Lúc cô mơ màng tỉnh dậy đã là hai ngày sau, Châu Kỳ liền hỏi: "Em tỉnh rồi, có thấy khó chịu chỗ nào không"
"Đầu hơi đau một chút" Tuyết Băng hơi nhíu mày
"Để anh gọi bác sĩ"
Cô lắc đầu: "Không cần, mà ba em đâu rồi"
"Bác ấy đang đi gặp luật sư"
Tuyết Băng thắc mắc: "Để làm gì?"
"Từ hôm Ái Lan tới gây chuyện, ba em đã báo cảnh sát. Hiện giờ cô ta đang còn bị giam giữ" Châu Kỳ nhìn Tuyết Băng
Cô thở dài, chưa kịp nói thì nghe tiếng động ở cửa. Tuyết Băng cảm giác có người ở ngoài chợt lên tiếng: "Ai vậy ạ"
Không thấy ai lên tiếng, cô thấy lạ nhìn Châu Kỳ: "Nãy anh có nghe thấy tiếng bên ngoài không"
"Có nghe, chắc ai đi nhầm phòng"
Hôm nay Thư đưa con đi khám, liền thấy Tuyết Băng. Đã năm năm trôi qua trong lòng Thư luôn day dứt khi đã đồng ý lời đề nghị với Ái Lan làm những chuyện bỉ ổi. Người ta thường nói gieo nhân nào gặp quả ấy, những năm qua phải luôn sống trong hình dáng của người khác, quả báo mà Thư phải trả chính là có con với Jane, ba mẹ phải mang tiếng con gái không chồng mà chửa.
Nghe tin trên báo chí vì Tuyết Băng lăng lòa với người khác nên mới dẫn đến ly hôn. Sự thật đâu phải như vậy, người hôm đó ăn nằm với Jane chính là cô chứ không phải Tuyết Băng. Để có tiền chữa bệnh cho mẹ mà cô đã hùa theo Jane và Ái Lan, gián tiếp hại Tuyết Băng đi đến bước đường cùng.
Hôm nay nhìn thấy Tuyết Băng cô cảm thấy rất tội lỗi, muốn đi vào giải thích nhưng lại không làm được. Lỡ làm rơi chốt cửa tạo ra tiếng động nên Thư hoảng hốt bỏ chạy.
Ngô Đình hai ngày nay đều tới bệnh viện thăm Tuyết Băng nhưng bị ba Tuyết Băng đuổi về, không cho vào. Hắn vẫn kiên trì tới, không vào nhưng miễn nhìn từ xa là được rồi. Đang đi bỗng có người đâm sầm vào, Thư vừa khóc vừa cúi đầu: "Xin lỗi, tôi không cố ý"
"Không sao" Hắn nói, bỗng nhìn thấy người này hao hao Tuyết Băng, kể cả hình dáng lẫn khuôn mặt. Khuôn mặt thì không giống hoàn toàn, nhưng cũng giống đến năm mươi phần trăm. Hắn chỉ chỉ: "Cô từng phẫu thuật?"
Thư giật mình ngước nhìn: "Dạ?"
Nhìn lên mới nhận ra đó là giám đốc IU, chồng trước đây của Tuyết Băng. Thư lắp bắp: "Không...có"
Hắn cũng không quan tâm cho lắm gật đầu rồi bỏ đi, Thư cảm thấy lòng mình không được yên. Nếu cứ tiếp tục như vậy chắc cả đời này cô chết mất: "Này anh"
Thư đi tới trước mặt hắn: "Nghe xong xin hãy tha thứ cho tôi, năm năm trước tôi bất đắc dĩ mới làm vậy"
"Là chuyện gì" Hắn nói
"Chính xác là tôi từng phẫu thuật, chắc anh thấy tôi rất giống Tuyết Băng? Đúng, tôi được trả tiền để phẫu thuật gần giống cô ấy. Người trong video ăn nằm với Jane là tôi chứ không phải Tuyết Băng"
Hắn ngạc nhiên: "Ai sai cô"
"Chính là vợ hiện tại của anh, Ái Lan"
Giờ mới biết mình hiểu lầm Tuyết Băng rất nhiều, chính hắn là người đã đẩy cô ra xa. Hắn trầm ngâm: "Tôi biết rồi, cô có thể đi"
Thư lắc đầu: "Vẫn còn điều anh chưa biết"
Chưa đợi Ngô Đình trả lời Thư nói: "Năm năm trước anh và Ái Lan chưa hề làm gì. Nói thẳng ra là anh đang nuôi con của người khác, mà không phải là con anh"
Ngô Đình nắm vai Thư: "Cô nói cái gì?"
"Đứa bé đó không phải là con anh"
Tim hắn như vỡ vụn khi đã biết điều này quá muộn: "Tại sao đến giờ cô mới nói cho tôi biết"
"Xin lỗi, Ái Lan đe dọa tôi không được hé miệng. Nếu không dù chỉ một ngàn cũng không nhận được. Lúc đó mẹ tôi bị tim nên phải cần tiền phẫu thuật, xin anh đừng khai tôi nói, nếu không Ái Lan sẽ không để cho gia đình tôi được yên" Thư bối rối
Ngô Đình liền chạy tới đồn cảnh sát, Ái Lan thấy hắn liền mừng quýnh: "Sao rồi, anh thuê được luật sư chưa, em được thả rồi phải không"
"Lúc bạo lực người khác sao cô không nghĩ đến hậu quả" Hắn trừng mắt
"Ai bảo anh với cô ta đi qua đêm chứ, đáng đánh" Ả mặt hách dịch
Hắn bóp cổ ả: "Với những gì đã làm cô nghĩ sẽ được thả, dù ba mẹ cô có xin cho cô ra thì tôi cũng sẽ khiến cô vào lại"
"Anh làm cái gì thế? Mau thả ra" Ả nghẹt thở
Hắn thả tay ra: "Hải Thiên không phải là con tôi đúng chứ"
"Anh nghe ai nói bậy vậy, nó không là con anh thì con ai" Ả ho sặc sụa
Hắn nghiến răng: "Đến bây giờ mà cô còn chối, xét nghiệm ADN là rõ thôi"
"Hôm nay anh bị điên à, không được xét nghiệm" Ả nhảy dựng lên
Hắn nhìn hằm hằm: "Có tật giật mình? Năm năm trước cô tráo bản xét nghiệm đúng chứ? Nên mới thành ra hiểu lầm là David không phải con tôi"
"Tôi không có, anh đừng ở đây mà ăn nói lung tung, để báo chí nghe được thì sẽ không hay"
"Giờ cô mới biết sợ?"
Ả lắp bắp: "Có gì mà phải sợ, cây ngay không sợ chết đứng. Nói chung không được xét nghiệm, Hải Thiên mà biết sẽ rất buồn"
Hắn vứt bản xét nghiệm giữa mặt ả: "Tôi đã làm xét nghiệm mấy tiếng trước, đề phòng cô lại giờ trò"
Chưa nhìn ả đã xé nát vụn: "Anh đừng tin mấy cái này, chắc chắn không đúng sự thật"
Biết không giấu được nữa ả nói: "Không phải tất cả là vì anh sao? Vì yêu anh nên em mới phải làm vậy? Dù gì Tuyết Băng đã lên giường với người khác, đến bây giờ anh còn luyến tiếc lắm thế?"
"Ngậm miệng lại, Tuyết Băng không hề làm sai với tôi, chính cô đã tạo dựng nên tất cả, chính cô là người dẫn đến cuộc hôn nhân của tôi đi đến bước đường cùng này. Vì tôi? Yêu tôi? Vì cái bản thân cô thì đúng hơn. Cô có nghĩ đến cảm giác của Tuyết Băng những năm trước như thế nào không? Cô có nghĩ đến cảm giác của David khi gần trút hơi thở chờ ba nó như thế nào không? Hoàn toàn tin cô đến hồ đồ nên tôi mới thành con người tệ hại như vậy. Cùng là phụ nữ sao cô ngu và ác thế? Bây giờ tôi còn mặt mũi nào mà nhìn Tuyết Băng nữa, chính câu chuyện mà cô một mình tạo nên đã khiến người cha như tôi gián tiếp giết con mình rồi cô có biết không hả" Hắn điên tiết
"Tôi lấy tính mạng ra đảm bảo cô sẽ trả cái giá thật đắt, bây giờ chưa nhưng chắc chắn mười năm sau hay năm mươi năm sau cô cũng sẽ bị trời chu đất diệt" Nói rồi hắn bỏ đi
Ả níu hắn lại: "Anh hãy tin em, vì yêu anh nên em mới làm vậy"
"Tin yêu của cô để dành cho chó ăn đi, tôi không cần tình yêu dơ bẩn đó" Hắn hất ả ra