Hắn gắp một con tôm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đem
vỏ tôm đỏ ửng bóc ra. Động tác nhìn qua sạch sẽ lưu loát, rất nhanh, thịt tôm
trắng nõn đã lộ ra ngoài, hơn nữa còn dính nước tương.
Thật nghe lời làm sao? ? ? Quá thể không chịu được! !
! Bình Phàm cảm thấy mắt mình đang nổi lên một tầng hơi nước.
Âm thầm hạ quyết tâm, nếu Doãn Việt thật sự bóc cho
Diêu Thanh Thanh, cô sẽ, cô sẽ, cô sẽ... Ăn quá no cho hắn xem.
Len lén ngồi thẳng, đang chuẩn bị tấn công cái cá đầu
bên kia thì đôi đũa của Doãn Việt vòng một vòng, đem tôm đã bóc vỏ bỏ vào chén
Bình Phàm.
Bình Phàm sửng sốt.
Diêu Thanh Thanh ngây người.
Doãn Việt kề sát vào Bình Phàm: "Nếm thử, ngon
thì nói anh bóc thêm cho em."
Giọng nói, rất nhẹ, rất mềm.
Bình Phàm được sủng mà kinh.
Diêu Thanh Thanh xấu hổ giận dữ không chịu nổi.
Một người vui vẻ, khẩu vị tốt, hôm nay lượng cơm Bình
Phàm ăn gấp đôi ngày thường. Ăn đến bụng nhỏ căng tròn, hiển nhiên là Đổng Tiểu
Dưa thứ hai.
Lạnh nóng hỗn hợp ở chung một chỗ, bụng không chịu
nổi, đau đớn. Vừa ăn xong, Bình Phàm lại kẹp hai chân xông vào phòng vệ sinh.
Mông huynh đệ, chịu đựng a! ! !
Kịp thời vào nhà xí, ngồi trên bồn cầu, thật sự nhàm
chán, cô bắt đầu ngâm nga hát.
"Sau này học xong mới thấy toán học đáng yêu làm
sao, đáng tiếc nó đã sớm đi xa biến mất trong biển người... Tôi cúi đầu ngửi
thấy mùi thơm nồng... Vĩnh viễn không bao giờ làm lại nữa... có một cậu bé yêu
cô bé kia."
Bài này không quá hợp với tình hình, trong nhà vệ sinh
đúng là không quá thơm.
Đổi bài khác.
"Tiếng cười kia làm em nhớ tới những bông hoa của
chúng ta, từng ngày hé nở trong yên lặng... Chúng ta cứ như vậy, chạy đến cuối
con đường của hai ta."
Bài này tương đối hợp với tình hình, kéo quần, ấn nút
xả nước, béo phệ quả nhiên khó mà chạy tới cuối con đường.
Dọn dẹp xong tàn cuộc, đến bồn rửa tay, ngẩng đầu, thế
mà lại thấy Diêu Thanh Thanh đang nhìn mình trong gương.
Đối phương nổi lửa cường đại, chuồn vẫn là tốt nhất.
Bình Phàm bị dọa sợ đến tay cũng quên lau khô, bước nhanh ra bên ngoài.
Đáng tiếc Diêu Thanh Thanh không buông tay.
"Mộ Bình Phàm, làm sao cô quyến rũ được Doãn Việt
vậy?" Diêu Thanh Thanh khôi phục diện mạo thật sự.
Không ngạo mạn, chỉ tương đối kiêu căng.
Thì ra cô ta là Đại tiểu thư kiêu căng trong truyền
thuyết.
"À, cứ như vậy, gặp gỡ." Bình Phàm không có
ý định nhiều lời với cô ta. Dù sao, độ dài này đã là rất dài.
"Nhìn không ra, thủ đoạn của cô rất cao nha, chả
trách người ta nói, chó không sủa là chó cắn người, ban đầu thấy cô âm trầm,
thì ra đầy bụng gian xảo." Diêu Thanh Thanh nhìn Bình Phàm qua gương, đôi
mắt đẹp nheo lại đủ bén nhọn.
Thật ra thì, ở một góc độ nào đó, đây là một loại khen
ngợi. Cho nên, Bình Phàm quyết định hiểu theo nghĩa trên.
Vẫn là cách ngôn, Nhịn, Nhịn a.
Bình Phàm quyết định đi ra ngoài nhanh nhanh một chút,
mặc kệ Diêu Thanh Thanh nói thêm gì nữa.
Quyết định chủ ý, chân phía dưới lập tức động, tay mới
vừa sờ lên tay cầm của cánh cửa thì Diêu Thanh Thanh mở miệng lần nữa, chậm
rãi, nhưng hỏa lực không nhẹ: "Khó trách trước kia cô giống như con chó
Nhật theo sát Phương Nhan, thì ra là có mưu đồ khác. Bây giờ cô thừa dịp Phương
Nhan đi nước ngoài, liền mượn cơ hội đào tường, chật chật chật, thật là dụng
nhiều tâm trí a, bội phục bội phục."
Điều Diêu Thanh Thanh nói đương nhiên cách xa sự thật
vạn dặm, ngay cả máy bay Boeing trên trời cũng theo không kịp. Nhưng Phương
Nhan, mấy từ đào tường lại đâm trúng nơi mềm mại trong nội tâm Bình Phàm.
Suy nghĩ vừa loạn, cước bộ liền dừng lại, lúc này Diêu
Thanh Thanh tiếp tục nắm lấy cơ hội công kích.
"Tôi còn tưởng cô là loại đàng hoàng, nhưng quên
mất... tri nhân tri diện bất tri tâm. Nhưng tôi khuyên cô đừng vội đắc ý, người
sáng suốt ai cũng nhìn ra cô chỉ là thế thân, tương lai nếu Phương Nhan trở
lại, cô mà không bị Doãn Việt đá thì tôi đi đầu xuống đất cho cô xem. Chúng ta,
cỡi lừa xem nhạc, cứ chờ đấy." Diêu Thanh Thanh hạ lời thề.
"Doãn Việt và Phương Nhan... vốn không có
gì." Bình Phàm cảm thấy lời mình nói, chứa đầy lo lắng cực độ.
Cho tới bây giờ Doãn Việt chưa từng nói ra quan hệ
giữa hắn và Phương Nhan. Đến tột cùng là như thế nào, Bình Phàm rất muốn biết,
nhưng lại không dám biết.
Có lẽ Mộc Mộc nói đúng, Phương Nhan giống như một cây
gậy, chặn ngang giữa bọn họ, thỉnh thoảng xuất hiện, quấy đến trời đất mù mịt.
"Năm đó chính miệng Phương Nhan nói cho tôi biết
nói cô ấy là bạn gái Doãn Việt, cô còn không biết xấu hổ nói láo trước mặt tôi,
không ngờ tâm cơ của cô sâu như vậy." Đoán chừng cô ta cho là Bình Phàm
không hiền hậu gì, Diêu Thanh Thanh có chút nổi giận.
Bạn gái.
Quả nhiên là như thế.
Trong lòng Bình Phàm, đầu tiên là lạnh một hồi lâu,
sau đó lại nóng một hồi lâu, lại chua một hồi lâu nữa, cuối cùng là nhạt một
hồi lâu.
Không thể nói rõ là tư vị gì.
Mặc dù nội tâm hỗn tạp, nhưng trên mặt vẫn không có
phản ứng gì, không ngờ hành động bình tĩnh như vậy dường như hoàn toàn chọc
giận Diêu Thanh Thanh. Lúc này cô ta đem tờ giấy đang nắm trong tay hung hăng
ném vào thùng rác, oán hận nói: "Nghĩ tới là bực, nếu là Phương Nhan thì
không nói, tại sao lại là cô? Thật là nghĩ không ra rốt cuộc hắn coi trọng cô ở
điểm nào, không có lý nào! ! !"
Thật ra thì, lời này vừa hay đâm trúng trái tim Bình
Phàm, nhưng tính tình Bình Phàm lại không giống người thường, càng như vậy thì
càng cố gắng giữ tĩnh táo. Cho nên cô moi ruột gan ra cười lạnh nói: "Có
thể coi trọng tôi điều gì, ha hả ha hả ha hả ha hả ha hả ha hả."
Cười lạnh quả nhiên đủ lực đạo, cả phòng vệ sinh đều
bị đóng băng .
Diêu Thanh Thanh dùng loại ánh mắt "Ở trước mặt
cô tôi có cảm giác trí thông minh của mình bị giảm sút" liếc Bình Phàm,
không muốn nhiều lời, mở cửa đi vào buồng vệ sinh bên cạnh, thở dài.
Bình Phàm là một cái bánh bao nhỏ, nhưng bánh bao vẫn
biết tức giận. Diêu cô nương này lặp đi lặp lại công kích cô nhiều lần, thật
làm người ta chịu không nổi mà.
Con người chứ không phải Thánh mẫu, làm sao có thể
không trả thù?
Kết quả là, ánh mắt Bình Phàm quan sát hai bên một
phen, cầm lấy cây lau nhà, chặn cửa buồng vệ sinh của Diêu Thanh Thanh lại, để
cô ta không mở ra được.
Lần này, Diêu cô nương có thể hoàn toàn "Cúi đầu
ngửi thấy mùi thơm nồng" .
Làm xong, Bình Phàm rửa tay ra khỏi phòng. Bên ngoài,
Doãn Việt đang đứng chờ.
Dưới bóng cây, gió mát nhẹ thổi, đúng là công tử mặt
ngọc, thật đẹp trai.
Nhìn thấy Bình Phàm, Doãn Việt tiến lên hai bước, đi
tới trước mặt cô. Cái tay vốn đang bỏ trong túi quần vươn ra, rất tự nhiên nắm
lấy tay Bình Phàm.
Chẳng qua là lần này, chẳng biết tại sao, Bình Phàm
cảm thấy giữa hai cái tay có một tầng mỏng, không rõ.
Vừa rồi Diêu Thanh Thanh nói, nếu như Phương Nhan và
Doãn Việt ở chung một chỗ, cô ta không có lời nào để nói, không cam lòng chính
là, người cùng Doãn Việt ở chung một chỗ, lại là cô.
Thật ra thì cô ta nói ra điều mà đại đa số người khác
nghĩ.
Chỉ có Phương Nhan, cô gái như vậy mới xứng đôi với
Doãn Việt, mà Mộ Bình Phàm, thì có là hành lá gì đâu?
Khi biết được bạn trai mình từng có một người bạn gái
mà ngay cả đầu tóc của bạn cũng kém người ta, tâm tình bạn sẽ ra sao?
Nói thật, rất không tốt.
Hai người đi dọc theo hồ cá, giữa trưa, có rất nhiều
bạn học đi chơi mạt chược hoặc đi ngủ. Bên bờ hồ chỉ có lưa thưa vài người,
nhưng chỉ những ánh mắt kia thôi mà Bình Phàm đã chịu không nổi .
Điều kiện hai người không xứng, đúng là một chuyện
đáng căm tức.
"Chơi không vui sao?" Doãn Việt hỏi.
Hình như là nhìn thấu Bình Phàm ấm ức .
"Cũng thích." Bình Phàm chỉ có thể trả lời
như vậy.
"Nếu không, đi câu cá nhé." Doãn Việt đề
nghị.
Tìm một chút chuyện để làm quả thật là tốt hơn một
chút. Bình Phàm đồng ý, hai người ngồi xuống bên bờ hồ, mắc mồi câu, thả vào
trong ao, lẳng lặng đợi chờ cá mắc câu.
Bình Phàm không quá thích đợi chờ, bởi vì quá trình
rất dài kia phải dùng ý chí rất lớn mới có thể vượt qua, quá mức gian nan.
Cô đợi chờ hồi lâu mới gặp được Doãn Việt, vốn cho
rằng quá trình phát triển không tệ, không ngờ hôm nay mới nhận ra, giữa bọn họ
có quá nhiều vấn đề.
Thở dài, thở dài, thở dài.
Không bao lâu sau, cần câu của Doãn Việt động động,
kéo lên nhìn một cái, là một con cá trích nặng mấy cân, đang vẫy vẫy cái đuôi.
Chỉ người có tâm tình bình thản mới có thể câu được
cá, Bình Phàm luôn luôn cho là thế.
Bỏ chiến lợi phẩm vào thùng, Doãn Việt ném cần câu lần
nữa, nói tiếp: "Mấy ngày nữa anh hẹn bạn đi chơi, em đi luôn nhé."
Bình Phàm hiểu, mình nghe thấy những lời nên vui mới
phải. Đây rõ ràng là Doãn Việt vui vẻ với đem cô giới thiệu cho bạn bè của hắn,
nói rõ hắn nghiêm túc với cô.
Chẳng qua là, Bình Phàm sợ, sợ bạn của hắn cũng sinh
ra ý nghĩ giống vậy: cô không xứng.
Cô không xứng với Doãn Việt.
Nhìn Bình Phàm lộ ra vẻ mặt khó khăn, Doãn Việt nói:
"Không muốn đi sao?"
"Tạm thời không đi được không." Bình Phàm
nói xong, ngay cả mình cũng không rõ lắm mình có ý gì.
"Tại sao vậy?" Doãn Việt hỏi nữa.
"Có thể là, còn chưa chuẩn bị tâm lý." Bình
Phàm tùy tiện tìm ra vạn câu cự tuyệt.
Hồ cá, có bong bóng nho nhỏ nổi lên mặt nước, là kiệt
tác của bọn cá.
Một hồi lâu sau, Doãn Việt hỏi: "Hình như em
không muốn cho người khác biết quan hệ của chúng ta, đúng không?"
Trả lời chính xác.
Nhưng Bình Phàm không thể thừa nhận, dù sao cũng có
chút đả thương người: "Anh suy nghĩ nhiều rồi."
Lúc nói cô cúi đầu, không dám nhìn vẻ mặt Doãn Việt,
chỉ nhìn mặt hồ.
Bóng cây rơi xuống mặt nước, một tầng trong suốt, cực
kỳ thanh tĩnh.
Giọng nói Doãn Việt vang lên bên tai cô: "Là
sao?"
Một câu nói nhàn nhạt lại làm cho tâm Bình Phàm đau
nhức vô cớ.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong mắt nhanh
chóng nổi lên một tầng hơi nước. Không muốn mất thể diện trước mặt Doãn Việt,
Bình Phàm đứng dậy, dùng cố gắng lớn nhất của mình che dấu thất thố: "Em
đi lấy hai chai nước khoáng."
Đứng dậy bước nhanh về đại sảnh phía trước, đến khúc
quẹo qua bụi cây, cô vội vàng ẩn núp, hít sâu, lau nước mắt.
Vừa rồi Doãn Việt cũng không nói gì, vì sao nước mắt
cứ trào ra như vậy?
Trong bụi cây có nhiều muỗi, Bình Phàm muốn mau mau đi
ra, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có hai bạn học nữ đi tới. Chắc học
không nhìn thấy cô, vừa đi vừa nói chuyện của cô cùng Doãn Việt.
"Nói, tớ thật sự không nghĩ bọn họ sẽ ở chung một
chỗ."
"Đúng vậy, điều kiện Doãn Việt tốt như vậy, vì
sao lại có thể cùng cô ấy ở chung một chỗ? Chẳng lẽ trúng tà rồi sao?"
"Ai~, đầu năm nay, bộ dáng bạn gái suất ca chẳng
ra sao cả."
"Nhưng tớ nhớ trước đây Doãn Việt thích Phương
Nhan mà? Mộ Bình Phàm hình như là bạn tốt của Phương Nhan."
"Không sai, tớ cũng nhớ vậy."
"Có lẽ vì không thể cùng Phương Nhan ở chung một
chỗ, nên cậu ta mới cùng bạn tốt của cô ấy hàn huyên an ủi?"
"Ai nha, cậu thật biết tưởng tượng."
"Chỉ có khả năng này thôi."
Hai người nói một đường, từ từ đi xa.
Bình Phàm yên lặng đứng trong bụi cây hồi lâu, cho đến
khi thấy tay ngứa ngứa, cúi đầu nhìn, chết, trên mu bàn tay đầy nốt hồng, không
biết con muỗi không tên nào cắn cho.
Bình Phàm không có tâm tư đi tìm thuốc để bôi, mà trực
tiếp ra khỏi làng du lịch, gọi một chiếc taxi, yêu cầu về lại thành phố.
Chịu không nổi .
Bình Phàm thật chịu không nổi.
Không muốn chịu những ánh mắt khác thường kia nữa,
cũng nghe không vào những câu châm chọc kia nữa, hơn nữa càng nhìn không nổi vẻ
mặt những người bên cạnh.
Giờ phút này, cô muốn về nhà.
Chỉ muốn về nhà.
Trên đường, Bình Phàm nhắn cho Doãn Việt một tin, nói
mình có chút không thoải mái, về trước.
Gửi xong, học tập đà điểu đem đầu chôn trong tay, dập
máy.
Về đến nhà, cả ngày đều hốt hoãng, không làm được bất
cứ chuyện gì. Mắt xem ti vi, nhưng nhớ không ra tên bất kỳ diễn viên nào.
Vẫn để ý nghe tiếng chuông cửa, bởi vì cô có dự cảm
Doãn Việt sẽ đến để hỏi cho rõ ràng.
Nhưng trực giác của con gái có khi cũng sai, ngày hôm
nay Doãn Việt không có xuất hiện.
Thấp thỏm đi ngủ, ngày hôm sau tỉnh lại đi làm một
mình —— Doãn Việt không tới đón nữa.
Mở điện thoại ra, cũng không thấy tin nhắn hoặc cuộc
gọi nhỡ nào của Doãn Việt.
Giận sao?
Bình Phàm cảm thấy, Doãn Việt không phải là người dễ
giận người khác, mà một khi tức giận, đoán chừng hậu quả có thể nghiêm trọng
hơn những người khác.
Có thể hay không, từ nay về sau hắn không gặp cô nữa?
Bình Phàm chưa từng yêu đương, nhưng kinh nghiệm xem
mắt lúc trước nói cho cô biết. Hôm trước đàn ông có thể cùng bạn qua lại vui
vẻ, nhưng ngày hôm sau rất có thể biến mất giữa biển người, không thấy tung
tích.
Có một số ít người chia tay không để lại lời nào, trực
tiếp bỏ chạy, để lại một người không ngừng tiếc nuối.
Mà Doãn Việt, có thể là người như vậy hay không?
Cả buổi sáng, Bình Phàm không có tâm tư làm việc, toàn
bộ lực chú ý đều để lên điện thoại, chỉ hy vọng tên Doãn Việt sẽ xuất hiện.
Kết quả bỏ công vô ích, ngay cả cơm trưa Bình Phàm
cũng không muốn ăn.
Thật vất vả, bốn giờ chiều điện thoại di động mới vang
lên. Bình Phàm giống như được đại xá, vội vàng cầm điện thoại.
Nhưng bên kia lại truyền đến tiếng của Mộc Mộc.
"Cưng ơi, buổi tối đi siêu thị với tớ nha."
Trước kia Mộc Mộc vừa gọi thì Bình Phàm nhất định rất
hân hạnh được đón tiếp, nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm tình, đành phải
lấy từ chối: "Cưng ơi, tớ hơi mệt, buổi tối muốn nghỉ ngơi."
"Sao, thất tình rồi à?" Mộc Mộc chế nhạo.
Bình Phàm sửng sốt một hồi lâu, tim bỗng nhiên đau một
trận, ý nghĩ này mặc dù vẫn xoay chuyển trong đầu mười mấy giờ qua, nhưng cuối
cùng vẫn ở trong đầu, che phủ một tầng vết thương. Mắt không thấy thì tốt rồi,
bây giờ, bị Mộc Mộc vô tâm vạch trần, cô lại chịu không nổi.
Mộc Mộc thấy chuyện dị thường: "Cưng ơi, chẳng lẽ
thật vậy à?"
"Tan làm tớ gọi lại cho cậu sau." Tâm tình
Bình Phàm có chút chịu không nổi, sợ sẽ hỏng mất trước mặt Mộc Mộc, vội vàng
cúp điện thoại.
Thật sự là thảm.
Tan học, ngoài nhà trẻ không có Doãn Việt. Bình Phàm
lên xe buýt công cộng trở về. Tan làm, người trên xe rất đông, Bình Phàm đem vị
trí của mình nhường cho một phụ nữ có thai, chính mình cầm lấy tay vịn.
Cửa sổ xe làm bằng thủy tinh, cái bóng của cô cô đơn,
rất đáng thương.
Từ đó về sau, chỉ còn lại một mình một người, lại một
lần nữa bắt đầu bước lên con đường tìm chồng.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới một giọng ca trầm thấp.
"Em muốn chúng ta không phải ngoại lệ, giữa biển
người mênh mông tìm người mình người yêu, giống như đứa bé nhặt vỏ sò bên bờ
biển, cuối cùng mới ngỡ mình đã bỏ lỡ tình yêu."
Người, ai có thể chứng minh người đó là chân mệnh
thiên tử của mình?
Lần này, Bình Phàm cảm thấy mình thật mệt mỏi, dường
như, đã không còn khí lực để tiếp tục đi về phía trước nữa rồi.
Thuốc trị thất tình tốt nhất chính là rượu. Về nhà,
Bình Phàm vào siêu thị mua rượu đỏ, rượu trắng cùng chocolate. Chuẩn bị nhờ
rượu vượt qua những đêm mất ngủ gian nan này.
Tửu lượng của Bình Phàm không tốt lắm, rượu trắng rượu
đỏ cũng đủ làm cho cô say ngắc ngứ.
Con tim đau một hồi lâu, Bình Phàm chịu không nổi, về
nhà liền lập tức mở bình rượu ra uống.
Rượu trắng, vị quả nhiên rất ngon, uống một chén lại
một chén. Đầu Bình Phàm bắt đầu say xe, hai má cũng nong nóng, thân thể cảm thấy
bồng bềnh, rất thoải mái.
Rượu, quả nhiên là thứ tốt.
Không bao lâu sau, Bình Phàm liền có ảo giác, nghe
thấy tiếng gõ cửa, đông đông đông đông, rất dồn dập.
Ảo giác a ảo giác, Bình Phàm nhắm mắt lại, tiếp tục
uống.
Nhưng tiếng gõ cửa kia vẫn không ngừng nghỉ, rất cố
chấp. Bình Phàm nhăn mặt nhíu mày, đứng dậy, lung la lung lay đi tới cửa.
Vừa mở cửa ra, cô tỉnh rượu không ít, bởi vì người
đứng trước của nhà mình chính là bạn học Doãn Việt.
Hơn nữa, nhìn tình trạng này, hình như rất giống có
thể có lẽ đại khái là uống rượu say .
Cổ áo có chút xốc xếch, trong mắt có tia máu, trên
người là mùi rượu nồng đậm.
Xem ra còn say hơn cả cô, Bình Phàm bị dọa cho tỉnh
rượu. Đưa tay, muốn đỡ hắn vào phòng nằm nghĩ.
Còn chưa chạm vào hắn, hai tay Doãn Việt đã đánh tới,
trực tiếp đem Bình Phàm ôm vào ngực.
Hơn nữa còn hung hăng, hung hăng, hung hăng, hôn cô.
Giờ phút này Doãn Việt đã mất đi sự tĩnh táo thường
ngày, có chút không khống chế được, đầu lưỡi của hắn đấu đá lung tung, trực
tiếp công thành chiếm đất trong miệng Bình Phàm, hai tay của hắn ôm chặt lấy
cô, giống như muốn đem cô tiến vào ngực.
Này, hôn trộm +2 a.
Bình Phàm chớp chớp mắt, rất bất đắc dĩ, bạn học Doãn,
nhẹ tay một chút a! ! !