Đông
Tam đoán chắc Lợi Lợi sẽ liên lạc với Chu Nam, nhưng không ngờ chuyện đó lại
đến nhanh như vậy.
Một
buổi tối, Chu Nam gấp gáp gọi điện cho cô, ấp úng mãi không nói rõ chuyện.
Trong điện thoại, anh nói hơi nhanh như đã cân nhắc từ trước:
-Tam
Tam, Lợi Lợi muốn mời chúng mình ăn cơm. Sáu giờ ở nhà hàng Tiêu Giang Nam nhé.
Em chuẩn bị rồi đến công ty, chúng ta cùng đi.
Đông
Tam nghe mà lùng bùng cả lỗ tai. Ăn cơm? Có quỷ mới biết mục đích của cô ta là
gì. Giọng cô bắt đầu găng lên:
-Sao
lại mời ăn cơm? Đi ăn với ai chả được, sao cứ phải là cô ta?
Đầu dây
bên kia thoáng ngập ngừng rồi mới trả lời:
-Thôi
thôi, bạn bè bình thường ăn với nhau một bữa cơm cũng được mà. Còn chưa đến một
tiếng nữa, giờ em mà không đi là sẽ muộn đấy.
-Chu
Nam, - Cô cố gắng nén cơn giận trong lòng, - Em với cô ta không phải là bạn bè
bình thường. Từ đầu đến cuối, từ lúc bắt đầu quen anh cho đến một trăm năm sau,
em cũng không cho rằng em với cô ta có thể làm bạn.
Cô thực
không hiểu, tại sao người đàn ông này lại không phân biệt được rõ ràng rốt cuộc
ai mới là kẻ có dã tâm thực sự?
Năm đó,
anh cũng không hề cảnh giác với sự xuất hiện đầy tính toán của cô, coi tất cả
những lời êm ái của cô như là sự quan tâm chân thành của một người bạn dành cho
mình. Khi ấy, Lợi Lợi chắc chắn cũng nói với anh những lời y hệt như cô bây
giờ, chắc chắn cũng khóc lóc gào thét, chắc chắn cũng nghiến răng nguyền rủa cô
là con hồ ly tinh không biết xấu hổ đi dụ dỗ người yêu của người khác. Tuy Lợi
Lợi trước sau đều cư xử với cô rất thân thiết, nhã nhặn, nhưng với một người từ
nhỏ đã quen với cuộc sống bon chen, giành giật như cô thì trên thế gian này tất
cả những điều đó chỉ là dối trá. Cô luôn cho rằng, giữa con người với nhau phải
tính toán thì mới có thể tồn tại được. Cô hiểu Chu Nam không phải là không nhận
ra dã tâm của cô đối với anh, anh cũng biết rõ mọi lời nói của Lợi Lợi đều là
sự thật, chỉ là anh không nỡ xé bỏ lớp giấy che đậy sự thật mà thôi.
Quả
nhiên, Chu Nam lại trả lời nước đôi để dỗ dành cô:
-Làm gì
mà nghiêm trọng đến thế, Lợi Lợi cũng biết vị trí của mình mà. Anh đợi em đấy
Tam Tam, đừng bướng bỉnh nữa.
-Em
không đi. Muốn đi thì anh tự mà đi với cô ta. – Cô kết thúc cuộc nói chuyện
bằng một câu gọn lỏn rồi không để đầu dây bên kia kịp phản ứng, tắt bụp điện
thoại.
Tắt
điện thoại rồi cô lại thấy hối hận. Trước đây cô đâu có ngang bướng như thế.
Trước đây Chu Nam có nói gì, thì cho dù chẳng cam tâm tình nguyện chút nào,
nhưng cô vẫn làm theo ý anh. Cô biết Chu Nam là hạnh phúc lớn nhất của cả đời
cô, cho nên làm gì cũng suy xét rất cẩn thận, thận trọng từng bước một. Cô dâng
hiến cho người đàn ông này tất cả những gì thuộc về mình, vậy mà bây giờ chỉ vì
cô bạn gái cũ của anh ta xuất hiện không đúng lúc mà tất cả nỗ lực của cô sắp
sụp đổ trong nháy mắt.
Ngày
xưa Đông Tam không như thế này, con người cô vốn rất điềm tĩnh, tự tin vào bản
thân. Khi ấy cô đối phó với cô bạn gái cũ xinh đẹp của người yêu mình dễ như
lấy đồ ở trong túi ra vậy. Thậm chí, mỗi khi đối diện với những cô nàng xinh
đẹp vây quanh Chu Nam, cô vẫn luôn giữ được sự bình thản hiếm có. Từ trước đến
nay, Đông Tam không có gì làm nổi bật, nhưng trong cuộc chơi tình ái, cô luôn
là người giành được chiến thắng cuối cùng.
Khi Chu
Nam lao vào vòng tay cô, có bao nhiêu tiểu thư đã khóc đỏ cả mắt trong buồng
khuê các? Vậy mà cô vẫn điềm tĩnh trước vận may của mình, thản nhiên khoác tay
anh đi dạo trên khắp các phố lớn ngõ nhỏ. Nay khi cô bạn gái cũ, kẻ đã thảm bại
dưới tay cô năm nào bây giờ trở lại giễu võ dương oai, thì cô lại trở nên căng
thẳng không yên như vậy?
Chu Nam
không gọi điện lại.
Mặc dù
anh sống chết không thừa nhận giữa anh và Lợi Lợi nảy sinh tình cảm, nhưng anh
cũng không giấu cô việc anh gặp gỡ cô ta khá thường xuyên.
Vì sao
anh lại giấu cô?
Cô thở
dài, vuốt lại tóc rồi đứng lên tìm quần áo.
Khi cô
vừa đến tòa nhà văn phòng của Chu Nam thì vừa kịp nhìn thấy chiếc BMW màu hồng
rẽ ngoặc vào chỗ đỗ xe. Đúng lúc đó Chu Nam từ đại sảnh đi ra, tiến thẳng đến
chiếc xe bóng bẩy quen mắt. Lô Lợi Lợi từ trong xe bước ra, hai người họ cười
nói vui vẻ với nhau. Cô ta thậm chí còn giúp Chu Nam chỉnh lại cravat, sau đó
khoác tay anh đi về phía nhà hàng Tiêu Giang Nam cách đó không xa.
Đông
Tam trân trối nhìn bọn họ, trái tim đau đến nghẹt thở dù trí óc kêu gào đó chỉ
là thói quen quý tộc của họ. Trước đây họ là một đôi trai tài gái sắc, người
này vịn vào tay người kia là chuyện bình thường, và cũng có lẽ cử chỉ thân mật
đó chỉ là sự kéo dài của một đoạn ký ức mà thôi.
Cô chửi
thề một câu rồi đẩy cửa xe, đuổi theo bọn họ trên đôi giày cao chót vót.
-Ông
xã, ông xã, em quên không mang theo ví tiền.
Cô gập
người thở dốc, tóc tai rối bù, bàn chân cũng bắt đầu đau nhức. Đông Tam vốn
chúa ghét đi giày cao gót, nên cả tủ giày của cô chỉ có độc một đôi cao gót là
quà sinh nhật của Chu Nam tặng.
Hai
người quay đầu lại, bối rối nhìn bộ dạng hớt hơ hớt hải của cô. Chu Nam vội rút
tay ra, mặt anh hơi hoảng hốt. Cậu thanh niên lái taxi ở phía xa xa cứ nhìn anh
tủm tỉm cười. Chu Nam rút ví trả cho lái xe, mặt đỏ bừng nhưng vừa bị bắt quả
tang làm điều ám muội.
-Chẳng
phải em nói là sẽ không đến cơ mà?
Đông
Tam không trả lời anh, cô quay đầu sang mỉm cười với Lô Lợi Lợi:
-Lợi
Lợi, hôm nay trông cô xinh lắm.
Lô Lợi
Lợi vẫn đứng tại chỗ thân thiện nhìn cô cười:
Chu Nam
nói cô không đến, hóa ra là vì còn phải trang điểm. Bộ váy này thật trẻ trung,
lâu rồi tôi không mặc những trang phục như thế này nữa, đúng là già thật rồi.
Đông
Tam chỉ nhếch mép cười, không buồn đáp lại. Chu Nam thấy khó xử, vội lên tiếng:
-Đâu
có, em vẫn xinh đẹp như ngày xưa mà.
Chu Nam
vừa dứt lời, mặt Lợi Lợi lập tức đỏ bừng lên. Đông Tam chỉ liếc xéo anh một
cái, rồi quay người đi về phía trước. Cô khoác tay Lợi Lợi, tươi cười hỏi:
-Lợi
Lợi, cô định ở lại Bắc Kinh bao lâu? Có dự định gì chưa?
Giống
như những lần chạm trán nhau trước đây, ai cũng có những toan tính của riêng
mình, nhưng vẫn cười nói vui vẻ như thường.
Lợi Lợi
hơi nghiêng đầu nhìn cô, trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời:
-Gia
đình tôi có chút công việc cần sắp xếp, có lẽ tôi sẽ ở lại tương đối lâu. À,
bạn bè cô có ai cần tìm chỗ thực tập không? Tôi có thể sắp xếp giúp.
-Ừ, -
Đông Tam khẽ mỉm cười, - tốt nhất là không nên làm phiền cô. Tôi không thích
mắc nợ ai, nhất là cô. Giữa chúng ta không nên có bất cứ quan hệ gì.
Trong
phút chốc, gương mặt kiều diễm của Lợi Lợi thoắt đỏ bừng lên. Cô quay đầu liếc
nhìn Chu Nam. Anh đang cắm cúi đi đằng sau, hình như đang mãi nghĩ chuyện gì
đó. Những điều cô và Đông Tam nói, có thể anh nghe thấy hoặc cũng có thể là
không. Từ lần đầu tiên họ gặp lại nhau, thái độ thù địch của Đông Tam đối với
cô đã quá rõ ràng.
Lợi Lợi
còn đang thần người suy nghĩ thì Đông Tam lại tiếp tục đâm thêm nhát nữa vào
ngực cô:
-Đừng
nhìn nữa, anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, cô còn muốn giành lấy ư?
Lợi Lợi
khựng lại, sắc mặt trở nên trắng bệch. Cô ta gượng cười rồi luống cuống cáo
lỗi:
-Tôi
vào nhà vệ sinh một chút, xin lỗi nhé.
Đông
Tam vẫn rất nhã nhặn, cô nhìn xoáy vào tình địch của mình, lạnh lùng nói:
-Lợi
Lợi, sắc mặt cô không được tốt lắm, có cần tôi đi cùng không?
Lợi Lợi
vội lắc đầu từ chối:
-Không
cần đâu, tôi ra ngay mà.
Đôi
giày cao gót màu bạc thời thượng của cô ta vẫn di chuyển rất điềm tĩnh. Đông
Tam khẽ mỉm cười, chăm chú nhìn Lợi Lợi hòa mình với dòng người bước vào khu
thương mại cho đến khi mất hút, lúc ấy cô mới nghiến răng, dựa vào cửa tháo đôi
giày ra. Gót chân cô đã phồng rộp, đỏ ửng. Chu Nam bước lại gần cô, cúi xuống
xem xét một lúc rồi thở dài:
-Việc
gì em phải làm khổ bản thân như thế. Em cứ mặc như bình thường là đẹp mà.
Đông
Tam thản nhiên nhìn anh, trả lời:
-Em
muốn anh nhận ra rằng, chỉ cần em muốn em cũng sẽ hấp dẫn và quyến rũ không gì
cô ta. – Dưới ánh đèn đường mờ ảo, nụ cười của cô có chút gì đó gian xảo – Sao,
đau lòng rồi phải không?
Chu Nam
đang ngó nghiêng xung quanh xem có hiệu thuốc nào gần đó không, vừa bực mình
vừa buồn cười:
-Em
đừng có lúc nào cũng bới móc anh như thế. Anh biết em không yên tâm thả anh đi
ăn tối với cô ấy. Thời gian địa điểm anh đều báo cáo với em rồi, em cũng đừng
để anh phải thất vọng.
Đông
Tam thở dài, cô khom người ngồi xuống bậc thềm xoa xoa gót chân đang bị sung vù,
buột miệng văng tục:
-Chết
tiệt, anh an ủi bạn gái đang trong cơn tức giận như thế à?
Chu Nam
ghé mặt lại định hôn cô, nhưng lập tức bị cô đẩy ra. Anh liền cười đau khổ:
-Yên
tâm đi, đời này kiếp này anh là của em rồi. Chẳng ai cướp mất của em đâu.
Đông
Tam “hừm” một tiếng, không đếm xỉa gì đến Chu Nam nữa.
Bữa ăn
diễn ra hết sức gượng gạo. Ba người ai cũng có tâm sự riêng, nhưng không ai đủ
can đảm lên tiếng phá vỡ bầu không khí đông cứng ấy. Bất chợt, có tiếng người
vui vẻ gọi tên Lợi Lợi. Giọng nói nghe rất quen, hình như cô đã nghe thấy ở đâu
rồi thì phải. Vừa ngẩng đầu lên, Đông Tam bắt gặp ngay nụ cười đầy ngạc nhiên
của Chu Cẩm Thời.
-Lợi
Lợi, sao em lại ở đây?
Đông
Tam vội cắm cúi nuốt một miếng cải, giả vờ không quen biết gì gã.
Lợi Lợi
đứng bật dậy, dáng vẻ vừa vui mừng vừa xúc động lên tiếng:
-Cẩm
Thời.
Đây
không đơn giản là cố nhân trùng phùng. Đông Tam tin chắc, nếu không có mặt cô
và Chu Nam thì họ nhất định sẽ ôm hôn nhau thắm thiết. Nhưng bây giờ họ chỉ gật
đầu bắt tay rồi Lợi Lợi mời gã cũng ngồi dùng bữa với họ.
Mà gã
dường như không thèm để ý đến ánh mắt gườm gườm của Đông Tam, ngồi xuống bàn
rất tự nhiên. Chu Nam chủ động bắt tay người đàn ông mới xuất hiện, vui vẻ tự
giới thiệu:
-Tôi là
Chu Nam, còn đây là bạn gái của tôi, anh cứ gọi cô ấy là Tam Tam.
Chu Cẩm
Thời đưa tay nắm lấy tay anh, nhưng mắt lại hướng về phía cô đầy ý vị.
-Ồ, hóa
ra cô là Tam Tam.
Anh ta
cố tình kéo dài chữ “ồ” như thể vừa nhận ra một điều gì đó rất thú vị. Đông Tam
không nể nang gì nữa, ngẩng đầu lên lườm gã một cái, sao gã đàn ông này đáng
ghét thế không biết? Chẳng hiểu sao cô rất dị ứng với cái đầu đinh và thân hình
vạm vỡ của anh ta. Nếu một người đàn ông chỉ biết huênh hoang với đống cơ bắp
trên người thì liệu có phải anh ta vô vị đến mức chỉ biết chạy theo đám con gái
chẳng khác gì một con công đực xòe đuôi để thu hút con cái hay sao?
Hình
ảnh một Chu Cẩm Thời thoáng chút thất vọng khi cho cô mượn laptop vụt thoáng
qua trong đầu, nhưng nhanh chóng bị cô cho vào dĩ vãng.
Chu Nam
khẽ kéo tay cô ra hiệu, giọng nói có chút trách cứ:
-Sao
lại ngây ra thế? Anh Chu đang nói chuyện với em đấy.
Đông
Tam cố nén những lời cay độc đang chực tuôn ra, gật đầu bất đắc dĩ, cô tiện tay
với lấy cốc nước hoa quả trước mặt đưa cho anh:
-Anh
Chu, thời tiết hanh khô, cẩn thận không bốc hỏa đấy.
Trước
cái nhìn đầy vẻ kì lạ của mọi người, Chu Cẩm Thời nhận lấy cốc nước quả, mỉm
cười ngẩn đầu uống cạn:
-Cảm
ơn, Tam Tam.
Đông
Tam đáp trả lại gã bằng một cú lườm ngoạn mục.
Khi bữa
cơm gần kết thúc, hai người đàn ông vào nhà vệ sinh, để hai cô gái ngồi lại với
nhau.
Đông
Tam lơ đãng xiên một miếng dưa đỏ au trên đĩa, dường như tâm trí cô đang phiêu
du ở tận chốn nào, không để ý đến mọi chuyện ồn ào xung quanh.
Lợi Lợi
mỉm cười lên tiếng trước:
-Tam
Tam, chúng ta có thể hẹn một lúc nào đó để nói chuyện riêng không?
Đông
Tam vẫn không ngừng chọc chọc làm miếng dưa lỗ chỗ như viên than tổ ong, mãi
một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên nhìn cô gái đang ngồi đối diện.
-Nói
chuyện? Chúng ta có chuyện gì để nói chứ? Tôi không thích nói chuyện với những
người đã từng thất bại dưới tay tôi.
Lợi Lợi
hình như đã dần quen với tính cách kỳ quặc của cô nên chỉ cười nhẹ đáp:
-Cô
không muốn nói chuyện với tôi, lẽ nào muốn tôi đi tìm Chu Nam sao? Giống như ngày
hôm nay ư? Nếu cô không để ý thì tất nhiên tôi cũng không có ý kiến gì.
Đông
Tam im lặng nhìn Lợi Lời. Cô gái này đã thay đổi. Cô ta hoàn toàn đã có sự
chuẩn bị trước, thậm chí còn rất tự tin vào chiến thắng của mình, rõ ràng đây
là bộ dạng người trên ban ơn cho kẻ dưới, bà chủ kẻ cả với kẻ làm công. Cô ta
đã không còn là cô tiểu thư nhà giàu năm nào bị cô cho qua mặt dễ dàng. Và Đông
Tam giờ cũng không còn là con bé nghèo khổ trắng tay của ngày ấy nữa. Cô vẫn
nghèo khó như thế, nhưng cô đang nắm trong tay một thứ quan trọng mà cô ta vô
cùng thèm khát.
-Chu
Nam sẽ không quay lại với cô nữa đâu. Tôi khuyên cô một câu, không biết cô có
từng nghe qua không, đơn giản nhưng lại rất thích hợp với cô: Ngựa khôn không
ăn cỏ cũ.
Lợi Lợi
vẫn mỉm cười với vẻ chắc thắng trong tay:
-Hiện
tại không giống như quá khứ. Tam Tam, điều Chu Nam cần là một hậu phương vững
chắc, một cuộc sống đàng hoàng sung túc, còn những gì cô đem lại cho anh ấy chỉ
là một cái kho chứa củi, vậy sao còn khăng khăng bám chặt lấy anh ấy? Tam Tam,
những gì anh ấy muốn, tôi đều có thể cho anh ấy, nhưng cô thì không. Không chỉ
thế, cô còn tước đi cơ hội đổi đời của anh ấy.
Câu nói
như một cái bạt tai giáng vào mặt Đông Tam. Sự giận dữ tuyệt vọng dâng lên
trong mắt, cô gằn giọng tuyên chiến:
-Cho dù
thế nào, cô cũng chỉ là người bị anh ấy ruồng bỏ mà thôi. Tôi không muốn nói
những câu tuyệt tình, nhưng nếu cô muốn thì tôi sẽ nói chuyện với cô. Thời
gian, địa điểm do cô chọn, tôi sẽ đợi cô bất cứ lúc nào.
Lợi Lợi
nhìn thẳng vào mắt Đông Tam, rồi trong tíc tắc, ánh mắt cô trở nên xa xăm:
-Đây
mới là Tam Tam dũng cảm tiến lên mà tôi biết, - Cô ta thở dài, nhưng ngay lập
tức khuôn mặt lại trở nên thân thiện như cũ. – Có thể cô không biết, năm xưa
tôi thật ngưỡng mộ cô, vì cô là người dám yêu dám hận. Vì tình yêu của mình, cô
không màng bất cứ lời dèm pha của thiên hạ. Hồi đó tôi…thật sự muốn được như
cô.
Tam Tam
cười nhạt một tiếng. Hóa ra đây cũng gọi là ước mơ của tiểu thư con nhà giàu
đấy. Sống trong cảnh giàu sang phú quý, nhưng cả ngày lại chỉ mơ ước được đổi
vị trí cho tình địch. Hoán đổi ư? Đổi để trở thành một Đông Tam ngày ngày lo
lắng cơm không đủ no ư, đổi lấy cảnh sống lay lắt, nghèo hèn như gia đình cô ư,
hay đổi lấy cuộc sống chụp giật trên đường phố.
Con
người ta đúng là lòng tham không đáy, ai cũng chỉ biết thèm thuồng trước thành
quả lao động của người khác. Đông Tam cảm thấy không có ai khổ sở như cô, bởi
vậy, cũng không có ai giống cô, xả thân để bảo vệ những thứ thuộc về mình.
Không có ai từng bi thảm như cô, cũng không có ai hiểu được cảm giác tay trắng
là gì. Tất cả bọn họ đều là công chúa, hoàng tử trong truyện cổ tích, duy chỉ
có cô, thê thảm đến mức bi tráng, lúc nào cũng phải gồng lên để bảo vệ hạnh
phúc nhỏ nhoi của mình.
Rời
khỏi nhà hàng, Lợi Lợi và Chu Cẩm Thời đề nghị đưa Chu Nam và Đông Tam về,
nhưng cả hai đều bị Chu Nam mỉm cười từ chối. Nhìn họ lái xe đi xa rồi, Chu Nam
mới quay lại nhìn Đông Tam, anh mắt có chút do dự:
-Anh
còn chút việc chưa làm xong…
Đông
Tam vội cắt lời anh:
-Vậy
anh về công ty đi, em đi xe bus về cũng được.
Chu Nam
nhìn xung quanh, rồi kéo cô đến một cửa hàng bách hóa gần đấy, mua một cây kem
ốc quế đưa cho cô:
-Thưởng
cho em này. Về nhà ngoan nhé, trên đường không được bắt nạt các bạn đâu đấy.
Đông
Tam nhận lấy que kem, không giấu được nụ cười hiện lên trong mắt:
-Đừng
có tưởng một cây kem ốc quế mà có thể mua chuộc được em. Anh cứ đi làm đi, khi
nào về thì cứ tự động quỳ ở góc nhà cho đến khi em tha tội. Em đi trước đây.
Đi được
hai bước, cô quay lại, dúi que kem vào tay anh, vẫy vẫy tay chào rồi quay người
đi xa dần. Cô chưa bao giờ thích ăn kem ốc quế, và Chu Nam cũng không có thời
gian để tâm đến sở thích của cô.
Cô vừa
đi vừa cúi đầu nghĩ ngợi, có phải Chu Nam nên có cuộc sống mới của riêng mình
không? Nếu…nếu ban đầu Chu Nam không chọn cô thì liệu cuộc đời anh sẽ thế nào?
Cô khẽ
ôm đầu, đột nhiên cảm thấy buồn vô hạn. Ban đầu cô và Chu Nam gặp nhau hoàn
toàn chỉ là tình cờ. Sau bữa tiệc của đám người nhà giàu ấy, một thời gian dài
họ không gặp lại nhau. Nhưng cô vẫn nhớ, khi anh tạm biệt cô, khóe miệng khẽ
cong lên dịu dàng dưới ánh chiều mờ ảo.
Cô
thích hồi tưởng lại nụ cười của anh khi đó, thích dáng vẻ lãng tử của anh, vẻ
lịch lãm khi im lặng đứng chắn cho gió khỏi thổi tung váy cô và cả sự nhiệt
tình toát ra từ con người anh. Nhưng từ khi Chu Nam đến bên cô, sự nhiệt tình
đầy chất lãng tử ấy đã không còn nữa.
Chu Cẩm
Thời không biết từ chỗ nào đột ngột xuất hiện, gã đánh vô lăng đỗ xịch chiếc xe
việt dã khổng lồ ngay trước mặt Đông Tam, rồi ngọt nhạt khuyên cô lên xe:
-Tôi có
việc đi hướng này thì tiện thể đưa cô về luôn, tôi không đòi tiền xăng dầu đâu
mà sợ. Con gái con đứa đi một mình trên đường, định cố ý để người khác phạm tội
à?
Đông
Tam nhìn thẳng vào gã, rõ ràng gương mặt gã chẳng có một gram bảo hành nào cả.
Cô im lặng bước tiếp, được một hai bước thì quay đầu lại hỏi gã:
-Anh và
Lô Lợi Lợi là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ phải không?
Chu Cẩm
Thời gõ gõ tay lên vô lăng, một lát sau mới cười cười, trả lời:
-Lên xe
đi, tôi sẽ kể cho cô nghe câu chuyện điên rồ nhất trong những năm tháng bồng
bột của tôi. Nếu thấy không đủ độ điên thì cô cứ việc lấy gạch đập vào đầu tôi.
Đông
Tam vờ như không nghe thấy gì, vẫn lẳng lặng đi về phía trước. Chu Cẩm Thời
huýt sáo chế giễu, khi đang chuẩn bị rồ xe bỏ đi thì cửa xe bỗng bật mở, đôi
mắt đen lay láy của Đông Tam nhìn anh ta chằm chằm:
-Những
kẻ có tiền như các người có phải đều rắc rối đến mức khó chịu không? Một người
thì van xin tôi đi uống nước nói chuyện, một người thì van vỉ đòi đưa tôi về.
Chu Cẩm
Thời nhất thời bị cô cho một tràng liên thanh, giật mình nhìn cô trân trối mất
một lúc rồi bật cười khà khà:
-Xe tôi
ấy à, không phải ai cũng được ngồi lên đâu, cô là người đầu tiên có được cái
vinh hạnh ấy đấy.
Đông
Tam khẽ nhếch mép, không có ý định tiếp lời. Chu Cẩm Thời cũng không ngại
ngùng, nheo mắt nhìn cô đầy ẩn ý:
-Thì ra
cô chính là Tam Tam vừa đáng thương vừa đáng giận mà Lợi Lợi vẫn thường nhắc
đến. Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến cô từ lâu rồi chứ nhỉ. Tôi là anh họ của Lợi
Lợi, rất vui được làm quen, Tam Tam.
Vừa
đáng thương, vừa đáng giận? Đây là lần đầu tiên Đông Tam nghe thấy đánh giá của
Lợi Lợi về mình, nhưng cô không hề cảm thấy ngạc nhiên. Cô tiểu thư kiêu ngạo
năm đó vì lòng tự tôn nực cười mới bị cô từng bước từng bước một giành lấy
chàng hoàng tử của mình. Cô ta vốn vẫn quen với việc có được tất cả mọi thứ nên
mới cho rằng mình có quyền thương hại người khác. Và chình Đông Tam đã không
chút đắn đo lợi dụng lòng thương hại này để hủy hoại cô ta.
Khi Lợi
Lợi của ngày ấy xách vali ra nước ngoài, có phải cũng đã hạ quyết tâm, nhất
định phải giành lại bằng được những gì vốn thuộc về mình?
Đông
Tam ngồi trên xe, bóng tối che khuất phần lớn khuôn mặt của cô. Chu Cẩm Thời
tập trung lái xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cô dò xét thái độ. Không khí
hơi có vẻ trầm lặng, dường như hai người đột nhiên không biết nên nói gì để phá
tan sự im lặng bất thường này.
Xe đi
được hơn nửa đường, Chu Cẩm Thời mới lên tiếng:
-Này,
sao cô không nói gì?
Đông
Tam cười nhạt:
-Tôi
tưởng anh mời tôi lên xe là có chuyện muốn nói với tôi?
Chu Cẩm
Thời phì cười:
-Lúc
nãy là do tôi hơi căng thẳng nên nói bừa đấy. Này, để tôi nói cho cô biết, từ
hồi học tiểu học đến giờ, tôi chưa bao giờ bị căng thẳng như thế này đâu. Thật
đấy, đôi mắt của cô làm tôi không nói được gì nữa rồi.
Đông
Tam ngả người về phía sau, từng vệt đèn đường không ngừng lướt qua gương mặt
cô:
-Em họ
anh…Lô Lợi Lợi, sao lại về nước?
-Ầy! –
Chu Cẩm Thời tặc lưỡi đầy bất đắc dĩ – Cứ nhìn thái độ tối nay, chắc cô cũng
biết chúng tôi lâu rồi không gặp nhau. Thực ra là tôi có quan hệ làm ăn với bố
Lợi Lợi. Gia đình họ có mỗi một cô con gái, nó không về thì gia sản lớn như
thế, sau này sẽ giao cho ai?
Cũng
đúng. Cách giải thích này không phải là không có lý. Nhưng cô vẫn cảm thấy có
gì đó không bình thường. Chu Cẩm Thời nheo mắt nhìn thẳng về phía trước, chậm
rãi nói tiếp:
-Lúc
nhỏ tôi thường hay chơi với Lợi Lợi, có lần hai anh em tôi được đến công viên
giải trí chơi, được chơi đủ các trò tàu lượn, đua thuyền, vòng quay… Trong khi
tôi vô cùng phấn khích với những trò mới lạ, thì Lợi Lợi từ đầu buổi đến cuối
buổi chỉ đòi cưỡi ngựa gỗ, những trò khác thì nói thế nào cũng không chịu chơi.
Khi ấy vé vào cửa đắt lắm chứ, hàng trăm trò chơi hấp dẫn vậy mà cả ngày chỉ
ngồi ngựa gỗ thì đi công viên giải trí làm gì, thà ở nhà chơi còn hơn.
Đông
Tam khẽ nhếch môi bày tỏ sự tán đồng, nhưng không thể cười nổi. Công viên giải
trí? Trong ký ức của cô, tuổi thơ chỉ là những trò rẻ tiền cùng đám trẻ trong
ngõ với mấy thứ đồ phế liệu trong góc vườn xơ xác và những trận say lướt khướt
của người cha. Khi ấy, Đông Tam chưa hề có tí khái niệm gì về sự ghen ghét với
đám người giàu có nhiễu sự. Cô là người không muốn đặt quá nhiều hy vọng vào
tương lai khi hiện tại chẳng lấy gì làm sáng sủa.
Cô thừa
nhận mình không thích những đoạn ký ức mơ hồ, không có gì đáng để nhớ ấy. Nếu
có thể quay lại khoảng thời gian ấy, cô sẽ xé nát cái gọi là quá khứ ấy ra để
bắt đầu lại từ đầu. Vấn đề là ở chỗ cô không làm được, cô bất lực trước ý muốn
của mình. Rốt cuộc trên đời này ai là người hiểu cô đây? Chu Nam là người đầu
tiên chịu đưa tay ra cho cô nắm lấy, là chàng hoàng tử đầu tiên mỉm cười với
cô, là người duy nhất cam tâm tình nguyện thay cô gánh vác những khó khăn của
cuộc sống. Thế nên việc cô giữ chặt lấy anh thì có gì là sai? Cuộc sống nghèo
khó đã gieo vào lòng Đông Tam nỗi căm ghét những kẻ chẳng phải lo lắng gì về
cuộc sống mà vẫn muốn âu sầu nổi loạn. Cô thật không hiểu nổi tại sao ông trời
lại quá nuông chiều những kẻ ngồi mát ăn bát vàng nhưng lại luôn làm ra vẻ như
thể chúng sống không bằng chết.
Chu Cẩm
Thời vẫn hào hứng thao thao bất tuyệt:
-Có một
lần, tôi và Lợi Lợi mãi chơi quên cả đường về, lúc về đến nhà thì trời đã tối
sập. Tôi thì bị ông bố cho một trận nhừ tử, còn Lợi Lợi thì được bao người xúm
xít hỏi thăm, cứ như hai chúng tôi là hai thế giới khác hẳn nhau vậy.
-Cô ấy
lúc nhỏ…- Đông Tam cúi đầu, định hỏi thêm nhưng lại thôi. Ừ, thì người ta từ
nhỏ đã quen được chiều chuộng như công chúa rồi kia mà, đâu có lem luốc nhếch
nhác như mình?
Xe đi
chầm chậm rồi dừng lại bên vệ đường. Chu Cẩm Thời không nói gì, chỉ nghiêng đầu
nhìn cô cho đến khi cô tự dứt mình ra khỏi dòng suy nghĩ.
-Đến
rồi à? Ừ, cảm ơn tối nay anh đã đưa tôi về …Mà này, anh nghĩ Lợi Lợi là người
như thế nào? – Đông Tam tư lự đẩy cửa xe, một chân đã đặt xuống đất nhưng bất
chợt cô quay lại nhìn Chu Cẩm Thời.
Chu Cẩm
Thời vuốt vuốt mái đầu cụt ngủn, mỉm cười tinh quái:
-Tôi
không thân với Lợi Lợi, không thân chút nào. Nhưng mà này, chẳng lẽ cô không hề
có chút ý định tìm hiểu về tôi ư?
Đông
Tam đóng sầm cửa xe lại, lạnh nhạt vẫy tay chào gã cho phải phép rồi bước nhanh
về phía cổng chung cư, chừng được mấy chục bước thì cô mới nghe thấy tiếng động
cơ khởi động. Đông Tam quay đầu dõi theo bóng chiếc xe sang trọng chìm dần vào
màn đêm, đột nhiên cảm thấy cô đơn vô cùng. Ánh sáng vàng vọt của những chiếc
đèn đường trải dài dưới chân cô càng làm tăng thêm vẻ thê lương, quạnh quẽ của
một đêm hè.
Vô thức
nhìn lên ô cửa sổ quen thuộc, cô phát hiện ra đèn đã bật, thì ra Chu Nam đã về
trước.
Chu Nam
đứng ngay cạnh cửa phòng ngủ đón cô, đôi mắt nhíu lại chờ đợi lời giải thích từ
cô:
-Em làm
gì mà bây giờ mới về?
Tất
nhiên cô không thể nói trên đường gặp Chu Cẩm Thời rồi bị gã dụ dỗ chở đi hết
một vòng quanh thành phố bằng mấy câu chuyện tầm phào về cô bạn gái cũ của anh.
Cô đành cười trừ cho qua chuyện:
-Lúc
về, đi ngang qua siêu thị nên em rẽ vào xem chút đồ ấy mà.
-Ừ, -
Chu Nam hít một hơi thật sâu – Tam Tam, em có chuyện gì giấu anh phải không?
-Gì cơ?
– Cô đột nhiên thấy bất an, nhưng ngoài mặt vẫn cố cười gượng gạo – Sao tự
nhiên anh lại nói vậy? Có chuyện gì mà em phải giấu anh chứ?
Thực tế
là thời gian này cô và Chu Nam ít nói chuyện với nhau. Trừ ba mươi phút trước
khi đi ngủ, họ không có nhiều thời gian để tâm sự. Nhiều lúc cô cũng rất muốn
kể chuyện hay định bụng bàn bạc một vài vấn đề phát sinh nhưng Chu Nam chẳng
bao giờ có thời gian lắng nghe. Thế là lại học cách giữ im lặng. Im lặng mãi
thành thói quen. Nói quen là quen vậy thôi chứ có cô gái nào lại không muốn dỗi
hờn với người yêu, để được đền bù bằng những lời ngọt ngào, hoặc vùi vào lòng
người yêu khóc một trận cho thỏa thuê không vì bất cứ lý do gì.
Nhưng
hiện thực bao giờ cũng phũ phàng.
Chu Nam
vẫn nhìn chằm chằm như cố tìm kiếm sự thật trên gương mặt cô:
-Điện
thoại của em anh đang cầm. Lúc nãy bố em gọi điện đến, Tam Tam, sao em không
bảo anh là ông đang cần tiền?
Nụ cười
đột ngột tắt lịm, cô lạnh lùng đáp:
-Anh
tin lời ông ta sao? Có đưa tiền tỉ cho ông ta thì mấy ngày sau cũng sẽ lại gọi
cho anh vòi thêm tiền thôi. Ông ta có nghèo đâu, số tiền ông ta tích cóp còn
nhiều hơn của anh và em cộng lại đấy.
-Dù ông
ấy có làm nhiều điều có lỗi với em nhưng ông ấy vẫn là cha em. Em không thể phủ
nhận máu mủ ruột thịt của mình được. Tam Tam, đừng rạch ròi quá mức như thế với
cha mình. Ngày mai em đi gửi tiền cho ông đi nhé?
-Anh
nhiều tiền quá không biết tiêu vào việc gì à? Bộ anh đi cướp tiền ngân hàng
sao? Chu Nam, cái con người em gọi là cha đó, em hiểu bộ mặt thật của ông ta từ
lâu rồi. Nếu ông ta có chút lương tâm, - Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng không
để nước mặt trào ra – thì thế giới này đã tốt hơn nhiều rồi. Em biết anh có ý
tốt, nhưng đây là chuyện riêng của em, anh đừng để ý đến có được không?
Lời vừa
dứt, những giọt nước mắt cay đắng cứ thế trào ra. Từ lúc nào, giữa cô và anh
lại khách sáo và xa lạ như thế? Cô chỉ muốn anh đừng chạm vào nỗi đau của cô,
để cô tìm một góc khuất tối tăm ẩm thấp nào đó mà suy nghĩ, mà chìm đắm trong
đó.
Anh đưa
tay đỡ lấy cô. Đôi bàn tay dịu dàng lướt qua như cánh chuồn chuồn vờn nước.
-Tam
Tam, anh cam tâm tình nguyện mà, anh xin em đấy, đừng cự tuyệt anh, đừng để hai
chúng ta ngày càng trở nên xa lạ như thế này, được không?
Sự yếu
đuối hiếm thấy của cô đã thức khỏi lòng nhân từ trong anh. Anh lúc nào cũng
thế, lúc nào cũng mủi lòng trước nước mắt của phụ nữ. Chẳng có gì để nghi ngờ,
nếu người đứng trước mặt anh là Lợi Lợi, chắc chắn anh cũng sẽ dịu dàng đỡ lấy
cô ta mà nói “anh cam tâm tình nguyện”. Đông Tam vội vàng lau sạch nước mắt,
muốn cười với anh mà không cười nổi, bèn nhăn mặt nói:
-Chu
Nam, coi như cho em chút lòng tự trọng đi, để em có thể đối diện với anh một
cách bình thường. Sau này những việc liên quan đến ông ấy, anh đừng để ý đến
nữa, được không?
Vẻ mặt
Chu Nam rõ ràng là không hề dễ coi. Có lẽ lòng tự trọng mạnh mẽ của cô đã chạm
đến vết thương nơi sâu thẳm trong anh. Giọng nói của anh bỗng trở nên cứng rắn:
-Nếu em
cứ nhất quyết như thế…thì tùy em.
Anh
quay lưng đi, lạnh lùng đưa điện thoại cho cô.
-Lúc
nãy có một tin nhắn, anh không cẩn thận đọc mất rồi. Xin lỗi.
Cô nhận
lấy điện thoại, mở tin nhắn ra xem nội dung: Tam Tam, muốn
chạy trốn thì phải trốn xa xa vào nhé, đến tận chân trời góc bể ấy, đừng để tôi
lại tìm thấy em. Em còn nhớ câu nói này không? Dù xa cách bao nhiêu năm, tôi
vẫn sẽ tìm thấy em dễ dàng. Đợi tôi nhé, tôi sẽ sớm xuất hiện trước mặt em.
Không
có tên, chỉ có một hàng số lạ. Dù vậy, thoạt nhìn câu đầu tiên, cô đã giật mình
run rẩy. Đây là câu nói mà cho dù có biến thành cát bụi, cô cũng không bao giờ
quên, đây là người mà cho dù tóc bạc da mồi, cô cũng không bao giờ quên.
Bao nhiêu
chuyện dồn dập xảy ra vào tối nay. Cô đứng sững trước cửa, rõ ràng thời gian cô
thẫn thờ vượt ra ngoài dự đoán của Chu Nam. Nhưng cô không còn đủ sức để mà
quan tâm đến thái độ của anh. Trong đầu cô giờ chỉ còn lùng bùng câu hỏi: Chẳng
nhẽ cô không thể chạy trốn khỏi những gì đã từng xảy ra ư?
Suốt cả
buổi tối, Chu Nam không hề nói với cô thêm một câu nào nữa.
Ngày
hôm sau, Chu Nam đi làm từ sớm. Cả đêm mất ngủ, mãi đến gần sáng Đông Tam mới
thiếp đi, nhưng được một lúc lại bị tiếng sập cửa không hề nhẹ tay của Chu Nam
làm tỉnh giấc. Huyệt thái dương bên phải hơi giần giật. Mò mẫm một chút, cuối
cùng cô cũng tìm thấy điện thoại, đọc đi đọc lại mẫu tin nhắn. Nghĩ một lát, cô
quyết định nhắn tin trả lời.
Đừng
làm phiền tôi nữa. Hiện tôi đang sống rất hạnh phúc.
Rốt
cuộc lý trí cũng đã lên tiếng. Cho dù là mười lăm tuổi hay hai mươi lăm tuổi,
thời gian vẫn không thể thay đổi được bản tính của một con người.
Dậy dọn
dẹp nhà cửa một lát, cô lại mở máy tính ra tìm số liệu cho bài luận, thỉnh
thoảng lại liếc sang cái điện thoại bên cạnh. Không có bất cứ động tĩnh gì.
Không thể nói rõ trong lòng cô lúc này là hy vọng hay thất vọng, nhưng dù sao
cô vẫn không nén được một tiếng thở phào.
Cuộc
hẹn với Lợi Lợi là vào buổi chiều, nhưng Đông Tam đã ngồi vào bàn trang điểm
ngay từ trưa. Cô chưa bao giờ chịu thua cô ta về dũng khí, vào lúc này lại càng
không thể.
Cô đang
chườm đá lên đôi mắt hơi sung do thiếu ngủ thì chuông điện thoại vang lên. Cô
liếc nhìn, là một hàng số lạ. Do dự chốc lát, nhưng cô vẫn ấn nút nhận cuộc
gọi:
-A, chị
dâu à, em là Đại Cương đây. Anh Chu Nam không mang điện thoại à?
-Có,
chắc là máy anh ấy hết pin nên cuộc gọi chuyển sang máy chị. Có chuyện gì
không? Tối chị sẽ chuyển lời cho anh ấy.
-Cũng
không có gì. Em mới từ Mỹ về, muốn rủ anh ấy đi uống rượu cho vui ấy mà. Chị
dâu có cho phép không đấy?
-Sao
lại nói thế, chú dẫn anh ấy đi uống chị mừng còn không hết ấy chứ. Anh ấy suốt
ngày cứ vùi đầu vào công việc kia kìa. Chú đi Mỹ lúc nào?
-Em đi
được một thời gian rồi, hai tháng. Chị gái em sắp kết hôn, em làm sao không về
dự được? Thôi nhé, em gác máy đây.
-Ừ, hôm
khác gặp nhé, Đại Cương.
Chỉ
trong thoáng chốc, tất cả vỡ tung. Cô vẫn nhớ rõ lúc anh nói dối, giọng không
hề đổi, mắt không hề chớp. Thực ra cô đã sớm liệu được, chỉ là không muốn thừa
nhận mà thôi. Hai chiếc vé xem phim màu hồng phấn ấy đã vạch ra một đường dài
chia ngăn cô và anh, để rồi sau đó tự đắc bay đi.
Cảm
giác bị sỉ nhục thấm dần vào cơ thể cô, trái tim bị bóp nghẹt nhưng cái đầu lại
căng lên. Hà tất gì anh phải như vậy? Hà tất gì phải lừa dối cô? Anh lừa dối cô
nhanh đến như vậy sao?
Hơi thở
càng lúc càng thêm dồn dập, những viên đá lạnh rơi xuống sàn qua kẽ tay run run
của cô. Trong gương, một khuôn mặt trắng bệch đang nhìn cô, không động đậy chút
nào. Cô nhìn thấy trong đó sự đau khổ và hoảng sợ.
Địa
điểm Lợi Lợi hẹn gặp là một quán cà phê nhỏ.
Lợi Lợi
đã ngồi sẵn ở đấy, vừa nhìn thấy Đông Tam bước vào liền lịch sự giơ tay ra hiệu
cho cô. Đông Tam im lặng ngồi xuống chỗ ngồi sát bên cửa sổ. Lợi Lợi trông rất
rạng rỡ, cô ta nhanh nhẹn gọi nhân viên phục vụ và chọn một tách Macchiato
caramen thay cho cô.
-Nói
đi, rốt cuộc cô muốn làm gì? – Đông Tam nhìn trừng trừng người đối diện, không
màng đến sự hòa nhã của cô ta.
Nụ cười
của Lợi Lợi đờ ra trong một thoáng, sau đó cô ta chán nản trách móc:
-Tam
Tam, sao cô cứ luôn giữ thái độ thù địch với tôi vậy? Tôi đến vì thành ý mà…
Để giấu
đi vẻ tiều tụy, cô đã thoa một ít phấn hồng lên má, nhưng hình như cô làm thế
là hơi thừa. Cô ta không hề để ý đến điều đó. Đông Tam cúi xuống nhấp một ngụm
cà phê, thứ chất lỏng ngọt đắng trôi tuột xuống dạ dày đem lại cho cô chút cảm
giác ấm áp.
-Đến vì
thành ý? Đàn ông trên thế giới này chết hết cả rồi hay sao mà cô cứ mơ mộng mãi
về người đàn ông đã từng ruồng bỏ mình?
-Tam
Tam, sao cô cứ phải dồn người khác như thế…
-Các
người đã gặp nhau mấy lần? – Đông Tam ngắt lời, vừa nhìn cô ta chằm chằm vừa dò
hỏi.
Lợi Lợi
cuối cùng cũng thu lại nụ cười đầy hòa khí, nghiêm túc nói:
-Tôi
nghĩ cô không có quyền thẩm vấn tôi như vậy.
Đông
Tam hít một hơi thật sâu. Đúng vậy, bây giờ cô giống như một cô vợ đang điên
cuồng bảo vệ lãnh thổ của mình. Tuy bên ngoài là mặt trời chói chang, nhưng bên
trong quán cà phê, hơi lạnh vẫn còn hiện diện đâu đó. Cô dần bình tĩnh lại. Dù
gì đi nữa, người có cái đầu lạnh nhất định sẽ chiến thắng. Nghĩ đến đây cô
quyết định chơi bài ngửa với Lợi Lợi:
-Chúng
ta hãy thẳng thắng với nhau đi, cô muốn gặp tôi, chắc chắn không phải là để
cùng tôi ôn lại chuyện cũ rồi.
Lợi Lợi
chậm rãi khuấy cốc cà phê trước mặt, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn cô:
-Là một
người đã từng ôm hận, tôi thật lòng cảnh báo cô đừng đi vào vết xe đổ của tôi
năm xưa. – Nụ cười của cô ta có chút gì đó kỳ quặc pha lẫn bi thương – Cô thông
minh hơn tôi, chắc cô biết Chu Nam là người thế nào, cô lừa gạt anh ấy, rốt cục
cũng không phải là kế lâu dài.
-Cô Lô,
thế nào gọi là lừa gạt? – Giống như vừa được nghe một câu chuyện cười đầy ẩn ý,
Đông Tam nhìn cô ta với vẻ mỉa mai hiện rõ – Cô hãy mở to mắt ra mà nhìn, cô thật
sự muốn bắt tay nói chuyện ôn hòa với kẻ đã nẫng tay trên người yêu của cô ư?
Lợi Lợi
im lặng một lát, sau đó mới chậm rãi phản pháo:
-Tự bản
thân cô cũng biết rõ, hai năm ở bên cô, Chu Nam vẫn chẳng có gì trong tay. Anh
ấy đã hai mươi sáu tuổi, nhưng không nhà không xe không một xu tiết kiệm. Đàn
ông ai cũng có lòng tự tôn, một người đàn ông đi xe đạp dù tốt đến đâu cũng
không thể sánh bằng người đàn ông ngồi trên xe BMW. Theo như tôi biết, một năm
lương của anh ấy là hai mươi vạn tệ, vậy mà vì sao tay trắng vẫn hoàn trắng
tay? Tam Tam, cô chính là gánh nặng của anh ấy.
Đông
Tam nhìn dáng vẻ đắc thắng của cô gái ngồi đối diện, im lặng hồi lâu rồi đột
nhiên bật cười:
-Những
điều này là anh ấy nói với cô?
Lợi Lợi
cố gắng che giấu sự lúng túng hiện rõ trên mặt:
-Đây
đều là sự thật. Ai cũng có thể nhìn ra…Tôi và anh ấy…Chu Nam, ít nhất tôi còn
hiểu anh ấy hơn cô. Anh ấy là một người kiêu hãnh.
Anh ấy
là một người kiêu hãnh. Sao cô lại không biết điều đó chứ? Những điều này đâu
có cần người như Lợi Lợi nói ra, đúng là con tạo xoay vần.
Một cô
bạn gái cũ còn nguy hiểm hơn mười cô đồng nghiệp xinh đẹp. Hai người họ đã từng
bên nhau những lúc khó khăn, đã từng kề vai áp má, đã từng gần gũi thân mật. Cô
ta quan tâm đến anh, đó là điều dễ hiểu.
Trong
mắt Thẩm Đông Tam, một thân phận như thế còn nguy hiểm hơn cả bà mẹ lúc nào
cũng tỏ vẻ trịch thượng của Chu Nam.
-Hơn
nữa, những tội lỗi thời niên thiếu của cô…nếu Chu Nam biết được, anh ấy sẽ phản
ứng thế nào?
Trong
phút chốc Đông Tam như bị giáng một cú đấm vào mặt. Nhìn nụ cười đầy ẩn ý của
Lợi Lợi, trong đầu cô không ngừng hiện lên tin nhắn lạ tối qua “Đợi tôi nhé,
tôi sẽ sớm xuất hiện trước mặt em”.
Lợi Lợi
cố giấu nụ cười đắc thắng, nhưng giọng điệu của cô ta như là đã giành được
chiến thắng đến nơi:
-Đừng
nhìn tôi như thế, tôi cũng chỉ tình cờ được biết. Tam Tam, cuộc đời cô đúng là
đầy những chuyện kỳ lạ.
Cô ta
nghĩ có thể lấy việc này để ép cô tự tay dâng Chu Nam cho cô ta sao? Đó đúng là
điều ngu xuẩn nhất mà cô ta có thể nghĩ ra.
Lợi Lợi
thầm quan sát phản ứng của Đông Tam rồi quyết định đi thẳng vào vấn đề:
-Hãy để
Chu Nam được sống đúng như con người của anh ấy. Anh ấy cần sự vinh quang, và
tôi sẽ giúp anh ấy đạt được tất cả.
Đơn
giản vậy sao? Đông Tam cầm tách cà phê nhấp một ngụm, cô cần kéo dài thêm thời
gian để tìm cách đáp trả cô tiểu thư huênh hoang này:
-Những
lời này cô nên tự nói với anh ấy. Nếu cô thực sự hiểu anh ấy thì sẽ biết những
quyết định của anh ấy không vì tôi mà bị ảnh hưởng.
Lợi Lợi
lắc đầu:
-Xem ra
cô không biết vị trí của mình trong trái tim anh ấy…Để cô an tâm, anh ấy đã từ
chối tôi. Có vẻ như anh ấy rất thích cô.
-Điều
đó thì tôi rất rõ, không cần cô phải truyền đạt lại. – Đông Tam ngắt lời cô ta,
ngừng lại một chút rồi nói tiếp – Hơn nữa, tôi cũng công nhận quyết định của
anh ấy là đúng. Nếu anh ấy nhận những vinh hoa phú quý mà cô ban cho thì ngay
từ đầu anh ấy đã không rời bỏ cô. Đừng phí công vô ích. Ngoài ra, với tư cách
là bạn gái của anh ấy, tôi phải nhắc nhở cô, hãy biết tự trọng, tránh xa anh ấy
ra.
Tách cà
phê đột ngột rơi khỏi tay Đông Tam, chất lỏng màu nâu đen nhanh chóng men theo
mép bàn chảy xuôi về phía đối diện. Khi Lợi Lợi hét lên một tiếng thất thanh
thì cà phê đã kịp dây ra phân nửa chiếc váy trắng của cô ta. Nhìn đối thủ luống
cuống cố lau sạch chiếc váy, Đông Tam đứng dậy, kết thúc cuộc nói chuyện bằng
một giọng rất chân thành:
-Cảm ơn
tách cà phê của cô. Tôi còn có việc phải đi trước. Nói thật tôi rất không vui
khi gặp phải cô, cả Chu Nam cũng vậy, cho nên đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa.
Tạm biệt, hy vọng chúng ta không phải gặp nhau thêm lần nào nữa.
Lợi Lợi
ngẩng phắt đầu lên nhưng chỉ kịp nhìn thấy nụ cười thoáng qua của Đông Tam. Nổi
hận cứ thế dâng tràn, cuối cùng Lợi Lợi tức tối đập bàn đứng lên. Sao cô cứ
phải hết lần này đến lần khác hạ mình để tiếp cận cô ta chứ? Ngoài cửa, Đông
Tam đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Lẽ ra
Đông Tam định quay về luôn để tìm Chu Nam, nào ngờ mới đi được nửa đường, thầy
hướng dẫn đã gọi điện bảo cô đến trường có việc gấp. Thầy hướng dẫn của Đông
Tam ngày thường vốn vẫn luôn bận rộn với lịch giảng dạy dày đặc, nếu chỉ là
những chuyện linh tinh thì ông sẽ không bao giờ gọi cô. Thế nên vừa nhận được
điện thoại, Đông Tam xuống ngay trạm dừng xe kế tiếp, đổi sang chuyến xe bus
khác, tất ta tất tưởi mãi, rốt cuộc cũng có mặt ở trường sau gần một tiếng đồng
hồ ở ngoài đường.
Thầy
hướng dẫn đang ngồi đợi sẵn trong văn phòng, vừa thấy cô xuất hiện sau tấm cửa
kính trong suốt, ông liền mỉm cười, gật đầu chào. Đông Tam vội chào đáp lễ rồi
đứng khép nép một bên, lo lắng chờ thầy lên tiếng trước. Nhìn thấy dáng vẻ xưa
nay hiếm của cô học trò bướng bỉnh, ông bật cười:
-Tôi
gọi em đến vì có một cơ hội thực tập muốn giới thiệu cho em. Đúng là chả có mấy
khi tôi có cơ hội được hướng dẫn hai học viên trái ngược nhau như em và Chu Cẩm
Thời. Cẩm Thời thì có kinh nghiệm làm việc nhưng lại chểnh mảng trong học hành,
còn em, về mặt lý thuyết thì nắm rất vững nhưng lại thiếu kinh nghiệm thực tế.
Cơ hội này rất hiếm, em phải tận dụng triệt để nhé.
Đông
Tam có vẻ bất ngờ vì sự ưu ái đột ngột của thầy. Đến tận khi rời khỏi văn
phòng, Đông Tam vẫn chưa hết bàng hoàng: Cuộc sống của cô có phải sẽ chuyển
sang một hướng khác? Thực tập cũng có lương, tuy không nhiều nhưng ít nhất cũng
có thể diện hơn là những công việc partime lặt vặt, được như vậy bản thân cô
cũng dễ ăn dễ nói hơn với Chu Nam. Trước đây Đông Tam luôn cho rằng thầy hướng
dẫn chẳng có ý muốn giúp cô, nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ không đến mức đó. Cơ
hội thực tập này đúng là có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến, bởi công ty mà
thầy nhắc đến được xếp vào loại hàng đầu trong cả nước. Tin tốt lành bất ngờ
đến khiến bao nhiêu nỗi bực dọc chồng chất trong lòng dường như cũng vơi đi rất
nhiều. Đang không biết phải cảm ơn thầy làm sao cho phải, thì tiếng còi hơi inh
ỏi khiến cô giật bắn cả mình. Hóa ra là do mãi nghĩ nên cô đã không đi đúng
vạch đường quy định, Đông Tam vội vàng nhảy sang một bên để tránh làn xe đang
chạy ầm ầm trên đường.
Cô đi
thêm một đoạn nữa thì phát hiện chiếc xe hơi màu xanh dừng ven đường nhìn rất
quen. Qua lớp cửa kính tối màu, Chu Cẩm Thời đang chăm chú quan sát khuôn mặt
cô, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngán ngẩm. Lúc nhận ra gã thì cũng không còn đường thoát
thân, Đông Tam đành ngượng ngùng lên tiếng chào, Chu Cẩm Thời đẩy cửa xe bước
xuống, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt rồi mới thủng thẳng nói:
-Nghĩ
gì mà như người mất hồn vậy. Tôi gọi cô phải đến mười lần mà cô chẳng hề để ý
đến. – Vắt chân khoanh tay đứng dựa vào cửa xe như một đại thiếu gia, cả người
gã toát lên vẻ nhàn nhã khó ưa. Mới có một ngày không gặp, thoắt một cái gã
biến thành còn mèo Ba Tư lười biếng rồi. Cô định phản pháo nhưng nghĩ một lúc
rồi chỉ khẽ mỉm cười mà không trả lời. Chu Cẩm Thời im bặt, ánh hoàng hôn dịu
dàng xuyên qua đám lá trải lên khắp người Đông Tam, soi rõ lớp lông tơ mịn màng
trên gương mặt cô. Ánh mắt vẫn cố giữ vẻ lãnh đạm, nhưng một chút ấm áp đầy hào
hứng len lỏi trong trái tim phong trần của gã. Đó là tâm trạng gì vậy? Trong
lòng hoang mang, nhưng ngoài mặt, gã vẫn điềm nhiên cười:
-Có cần
tôi đưa cô về không? Bây giờ đang là giờ cao điểm, hay là chúng ta đi ăn cái gì
đó rồi tôi đưa cô về. Tôi đang muốn đến Trung Quan Thôn giải quyết chút việc.
Đông
Tam uể oải luồn tay gỡ mấy sợi tóc rối bù, lắc đầu từ chối:
-Tôi tự
về cũng được, có xe đi thẳng đến tận nhà mà, hẹn gặp lại. – Cô vừa quay đầu
định đi, sực nhớ ra chuyện cái máy tính, liện vội vàng nói tiếp. – Tôi sẽ cố
gắng trả máy cho anh sớm nhất, cảm ơn anh nhiều. Tối qua tâm trạng tôi không
được tốt lắm, xin lỗi anh.
Chu Cẩm
Thời vẫn tựa người vào cửa xe, thái độ không vồn vã cũng không lạnh nhạt, đợi
cô đi được một quãng kha khá rồi mới chậm rãi cảm khái câu:
-Ờ, Lâm
Phong…
Cô gái
đi đằng trước bỗng nhiên khựng lại, vươn thẳng như một cây bạch dương non trong
gió xuân. Đột nhiên gã cảm thấy sợ hãi, đành giả vờ ho húng hắng vài tiếng rồi
mở cửa xe. Nhưng không biết từ lúc nào Đông Tam đã đứng ngay sau lưng gã, mặt
trắng bệch như bị ma ám. Cô hỏi gã, giọng lạc đi thấy rõ:
-Anh
vừa…nói gì?
Những
đường gân xanh ở cánh tay đang mở cửa xe bỗng nổi rõ, giọng gã nhẹ bỗng như
không:
-À,
chuyện kể ra thì dài lắm. Tôi phải đến Trung Quan Thôn bây giờ, cô…
Cánh
cửa xe bên kia bật mở, Đông Tam nhanh chóng ngồi vào trong.
-Đi
thôi, chúng ta vừa đi vừa nói.
Đột
nhiên gã cảm thấy hối hận. Đây không phải là Thẩm Đông Tam lạnh lùng mà anh
quen biết, tại sao chỉ vì một cái tên mà cô lại mất hết hồn vía như vậy? Gã
thấy hơi bực bội, nhưng đã trót cưỡi lên lưng hổ rồi thì không thể xuống được
nữa. Sao những chuyện phức tạp này lại dây dưa đến gã nhỉ? Chu Cẩm Thời thở dài
khởi động xe, gã khẽ lướt nhìn Đông Tam, khuôn mặt trắng bệch của cô đang hướng
về phía gã đầy vẻ chờ đợi. Gã cười cười, cố lảng chuyện:
-Làm gì
mà cô phản ứng mạnh thế? Có phải là…
Đông
Tam ngắt lời anh:
-Lái xe
đi, tôi phải về gấp.
Chu Cẩm
Thời chỉ chờ có thế, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Câu
chuyện Chu Cẩm Thời kể thực ra không dài. Xe chạy qua ngã tư thứ ba thì cũng
gần kết thúc. Nếu gạt bỏ những phần thêm mắm thêm muối của gã, rút lấy phần
trọng tâm thì nội dung câu chuyện chỉ là có một người đàn ông lạ mặt chặn gã
ngay trước cổng trường để tìm người, tất nhiên là trước khi chặn gã thì anh ta
cũng đã hỏi rất nhiều người khác rồi. Người đàn ông đó cầm trên tay một tấm
hình 4x6 trắng đen chụp một cô gái nhỏ nhắn gầy gò, tuy nhìn một cái là gã đã
nhận ra Đông Tam, nhưng đôi mắt sáng đen láy trong bức ảnh vẫn khiến gã vô cùng
ngạc nhiên. Hoặc cũng có thể do bây giờ cô để tóc mái bằng nên che mất đôi mắt
trong vắt ấy? Khi người đàn ông đó hỏi anh có quen cô gái trong ảnh không, tất
nhiên là anh không thừa nhận, chỉ hỏi lại anh ta đang tìm ai. Người đó chỉ mỉm
cười nói, anh ta đang tìm cô gái trong bức ảnh. Người đàn ông có hành tung bí
ẩn đó còn bảo anh, chỉ cần nhắc đến tên Lâm Phong trước mặt cô gái, chắc chắn
cô ấy sẽ có phản ứng rất kỳ quặc, mà khả năng lớn nhất chính là hoảng sợ bỏ
chạy…
Đông
Tam im lặng nhìn về phía bên đường đang lao nhanh vun vút. Sắc mặt cô lúc này
đã trở về trạng thái bình thường. Sau khi câu chuyện của Chu Cẩm Thời kết thúc,
cô mới hỏi gã một câu:
-Những
điều này đều là do người đàn ông đó nói với anh?
Chu Cẩm
Thời gật đầu, do dự chốc lát, gã bổ sung thêm:
-Người
đàn ông đó có vẻ rất kỳ lạ…tay phải của anh ta chỉ có ba ngón. Trông anh ta cứ
thần bí thế nào ấy. Này, cô không phải là đã gây ra rắc rối gì đấy chứ?
Liếc
nhìn cô gái ngồi bên cạnh, không ngờ ánh mắt gã lại chạm phải đôi mắt thăm thẳm
của cô. Gã chợt rùng mình. Bóng tối vừa thoáng xuất hiện trong đôi mắt ấy khiến
gã kinh sợ. Rốt cuộc là chuyện gì đây? Cô gái này như đang cố hết sức để thoát
khỏi quá khứ, vậy mà gã lại sống chết cố lao vào.
Chữ
cuối cùng trong câu hỏi của cô vang lên rất khẽ, trầm tĩnh mà bi ai:
-Tay
của cậu ấy…đúng rồi, cậu ấy chắc cũng đã quen rồi.
Chu Cẩm
Thời biết ý ngậm chặt miệng, chuyên tâm lái xe. Bên cạnh, Đông Tam cũng đã thu
lại ánh nhìn, cô chìm sâu vào dòng suy tưởng.
Cô
không muốn nhớ lại tất cả những chuyện đã qua.
Cho đến
bây giờ, Đông Tam vẫn còn nhớ rõ buổi chiều mưa năm ấy. Khi Lâm Phong bị đưa
đi, cậu còn cố ngoái lại cười với cô từ trong thùng xe tối tăm bịt bùng. Đó là
lần cuối cùng cô nhìn thấy cậu.
Từ đó
về sau, cô quyết chí thay đổi, làm lại từ đầu. Trước sự kinh ngạc của tất cả
mọi người, cô thi đỗ đại học, vội vã rời khỏi thị trấn nhỏ bé nghèo nàn và sáu
năm nay chưa hề quay về. Cô chưa một lần đến thăm cậu và cũng không còn giữ lời
thề ngày xưa, sẽ sống một mình cho đến khi cậu quay về tìm cô. Cô quay lưng lại
với quá khứ, nỗ lực xây dựng một cuộc sống mới của riêng mình. Trong hạnh phúc
của cô, từ lâu đã không còn bóng dáng cậu.
Thực
ra, cô đã cố gắng một cách hèn hạ để lòng mình không còn cảm thấy xấu hổ, hối
hận vì sự tuyệt tình đó. Sáu năm nay, Lâm Phong bặt vô âm tín như con thú nhỏ
bị giáng một đòn chí tử đang lùi mình ẩn nấp trong bóng tối. Sáu năm sau, cậu
quyết định bước ra ánh sáng, một lần nữa lật mở quá khứ, tính toán sòng phẳng
mọi việc.
Chu Cẩm
Thời thả cô xuống cửa khu nhà, nhìn cô bước vào cổng lớn rồi gã mới khởi động
xe lướt đi. Gã vừa đi, Đông Tam bắt đầu chạy thoăn thoắt lên các bậc thang. Cô
chạy một mạch lên tầng sáu, cáu kỉnh lần tìm chìa khóa mở cửa. Cửa vừa bật mở,
Đông Tam vội bắc ghế dưới chân tủ tường, lúc trèo lên ghế, cô đột nhiên thấy
chóng mặt quay cuồng, người chao đảo muốn ngã. Cô bám lấy cái tủ đứng một hồi
lâu rồi mới lật tung từng ngăn tủ tìm một chiếc hộp nhỏ.
Chiếc
hộp gỗ loang lỗ vết xi đen trong tủ cũ kĩ đến độ ngay cả ăn mày cũng chẳng có
hứng thú với nó, vậy mà Đông Tam chần chừ rất lâu mới hạ quyết tâm mở ra. Đó là
vật chứng của một thời đã qua. Nếu không vì những chuyện vừa xảy ra, có lẽ cô
cũng đã quên bẵng nó trong chốn sâu thẳm của ký ức. Còn bây giờ, trong bầu
không khí tịch mịch này, chiếc hộp khoan khoái khoe mình trước mặt cô.
Đứng
thẫn thờ không biết là bao lâu, rốt cuộc Đông Tam ôm lấy chiếc hộp vào nhà bếp,
bật bếp ga, cho một mồi lửa vào những thứ ngổn ngang trong hộp, ngọn lửa nhanh
chóng thiêu rụi những tờ giấy cũ hoen ố, thiêu rụi quả cầu với những chiếc lông
sặc sỡ và cả những cuộn tiền lẻ một hào, hai hào. Phút chốc, khói đen bốc cuồn
cuộn trong bếp, Đông Tam ho sặc sụa, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa. Cô ngồi bó
gối nhìn trân trân vào đám tàn tro lơ lửng trước mặt, ý thức dần quay về góc
bếp. Cô đang làm gì thế này? Vội vã tìm cái gì đó để dập lửa, đến lúc Đông Tam
quay lại với chiếc chổi trong tay thì ngọn lửa hung dữ ban nãy giờ chỉ leo lét
cháy giữa đám tro xám xịt, thỉnh thoảng lóe lên rồi lại lịm tắt. Khói đã mỏng
dần đi, hơi nóng phả lên mặt cô mỗi lúc một thêm yếu ớt. Khuôn mặt khói hằn lên
dấu vết của hai hàng nước mắt, từng cơn sợ hãi dội vào gan phổi cô khiến cô cảm
thấy tỉnh táo lạ thường. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình như mất hết sức lực, cây
chổi tuột khỏi tay, nặng nề rơi xuống sàn nhà.
Cô đang
làm gì thế này?
Khi Chu
Nam về đến nhà, mọi thứ đã được cô quét dọn gọn gàng, nhưng mùi khét thì vẫn
nồng nặc trong căn phòng bé tin hin của họ. Lúc Chu Nam hỏi, cô thản nhiên như
không có chuyện gì xảy ra, chỉ bảo định nướng gà nhưng không cẩn thận nên bị
cháy mất. Chu Nam cũng không nghi ngờ gì. Nhìn anh cắm cúi ăn cơm, tâm trạng cô
rối như tơ vò.
Ăn xong
cơm tối, chưa kịp nghỉ ngơi Chu Nam đã ngồi bên máy vi tính bắt đầu làm việc.
Đông Tam cảm thấy bất an trong lòng, cứ đi đi lại lại trong phòng. Có nhiều
điều cô muốn nói với anh, nhưng khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng đang chăm chú vào
màn hình máy tính ấy, cô lại không làm sao cất lời.
Chu Nam
không phát hiện ra sự bất thường của cô, anh di chuột mở chat room và kì cạch
gõ phím. Tò mò nhìn qua vai anh, Đông Tam trông thấy avatar là hình một cô gái
xinh xắn đeo kính, tóc ngắn, cười rất ngọt ngào.
-Đang
nói chuyện với ai thế anh? – Không kìm được, cô liền sán lại gần, Chu Nam nhanh
tay đóng cửa sổ chat, mở phần Word ra viết báo cáo.
-Đang
bàn chuyện với đồng nghiệp. Em không có việc gì để làm à? – Chu Nam cau mày
quay lại nhìn cô, má anh đỏ bừng.
Những
câu hỏi lởn vởn trong đầu khiến Đông Tam quyết định hỏi thẳng:
-Cô gái
đó xinh quá, đồng nghiệp của anh à?
-Ừ. -
Chu Nam tiếp tục vùi đầu vào những con số, gõ được một hồi, cảm giác như có ánh
mắt đang dội vào mình, anh ngẩng đầu hồ nghi – Gì thế?
Đông
Tam không trả lời. Cô đang định bỏ đi thì vừa kịp nhìn thấy Chu Nam mở cửa sổ
chat đó ra, nụ cười theo đó xuất hiện trên môi anh. Chưa bao giờ anh cười dịu
dàng như thế với cô. Không, hoặc có thể nói, đã rất lâu rồi anh không còn cười
như thế với cô. Có phải các bà vợ trên thế giới này đều gặp phải cảnh ngộ giống
hệt nhau hay không? Hai cái vé xem phim lại xuất hiện trong đầu cô, cảm giác bị
lừa dối, bị coi thường đột nhiên bám chặt lấy trái tim cô, làm nó không sao yên
ổn được nữa. Cô là người bị hại cơ mà, vì sao phải nhẫn nhịn cơ chứ?
Cô hít
một hơi thật sâu, quyết định hôm nay phải nói chuyện với anh cho ra nhẽ. Cô
quay người lại và gọi: “Chu Nam”.
Người
đàn ông trước mặt cô không buồn ngẩng đầu lên, miệng ậm ừ một tiếng rồi thôi.
-Chúng
ta cần nói chuyện.
Người
đàn ông đó vẫn cắm cúi vào màn hình, một lúc lâu sau, anh mới trầm ngâm buông
ra một câu:
-Anh
đang bận chút…
-Chu
Nam!
Sự thờ
ơ của anh đã vượt quá ranh giới chịu đựng của cô. Tại sao cả ngày anh không
buồn liếc nhìn cô lấy một cái, nhưng lại có thể cười đùa vui vẻ với cô đồng
nghiệp trên mạng? Vì sao một ngày với hai mươi tư giờ dài dằng dặc như vậy mà
anh không thể dành lấy một phút cho cô? Đàn ông trên thế giới này không còn gì
nữa ngoài sự ích kỷ nữa sao?
Người
đàn ông bị âm lượng chói tai của cô làm cho giật mình, ánh mắt lúng túng của
anh như hàng nghìn mũi kim đâm vào trái tim cô. Khuôn mặt méo mó vì tức giận
cùng mai mắt đỏ quạch, ầng ậc nước khiến giọng nói của Đông Tam thêm nghẹn
ngào:
-Anh có
nói chuyện với tôi không? Hay là hồn anh đã bị đứa nào cướp đi rồi?
Chu Nam
đứng lên, mỉm cười đau khổ an ủi cô:
-Em sao
thế? Em muốn nói gì? Tam Tam, đừng gây chuyện nữa.
-Lúc
nào anh cũng nói tôi gây chuyện là sao? Anh khinh tôi vì tôi có một người cha
hám tiền vô nhân tính! Anh chê tôi tính tình kỳ quái nên không bao giờ dẫn tôi
đi gặp mọi người! Anh chê tôi không hiền thục không dịu dàng nên không bao giờ
thèm để mắt đến tôi! Anh chỉ giỏi ra ngoài tìm mấy con hồ ly tinh…
Nước
mắt rơi lã chã theo từng câu nói của cô. Dường như cô sắp không kìm chế được
nữa, những sợ hãi, những bất lực trong tim cô, ai có thể hiểu được chứ?
Sắc mặt
Chu Nam dần dần sầm xuống. Anh nhìn Đông Tam với vẻ lạ lùng, người con gái đã
đầu kề má ấp với anh hai năm nay mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, tóc tai rối
bù, có chút gì đó tàn nhẫn như thể họ đã trở mặt với nhau. Máu nóng bốc lên,
anh nói mà không kịp nghĩ ngợi điều gì cả:
-Em
đừng có ngậm máu phun người! Ai dạy em nói những câu như thế? Hồ ly tinh ở đâu
ra? Sao em càng ngày càng vô lý thế!
Đông
Tam run bần bật trước những lời chỉ trích gay gắt của Chu Nam, cơn giận làm đầu
óc cô hoàn toàn trống rỗng:
-Tôi vô
lý? A, ra là tôi vô lý. Anh và Lô Lợi Lợi bí mật hẹn hò với nhau mà vẫn cứ lừa
tôi sao? Còn chiếc giường này…một người vẫn không làm anh thỏa mãn, anh còn dám
làm những trò đốn mạt như thế…anh có dám cho tôi xem nhật ký chat của anh
không?
Chu Nam
giận dữ xoay người, cầm lấy con chuột di sang phần nhật ký chat, sau đó ném
chuột về phía Đông Tam:
-Cô đọc
đi! Cô đọc rõ ràng từng câu từng chữ cho tôi xem có câu nào đốn mạt không?
Đông
Tam đứng bất động. Mắt cô nhòe đi. Những con chữ nhảy nhót trên màn hình máy
tính như muốn trêu ngươi cô. Đông Tam biết mình không thể bước lại. Nếu cô bước
lại thì tất cả những gì đã có giữa cô và Chu Nam sẽ biến mất vĩnh viễn. Cô cứ
đứng chôn chân như thế, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Bao cảm xúc vỡ òa, cô
khụy xuống sàn ôm gối khóc thảm thiết.
Cơn
giận mới rồi còn bốc lên ngùn ngụt của Chu Nam đột ngột dịu xuống. Đàn ông vốn
luôn bất lực trước nước mắt của phụ nữ, nhất là người phụ nữ của mình. Anh đờ
người ra một lát, cuối cùng không ngăn được tiếng thở dài, bước về phía trước,
đưa tay vuốt tóc cô:
-Cô bé
ngốc này…đã ở bên nhau lâu như thế rồi, em vẫn không tin anh hay sao?
Đông
Tam như một chú cún con đã chịu đủ mọi bất công đang đi tìm chỗ dựa, ôm chặt
lấy anh nức nở khóc.
Chu Nam
vụng về ôm lấy Đông Tam, sống mũi anh đã bắt đầu cay cay. Anh nhìn cô gái trước
mặt đang khóc ngon lành như một cô nàng công chúa ngạo mạn, chẳng để ý đến việc
nước mắt nước mũi dây lên áo anh. Chu Nam vỗ vỗ vào lưng cô như đang âu yếm một
con vật cưng, dịu dàng lên tiếng:
-Ngoan
nào, đừng khóc nữa, nhìn xem xấu chưa này…
Anh
biết, điều đáng sợ nhất không phải là khi cô khóc thảm thiết như thế này, mà là
khi cô không nói một câu, quay người bước đi.