Bình Phàm nghĩ, mọi chuyện thường thường không phải do
mình làm chủ, giống như lúc đầu cô cùng Doãn Việt bỏ qua nhau thời cấp ba,
giống như chuyện bọn họ gặp nhau khi xem mắt, giống như chuyện, rõ ràng có
nhiều người nhắc nhở như vậy, mà Bình Phàm vẫn không thể nào tránh được kiếp
này.
Cô nhìn máu của mình từ từ chảy xuôi trên mặt đất,
nhuộm đỏ hai tờ giấy hôn thú. Giấy chứng nhận coi như là cứng rắn, nhưng vì quá
nhiều máu, nên đã bắt đầu nhũn ra.
Cô nhìn thấy mặt mình và Doãn Việt từng chút từng chút
bị máu nhuộm lên.
Nếu lúc sáng nghe lời Doãn Việt, đem giấy hôn thú đưa
cho hắn thì thật tốt biết bao.
Đáng tiếc, hắn quý trọng hai tờ chứng nhận này như
vậy.
Thật rất khó tin, trên người mình lại có nhiều máu như
thế, nhiều đến giống như có thể đem tất cả mọi thứ nhuộm đỏ.
Thân thể bắt đầu lạnh, Bình Phàm nghĩ tới rất nhiều
chuyện, nhớ tới vài việc nhỏ không đáng kể. Ví như năm đó, mỗi buổi chiều đi
học đều đi ngang qua khu thể thao của trường, thường xuyên nhìn thấy Doãn Việt
chơi bóng, một mình, vỗ bóng rổ, cô độc, giống như đang đợi gì đó. Ví như lúc
ăn mừng tốt nghiệp, cô cảm giác, cảm thấy phía sau dường như có người nhìn
mình, quay đầu, chỉ thấy Doãn Việt đang lạnh nhạt gắp thức ăn. Ví như mùa hè
vào thẳng đại học năm đó, đi trên đường vô tình gặp Doãn Việt, lại bỏ chạy.
Nếu khi đó, cô có thể dũng cảm một chút, vậy những năm
tháng cô đơn sau này sẽ không cảm thấy sống uổng.
Bình Phàm bỗng nhiên hiểu sự hối hận của Phương Nhan.
Đúng vậy, hối hận, cô hối hận không sớm ở chung một chỗ với Doãn Việt, nếu như
vậy, thì thật tốt biết bao.
Mà bây giờ, cô sẽ chết, lập tức.
Cô đã đồng ý với Doãn Việt sẽ ở chung với hắn cả đời,
đã đồng ý vì hắn mà nấu cơm cả đời, đã đồng ý sinh cho hắn một trai một gái.
Còn đồng ý rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng cô không
có mạng để thực hiện.
Cực hình vẫn tiếp tục diễn ra, nhưng ý thức Bình Phàm
đã bắt đầu mơ hồ.
Máu dần dần chảy, thống khổ dần dần biến mất, giờ phút
này, điều duy nhất Bình Phàm sợ, không phải là đau, không phải là cái chết, mà
là Doãn Việt.
Cô sợ Doãn Việt giống như Đại Mạnh, quỳ trước quan tài
của mình, trở thành một kẻ đầu gỗ mất đi sinh mạng.
Cho tới nay, Bình Phàm luôn cho rằng mình là người ích
kỷ trong tình yêu. Nhưng đến khi đối mặt với cái chết, cô mới hiểu được, yêu
một người, là muốn người đó hạnh phúc.
Không có gì lớn lao, chỉ muốn nhìn thấy hắn hạnh phúc.
Hoảng hốt nhìn màu đỏ tươi, Bình Phàm yên lặng nhắc
lại một câu: Doãn Việt, anh phải tiếp tục sống.
Doãn Việt.
Doãn Việt.
Doãn Việt.
Bình Phàm không ngừng nhắc lại cái tên này trong lòng.
Lúc ý thức tan rã, có người phá cửa xông vào, một bóng
đen, giống như báo săn cuồng nộ, cùng hai tên vô lại kia vật lộn chung một chỗ.
Hắn cắn xé, vô cùng tức giận, ánh mắt dường như biến
thành màu đỏ, thân ảnh kia, Bình Phàm không quên được, vĩnh viễn cũng không
quên được.
Người đàn ông cho cô niềm vui thật lớn cùng khắc cốt
ghi tâm.
Doãn Việt.
Hắn vật lộn cùng bọn họ, song phương đều là động vật
hung mãnh, tiếng súng bắt đầu vang lên, mùi huyết tinh mới bắt đầu xông lên.
Bình Phàm đã không còn ý thức được, đến tột cùng là người nào bị thương.
Đang giãy dụa vật lộn thì tên còn lại cầm đao, xông về
phía Bình Phàm trên mặt đất đã không còn chút lực phản kháng nào.
Bình Phàm không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ
mắt nhìn nguy hiểm nhích tới gần.
Sau đó, lúc con đao kia gần đâm xuống lồng ngực cô,
Bình Phàm thấy Doãn Việt nhanh như tia chớp đánh tới.
Một tiếng súng vang lên, tên muốn giết Bình Phàm ngã
xuống đất.
Cũng không chờ cho bất luận kẻ nào phục hồi lại tinh
thần, một tiếng súng khác vang lên, Doãn Việt ngã xuống đất.
Bình Phàm nhìn thấy máu từ ngực, từ miệng Doãn Việt
chảy ra, hòa cùng máu của mình.
Hai tờ giấy hôn thú, đã ướt đẫm, tìm không ra một chút
sạch sẽ.
Bình Phàm muốn mở to hai mắt, cuối cùng liếc mắt nhìn
Doãn Việt, nhìn ánh mắt của hắn, mũi của hắn, miệng của hắn, khuôn mặt của hắn
một chút.
Muốn nhìn hắn lần cuối.
Cô thấy cổ họng hắn đang run rẩy, giống như có rất
nhiều lời muốn nói với cô, cũng giống như cô có rất nhiều lời muốn nói cho hắn
nghe.
Nhưng không thể nói ra.
Hắn nói không nên lời, mà ánh mắt của cô đã không mở
ra được nữa.
Cuối cùng, cuối cùng hình như Bình Phàm nhìn thấy có
một người cầm súng hướng Doãn Việt đi tới, họng súng nhắm ngay huyệt Thái dương
của hắn.
Cô há to mồm, đem hết toàn bộ khí lực, kêu lên một
tiếng. Tiếng kêu bén nhọn tới thảm thiết kia lúc phát ra lại giống như một sợi
dây bị đứt.
Thét một tiếng chói tai đã tiêu hao hết toàn bộ khí
lực của Bình Phàm. Rống xong, cô ngất đi.
Phảng phất thân thể cũng không đành lòng để cô nhìn
thấy trạng huống thảm thiết như vậy.
Nhưng mà, ít nhất, người kia cũng đưa cô đi theo Doãn
Việt, cùng nhau một đường đi xuống.
Như vậy cũng tốt.
Bình Phàm lâm vào trong bóng tối, đưa tay không thấy
được năm ngón, cô co rúc trong bóng tối, không nhúc nhích.
Giống như đã trải qua một đoạn thời gian rất dài, phía
trước bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng, cô đứng dậy, hướng ánh sáng mà đi. Từng
bước từng bước một, rất khó khăn, cũng rất cố chấp.
Bởi vì ánh sáng kia, có mùi vị của Doãn Việt.
Cô muốn đuổi theo hắn, vĩnh viễn.
Mở mắt một chút, ánh sáng mãnh liệt xông thẳng đến, cô
nheo mắt lại, đau không chịu nổi. Bên tai lập tức truyền đến rất nhiều tiếng
vui mừng.
"Bình Phàm, con đã tỉnh?"
"Bình Phàm, Bình Phàm, mau dậy nhìn chúng ta
đi!"
"Con nhóc kia, nếu không tỉnh, tớ không thèm làm
phù dâu của cậu nữa đâu!"
Cha mẹ, còn có Mộc Mộc, bọn họ đều ở đây.
Thật vất vả, cô mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh, phát
hiện mình đang nằm trên giường bệnh.
Chuyện gì xảy ra?
Cố gắng nhớ lại, nhớ lại ngày trời mưa, hai tên hung
thủ, còn có... Doãn Việt.
Doãn Việt! ! !
Lập tức ngồi dậy, vết thương trên tứ chi bị xé rách
đau nhức, lập tức bị người đè lại.
"Đứa nhỏ này, làm gì vậy? Bị thương nặng như thế
còn không chịu nằm xuống nghỉ ngơi! ! !"
Bình Phàm bất chấp những thứ này, nội tâm gấp quá,
miệng phát khô, trong đầu chỉ nghĩ một chuyện: Doãn Việt ở đâu?
Doãn Việt ở đâu? Cô hô lớn.
Trang thập tam công tử đứng bên người cô, áo trắng
bồng bềnh, nhưng thần sắc có chút ít nghiêm trang.
Tâm Bình Phàm, từ từ rơi xuống.
Cô hiểu, rơi xuống như vậy, cũng không có cách nào
đứng lên nổi.
"Doãn Việt, rốt cuộc ở đâu?" Cô muốn biết,
chỉ có một chuyện đó.
Trang thập tam công tử chậm rãi lắc đầu, chau mày.
Ngay cả Trang thập tam cũng... hai mắt Bình Phàm tối
sầm, sắp ngất đi.
Nhưng vào lúc này, lại nghe Mộc Mộc nói: "Doãn
Việt ở phòng bệnh bên cạnh."
"Cậu gạt tớ." Mặt Bình Phàm đã tràn đầy nước
mắt: "Cậu muốn gạt tớ để tớ trị liệu thật tốt, Doãn Việt đã đi rồi có đúng
không?"
"Đi cái đầu cậu, người ta vẫn còn tốt đợi cậu ở
phòng bệnh bên cạnh, cậu không có chuyện gì làm hay sao mà đi nguyền rủa mình
thành quả phụ hả?"
"Nhưng mà, không phải mới vừa rồi Trang thập tam
lắc đầu nói anh ấy không được?" Bình Phàm chuyển bi thành hỉ, vừa bán tín
bán nghi.
Trang thập tam công tử chậm rãi nói: "Không phải,
tôi lắc đầu chẳng qua là muốn nói rằng tôi không biết, tôi mới đến được 13 giây
thì cô tỉnh lại."
"Vậy anh cau mày làm gì?" Bình Phàm vẫn có
chút không tin.
"Bởi vì, bụng có chút không thoải mái."
Trang thập tam vừa nói vừa đi tới phòng vệ sinh. Vừa đi vừa nói: "Mọi
người cứ tiếp tục hàn huyên, không cần bận tâm tôi đâu."
Những người còn lại đều đen mặt.
Mộc Mộc bắt đầu vì cái loại đàn ông mình gả mà bi
thương.
Mặc kệ ở giữa có bao nhiêu ngăn cách, chỉ cần kết cục
tốt, vậy thì không có chuyện gì .
Doãn Việt rất tốt, viên đạn kia không trúng chỗ trí
mạng, mặc dù bị trọng thương nhưng ít ra không có nguy hiểm tính mạng.
Nghe nói ngày đó, không biết tại sao mà Doãn Việt lại
cảm thấy tâm thần không yên, gọi điện thoại cho Bình Phàm thì thấy tắt máy. Cảm
thấy không đúng, gọi điện đến nhà trẻ, hỏi thì đồng nghiệp cô nói cô đến nhà
mới, lập tức gọi điện cho quản lý khu nhà mới thì biết không có chuyện này. Thế
là hắn biết Bình Phàm đã trúng phục.
Doãn Việt báo cho đồng nghiệp chạy tới, còn mình thì
chờ không kịp, không để ý nguy hiểm, phóng đi đầu tiên.
Kiếp này cuối cùng bọn họ cũng vượt qua, một giây sau
khi Bình Phàm mất đi tri giác, cảnh sát liền xông vào, chế phục kẻ xấu, mà tập
đoàn buôn lậu thuốc phiện kia cũng bị tiêu diệt toàn bộ.
Bình Phàm cố gắng tĩnh dưỡng thân thể cho thật tốt,
sau đó chăm sóc thật tốt cho chồng mình.
Lúc Doãn Việt tỉnh lại, nhìn thấy vợ mới cưới của mình
thì nở nụ cười rực rỡ.
"Vợ à, em không có chuyện gì chứ." Doãn Việt
cười yếu ớt.
Hắn cười lên như vậy mới dễ nhìn.
Không biết vì sao, Bình Phàm vốn đang cười nhưng vì
... câu này mà cảm động khóc té lên người hắn, người không biết còn tưởng Doãn
Việt đã gì gì kia kia.
Cuối cùng, sau cơn mưa trời lại sáng.
Tuần trăng mật của bọn họ trải qua trong bệnh viện,
hai người thường đẩy xe lăn đến vườn hoa chơi, cũng coi như vui vẻ.
Nhưng khi bọn họ nhìn nhau, dường như đó là chuyện ấp
ám cảm động lòng người nhất trên thế gian này.
Bình Phàm cảm thấy, cô không còn là Bình Phàm nữa, bởi
vì cô có Doãn Việt.
Cô không còn là Bình Phàm.
Sau đó, cũng rất ít nghe thấy người ta nói bọn họ
không xứng đôi. Bởi vì khi cùng Doãn Việt ở chung một chỗ, nụ cười của Bình
Phàm luôn rực rỡ hơn tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời.
Hai ngày trước khi xuất viện, Bình Phàm và Doãn Việt
đều nhận được tin nhắn.
Một người vô danh gửi tin cho Doãn Việt, nội dung là:
"A Việt, tớ đã trở về."
Một tin khác là ... Phương Nhan gửi cho Bình Phàm, nội
dung là: "Bình Phàm, rốt cuộc tớ cũng đã chờ được anh ấy."