Đồng chí Doãn Việt thật là quá mức không phúc hậu, anh
vu tội tốt lắm, tại sao dán lên đầu cô cái mác đã có con?
Đương nhiên cô không thể thừa nhận mình đã có con.
Không phải Bình Phàm có ý gì với tiểu Quang nam chính, chẳng qua dù nói thế nào
thì tiểu Quang nam chính cũng là người đề cử của cô giáo Lưu, nếu tin này
truyền tới lỗ tai cô ấy, Bình Phàm sẽ gặp phiền toái to.
Nhưng cũng không thể lớn tiếng trách mắng Doãn Việt,
một là phá hư không khí, hai là Bình Phàm cũng không còn lá gan này.
Đối mặt với ánh mắt bao hàm ủy khuất ngạc nhiên bất
đắc dĩ tức giận phức tạp của tiểu Quang nam chính, Bình Phàm lạnh nhạt như tiên
nữ chỉ vào Doãn Việt cười một tiếng: "Em ấy luôn rất hài hước."
Thì ra là nói giỡn, Tiểu Quang nam chính vỗ ngực, thở
ra một hơi phất thẳng vào mặt Bình Phàm.
Hô hấp của tiểu Quang huynh không tệ, Bình Phàm bội
phục.
Hiểu lầm được làm sáng tỏ.
Tiểu Quang nam chính mỉm cười.
Bình Phàm mỉm cười.
Em họ tiếp tục ăn cơm.
Tuy là như thế, nhưng không khí ít nhiều đã có hao
tổn, cộng thêm một bàn thức ăn đặc thù, tiểu Quang nam chính cảm thấy không có
cách nào tận hứng nói chuyện với Bình Phàm được.
Nhưng đầu tiểu Quang nam chính rất là linh quang, ăn
cơm xong, ra khỏi quán cơm, hắn rút hai tờ vé xem phim đã được chuẩn bị trước
hướng Doãn Việt nói: "Ai nha, không tốt, chỉ chuẩn bị hai vé, anh nhìn
này…này…thật là xin lỗi..."
Vẻ mặt hối hận rất tự trách.
Nhưng tia tinh quang chợt lóe trong mắt kia đã tiết lộ
tính toán nhỏ nhặt trong nội tâm của hắn: ba người thì tất có một cái bóng đèn.
Nếu muốn nói chuyện tự do với Bình Phàm muội muội thì chỉ có cách đem em họ
bóng đèn 250 vôn nho nhỏ này lễ phép tắt đi.
Vốn cho là mưu kế sẽ thành công, nhưng không lường
trước được bóng đèn Doãn Việt chính là sản phẩm lừng danh của Trung Quốc, dùng
rất bền: "Không sao, anh có việc thì cứ đi trước đi."
Giọng nói nhẹ như gió, chẳng qua uy lực cường tráng
giống như lốc xoáy.
Tiểu Quang nam chính bị những lời này chặn họng, thật
lâu sau cũng chưa có hơi để nói gì, hai gò má đỏ bừng, nhiệt độ thiếu chút nữa
truyền tới da Bình Phàm.
Thân nhiệt tiểu Quang huynh không tệ, Bình Phàm lần
nữa bái phục.
Không có cách nào, tiểu Quang huynh chỉ có thể ngượng
ngùng nói: "Như vậy thì tôi đi mua một vé nữa."
Doãn Việt gật đầu: "Vậy chúng ta vào trước."
Nói xong, hắn thân mật nắm chặt tay Bình Phàm, trực
tiếp đi vào rạp chiếu phim, để lại tiểu Quang nam chính mặt đầy lệ.
Đoạn đường từ quán cơm đến rạp chiếu phim, đầu Bình Phàm
trống không, trắng xoá một mảnh, tất cả đều lặng yên không một tiếng động, thần
trí bị một cổ lực lượng mạnh mẽ đánh tan, vỡ thành vô số điểm nhỏ, cuối cùng tụ
tập tại trên tay —— nơi bị Doãn Việt cầm.
Lòng bàn tay hắn hơi nóng, khô ráo sạch sẽ, có đường
vân thần bí, có chai ráp hơi thô.
Những nhiệt độ kia, từng chút từ tay hướng dọc theo
người truyền về phía trước, truyền tới trên mặt Bình Phàm.
Ấn tượng thật sự là quá mức khắc sâu, thế cho nên vài
ngày sau, Bình Phàm còn có thể nhớ được cái loại cảm giác này.
Hai người tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, Doãn
Việt liền buông tay ra. Ánh mắt Bình Phàm chằm chằm vào màn hình, gắt gao nhìn,
cố gắng để tầm mắt không chuyển qua hướng Doãn Việt bên cạnh.
Phim chiếu hôm nay là bộ phim khoa học viễn
tưởng‘2012’, đã phát được hai mươi phút đồng hồ, cũng chính là lúc đặc sắc
nhất, long trời lở đất, nước biển dâng trào, cao ốc nghiêng sập, nhân vật thì
khỏi nói, nam chính lái xe như bay phi trên con đường lớn đang rạn nứt.
Hiệu quả nghe nhìn của rạp chiếu phim cũng rất tuyệt,
âm thanh thủng màng nhĩ, nhưng so ra còn kém hơn tiếng tim đập của Bình Phàm.
Vừa
rồi toàn bộ tinh lực của cô đều lôi ra để ứng phó tiểu Quang nam chính, không
để mắt đến một vấn đề quan trọng: nếu không vì địa chỉ của Phương Nhan, vậy vì
sao Doãn Việt lại tìm đến cô?