nghe cái câu đó hắn mở mắt: "Gì? Đứa nào dám nói?Playboy chính hiệu một thời lừng danh như tôi mà có ngày bị nói yếu sinh lí á"

Cô đổ thêm dầu vào lửa: "Tôi cũng nghĩ thế. Anh yếu sinh lí thiệt à"

Hắn tức sắp ói máu: "Bây giờ tôi rất muốn bóp cổ chết cô"

"Tôi nói hai chúng ta rất trong sáng chưa phát sinh chuyện gì. Đứa đó không tin, mà tôi cũng cảm thấy sao anh cải tà quy chính nhanh thế, không phải trước kia anh sát gái lắm à. Trừ khi anh bị yếu sinh lí thật"

Hắn cười mờ ám: "Cô có muốn kiểm nghiệm, chứng tỏ tôi đây không như lời cô nói"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.