Bước kế tiếp phải làm cái gì, nên nói cái gì, Bình
Phàm một mực không biết, trong đầu tất cả đều là một mảnh trắng xóa, một chút
đồ vật nhỏ lờ mờ cũng không thấy.
Nhưng Doãn Việt thì không mê mang, hắn đem ánh mắt
nhàn nhạt liếc về phía di động của Bình Phàm.
Thấy tình hình này, nội tâm Bình Phàm rùng mình một
cái.
Cô thừa nhận mình tham tiện nghi nên mua hàng nhái xâm
hại nghiêm trọng đến bản quyền của điện thoại di động Nokia, chẳng lẽ chuyện
này cũng bắt đầu thuộc phạm vi quản lí của cảnh sát Trung Quốc rồi?
Nhưng mà nói gì thì nói, chức năng của cái điện thoại
di động hàng nhái này thật sự rất tốt, chơi game nghe nhạc nói chuyện phiếm xem
phim chụp hình, những gì bạn có thể nghĩ đến nó đều có thể làm được, gỡ cái nắp
phía sau xuống còn có thể làm dao cạo râu.
Cướp biển vùng Somalia ai ai cũng có một bộ, rất cố
chấp nha.
Sự thật chứng minh, Bình Phàm suy nghĩ quá nhiều, Doãn
Việt người này không có ý tiêu diệt hàng
nhái Nokia của cô. Chẳng qua hắn chỉ nhìn chằm chằm cái điện thoại, phảng phất
như đó là bom hẹn giờ....
Mê mang, Bình Phàm cảm thấy giờ phút này mình quả thực
còn mê mang hơn cả lúc điền vào tờ đơn nguyện vọng thi đại học.
Ở giữa, cách một cái điện thoại di động hàng nhái, hai
người đứng yên.
Người đàn ông trung niên mặc đồ ngủ mang theo một bọc
đồ ăn vặt giương mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn bọn họ, trong mắt còn có loại tự
hào thản nhiên.
Ừ, vừa rồi còn bị bà xã phê bình mình mặc đồ ngủ ra
đường không được bình thường, đợi lát nữa kéo bà ấy ra đây xem cảnh tượng không
bình thường hơn này một chút.
Lúc Bình Phàm đang nghi ngờ ruột tự động thắt thành nơ
con bướm thì Doãn Việt mở miệng: "Cô lưu số di động của anh ta."
Mấy từ sau từ "Số" không có lên giọng, đó dĩ
nhiên là một câu trần thuật, giọng nói rất thẳng, nghe không ra ý tứ hàm xúc
gì, chỉ có điều nó hơi giống góc tường phủ rêu xanh ngày nắng, đặt tay lên còn
có cảm giác hơi hơi ướt át râm mát.
"Ừ" Bình Phàm gật đầu, vuốt vuốt mái tóc
thục nữ nhưng trong đầu vẫn bị trống không chiếm cứ.
Sau đó, trầm mặc đi rồi lại quay lại.
Doãn Việt không nói gì nữa, lại bắt đầu tái diễn động
tác lúc trước, an tĩnh lạnh lùng nhìn điện thoại di động của cô.
Qua thật lâu, Bình Phàm mới kịp phản ứng lại: chẳng lẽ
hắn muốn cô xóa số di động của hai mươi lăm?
Đối với suy đoán này, Bình Phàm càng lúc càng hoài
nghi.
Bây giờ cô rất muốn về nhà ăn chocolate, nhưng nhìn bộ
dạng của Doãn Việt thì dường như không có ý định thả người.
Gặp phải suất ca tích chữ như vàng mà mình cũng không
muốn mở miệng hỏi thì cách duy nhất chính là nhìn mặt đoán ý.
Cho nên, cô vừa liếc trộm sắc mặt Doãn Việt vừa từng
bước thử thăm dò.
Mở nắp điện thoại di động – nắng ấm nhẹ nhàng, dường
như có vài tia sáng chiếu lên thảm rêu xanh.
Mở số hai mươi lăm -- rêu xanh bắt đầu hấp thu ánh
vàng nhợt nhạt.
Khẽ cắn răng, nhấn nút xóa -- rêu xanh biến mất, mặt
tường chỉ còn lại vẻ bóng loáng.
Bình Phàm nghĩ, chắc là mình làm đúng rồi, bởi vì lúc
cô xóa số hai mươi lăm không bao lâu sau thì Doãn Việt mở miệng lần nữa:
"Buổi sáng cô đi làm mấy giờ?"
"Tám giờ." Giờ phút này Bình Phàm đã không
còn năng lực phản kháng nữa, cho dù hắn có hỏi mật mã thẻ tín dụng thì cô cũng
nói ra toàn bộ.
Doãn Việt khẽ gật đầu, động tác rất nhẹ, giống như
cách hoa lê trắng muốt rơi nhẹ xuống mặt nước khiến cho nó hơi rung động, nhẹ
mỏng nháy mắt chôn vùi trong không khí.
"Không còn sớm." Hắn nói.
Tới, tới, rốt cuộc đã tới, toàn thể chuẩn bị đẩy
thuyền! ! !
Bình Phàm vội vàng nói tiếp: "À, vâng, vậy tôi
lên nhà trước."
Nói xong cũng không để ý có thất lễ hay không, cô vội
vàng co chân chạy như điên tới thang máy, dưới chân giống như bôi một lớp dầu,
đó quả thực là xăng.
Vào thang máy, trong nháy mắt cánh cửa màu bạc đóng
kín, cô nhìn thấy Doãn Việt vẫn đứng tại chỗ, ngón tay đút vào túi quần, an
tĩnh nhìn về phía mình.
Một khắc kia, cô có ảo giác -- giống như hắn đứng đó
đã rất lâu….rất lâu.