Tiêu Sĩ Trung lạnh lùng ra lệnh cho tài xế.
Ngay lập tức, tài xế cẩn thận dìu anh ra khỏi xe lăn mà chậm rãi giúp anh ngồi vào bên trong chiếc xe hơi màu đen sang trọng.
- "Đưa tôi đến nơi nào mà cậu thấy thích hợp với tôi nhất."
- "Vâng, đại thiếu gia."
Ngay lập tức, tài xế lái xe đưa Tiêu Sĩ Trung dạo vòng quanh thành phố.
Chưa bao giờ anh thấy bản thân tự do như bây giờ.
Khi trước, mỗi lần anh ra ngoài ngắm nhìn thành phố thì Chương Khã cứ một mực đi cùng anh, nếu không thì sẽ cử A Phương theo sát, cảm giác vô cùng ngột ngạt.
Đến một con phố đi bộ, anh trầm giọng ra lệnh bảo tài xế lái xe đi chỗ khác, chỉ chừa cho anh khoảng thời gian yên bình ở nơi này.
Tất nhiên yêu cầu này không thể đáp ứng được, bởi lẽ bản thân Tiêu Sĩ Trung vốn không đi lại được.
Hơn nữa, dù sao đây cũng là phố đi bộ, có rất nhiều người qua lại, nhỡ may người khác đụng phải anh thì biết phải làm sao.
Tài xế tỏ ra khó xử, lên tiếng đáp:
- "Không được.
Tôi không thể để thiếu gia ở nơi đông người một mình như thế này được."
- "Tôi ra lệnh cậu lái xe rời đi.
Ba mươi phút sau quay lại nơi này đón tôi."
Tiêu Sĩ Trung lớn tiếng, anh thực sự rất ghét lúc nào cũng có người giám sát bên cạnh.
Thật là khó chịu.
Nhìn thấy vẻ mặt dần mất kiên nhẫn của người trước mặt, ngay lập tức, tài xế sợ hãi mà ngồi vào bên trong xe, sau đó lái xe rời khỏi.
Hiện tại, chỉ còn một mình Tiêu Sĩ Trung với chiếc xe lăn ở trên phố.
Biết bao ánh mắt của dòng người mỗi khi đi ngang qua đều hướng thẳng vào anh.
Mặc dù họ không nói gì, nhưng anh phần nào cũng đoán ra đó là những ánh mắt đầy thương cảm và tội nghiệp rằng tại sao chàng thanh niên trông khá ưu tú như thế này lại bị liệt thế cơ chứ.
Gạc qua những ánh mắt ấy, Tiêu Sĩ Trung một mình dùng tay điều khiển chiếc xe lăn.
Dù sao suốt mấy năm qua, anh đã vốn quen thuộc với người bạn đồng hành này rồi cho nên rất thuần thục.
Bỗng nhiên, một suy nghĩ phút chốc lướt qua trong tâm trí Tiêu Sĩ Trung.
Anh quyết định đứng dậy, hai tay vịn lấy chiếc xe lăn làm điểm tựa mà thử bước lên một bước.
Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, chiếc xe đột ngột lăn bánh mà lao về phía trước khiến anh lập tức lảo đảo mà ngã người xuống phố.
Những người đi phố mải cười nói với người bên cạnh nên chẳng mấy ai quan tâm hiện đang có người đang cần sự giúp đỡ.
Tiêu Sĩ Trung chống hai tay đến mức nổi cả gân xanh, cố gắng vực dậy.
Hiện tại, anh bất lực nhìn chiếc xe lăn đang lao về phía xa trong khi bản thân không tài nào đứng dậy để đuổi kịp nó.
- "Tiêu Sĩ Trung, mày là một đứa vô dụng.
Ngay cả việc đứng lên giữ lấy chiếc xe mà mày cũng không thể làm được.
Mày đúng là đồ phế thải."
Vừa nói, anh vừa đánh liên tục lên đôi chân không cảm giác của mình mà oán trách.
Bỗng nhiên lúc này, một giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên bên tai:
- "Để tôi giúp anh."
Ngay khi anh ngước mặt lên, hiện ra trước mắt là một vẻ đẹp vô cùng dịu dàng.
Cô gái trong chiếc váy màu trắng, một tay đang giữ lấy chiếc xe lăn, tay còn lại hướng về phía Tiêu Sĩ Trung mĩm cười đáp:
- "Sao anh lại một mình đến nơi đông người như thế? Người thân của anh đâu? Sao họ không giúp anh?"
Vừa nói, cô cẩn thận đỡ lấy người trước mặt.
Động tác vô cùng dịu dàng của cô gái khiến Tiêu Sĩ Trung cứ đăm mắt nhìn chằm chằm, lúc sau anh mới lên tiếng trả lời:
- "Tôi đã bảo họ lái xe đi rồi.
Một lát họ sẽ quay lại."
Ngay lập tức, cô gái cúi người, cẩn thận giúp anh phủi sạch đất bám trên gương mặt cũng như quần áo, liền sau đó chỉnh cho chiếc xe lăn đứng yên mà lên tiếng đáp:
- "Vậy thì tôi cùng anh đi dạo."
Hàng lông mày Tiêu Sĩ Trung lập tức nhíu lại.
Cảm thấy bản thân hiện tại đang làm phiền đến cô gái này mà trầm giọng nói:
- "Không được.
Nếu vậy làm phiền cô quá.
Tự tôi vẫn có thể đi dạo một mình."
Người trước mặt chỉ biết cười trừ, cô bĩu môi đáp:
- "Nhỡ anh bị ngã nữa thì làm sao? Dù sao đi dạo cũng nên có người nói chuyện nữa mới vui."
Nói rồi, cô đưa tay về phía anh mà nở nụ cười thân thiện chào hỏi:
- "Xin chào.
Tôi tên Châu Nhã Lâm, rất vui được biết anh."
- "Còn tôi tên Sĩ Trung."
Anh lúng túng mà gỏn gọn đáp.
Nhìn bộ dạng có chút ngại ngùng của Tiêu Sĩ Trung khiến người trước mặt không nhịn được mà bật cười, liền sau đó, hai tay cô giữ chặt chiếc xe mà chậm rãi đẩy anh đi về phía trước.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.