Đó là
ngày thứ bảy kể từ khi họ chia tay ở Thượng Hải. Chu Nam mặt mày tiều tụy,
người nhuốm đầy bụi đường, đôi mắt sáng của anh giờ chỉ còn sự trầm ngâm khó
hiểu, anh tựa cửa, nhìn cô hồi lâu rồi mới lên tiếng:
- Tam
Tam, anh về rồi.
Người
gầy rộc đi, dường như anh đã không còn là Chu Nam của một tuần trước đó. Đông
Tam đứng trong nhà, cách anh một tấm cửa chống trộm. Những cảm xúc đang tuôn
trào, sự thương nhớ và sợ hãi dường như không còn kìm giữ được lâu hơn nữa
khiến cô phải hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén mọi thứ trong lòng. Cô im
lặng mở cửa rồi quay vào phòng như một chiếc bóng. Nhưng tiếng Chu Nam bước
vào, tiếng khóa cửa, tiếng túi xách vứt xuống nền nhà đều vọng đến rõ ràng bên
tai cô. Chu Nam tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm cô từ sau lưng, hơi thở trầm lắng
quen thuộc một lần nữa lại quay về bên cô. Anh im lặng hồi lâu. Đây là một sự
im lặng bức bối. Trái tim yếu mềm không ngừng nhắc nhở cô nỗi đau khổ mà anh
đem đến đang hiển hiện trước mắt. Tuy anh đã bỏ rơi cô, để cô một mình đứng chờ
bên ngoài Cục dân chính suốt sáu tiếng đồng hồ mà không buồn gọi điện lấy một
lần, nhưng chỉ cần anh xin lỗi, chắc chắn cô sẽ lại tha thứ cho anh. Cô quá
hiểu bản thân mình. Những buổi tụ tập chè chén mấy ngày qua chẳng qua chỉ là do
cô tự lừa dối bản thân mà thôi. Cô không thể rời xa anh. Cô lo lắng vì sự thay
đổi đột ngột của anh. Bảy ngày cũng đủ để Thượng đế tạo ra một thế giới mới, thế
nên việc khiến cho một người đàn ông thay đổi chẳng phải là chuyện quá dễ dàng
hay sao? Hơn nữa, tác nhân đó còn là mối tình đầu của anh, bà ngoại yêu của anh
và cả bà mẹ vốn không ưa gì cô.
Chu Nam
bỏ tay ra, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, anh đang cố lựa lời để nói sao cho cô
không bị sốc nhất:
- Bà
ngoại anh hôn mê mất mấy ngày, lúc tỉnh lại cứ nắm lấy tay anh, không cho đi.
Thế nên, anh… phải đợi bà xuất viện rồi mới về được. Tam Tam, tuy bà là người
rất nghiêm khắc nhưng cũng rất tốt. Vả lại bà đã có tuổi rồi, có những chuyện
anh phải chiều để bà được vui, hi vọng em có thể hiểu, anh…
Cô ngồi
bất động như pho tượng trên ghế sofa, trong đầu như có giọng nói mơ hồ nào đó
đang lầm rầm nói với cô, đây chỉ là giấc mơ, là sự lừa dối do chính cô tạo ra,
là sự huyễn hoặc do phải chờ đợi quá lâu. Cô sợ bất cứ cử động nào lúc này cũng
sẽ khiến giấc mơ biến mất và hiện thực tàn khốc sẽ lại hiển hiện trước mặt.
Cô khẽ
lau nước mắt, quay lại nhìn Chu Nam. Người đàn ông trước mặt cô là thật, hơi
thở của anh, đôi lông mày hơi cau lại của anh, tất cả trở nên sống động đến
nhường nào. Từ giây phút này anh không còn là của cô nữa sao? Cô hốt hoảng ngắt
lời anh, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt buồn bã trước mặt:
- Em
không chia tay với anh đâu. Nếu như phải chia tay thì em sẽ là người nói trước.
Cô có
thể thất bại, nhưng không phải là trong tay một bà cụ sắp gần đất xa trời. Nếu
chuyện tình của cô bắt đầu không được danh chính ngôn thuận thì ít nhất lúc kết
thúc cũng phải hoàn hảo như ý nguyện.
Chu Nam
ngẩn người ra một lúc, đến khi nhận ra điều cô muốn nói anh liền vụng về trả
lời:
- Không
phải, Tam Tam, em nghe anh nói…
Cô ngăn
anh lại một cách quả quyết, giờ này phút này mọi điều anh nói đã không còn giá
trị gì nữa.
- Anh
vừa về chắc là mệt lắm rồi. Anh đi tắm đi, để em xem nhà có còn gì ăn được
không. Anh muốn ăn gì? Còn một ít cháo đấy, cả một ít xà lách và ngô trong tủ
lạnh nữa.
Chu Nam
ngập ngừng rồi buông một câu quen thuộc.
- Không
cần đâu, anh ăn ở ngoài rồi.
Đông
Tam sượng người đứng im lặng, sao cứ mỗi lần cô tiến lên một bước là anh cứ
phải lùi lại né tránh cô. Nỗi đau dường như xé nát tim cô thành trăm mảnh, cô
cố kìm nén những lời trách móc trào dâng trong lòng:
- Thế
cũng tốt, anh đi tắm đi.
Chu Nam
vào nhà tắm, cô đứng trơ một lúc, rồi sắp xếp lại đồ đạc cho anh. Cứ luôn chân
luôn tay dọn dẹp nhà cửa cho quên hết những phiền muộn trong lòng, nhưng rồi
những giọt nước mắt tủi hổ lại một lần nữa tuôn rơi. Trong đáy vali của Chu Nam
là một túi kẹo Từ Phúc Ký.
Vì nghỉ
phép quá hạn mấy ngày, nên vừa quay lại Bắc Kinh, Chu Nam liền lao ngay vào
công việc. Ngày nào mười hai giờ đêm anh cũng mới về, mặt mũi cũng không buồn
rửa, cứ thế leo lên giường ngủ một mạch cho đến sáng. Cho dù nhiều lúc Đông Tam
muốn nói chuyện rõ ràng với anh cũng không có cơ hội để bắt đầu. Quan hệ của họ
rơi vào tình trạng căng thẳng không có cách gì tháo gỡ.
Thời
gian này Đông Tam không ra ngoài, cũng không muốn nói chuyện, giao lưu với ai.
Cô giam mình trong thế giới của bản thân, vui buồn giận dữ đều không muốn chia
sẻ với người khác. Hôm nay cũng như thế, Chu Nam đã dậy đi làm từ sớm, cô nằm
lì trên giường đến mười giờ hơn mới dậy. Đang đánh răng rửa mặt thì bỗng chuông
cửa vang lên. Cửa vừa mở, Đông Tam liền sững người bất ngờ, đứng ngoài cửa là
gã đàn ông mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, Phương Dịch Uy.
Phương
Dịch Uy cười tít mắt, niềm nở chìa tay ra chào hỏi cô:
- Xin
chào, cô còn nhớ tôi không? Tôi là bạn học đại học của Chu Nam, chúng ta đã
từng gặp nhau ở tiệc sinh nhật của Lô Lợi Lợi.
Tất
nhiên là cô nhớ hắn ta. Cô giơ bàn chải trong tay lên cắt ngang:
- Xin
lỗi, anh đợi chút nhé.
Cô chạy
vào nhà vệ sinh một lúc lâu rồi mới chạy ra mở cửa:
- Xin
hỏi anh đến đây có việc gì? Chu Nam không ở nhà, nếu anh muốn tìm anh ấy có thể
gọi điện …
- Không
cần không cần, chỉ là tôi có việc gần đây, nên lên thăm ấy mà. – Nói rồi hắn ta
chỉ tay vào trong nhà. – Tôi vào trong một chút được không?
Cô chần
chừ một lát, rồi vẫn quyết định mở cửa:
- Mời
vào, trong nhà hơi bừa bộn.
Cô
không định để cho gã ở lại lâu, nhiều nhất cũng chỉ là uống cốc trà rồi tiễn
khách. Nhưng Phương Dịch Uy rõ ràng không nghĩ như vậy. Hắn ta ngó nhà một
lượt, vừa xem cách bài trí trong phòng vừa liến thoắng liên hồi:
- Tôi
nghe nói tên Chu Nam này sống rất bệ rạc nhưng bây giờ xem ra cũng không tồi
lắm. Tấm ảnh này, - Gã chỉ tay vào tấm ảnh hai người đi Hàng Châu rồi quay sang
hỏi Đông Tam, - hai người chụp năm ngoái phải không? Cô xinh quá.
Đông
Tam càng lúc càng khó chịu. Ấn tượng của cô về gã đàn ông này vốn đã rất xấu,
bây giờ hắn ta lại còn bình luận vớ vẩn, liếc mắt đưa tình khiến cô rất không
thoải mái. Cô nín nhịn hỏi lại:
- Chắc
phải đến chiều tối Chu Nam mới về, tôi cũng sắp phải ra ngoài, anh thấy…
- Không
phải tôi đến tìm Chu Nam, em này, ban ngày em ở nhà một mình à? – Đôi mắt híp
tịt của hắn lại dính chặt vào cơ thể cô, mỉm cười đờ đẫn.
Đông
Tam hít một hơi thật sâu rồi quyết định chơi bài ngửa với gã:
- Anh
Phương, tôi với anh vốn không quen biết gì nhau, nếu không phải vì Chu Nam tôi
đã không cho anh vào nhà, nên anh cũng không cần phải tỏ ra thân thiết với tôi,
bây giờ phiền anh ra khỏi nhà tôi!
Phương
Dịch Uy bật cười khanh khách:
- Đừng
như vậy, cô em. Nói thật, em xinh thì xinh thật, nhưng nhiều gai quá. Đàn ông
bọn anh chỉ thích phụ nữ dịu dàng thôi, ha ha, xem ra chỉ mỗi anh mới có thể
đáp ứng được em. Có cần anh chỉ dạy cho em không? Em xem, em ở nhà buồn bã biết
bao, anh cũng đang cô đơn một mình, cô nam quả nữ, chẳng phải là rất đẹp đôi
hay sao?
Phương
Dịch Uy không kiêng nể gì nữa, dựa sát người cô. Đằng sau là cửa chính, Đông
Tam không có đường lùi, cô điên tiết sấn đến đẩy gã đàn ông mặt dày kia ra:
- Anh
dừng lại ngay cho tôi! Nếu còn tiến thêm một bước nữa tôi sẽ cho anh biết tay!
- Đừng giận
đừng giận, chậc chậc, sao mà xinh thế không biết, ôi, cái miệng mới hấp dẫn làm
sao, chỉ muốn cắn yêu một cái… ối!
Cạnh
cửa ra vào là giá để giày dép, Đông Tam nhanh như cắt với lấy một chiếc giày
cao gót rồi bặm miệng bổ xuống đầu gã đàn ông trước mặt. Cô ở nhà một mình quá
thường xuyên nên chỗ nào có “vũ khí”, cô đều nắm rất rõ. Cô cười nhạt, lâu lắm
rồi mới có một gã đàn ông run sợ như thế trước mặt cô:
- Thế
nào, anh Phương, anh còn muốn cắn yêu tôi nữa sao?
- Đùa
ấy mà, đùa ấy mà, tôi cố ý làm thế để trêu cho cô cười thôi mà. – Phương Dịch
Uy xấu hổ bịt chặt cục u trên trán, - Chu Nam không có nhà, thế thì để lần sau
tôi đến, lần sau đến.
Đông
Tam xoay xoay chiếc dép trong tay, lạnh lùng nhìn hắn ta, không lên tiếng.
Phương
Dịch Uy rối rít gật đầu chào một cách giả dối:
- Tam
Tam, ban nãy là do tôi đốn mạt, mong cô đại lượng và xí xóa cho. Chắc chắn sẽ
không có lần sau nữa đâu, tôi thề, ha ha, Tam Tam, xin lỗi nhé, ha ha.
Đông
Tam không nói không rằng mà bước sang bên cạnh một bước, nhường lối cho hắn, gõ
chiếc giày lên cánh cửa chống trộm, giọng sắc lạnh:
- Đồ
chó, mày muốn chơi tao mà không buồn tìm hiểu xem bà cô mày là người thế nào
sao. Cút ngay đi cho tao. Tao cảnh cáo mày thêm một lần nữa, đừng có động vào
Chu Nam, tao không kiên nhẫn lắm đâu. Nếu không, kết cục của mày thế nào tao
không dám đảm bảo đâu đấy.
Phương
Dịch Uy vội vã chuồn khỏi cửa, đi đến hết hành lang mới dám quay đầu lại lấm
lét nhìn. Cô đứng trước cửa, mỉm cười vẫy tay chào gã, thân thiện như đang tiễn
một người bạn lâu ngày không gặp.
Phương
Dịch Uy đi rồi, nhưng hắn ta không hề biến mất trong cuộc sống của họ. Đến tối,
Chu Nam về, chưa vào nhà mà anh đã nói cười rổn rảng, sảng khoái. Từ hôm anh
quay về, cô chưa từng trông thấy anh như thế.
- Ba
chục nghìn thôi mà, no vấn đề.
Tôi có tiền, cứ cầm lấy mà dùng, mượn gì chứ. – Đông Tam giúp anh lấy đôi dép
trong nhà ra để thay, hỏi anh, giọng vẫn cố tỏ ra bình thường. – Nói chuyện
điện thoại với ai mà vui vậy?
Chu Nam
bịt chặt ống nghe, nói thầm với cô:
-
Phương Dịch Uy.
Anh vừa
nói xong, Đông Tam liền giật lấy di động trong tay anh, ấn nút tắt máy. Cô nói
gọn lỏn:
- Sau
này anh đừng liên lạc với người này nữa. Vay tiền hả? Đừng có mà mơ.
Hình
như Chu Nam chưa kịp nhận thức đã xảy ra chuyện gì, anh bực bội nhìn Đông Tam:
- Sao
em lại vô lí thế hả? Sao lại tùy tiện tắt điện thoại của người khác?
Đông
Tam đột nhiên cảm thấy chạnh lòng. Cô không muốn cãi nhau, cũng không muốn kể
lể sụt sùi với anh. Hoặc có thể tận sâu trong tâm can, cô cố ý chọc giận anh,
ít nhất có như thế anh mới nói chuyện với cô. Cô im lặng quay lại bàn, bản thảo
cô nhận vẫn chưa hoàn thành, dù số tiền công rất ít ỏi song dù sao đó cũng là
phương thức kiếm tiền duy nhất lúc này của cô.
Thái độ
hờ hững không một lời giải thích của cô đã chọc giận Chu Nam, anh đá văng đôi
dép đi trong nhà, giữ chặt tay cô.
- Thái
độ của cô là gì vậy hả? Mất lịch sự như thế, sau này còn gặp mặt ai được nữa?
Cô đứng lại cho tôi!
Bàn tay
cứng như thép của anh siết chặt khiến Đông Tam mất đà suýt nữa ngã nhào xuống
sàn. Chu Nam buông thõng tay xuống, đôi mắt nhìn cô đầy mệt mỏi:
- Tam
Tam, em sao thế?
Giá anh
cứ giận dữ với cô, cô còn thấy dễ chịu hơn là thái độ dịu dàng ân cần như thế.
Cô ngẩng đầu lên, nước mắt vòng quanh nhìn anh đầy oán trách:
- Nếu
em nói bạn anh định làm nhục em thì anh có tin không?
Chu Nam
ban đầu còn không tin, nhưng ánh mắt của cô đã nói lên tất cả. Anh điên tiết đá
mạnh chân bàn, gườm gườm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, miệng lẩm bẩm:
- Đ.
mẹ, anh sẽ giết thằng chó đó!
Trải
qua hết kiếp nạn này đến kiếp nạn khác, cả Chu Nam và Đông Tam đều không muốn
nhắc đến những điều đã qua. Nhưng sóng gió không vì thế mà ngừng ập đến cuộc
sống của họ. Gần đây Đông Tam phát hiện trong danh sách bạn bè trên QQ có nick
chat Đỉnh Cao Chót Vót thường xuyên để lại lời nhắn cho cô. Thời gian trước
nhiều chuyện dồn dập xảy đến nên cô không lên mạng, thế nên vừa bật máy online
thì một loạt cửa sổ chat xuất hiện kín màn hình. Đa phần tin nhắn offline của
Đỉnh Cao Chót Vót đều là những lời lẽ dung tục, không thể lọt vào tai được. Đông
Tam cũng chẳng lấy làm bực mình, loại người nhàn rỗi vô tích sự như thế này
trên mạng rất nhiều, cô liền chuyển Đỉnh Cao Chót Vót vào danh sách đen, rồi
quay sang làm việc khác.
Một lúc
sau, trên màn hình hiển thị lời mời kết bạn. Cô mở ra xem, vẫn là cái tay Đỉnh
Cao Chót Vót đó, hòm mail cũng nhấp nháy nhắc nhở:QQ
của tôi bị nhiễm virus, sao lại cho tôi vào danh sách đen?
Cô nghĩ
đi nghĩ lại vẫn không thể nhớ ra tại sao mình lại có nick chat của người này,
nhưng lại sợ là của người quen cũ nên cũng chần chừ không xóa. Một lát sau,
Đỉnh Cao Chót Vót lại gửi tin nhắn đến cho cô.
Đỉnh
Cao Chót Vót 14: 04: 20
Cô
là Tam Tam phải không? Sao lúc nãy lại cho tôi vào danh sách đen?
Mỉm
Cười Để Sống 14: 04: 53
Anh
là?
Đỉnh
Cao Chót Vót 14: 05: 21
Cô
không nhớ tôi là ai sao?
Mỉm
Cười Để Sống 14: 06: 47
Xin
lỗi, chắc vì lâu quá không liên lạc, tôi quên mất rồi.
Đỉnh
Cao Chót Vót 14: 07: 30
Hay
là không dám liên lạc? Sợ người khác biết những chuyện trước đây của mình?
Mỉm
Cười Để Sống 14: 10: 24
Tôi
không hiểu anh đang nói gì?
Đỉnh
Cao Chót Vót 14: 14: 21
Đừng
giả vờ nữa, cô đã qua tay bao thằng đàn ông rồi còn gì, chỉ tại Chu Nam quá ngu
nên mới bị cô qua mặt thôi.
Mỉm
Cười Để Sống 14: 15: 03
Lô
Lợi Lợi?
Đỉnh
Cao Chót Vót 14: 17: 19
Nếu
tao mà là cô ấy thì đã thuê người làm thịt mày rồi. Cho chừa cái tội quyến rũ
người khác.
Mỉm
Cười Để Sống 14: 20: 37
Ồ,
ra là tay chân của Lô Lợi Lợi. Cô ta cũng thật lợi hại, có phải chú mày bị cô
ta hút hết dương khí nên biến thành thái giám rồi không?
Đỉnh
Cao Chót Vót 14: 24: 06
Tao
không rỗi hơi đôi co với một kẻ như mày.
Mỉm
Cười Để Sống 14: 24: 51
Đầu
mày bị cửa kẹp rồi phải không? Không có tiền thì ra ngoài tìm mấy con cave hết
đát mà dùng, dùng không hết thì để dành cho con cho cháu, chớ nên để mứa.
Đỉnh
Cao Chót Vót 14: 26: 09
Ít
ra Lô Lợi Lợi còn tử tế hơn mày.
Mỉm
Cười Để Sống 14: 27: 15
Đúng,
cô ta thiếu gì đàn ông chứ, tao làm sao dám sánh?
Đỉnh
Cao Chót Vót 14: 30: 12
Sao
mày lại cướp bạn trai của cô ấy?
Mỉm
Cười Để Sống 14: 34: 11
Không
liên quan đến mày!
Đỉnh
Cao Chót Vót 14: 36: 08
Tao
sẽ đ. chết mày!
Mỉm
Cười Để Sống 14: 36: 35
Về
mà đ. mẹ mày ấy!
Gửi tin
nhắn cuối cùng xong, cô lập tức chuyển nick chat này vào danh sách đen không
chút luyến tiếc. Tuy hơi bực bội, nhưng dù sao đây chỉ là một kẻ rỗi việc qua
đường nên cô nhanh chóng cho hắn out khỏi bộ nhớ. Việc đau đầu nhất của cô bây
giờ là phải lập tức đến trường gặp thầy hướng dẫn.
Không
biết vì sao giáo sư Lý vẫn đồng ý tiếp tục giúp cô hoàn thành nốt luận án,
nhưng ông chỉ hướng dẫn qua loa trong điện thoại chứ không có ý muốn gặp mặt
trực tiếp. Vậy mà lần này lại chủ động hẹn gặp cô, quả là điều không tưởng.
Cô cắm
cúi sửa cho xong bản thảo rồi khoan khoái tắt máy đứng dậy vươn vai. Hôm đó là
hạ tuần tháng tám, tiết trời mát mẻ, cỏ cây tươi mới tắm mình trong ánh nắng
vàng như mật. Một ngày đẹp trời thế này thì tội gì phải bực bội vì một kẻ không
đáng kia chứ!
Tối ấy
Chu Nam về, mặt lạnh lùng khác thường. Ban đầu anh im lặng một lúc lâu, sau đó
nhìn Đông Tam đầy lạ lẫm cuối cùng thở dài vẫy tay gọi cô lại. Anh vuốt tóc cô,
tựa đầu vào trán cô, hồi lâu không lên tiếng.
Đông
Tam không kìm được trước thái độ kì lạ của anh, cô gặng hỏi:
- Anh
sao thế? Sao cứ thở dài mà không nói gì?
- Sao
em lại muốn ở bên anh?
Đông
Tam mỉm cười buồn bã, lảng tránh ánh mắt chăm chú của anh hướng về mình.
- Có
phải vợ chồng già đâu mà hỏi những câu như thế? Không còn sớm nữa, anh mau làm
việc để mình còn đi nghỉ sớm.
Chu Nam
nhìn cô khó hiểu đến mức nụ cười trên gương mặt cô cũng trở nên gượng gạo. Đông
Tam thận trọng hỏi anh:
- Sao
thế? Có chuyện gì vậy anh?
Chu Nam
day day khóe mắt, anh ôm đầu nhẹ nhàng trả lời cô:
- Thôi,
em đi đun sữa đi, hôm nay chúng mình ngủ sớm.
Đông
Tam cũng không hỏi thêm, cô khẽ nâng cằm anh lên, những sợi râu chưa cạo sạch
đâm vào tay cô ram ráp. Đã lâu lắm rồi giữa họ không có những giây phút dịu
ngọt thế này. Cô mê đắm nhìn anh, ngọt ngào nũng nịu:
- Anh
có thể kể em nghe những tâm sự của anh không? Cho dù em không biết nói những
lời ngọt ngào nhưng ít nhất cũng có thể chia sẻ buồn phiền…
- Anh
định bảo em, tuần sau công ty cử anh đi công tác Chiết Giang một tuần. Em có
giận không?
Đông
Tam ôm cổ hôn nhẹ lên trán Chu Nam rồi nhìn anh trìu mến:
- Sao lại
giận chứ? Anh làm việc đi, em đi đun sữa cho anh.
Cô
trượt khỏi người anh vào bếp đun ít sữa, sực nhớ ra chuyện sáng nay, cô dợm
bước về phía Chu Nam. Trên màn hình máy tính cách đó không xa, anh đang nhìn
chăm chăm vào một tấm ảnh rồi di chuột xóa đi. Trong thoáng chốc Đông Tam tưởng
như cả người đóng băng. Đập vào mắt cô là tấm ảnh cô và Lâm Phong đang dựa nào
người nhau thân mật.
Tấm ảnh
này chụp lúc nào? Đây chắc chắn là PS[1], chắc chắn là có kể muốn
bẫy cô. Đông Tam nghẹn đắng trong lòng, tất cả chỉ là giả dối, là cái bẫy của
những kẻ xấu xa.
[1]
Photoshop
Nhưng
rồi Đông Tam lại lặng lẽ quay lại bếp, mặc cho sự uất hận gào thét tâm can.
Nhiều lúc cô muốn xông đến đập tan bức tường vô hình ngăn cách cô với Chu Nam,
nhưng rồi mọi chuyện lại trở về với cái guồng quay cũ kĩ. Cô đã không còn là
Đông Tam mạnh mẽ, cứng cỏi trước kia và Chu Nam cũng vậy, anh cũng đã thay đổi
quá nhiều kể từ sau chuyến đi Thượng Hải tồi tệ ấy. Cô không rõ trong bảy ngày
đó đã xảy ra những chuyện gì, thực ra cũng không có gì là khó đoán, chỉ là cô
không muốn động đến nỗi đau của cả hai mà thôi.
Mà cũng
phải, ngay cả một người hiền lành, đáng tin như Chu Nam cũng đã biết xóa bằng
chứng như thể không có chuyện gì xảy ra, thì liệu trên thế giới này còn có cái
gì khiến người ta tin tưởng rằng sẽ mãi mãi không thay đổi chứ?