Lô Lợi
Lợi về nước, người đầu tiên biết tin không phải là Chu Nam, mà là Thẩm Đông Tam
– bạn gái hiện tại của anh. Lúc lên máy bay, Lợi Lợi đã chủ động gọi cho Chu
Nam nhưng anh không nghe máy. Thế nên cô chủ động nhắn tin cho anh: Em
về nước rồi, hôm nào gặp nhé. Lợi Lợi.
Thực ra
Thẩm Đông Tam chỉ vô tình đọc được tin nhắn đó chứ không có ý xâm phạm đời tư
của anh. Chu Nam hay có thói quen vứt điện thoại bừa bãi trên giường, sáng ngày
ra lại vội đi làm nên anh quên béng mất vật bất ly thân ấy. Vừa đặt chân đến
văn phòng, Chu Nam sực nhớ ra là để quên điện thoại ở nhà nên gọi cho cô, bảo
cô khi nào dậy thì đem điện thoại đến công ty giúp anh. Chu Nam là nhân viên
chủ chốt của một công ty IT, không có điện thoại thì coi như cả ngày hôm ấy
chẳng làm ăn được gì. Thẩm Đông Tam cuộn mình trong chăn, ậm ừ mấy tiếng rồi uể
oải gác máy. Từ nhà vệ sinh bước ra, cô vừa kịp nghe thấy tiếng điện thoại réo
lên lần cuối rồi tắt ngúm, liền sau đó là tiếng chuông báo tin nhắn. Cô mắt nhắm
mắt mở tò mò mở tin nhắn ra xem, rốt cuộc vì thế mà cả buổi chiều đứng ngồi
không yên, như bị mắc xương cá trong họng. Đến trưa, Chu Nam gọi điện giục cô
mang điện thoại đến, cô miễn cưỡng ậm ừ mấy câu rồi mặc áo khoác chuẩn bị ra
ngoài. Cứ nghĩ đến tin nhắn của Lợi Lợi là cô lại thấy khó chịu trong người,
bực bội xóa luôn cả tin nhắn lẫn cuộc gọi nhỡ trong máy Chu Nam.
Cuộc
gọi nhỡ mang mã số sân bay, cô đoán có lẽ Lợi Lợi gọi cho Chu Nam khi đang ở
trên máy bay. Chưa xuống máy bay đã gọi điện, đúng là tình cũ không rủ cũng
đến, Đông Tam vừa xóa tin nhắn vừa bực bội nghĩ thầm.
Lúc cô
nhìn thấy Chu Nam, anh đang đi cùng mấy người đồng nghiệp, Đông Tam chờ một lúc
thì thấy anh chào mọi người rồi chạy về phía cô.
Anh có
cuộc gọi nào không? – Nhận điện thoại từ tay cô, Chu Nam hỏi.
-Không.
– Đông Tam trả lời dứt khoát.
-Ừ! –
Chu Nam kéo cô đi, hình như cũng không có ý nghe câu trả lời của cô. – Đi thôi,
đi ăn cơm đã.
Đông
Tam khum tay che nắng, nhìn ra xa. Cô thở dài, bâng quơ nói:
-Kỳ
nghỉ của em sắp hết rồi, bao giờ anh mới có thời gian rảnh đây?
Hình
như bước chân của Chu Nam có chút ngập ngừng. Anh không nói gì, đi thêm một
đoạn, anh mới kéo tay cô lại, nói khẽ:
-Dạo này
anh hơi bận, Tam Tam, đợi thêm một thời gian nữa chúng ta đi du lịch được
không? Vân Nam, Đôn Hoàng, chúng ta sẽ đi bất cứ đâu mà em muốn.
Ánh
nắng chói chang dường như đang xâm lấn dần mọi thứ xung quanh. Đông Tam thu ánh
mắt, lồng ngực như bị bóp nghẹt, cô mải miết cúi đầu đi một lát, sau mới gượng
cười trả lời:
-Không
sao, chuyện đó để sau cũng được. Mai em có việc phải về trường, anh đừng quên
điện thoại ở nhà nữa đấy.
Chu Nam
xoa đầu cô, dưới ánh nắng lấp lánh, anh hôn phớt lên má cô bạn gái:
-Tam
Tam, qua đận này, anh nhất định sẽ chiều theo ý em.
Dân IT
luôn là như vậy, không có ngày cũng chẳng có đêm, ai cũng như phát cuồng vì
công việc. Nhiều lúc Đông Tam tỉnh dậy, nhìn ra ngoài trời đã tang tảng sáng,
vậy mà Chu Nam vẫn đang miệt mài gõ bàn phím bên ngoài phòng khách. Đông Tam ít
khi thay ga trải giường bởi cô muốn lưu giữ thứ mùi nồng nồng ấm ấm của Chu Nam
mỗi khi anh không nằm cạnh cô.
Đông
Tam giật mình tỉnh giấc,bên ngoài mặt trời đã nhô cao, Chu Nam vẫn nằm bên cạnh
cô, khẽ chép miệng ngái ngủ. Cô nhìn gương mặt trẻ con của anh, không kìm được
cúi xuống hôn nhẹ rồi lẹ làng ra khỏi giường.
Bữa
sáng đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, cô thay quần áo, soạn tài liệu, đang chuẩn
bị ra khỏi nhà thì bỗng nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn quen thuộc của Chu
Nam. Ngần ngừ hồi lâu, cô mới quay lại, cầm điện thoại của anh lên.
Bảy
giờ tối, chỗ cũ. Nhất định anh phải đến. Lợi Lợi.
Thẩm
Đông Tam cảm giác như máu nóng đang bốc ngùn ngụt lên tận đỉnh đầu. Thật không
biết xấu hổ. Tay cô run lên. Hạng đàn bà vô liêm sỉ, đã chia tay rồi mà vẫn còn
bám theo người ta, rốt cuộc là muốn giở trò gì đây? Cô không do dự mà xóa luôn
tin nhắn, chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi đặt lại đầu giường. Chu Nam
vẫn ngủ say sưa. Hôm qua anh thật sự rất mệt.
Cả
ngày, Đông Tam đứng ngồi không yên, đến 5 giờ chiều thì cô không chịu nổi nữa
bèn mở máy gọi điện cho Chu Nam. Đầu dây bên kia vọng lại tiếng ồn ào xen lẫn
giọng nói ậm ừ của Chu Nam. Anh hỏi cô có việc gì.
Cô ồ
lên một tiếng, tỏ vẻ ngạc nhiên:
-Sao ồn
thế anh đang ở ngoài à?
-Vừa
mới họp xong. – Giọng anh lộ rõ vẻ mệt mỏi – Gì thế em?
-Tối
nay anh có việc gì không? – Đông Tam tần ngần dò hỏi – Giáo sư có chút việc nhờ
em, nên em có thể không về nhà được.
-Không,
thế em đi cẩn thận nhé, hôm nay anh hơi mệt, chắc về ngủ sớm thôi. Anh sẽ nhớ
em lắm.
Chất
giọng ngọt ngào thường có của vùng sông nước Giang Nam làm Đông Tam dịu lòng,
suýt nữa cô đã mặc kệ lời dặn của giáo sư để chạy ào về bên anh. Cho dù lúc này
quan hệ giữa họ nảy sinh nhiều bất ổn, nhưng cô vẫn không muốn đánh mất vị trí
của mình trong trái tim anh. Thêm vài ba lời dặn dò âu yếm, Chu Nam mới vội vã
tắt điện thoại. Nhìn vẻ bất an trên mặt cô bạn học, Chu Cẩm Thời liền mỉm cười
chế giễu:
-Cứ như
vợ chồng mới cưới ấy, xa nhau mới có nửa ngày mà mặt mũi đã âu sầu, rầu rĩ.
Chu Cẩm
Thời hơn Thẩm Đông Tam hai tuổi, đi làm được hai năm thì quay lại học tiếp
nghiên cứu sinh, cùng chung thầy hướng dẫn với cô. Nhờ vẻ ngoài phong độ,
thường ngày lại đi BMW đến trường nên gã rất được lòng giáo viên, có lẽ cũng vì
lý do vô thưởng vô phạt này mà Thẩm Đông Tam ghét cay ghét đắng gã, dù chạm
trán thường xuyên nhưng hai người họ lúc nào cũng đối đầu với nhau như nước với
lửa.
Thẩm
Đông Tam chỉ cười một cách khó hiểu rồi bỏ đi.
Một giờ
sáng, Đông Tam mới hoàn thành xong công việc được giao, sợ Chu Nam mất giấc nên
cô không gọi điện cho anh, cứ thế ngủ vạ vật trong phòng học, trời vừa rạng đã
lồm cồm trở dậy về nhà.
Đi vội
vàng nhưng về đến nơi thì nhà cửa vắng ngắt.
Cô
ngước nhìn đồng hồ, chưa đến chín giờ, mọi ngày giờ này Chu Nam vẫn đang mơ mơ
màng màng trên giường cơ mà nhỉ? Mặt trời đã lên cao, ánh nắng vàng mượt trải
suốt căn phòng thật khiến người ta không muốn mở mắt ra khỏi chăn…
Mí mắt
nặng trĩu, vừa lăn lên giường định ngủ một giấc đã đời bù lại tối qua, nhưng
vừa nhắm mắt thì toàn thân cô đột nhiên đông cứng lại. Trong đống chăn đệm dúm
dó thoảng lên một mùi hương lạ, len lỏi giữa cái mùi nồng ấm của Chu Nam rồi
xộc thẳng vào mũi cô. Vào một buổi sáng mùa xuân đẹp trời như hôm nay, thứ mùi
nữ tính không mời mà đến này làm Thẩm Đông Tam đang nằm trên giường giật mình
bật dậy, cả người râm rang như có hàng ngàn, hàng vạn mũi kim châm vào da thịt.
Cô thất thần nhìn vào khoảng trống trước mặt, cố gắng chối bỏ sự nhạy bén của
khứu giác, một lúc lâu sau cảm giác đau đớn mới chậm rãi lan tỏa khắp cơ thể
run rẩy.
Dưới
gối lấp ló một vật gì đó…như là điện thoại của Chu Nam. Cô nín thở với lấy
chiếc điện thoại trên giường.
Thẩm
Đông Tam thận trọng mở hộp tin nhắn, trừ mấy cái tin báo của tổng đài ra thì
không hề có một tin nhắn lạ nào.
Tất cả
cuộc gọi đều được hiển thị đầy đủ.
Tất cả
đều vô cùng hoàn hảo.
Tình
yêu của Đông Tam và Chu Nam chả khác gì câu chuyện Lọ Lem và chú thiên nga
trắng là mấy.
Năm đó,
Thẩm Đông Tam mới hai mốt tuổi, cái tuổi còn cả một thời tuổi trẻ để mà hoang
phí. Cũng bởi sự tò mò của tuổi trẻ và thói tham hư vinh của đàn bà nên cô đã
cùng mấy người bạn học đến tham dự buổi tiệc của giới thượng lưu. Ở đó, lần đầu
tiên cô được nhìn thấy nhiều thứ lộng lẫy xa hoa như thế, tất cả tràn ngập
trong màu sắc giàu sang quyền quý, xe sang người đẹp.
Đông
Tam đi đôi xăng đan khá cao, lại thêm việc không thạo khiêu vũ, loạng choạng
một lúc lâu, cuối cùng cô mới vòng ra được vườn hoa sau nhà. Khu vườn rất rộng
với đủ các loại cây cối, thậm chí còn có hẳn một cái hồ khá thơ mộng nằm giữa
khuôn viên. Xung quanh đấy, mấy đứa trẻ đang chơi trò cô dâu chú rể, một cậu bé
ra sức nài nỉ:
-Làm cô
dâu của tớ đi, tớ sẽ bảo bố tặng bạn nhẫn kim cương và xe ô tô.
Thật
là… mới từng ấy tuổi đầu đã biết dùng tiền bạc lôi kéo trái tim người đẹp. Đáng
tiếc cô bé con không dễ bị mắc lừa, nó cúi xuống nắm một nắm đất ném thẳng vào
mặt “chú rể”. “Chú rể” tầm năm, sáu tuổi lập tức khóc ré lên ăn vạ.
Cô đành
hắng giọng, giả làm cảnh sát giữ gìn sự bình yên cho khu vườn xinh đẹp.
Cô
không thích trẻ con, nhất là đám trẻ ranh nhà giàu trịch thượng như thế, nhưng
hôm đó chẳng hiểu sao chúng lại răm rắp nghe lời cô, ngồi quây tròn trên cát,
đòi chơi hết trò này đến trò khác cho đến tận lúc hoàng hôn.
Lúc này
mấy bà mẹ mãi chơi không tìm thấy con mới tá hỏa chạy đến hoa viên, tận mắt
nhìn thấy cục cưng của mình mặt mũi nhọ nhem đang ngồi bệt dưới đất, say sưa
chơi đùa với một cô nàng lạ huơ lạ hoắc, lập tức mặt mày thất sắc kéo con ra
sau, rồi chẳng cần biết đầu cua tai nheo ra làm sao, cứ thế sa sả mắng mỏ.
Một đám
đàn bà sang trọng là thế, nhưng khi mở mồm riết róng mắng chửi người khác thì
không hề kém cạnh hàng tôm hàng cá là mấy. Còn Thẩm Đông Tam lúc đó hẵng còn
trẻ người non dạ, chẳng biết phân bua thế nào cứ đứng im chịu trận, mặt mũi đầy
bụi bặm, dưới những vệt nắng vàng úa rơi rớt của vầng tịch dương, cô gái nhỏ bé
ấy thấy vô cùng thất vọng và mệt mỏi.
Và rồi
Chu Nam đột ngột xuất hiện như một chàng hiệp sĩ. Không để ý đến ánh mắt ngăn
cản của cô bạn gái yêu kiều bên cạnh, anh đứng ra trước mặt những quý bà đang
không ngừng chỉ trỏ, la hét, từ tốn nói:
-Tôi
cam đoan cô gái này không hề có ý dụ dỗ con các chị đâu. Cô ấy chỉ kể chuyện
cho bọn trẻ thôi. Tôi đứng đây suốt, tôi có thể làm chứng.
Đông
Tam không còn nhớ anh đã nói gì lúc đó, nhưng hình ảnh chàng trai tuấn tú, cứng
cỏi nhuộm mình trong ánh tịch dương mờ ảo đã làm xao động trái tim cô gái trẻ
ngày đó.
Không,
có lẽ khi đó, cô chỉ cảm kích mà thôi.
Chu Nam
lúc ấy đang yêu một cô tiểu thư con nhà quyền quý. Nếu tất cả mọi chuyện sau đó
không xảy ra thì anh sớm đã trở thành tài năng trẻ của thành phố, chứ không
phải chỉ là anh nhân viên quèn của của một công ty IT đang vật lộn giữa thời
cuộc khó khăn.
Cuộc
đời luôn luôn như vậy, đột ngột sẽ rẽ sang một bước ngoặc khác vào lúc ta không
ngờ đến nhất, phải công nhận trò đùa này cũng thật quá khắc nghiệt.
Cô bạn
gái cũ giàu có đó chính là Lô Lợi Lợi.
Lô Lợi
Lợi là mối tình đầu của Chu Nam, họ yêu nhau tổng cộng năm năm. Con số này
không bao gồm 3 tháng Chu Nam xé rào vụng trộm cùng Đông Tam, một cô gái chẳng
có gì nổi bật.
Cô hiểu
rõ tình cảm của họ như lòng bàn tay. Chẳng phải vì cô tò mò cất công tìm hiểu,
mà chỉ là mỗi lần say rượu, Chu Nam lại lầm bầm nhắc đến chuyện đó. Những lần
anh say không nhiều, nhưng những câu nói lè nhè cũng đủ để cô hiểu được câu
chuyện tình yêu rung động lòng người của họ.
Ngày
ấy, Lợi Lợi là một cô gái sắc nước hương trời lại may mắn sinh ra trong một gia
đình danh gia vọng tộc nên tiếng tăm của cô nàng không ai là không biết; còn
chàng sinh viên Chu Nam tuy xuất thân trong một gia đình thường thường bậc
trung nhưng anh lại có trí thông minh, mẫn tiệp khó bì. Những năm tháng ở giảng
đường đại học, hai người tranh chấp không ngừng, âu cũng là vì không được ưa
nhau cho lắm. Chả hiểu run rủi thế nào mà một ngày nọ, Lợi Lợi gặp nạn ngoài
đường, Chu Nam ra tay trợ giúp và dệt nên giai thoại tình yêu tuyệt đẹp trong
trường đại học.
Thực ra
bây giờ Đông Tam chẳng quan tâm mấy đến những chuyện tình lãng mạn trẻ con này.
Có những chuyện dù đẹp đến đâu cũng chẳng thể chịu nổi sự mài mòn của thời
gian, hơn nữa Chu Nam cứ kể lể mãi, khiến cho sự áy náy của Đông Tam đã nhanh
chóng bị những chuyện quá khứ làm cho bay biến hết. Mà nói gì thì nói, người bị
hại bây giờ lại là Đông Tam.
Đây là
cái vòng luẩn quẩn gì vậy? Cô nẫng tay trên bạn trai của Lợi Lợi, nhưng giờ
đây, cô ta thoắt cái đã trở thành kẻ tình địch số một không đội trời chung của
Đông Tam.
Quả là
không thể không thừa nhận, Thượng Đế cũng có khi thật hồ đồ.
Hôm đó
Chu Nam về rất muộn, mặt mũi bơ phờ mệt mỏi bước vào nhà. Cả căn phòng tối om
sâu hun hút, vệt sáng xanh sẫm của chiếc đèn bàn càng làm cho bóng tối thêm dày
đặc, tĩnh lặng. Đông Tam ngồi im lìm trên sô pha.
Chu Nam
không bật đèn. Dần quen với bóng tối, đôi mắt cận bốn điốp của anh hướng về
phía cô, trong quần sáng xanh dịu dàng, mờ ảo, anh choàng tay qua người cô.
-Tam
Tam, em về rồi à?
Ngồi im
không nhúc nhích, cô nhìn anh đăm đăm. Chu Nam dụi vào người cô, một mùi hương
quen thuộc xộc vào mũi, mang theo sự xao động của mùa thu, tất cả như ôm trọn
lấy cô, bao bọc cô trong sự đê mê, quyến rũ. Cô đẩy nhẹ người anh ra:
-Đi tắm
đi, người anh toàn là mồ hôi thôi.
Chu Nam
mỉm cười đầy ẩn ý, có lẽ anh đã hiểu lầm ý cô. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán
cô, nói:
-Đợi
anh chút nhé Tam Tam, anh đi tắm đã.
Quần áo
vứt khắp nơi, cô chăm chú dõi theo cho đến khi anh đi vào nhà tắm mới đứng lên
nhặt từng cái bỏ vào máy giặt, tất nhiên là sau khi kiểm tra tất cả túi áo túi
quần nhưng chẳng có gì ngoài một vài tờ hóa đơn. Một cô gái từng mơ ước được đi
đây đó khắp bốn phương, vì một người đàn ông mà chấp nhận trở thành một người
phụ nữ của gia đình, cô không biết đây là may mắn hay bất hạnh nữa.
Đang
lật giở ví tiền của anh, cô bỗng nhìn thấy bức ảnh của mình. Ngày mới yêu nhau,
cô tự tay bỏ tấm ảnh này vào ví anh. Năm nay cô đã hai mươi bốn tuổi. Quen anh
bốn năm, chắng mấy chốc đã qua nửa vòng luân hồi.
Cô gái
bộp chộp của ngày xưa cuối cùng đã học được nếp sống cẩn thận, trong đống hóa
đơn và giấy tờ lộn xộn của anh, cô tìm thấy hai tấm vé xem phim. Đây có phải là
kết quả mà cô mong đợi sau một ngày đằng đẵng chờ anh không? Chỉ là hai chiếc
vé xem phim tám rưỡi tối qua, sao ngón tay cô lại siết chặc như vậy?
Lặng
nhìn hai tấm vé hồi lâu, cuối cùng cô lại bỏ chúng vào trong túi. Có tiếng cửa
nhà tắm mở, một cơ thể đàn ông ướt đẫm ôm lấy cô, làn môi nóng ấm nhẹ nhàng áp
vào dái tai cô, hơi thở anh dội lên nồng nàn. Anh luôn miệng thì thầm:
-Tam
Tam, Tam Tam…
Anh có
thói quen gọi tên cô mỗi khi ở bên nhau, nhiều lúc đang mặn nồng anh còn bật
gọi một cách vô thức. Anh bế bổng cô hướng về phía chiếc giường rộng của họ,
đặt cô lên giường, rồi mê đắm ngắm nhìn thân hình đồng hồ cát quyến rũ quen
thuộc, chỉ đến khi lướt qua khuôn mặt Tam Tam, anh mới chú ý đến thái độ lạnh
lùng của cô.
Cô đẩy
anh ra.
-Ở đây
có mùi của người khác, em thấy khó chịu. – Cô kéo lại dây áo ngủ, đứng lên như
thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, lạnh lùng kéo tấm ga giường – Đợi chút nhé.
Để em thay ga trải giường xong đã.
Những
giọt nước đọng trên thân hình săn chắc của Chu Nam đã dần khô hết.
-Sao
thế? – Anh ôm cô một lần nữa, nhưng cô nhanh nhẹ trườn khỏi vòng tay anh như
con cá – Tam Tam, lại đây.
Đông
Tam cúi gằm mặt. Cô gái sôi nổi ngày nào giờ đã trở nên trầm tư, nín lặng. Cô
vứt tấm ga giường cũ vào máy giặt rồi thay một cái mới. Chu Nam đứng sững một
bên, sau một hồi im lặng anh mới thở dài, dịu dàng ôm lấy cô từ đằng sau:
-Tam
Tam, em đừng im lặng như vậy. Anh biết em có tâm sự mà, nói với ông xã được
không?
Đông
Tam lẳng lặng nằm xuống giường, hai chân mở rộng rồi thoáng cười:
-Đến
đây đi…anh có gì cần nói với em không?
-…Ừm…-Mơ
mơ màng màng, Chu Nam rút cánh tay tê cứng lại, đổi tư thế nằm.
-Anh có
điều gì… cần nói với em không?
Trong
bóng tối tĩnh mịch, ánh đèn xe thỉnh thoảng lại vụt qua, lúc tối lúc sáng in
lên trần nhà. Cả thế giới tĩnh mịch như một tòa thành trống.
Nếu
thật sự có thể xoay ngược thời gian, Thẩm Đông Tam nhất định vẫn sẽ yêu Chu
Nam.
Nếu
thật sự có kiếp trước, thì chắc chắn cô phải là một cái cây nương bên cửa chùa,
thành tâm cầu khấn nên mới gặp được anh kiếp này.
Nếu như
còn có kiếp sau, cô nhất định sẽ là một con bạch tuộc, vươn những cái xúc tu
mềm mại quấn chặt lấy anh, đến chết cũng không buông.
Thẩm
Đông Tam này, cả đời sẽ mãi bên anh.
Khi ấy
dù mới chỉ thoáng nhìn thấy Chu Nam nhưng cô đã nghĩ, chắc chắn người đàn ông
này đến là vì cô. Cho nên cô mặc kệ tất cả, quyết tâm giành lấy anh bằng được,
và không hề để mắt đến cô gái xinh đẹp, kiêu sa đang đứng bên anh – Lô Lợi Lợi.
Cô
không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Lợi Lợi. Ngoài lần gặp đó ra, chỉ có một lần
duy nhất Lợi Lợi chủ động gọi điện thoại cho Đông Tam lúc nửa đêm, ấy là khi
Chu Nam đang ngả dần về phía cô. Trong điện thoại, cô ta không lớn tiếng thóa
mạ như những người đàn bà bị phản bội khác, mà rất nhã nhặn nhờ cô chăm sóc cho
Chu Nam, cứ như không phải cô ta mất bạn trai, mà là mất một đứa con chưa hiểu
sự đời. Nhưng trước khi gác máy, cuối cùng lòng kiêu hãnh cũng không ngăn được
những tiếng nấc nghẹn ngào của Lợi Lợi. Bốn bề thanh vắng cùng với hơi thở gấp
gáp của cô ta khiến cuộc điện thoại nay thiếu chút nữa thì trở thành Tiếng
chuông lúc nửa đêm[1].Đông Tam khi đó không thể
không nói là có chút cắn rứt lương tâm, nhưng sau đó, khi Lợi Lợi ra nước
ngoài, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô và Chu Nam, cô cũng dần dần
quên chuyện cũ.
[1]Tên
một bộ phim kinh dị của Nhật Bản.
Muốn
trách thì chỉ trách ông trời bất công mà thôi.
Lúc
đầu, Đông Tam cũng nghĩ rằng cô và anh là một cặp trời sinh nên mới có kết thúc
có hậu như vậy, cũng vì lý do này mà cô hạ quyết tâm cho dù có phải đối mặt với
sự thóa mạ của người đời thì cũng vẫn ở bên Chu Nam. Nhưng cô không ngờ rằng,
cuộc sống hóa ra không hề đơn giản như cô nghĩ, chỉ cần một chút sơ suất là tất
cả những gì tốt đẹp sẽ bị hủy hoại chỉ trong nháy mắt.
Hơn
nữa, đời người còn muôn vàn khó khăn mà không ai có thể ngờ được.
Thẩm
Đông Tam là con gái thứ ba trong một gia đình cực đoan, sự ra đời của cô đã
khiến cho ông bố gia trưởng, khắc nghiệt vô cùng chán chường, thế nên những gì
cô còn nhớ được về thời niên thiếu chỉ là đòn roi và mắng nhiếc. Những đau đớn
về thể xác và tâm hồn đã luyện cho Đông Tam tính cách lạnh lùng, độc lập như
một đứa con trai. Cô ghê gớm, ương bướng, việc gì đã quyết làm thì không có gì
có thể lay chuyển được, lúc nào cũng xù những chiếc gai nhọn trên người đối phó
với mọi chuyện xung quanh, những gì cô có được ngày hôm nay là nhờ vào việc
giương vây giương cánh, đấu tranh cho quyền lợi cá nhân. Vậy mà ai có thể ngờ,
Đông Tam gai góc ngày nào lại dịu dàng, ngoan ngoãn đến vậy.
Tốt
nghiệp đại học, Chu Nam thuyết phục cô tiếp tục học cao học, cũng vì chuyện này
mà bố cô đã làm ầm lên, tuyên bố sẽ không cho cô thêm một xu nào nữa, thậm chí
ông còn đòi mỗi tháng cô phải gửi về nhà một khoản tiền để báo đáp công nuôi
dưỡng của bố mẹ.
Những
khoản chi tiêu ấy đều do một tay Chu Nam chu cấp.
Vì cô,
từ một con người tài năng đầy triển vọng phút chốc rơi vào chốn trần ai, anh có
hối hận không? Đông Tam chưa bao giờ dám hỏi. Dù câu trả lời là gì, cô vẫn sợ
nó được thốt lên bởi chính miệng anh, cô thà giả câm giả điếc còn hơn là phải
đối diện với sự thật.
Đông
Tam vốn không phải mẫu người phụ nữ của gia đình, dù cô có vì anh mà cố gắng
thì đó cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi, thế nên từ việc dọn dẹp nhà cửa cho đến
chuyện cơm nước, nếu Chu Nam không nhắc thì cô cũng chẳng buồn động đậy. Thậm
chí hôm nào anh không ăn ở nhà là cô lại gọi điện đặt cơm hộp, chứ chẳng bao
giờ buồn ngó ngàng đến cái bếp. Đó là cuộc sống đích thực ư? Nếu đúng là vậy
thì cô thà thả hồn trong các câu chuyện cổ tích, ngắm nhìn Chu Nam hào hoa còn
hơn, cuộc sống tươi vui đầy màu sắc như thế mới thực sự hợp với anh.
Ngày
hôm sau là ngày cuối tuần, Đông Tam dậy từ rất sớm.
Những
tia nắng dịu dàng buông xuống căn phòng đượm mùi hoa cỏ tươi mới. Đông Tam đã
chuẩn bị xong bữa sáng, đang do dự không biết có nên gọi Chu Nam dậy hay không
thì nhìn thấy anh đang dựa người vào đống chăn gối, cười tủm tỉm nhìn cô. Thấy
cô quay lại, anh giơ hai tay về phía cô, giọng pha chút nũng nịu của trẻ con:
-Tam
Tam, qua đây cho anh ôm cái nào.
Những
do dự chần chừ ban đầu giờ đã bị sự dịu dàng trong đáy mắt anh làm tan biến,
những chua xót trong lòng cũng nhường chỗ cho sự ngọt ngào của tình yêu trỗi
dậy, cô uể oải dựa vào tường, nheo mắt nhìn anh, cười:
-Ô!
Nhìn thấy hết rồi kìa.
Nhưng
cuối cùng bàn chân vẫn bước về phía anh, thân hình mềm mại ngã vào vòng tay
anh. Chu Nam mơn man bên thùy tai mịn như nhung của cô, thì thầm: “Em thơm
quá”.
Niềm
vui thổi bừng ngọn lửa đam mê trong mắt cô, nếu nói đó không phải là hạnh phúc,
thì nhất định là lừa dối. Sao họ có thể không hạnh phúc chứ?
Cô làm
như vô tình nhắc lại:
-Này,
anh có gì cần nói với em phải không?
Miệng
anh vẫn không ngừng mơn man, cố khỏa lấp câu hỏi của cô:
-Ừm, gì
cơ? À, Tam Tam, tháng bảy này chúng mình đi Vân Nam được không?
Đi Vân
Nam? Tất nhiên là được rồi. Tính cô vốn không quen ngồi một chỗ, nhưng vì anh
mà hai năm rồi cô chẳng đi đâu cả.
Cô khẽ
gật đầu:
-Vâng.
Còn gì nữa không anh?
Anh lắc
đầu:
-Đói
quá, sáng nay ăn gì thế em?
Trái
tim cô chùn xuống, rõ ràng hai người họ đã gặp nhau, vì sao anh lại không muốn
nói cho cô biết?
Cô từ
từ gỡ tay anh ra, đứng thẳng lên nhìn vào mắt anh nói rành rọt từng chữ một.
-Em cho
anh một cơ hội nữa. Anh thật sự không có chuyện gì để nói với em sao?
Chu Nam
nằm trên giường, nhìn cô với vẻ kỳ lạ. Trong một thoáng, cả hai người đều im
lặng, không ai lên tiếng, chỉ nhìn nhau dò hỏi. Một lát sau, như sực nhớ ra
điều gì, anh vội nói:
-À,
đúng rồi, trí nhớ anh thật là…tuần sau công ty anh cho đi nghỉ ở núi Vân Mông
hai ngày. Em đi không?
-Không
đi.
Cô quay
đầu đi thẳng vào nhà bếp, cắm cúi không chịu ra. Không khí bữa sáng cũng vì thế
mà đâm ra nặng nề hẳn. Trước đây, sáng nào Đông Tam cũng kể cho Chu Nam rất
nhiều chuyện tiếu lâm, bởi cô thích ngắm nhìn bộ dáng háu đói và vẻ mặt trẻ con
khi anh cười lớn trong ánh nắng ban mai trong trẻo. Tất nhiên đó là khi sự hoài
nghi chưa chen chân vào cuộc sống của họ.
Thẩm
Đông Tam quyết định đi thẳng vào vấn đề:
-Hôm
qua anh đi xem phim phải không? Với ai thế?
Quả
nhiên anh đờ người ra một lát, ngập ngừng lên tiếng:
-Thì ra
em giận dỗi vì chuyện này. Hôm qua Đại Cương về, bọn anh không tìm được chỗ nào
ngồi nên đành ra rạp chiếu phim ấy mà.
Đại
Cương, anh chàng vô tâm này là một trong số ít những người anh em thân thiết
của Chu Nam. Mấy tháng trước anh ta đi quay phim tại các tỉnh, điều này thì cô
biết. Đông Tam chỉ ậm ừ mấy tiếng rồi cắm cúi ăn.
“Có lẽ
tại mình nhạy cảm quá”, Đông Tam tự an ủi bản thân.
Hôm nay
là cuối tuần nhưng Chu Nam vẫn phải làm thêm. Đông Tam để mặc đống bát đũa ngổn
ngang trên bàn, tất tưởi sửa sang trang phục cho Chu Nam, còn cô mặc quần áo ở
nhà, tóc tai rối bù, tiễn anh xuống tận tầng trệt. Cô rạng rỡ tựa người vào
cánh tay anh, khóe mắt vẫn còn rơm rớm nước mặt hờn giận.
Đông
Tam vừa ngẩn đầu lên thì chợt nhận thấy dưới bóng cây lấp lánh nắng, một cô gái
xinh đẹp đứng cách họ không xa, cười nói đầy vẻ chân thành:
-Chu
Nam, Tam Tam.
Tam
Tam, gọi sao mà thân thiết thế. Cô ta cần gì phải gọi cô dịu dàng đến vậy? Cô
nhướng mày, gật nhẹ cằm:
-Cô Lô,
đã lâu không gặp.
Trong
thoáng chốc, Chu Nam mặt cắt không còn hột máu.
Đây là
một cuộc chiến, chiến cuộc có thể thua, nhưng không thể thua khí tiết.
Vẫn
nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành đó, vẫn kiểu ăn mặc trang điểm đầy vẻ thanh
nhã đó, nhưng Lô Lợi Lợi trước mắt cô không còn là Lô Lợi Lợi ngày trước. Cô ta
vẫn cứ thơn thớt cười nói như không.
-Tôi về
nước mấy ngày rồi, đúng lúc biết hai người ở đây nên đến thăm.
Đông
Tam lãnh đạm gật đầu, không buồn góp lời. Chu Nam khẽ kéo tay cô một cái, cô
mới miễn cưỡng lên tiếng.
-Cô Lô
về nước khi nào? Lần này định ở lại bao lâu?
-Cứ gọi
tôi là Lợi Lợi, chúng ta cũng coi như là bạn bè mà. – Cô ta cười ngọt ngào sửa
lại lời Tam Tam – Nhưng lần này có khi tôi về hẳn, đi đâu cũng không bằng ở nhà
mà.
Bạn bè?
Nếu cáo và gà ở cùng với nhau thì may ra cô ta mới là bạn của cô, Đông Tam cố
giữ vẻ mặt tươi tỉnh, kết thúc cuộc chạm trán bất đắc dĩ bằng một câu xã giao:
-Nếu cô
còn ở đây lâu thì lúc khác gặp nhau, tôi đang định đi dạo phố với ông xã, xin
lỗi nhé.
-Không
sao, tôi cũng đang muốn mua ít đồ dùng, hay là cùng đi luôn.
-Ai
muốn đi cùng chị chứ! – Đông Tam cuối cùng không nhịn được bèn nổi cáu.
Chu Nam
nhanh tay kéo cô lúc này đang đằng đằng sát khí và ôm vào lòng, vẻ mặt lạnh
lùng, lên tiếng:
-Xin
lỗi, hôm nay không tiện, tôi phải đưa bà xã đi mua nhẫn cưới. Sau này có cơ hội
sẽ gặp lại. Tạm biệt.
Cô gái
trong lòng anh phút chốc đứng thẳng lên, dù không nhìn vào mắt cô nhưng anh
biết cô rất cần anh lúc này. Họ im lặng, xoay người bỏ đi. Lợi Lợi ở phía sau
bỗng bật cười khô khan:
-Định
kết hôn à? Vậy thì nhất định phải mời tôi uống rượu mừng đấy nhé. Dù sao tôi
cũng là bà mối mà, hơ hơ…
Hai
người không ai quay đầu lại. Họ đều không đủ dũng khí để đối diện với khuôn mặt
đó. Đi một đoạn xa rồi, Đông Tam mới thúc nhẹ vào eo Chu Nam:
-Này,
có thể bỏ tay ra rồi đấy. Em về đây, anh làm việc tốt nhé, chiều em sẽ đãi anh
món cá chua ngọt!
Chu Nam
không mảy may để ý đến lời cô nói, cứ thế kéo cô đi. Đông Tam không hiểu anh
làm sao, xị mặt ra giận dỗi.
-Anh
làm gì thế, trúng tà rồi à? Gặp lại người cũ sốc quá không tỉnh lại được hay
sao? Anh yên tâm, em không ngăn cản anh đâu, anh thích làm gì cứ việc làm…
-Yên
lặng. – Chu Nam bịt miệng cô lại – Chúng mình đi chọn nhẫn, em không đi thì ai
chọn?
-Ai
đồng ý đi chọn nhẫn với anh?
Đông
Tam cố hết sức vùng vẫy thoát khỏi bàn tay cứng như đá của anh, còn Chu Nam thì
mắm môi mắm lợi giữ chặt tay Đông Tam và kéo cô đi.
-Vừa
mới rồi ngoan ngoãn đi cùng, giờ lại hối hận à? – Anh cười mím chi, đôi mắt
nheo lại nhìn cô đầy gian xảo – Quá muộn rồi, bạn Tam Tam ạ.
Lôi lôi
kéo kéo mãi rồi cũng đến được cửa hàng trang sức, đến lúc này Chu Nam mới thở
phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn gương mặt hậm hực của Đông Tam, cười toe toét. Sau
một hồi đặt lên đặt xuống hàng chục hộp nhẫn trong cửa hàng mà vẫn không có cái
nào vừa vặn với ngón tay tròn trịa của Đông Tam, anh chọn lấy một chiếc nhẫn
dành cho nam giới thử đeo cho cô thì lại hóa vừa vặn. Chu Nam ngắm nghía rồi
gật đầu:
-Chiếc
này hợp với em, lấy cái này đi.
Đông
Tam xòe tay ra, nheo mắt ngắm nghía một lát rồi thu tay lại, bĩu môi rút chiếc
nhẫn ra:
-Thô
lắm, em biết thực lòng anh chẳng muốn mua cho em đâu. Anh làm thế chỉ để yên
chuyện thôi.
Cô nhân
viên bán hàng mỉm cười, ngọt ngào chào mời:
-Chị
yên tâm, kiểu nhẫn này có thể dùng cho cả nam và nữ. Hơn nữa chúng em đang có
chương trình khuyến mại, mùng 1 tháng 5 kết thúc rồi. Bây giờ mua là đúng thời
điểm nhất đấy ạ.
Sắc mặt
Chu Nam vẫn thản nhiên như không, kéo cô ngồi xuống:
-Đừng
gây chuyện nữa, vậy em tự chọn đi, chọn xong để đại gia đây trả tiền.
Đông
Tam cảm thấy cơn giận cứ thế ngùn ngụt bốc lên đầu.
-Ai gây
chuyện với anh? Ai gây chuyện? Anh nhiều tiền lắm phải không? Huênh hoang gì
chứ, tôi biết tôi nghèo khổ nên dựa dẫm vào anh. Tôi đã nói tôi không học cái
cao học vô bổ kia, nhưng anh cứ bắt tôi phải học, anh tưởng tôi vui khi ăn nhờ
ở đậu nhà anh lắm sao?
Cô đứng
phắt dậy, rồi thấy như vẫn chưa hả giận lại nói tiếp:
-Đừng
có nhìn tôi với bộ mặt ngây thơ vô tội đó, tôi biết trong lòng anh vẫn còn
thương nhớ cô ta nhiều lắm. Thích thì đi mà tìm cô ta, đi mà tìm…
Mặt Chu
Nam bỗng thuỗn ra, tím tái vì tức giận. Anh hầm hầm kéo cô ra cửa, còn Đông Tam
thì vẫn đang trong cơn nóng giận, vừa giẫy giụa vừa gào thét ầm ĩ ngoài đường.
-Bạn bè
gì chứ, có mà tình cũ không rũ cũng tới thì có. Anh yên tâm, hồi đó đúng là tôi
cướp người yêu của cô ta, nhưng tôi không nhỏ nhen đến mức không cho hai người
gặp nhau đâu. Anh thích đi gặp cô ta thì cứ tùy ý, tôi không ngăn cản gì cả…
Mặc cho
cô nổi cơn tam bành, Chu Nam cứ thế lầm lũi bước đi. Đông Tam đột nhiên thấy
hoảng, ở trong tình thế này thì đi cũng dở mà ở cũng không xong. Cô thấy hơi
bực, anh đang tâm để cô đứng chơ vơ cháo váo một mình ngoài đường mà đi ư? Sau
vài giây lưỡng lự, Đông Tam chạy đến nắm lấy khủy tay Chu Nam, lớn tiếng chất
vấn:
-Anh đi
đâu vậy?
Ánh mắt
lạnh lùng của anh xoáy sâu vào cô rồi gằng giọng nói.
-Đến
công ty, còn việc gì nữa không?
Trong
thoáng chốc, cổ họng Đông Tam nghẹn đắng, cô sượng sùng đứng lại, trân trân
nhìn theo bóng dáng Chu Nam đang dần một xa. Nhớ lại năm đó, chỉ vì cô tiểu thư
Lợi Lợi quá kiêu ngạo nên cô mới có cơ hội quyến rũ Chu Nam. Lần này, cô ta lại
tự hạ thấp mình đến tìm gặp họ, nhất định là đang lên kế hoạch lấy lại những gì
đã mất.
Mọi
người xung quanh thấy kịch hay đã hết thì cũng dần dần tản ra. Đông Tam đứng
trơ giữa đường, tóc tai rối bù, mặt mũi nhếch nhác. Nếu bộ dạng này mà bị Lợi
Lợi bắt gặp, chẳng phải sẽ làm trò cười cho cô ta ư?
Cô vừa
rảo bước về nhà vừa lầm bầm nguyền rủa bản thân mới sáng ngày ra toàn gặp những
chuyện không đâu, vừa bước chân vào sân khu chung cư đã có người gọi tên cô. Cô
quay đầu lại nhìn, hóa ra là Lô Lợi Lợi đang ló đầu ra từ trong chiếc BMW màu
hồng.
-Chúng
ta đi uống cà phê nói chuyện chút nhé.
Không
có Chu Nam ở đây, cơn giận của Đông Tam cứ thế bùng lên không chút ngại ngần.
Cô hằm hằm trả lời:
-Tôi
không thích uống cà phê. Mà dù có thì cũng không bao giờ đi uống với loại người
như chị.
Lợi Lợi
vẫn thản nhiên trưng ra nụ cười xinh đẹp, ngọt ngào đáp trả:
-Khó
khăn lắm mới gặp được nhau, chắc chắn sẽ có nhiều điều để nói. Tam Tam không
thích uống cà phê thì chúng ta có thể uống thứ khác cũng được mà – Ngừng một
chút, cô ta lại cười – tôi mời, tùy Tam Tam chọn.
Đông
Tam lạnh nhạt nhìn thẳng vào khuôn mặt kiều diễm mà cô không bao giờ muốn gặp
lại, thẳng thừng từ chối:
-Tôi
đang rất bận, mà dù không bận thì tôi cũng không muốn cùng cô ôn lại chuyện cũ.
Lợi Lợi
lúc này mới thu lại nụ cười cố hữu trên môi, ánh mắt đột nhiên trở nên buồn bã,
trĩu nặng tâm tư:
-Ngày
xưa Tam Tam gọi tôi là chị thân thiết lắm cơ mà, sao bây giờ lại trở mặt nhanh
như vậy, lẽ nào không thể làm bạn được hay sao? Ở thành phố này, tôi chỉ quen
mỗi Tam Tam và Chu Nam thôi.
Vừa
nghe Lợi Lợi nhắc đến Chu Nam, Đông Tam không đứng yên được nữa, cô quay đầu đi
thẳng vào dãy hành lang tòa nhà. Đi được hai bước, dường như nhớ ra điều gì, cô
ngoái đầu lại nói thêm một câu:
-Đừng
tưởng tôi không biết cô định giở trò gì nhé. Năm ấy tôi đã thắng cô thì bây giờ
cũng sẽ vậy thôi.
Cô
không để ý đến sắc mặt của Lợi Lợi mà lấy hết dũng khí leo thẳng một mạch lên
cầu thang. Tòa nhà họ ở tuy không đến mức cũ nát nhưng cũng dần nhuốm màu thời
gian, các dịch vụ tiện ích cũng dần khăn gói ra đi, thế nên nơi này đơn thuần
chỉ là một chốn ngả lưng sau một ngày làm việc mệt nhọc. Khi họ đến thuê căn
phòng này, ông chủ nhà cứ đứng dựa cửa kể lể những chuyện ngày xưa, cảm khái
những năm tháng vinh quang của tòa nhà này. Chẳng mấy chốc, họ cũng đã ở đây
được 2 năm, hồi đầu Đông Tam còn không dám đi một mình trong dãy hành lang âm u
ẩm ướt, nhưng vì tiền thuê rẻ nên họ ở cho đến tận bây giờ.
Đối với
một cô gái phóng khoáng như Đông Tam, cuộc sống như thế thật không thể tưởng
tượng được, ngột ngạt bức bối. Nhưng biết làm thế nào được? Chính cô đã chọn
con đường này, nên cô chỉ có thể giữ vững tinh thần cúi đầu mà sống tiếp thôi.
Khi sắp
lên đến tầng trên cùng, Đông Tam nghe thấy tiếng động cơ rì rì khởi động. Từ
cánh cửa sổ nhỏ ở hành lang bị tán cây rậm rạp che khuất, cô thẫn thờ nhìn
xuống sân cho đến khi chiếc xe BMW lướt đi như một tia chớp dưới ánh nắng chói
chang mới quay người bước tiếp.
Nếu năm
đó Chu Nam không chọn cô thì bây giờ người lái chiếc BMW đó chắc sẽ là anh. Và
biết đâu họ sẽ thương cảm nhìn cô sống lủi thủi trong căn phòng tối tăm ẩm
thấp, nhìn cô dần dần mục nát như một đám rêu mốc xấu xí dưới chân tường. Lúc
ấy, Chu Nam có thương cô đến rớt nước mắt đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không
thể vì cô mà rời bỏ cuộc sống vương giả, dù cho nó có vô vị nhạt nhẽo đến đâu.
Có Lợi Lợi, anh sẽ không phải vất vả bương chải kiếm sống, gương mặt tuấn tú
của anh sẽ không còn phủ một màn sương đăm chiêu mờ mịt. Chỉ vì một chút bất
cẩn ban đầu, cuộc sống của anh đã ngoặc khỏi quỹ đạo rộng lớn tươi sáng để bắt
đầu một con đường đầy khó khăn.
Trừ
tình yêu, Lợi Lợi sẽ đem đến cho Chu Nam một cuộc sống tốt đẹp hơn rất nhiều.
Không không, ai nói tình cảm mà Lợi Lợi dành cho Chu Nam ít hơn cô?
Đông
Tam cắm đầu chạy đến trước cửa phòng. Cô định vặn tay cầm của cánh cửa thì bỗng
nhiên “két”, cánh cửa bật mở. Dãy hành lang yên tĩnh càng làm rõ hơn tiếng
trống ngực thình thịch, ánh nắng bên ngoài ban công trải khắp mặt sàn. Đông Tam
thẫn thờ nhìn căn phòng ngổn ngang đồ đạc.
Trong
cái buổi sáng xảy ra toàn chuyện điên rồ này, họ lại còn bị trộm viếng thăm.
Mặt mày
Đông Tam ủ ê hết sức.
Lúc
sáng cô xuống nhà tiễn Chu Nam nên chỉ tiện tay khép cửa lại, nào ngờ vừa chạm
mặt Lợi Lợi cô đã quên bẵng mất chuyện đó, đúng là giận quá mất khôn. Lúc nhỏ
nhà cô cũng từng bị trộm khoắng mất mấy trăm đồng, số tiền ấy và thời đó không
phải là nhỏ, nhất là đối với một gia đình đông miệng ăn như nhà cô. Mẹ cô nằm
vật trên chiếc hòm đã bị lật tung, khóc lóc ầm ĩ, còn bố thì lăm lăm cây roi
mây tra hỏi ba đứa con. Ông không tin là có người táo tợn dám vào nhà ông lấy
đồ giữa ban ngày ban mặt hoặc là nói cách khác là ông không tìm được thủ phạm
nên đành phải trút giận lên ba chị em cô. Đông Tam không thể quên tiếng kêu gào
thảm thiết của chị em cô vang khắp cả thôn, nhưng đó chỉ là một trong vô số các
trận đòn mà chị em cô phải hứng chịu ngày ấy.
Cô kiểm
tra lại đồ đạc trong nhà. Máy tính xách tay, thẻ ngân hàng và mấy nghìn tệ tiền
mặt đều đã bốc hơi. Đấy là những tài sản lớn, còn những thứ lặt vặt thì có kiểm
tra cũng chẳng nhớ ra.
Đông
Tam vội gọi điện đến ngân hàng để nhờ họ khóa tài khoản, sau đó vừa lầm bầm
chửi rủa tên trộm khốn kiếp vừa dọn dẹp lại căn phòng. Những thứ bị mất cũng
không có giá trị quá lớn, báo cảnh sát cũng không có ích gì. Chỉ có chiếc máy
tính xách tay là thứ cô tiếc nhất, chẳng phải do tiếc tiền mà là vì bên trong
có rất nhiều tài liệu quan trọng về luận án của cô. Dọn dẹp tạm ổn, Đông Tam
ngồi đờ đẫn rất lâu dưới ánh nắng cho đến tận khi da bỏng rát mới định thần
lại.
Có cần
phải gọi cho Chu Nam không? Ý nghĩ ấy vụt hiện lên trong đầu Đông Tam. Cô móc
điện thoại ra, nhưng rốt cuộc lại gọi cho Chu Cẩm Thời. Tài liệu của cô mất hết
rồi mà bài của thầy thì đang cần gấp, dù có dị ứng anh ta cỡ nào thì vẫn phải
cố lấy cho được cái bằng tốt nghiệp.
Nghe cô
kể xong mọi chuyện, Chu Cẩm Thời không nói gì nhiều mà chỉ bảo cô đợi một chút
anh ta sẽ đem tài liệu đến. Đông Tam chỉ đường cho anh ta rồi xuống đường tìm
thợ đến thay lại khóa. Chờ mãi vẫn chưa thấy Chu Cẩm Thời đến, cô liền nhắn cho
Chu Nam một cái tin: Nhà thay khóa, khi nào về gọi cho
em.
Gửi đi
một lúc lâu, Chu Nam mới trả lời bằng một cái tin nhắn không thể ngắn gọn hơn: ừ.
Anh còn
chẳng buồn hỏi cô vì sao lại phải thay khóa.
Đông
Tam thấy vô cùng mệt mõi, cô tìm một vệ đường khá sạch rồi ngồi phịch xuống và
ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cây hòe sau lưng nở từng chùm hoa trắng muốt,
ngan ngát tỏa hương khắp một vùng.
Hai năm
trước, khi họ mới yêu nhau, có một buổi tối trời mưa tầm tã, cô bị kẹt lại
trong tòa nhà heo hút vắng tanh, bốn bề không một bóng người, chỉ có tiếng mưa
buồn bã rơi trên mái nhà và ánh đèn trầm đục cũng tịch mịch như thế. Khi đó cô
thực sự không mong anh sẽ đến tìm cô, nhưng khi nhìn thấy chiếc ô và bóng dáng
quen thuộc vội vã đi đến, Đông Tam đã không thể ngăn những giọt nước mắt hiếm
hoi của mình. Cô hỏi anh, mưa to thế này, sao anh còn ra ngoài tìm em? Anh vuốt
lại mái tóc bị gió thổi rối tung cho cô, mỉm cười nói, ngốc ạ, vì anh là thần
hộ mệnh của em mà.
Khi mới
yêu nhau, cô chưa từng nghĩ mình sẽ được nhiều như vậy. Từng chút từng chút,
tình yêu của anh đã nuông chiều cô thành hư mất rồi. Trong lúc đang mơ mơ màng
màng thì có người lay cô dậy. Đông Tam ngơ ngác dụi mắt cho tỉnh ngủ, phải mất
một lúc khá lâu cô mới nhìn rõ người bên cạnh là ai. Chu Cẩm Thời mang vẻ mặt
bất đắc dĩ dựa người vào mui chiếc SUV cồng kềnh, cái bóng khổng lồ của anh ta
trùm lên thân hình nhỏ bé, gầy gò của Đông Tam khiến cô cảm thấy mọi thứ đều
không chân thực.
-Thế
này mà cũng ngủ được à? – Giọng Chu Cẩm Thời đầy vẻ khâm phục pha chút giễu cợt
cô bạn học khó tính. Cách chỗ cô chưa đến hai mét là con đường cái đông đúc với
đủ các thể loại âm thanh ồn ào náo nhiệt, tiếng rao hàng của người bán hoa quả,
tiếng mắng vợ chửi con xoe xóe từ trên các ban công vọng xuống cùng với tiếng
còi xe inh ỏi của chiếc ô tô đang bị mấy đứa trẻ vô ý chặn đầu, đấy là chưa kể
đến cái nắng gay gắt của buổi trưa hè cộng hưởng với đám bụi mù mịt bao phủ
khắp nơi, sao Đông Tam có thể ngủ một cách ung dung như vậy?
Đông
Tam thở dài, lúc dợm đứng dậy cái chân trái tê rần rần làm cô nhăn nhó khổ sở
mất mấy phút nhưng vẫn không quên hất hàm hỏi anh:
-Có
mang đến không?
Điệu bộ
ngang ngược y như một tay anh chị cỡ lớn.
Chu Cẩm
Thời quay người vào trong xe lục lọi một lúc rồi đưa cô cái laptop của mình.
-Tất cả
tài liệu đều lưu trong ổ D, tôi đã giữ một bản, cô cứ cầm lấy mà dùng, bao giờ
xong thì trả lại tôi…tôi không muốn làm một mình đâu.
Đông
Tam đang định nói gì đó thì Chu Cẩm Thời vội vàng bồi thêm một câu nữa.
-Tôi
còn mấy cái máy tính ở nhà nên cô cứ cầm lấy cái laptop của tôi đi, không vấn
đề gì đâu.
Nghĩ đi
nghĩ lại một lúc rồi Đông Tam cũng tặc lưỡi nhận cái laptop của Chu Cẩm Thời,
phòng thí nghiệm cũng có máy tính nhưng chẳng có mấy lúc cô ở đó, với lại bây
giờ tình hình tài chính của cô cũng không lấy gì làm dư dả cho lắm. Bình thường
cô và Chu Cẩm Thời lúc nào cũng như nước với lửa, thế mà hôm nay anh ta đột
nhiên lại nhã nhặn với cô, khiến cô nhất thời chẳng biết phải nói gì, chỉ cố
cảm ơn một câu khách sáo.
-Vậy
khi nào dùng xong tôi sẽ trả anh ngay. Tôi nghe nói anh rất quý chị Liêu, để
hôm nào tôi giúp anh hẹn chị ấy nhé.
Chu Cẩm
Thời khóc dở mếu dở nói:
-Với
chị Liêu thì tôi tự biết phải làm thế nào, cô đừng làm loạn thêm nữa là tôi đã
cảm ơn lắm rồi.
Đông
Tam bĩu môi, cố vớt vát chữa ngượng:
-Tôi
thân với chị Liêu lắm đấy…
Đông
Tam chợt nhớ ra ngày xưa chị Liêu cũng có thời mê đắm Chu Nam.Thật không thể
tin được, bao nhiêu cô gái xinh đẹp rực rỡ như thế vây xung quanh vậy mà cuối
cùng Chu Nam lại rơi vào tay một con vịt xấu xí như cô.
Chu Cẩm
Thời không có ý định đôi co với cô bạn nhím có kiểu tư duy kỳ lạ này, anh vào
xe rồi sực nhớ ra điều gì đó và quay đầu lại nháy mắt với cô.
-Chả
mấy khi rảnh rỗi, hay là cô đi hóng gió với tôi?
Đông
Tam lập tức cảnh giác với lời mời bất thường của gã đàn ông tự-dưng-tử-tế này,
cô lùi lại mấy bước rồi trả lời chóng vánh.
-Tôi bị
say xe.
Dưới
ánh nắng chói chang, thứ đồ chơi khổng lồ đậu lừng lững dưới tán cây kia nhìn
qua thì cứ tưởng là ngoan ngoãn, nhưng chỉ cần một cú gạt tay khởi động là nó
lập tức biến thành con quái vật tốc độ trên đường phố. Cô nói đúng sự thật. Cô
bị say xe. Chu Cẩm Thời thò đầu ra ngoài cửa xe nhìn vẻ cảnh giác và sắc mặt
trắng bệch của cô bèn khẽ gật đầu với cô.
-Vậy
tôi đi đây, hôm khác gặp nhé.
Nhìn
chiếc xe kềnh càng lao ra khỏi cánh cổng của khu nhà, hòa vào dòng người cuồn
cuộn trên phố, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Quả là cô với anh ta thường xuyên gây
sự với nhau nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như anh luôn giữ khoảng cách với cô,
không biết cái sự tình oan gia của hai người có phải là do cô thần hồn nát thần
tính tự nghĩ ra không nữa.
Đông
Tam phải tốn kha khá công sức mới tìm được cái đống tư liệu mà Chu Cẩm Thời
nhét trong ổ D. Anh ta lập rất nhiều file dữ liệu với đủ các thể loại ký hiệu
lung tung nhưng Đông Tam không thích thú gì cái trò xem trộm đời tư cá nhân của
người khác nên giữa vô số những cái tên file kỳ quặc, cô phải cố đoán cái nào
mới là tài liệu mình cần. Nhưng đúng là càng tránh càng dễ rơi vào hố, rốt cuộc
cô vẫn bấm nhầm vào một file mang tên Redbull với đủ các thứ ba lam nham của
anh ta, thật đúng là “đường mòn quanh co vào chốn tịch
mịch.”[1]
[1]Một
câu trong bài “Đề phá sơn tự hậu thiền viện” của nhà thơ Thường Kiến đời Đường.
Đang lọ
mọ tìm tài liệu thì điện thoại của cô nhấp nháy tín hiệu có cuộc gọi đến. Là
chị hai Thẩm Mãn Hạ. Mãn Hạ cứ úp úp mở mở mãi cho đến khi ngay cả Đông Tam
cũng nghe rõ tiếng càu nhàu trong điện thoại thì chị cô mới bất đắc dĩ nói
thẳng:
-Em ba
à, bố nói lâu lắm rồi em chưa gửi tiền về, ông nói chai rượu của ông sắp mốc
rồi.
Những
lời này chắc chắn đã được chị cô xử lý nên trôi chảy dễ nghe hơn rất nhiều so
với nguyên bản, thậm chí còn có phần uyển chuyển như văn thơ. Từ nhỏ, Đông Tam
chỉ nghe lời mỗi Mãn Hạ, tất nhiên ý nghĩa của việc nghe lời này chỉ giới hạn
khi hai bên có thể bình tĩnh ôn hòa nói vài câu với nhau mà thôi.
Đông
Tam ậm ừ cho qua chuyện:
-Dạo
này em bận quá nên không để ý, khi nào rỗi em sẽ đi gửi.
Cô định
gác máy thì đầu dây bên kia Mãn Hạ hạ giọng nói thêm:
-Em ba,
bố còn nói ông định đi tìm Chu Nam tính sổ, bắt cậu ta trả tiền nuôi dưỡng em
bao nhiêu năm nay. Bố nói để nuôi em, ông suýt chút nữa phải bán cả nhà đi đấy.
Vừa
nghe những lời cạn tình cạn nghĩa ấy, sự chán chường mệt mỏi của Đông Tam đã bị
thiêu rụi bởi cơn tức giận. Khốn kiếp, không biết bố cô lại nghe lời xúi giục
của ai mà càng lúc càng trở nên trái tính trái nết. Cô nhếch mép cười khan một
tiếng rồi gằng giọng trả lời:
-Chị
hai, em nhờ chị chuyển lời cho bố, đã như vậy thì một xu em cũng không đưa. Bảo
bố có chuyện gì thì đến tìm em, nếu còn tìm Chu Nam nữa thì ông ta đừng hòng
mong nhận được gì.
Cô giận
dữ gác điện thoại. Ông ta đúng là một con quỷ hút máu, một người bố ác độc vô
nhân tính. Có lúc cô thật sự mong mình chui ra từ kẽ đá, nếu được như vậy có lẽ
cô sẽ hạnh phúc hơn nhiều.