Dựa theo quy tắc xếp hạng lúc trước của các khu vực lớn, Trung Quốc khu 3 rất có thể là Quảng Châu.
Trước hôm nay, Hắc tháp chưa từng thông báo bất kì tin tức gì liên quan tới Quảng Châu, Đường Mạch cũng chưa từng gặp qua người chơi thuộc Trung Quốc khu 3 trong trò chơi Hắc tháp. Đường Mạch tiếp nhận dây thép từ trong tay Phó Văn Đoạt, vẽ ba vòng tròn trên mặt đất. Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh vừa nhìn liền biết, ba vòng tròn này đại biểu cho Bắc Kinh, Thượng Hải và Quảng Châu.
Đường Mạch viết xuống thời gian mình thông quan Hắc tháp tầng thứ ba, kế đó lại viết xuống thời điểm Hắc tháp công bố tên Mộ Hồi.
Phó Văn Thanh nhìn hai mốc thời gian này, nghi hoặc nói: “Tổng cộng chưa đến 20 tiếng đồng hồ. Bình thường mà nói, người chơi không có khả năng nội trong 20 tiếng đồng hồ này liên tục thông quan Hắc tháp tầng thứ ba và tầng thứ tư. Nếu hắn có được thực lực đáng sợ như vậy, hắn hẳn đã sớm bị Hắc tháp phát hiện, làm sao lại tới tận bây giờ mới bị Hắc tháp thông báo trên toàn cầu.”
“Tốc độ chảy của thời gian không nhất định sẽ giống nhau.” Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên, hai người kia lập tức nhìn về phía hắn. Phó Văn Đoạt nói: “Lần này khi cậu tham gia trò chơi công tháp Hắc tháp tầng thứ ba, cậu tiến vào trò chơi suốt năm ngày, nhưng ở trong trò chơi cậu lại cảm thấy mới chỉ qua đi một ngày. Tốc độ chảy của thời gian cũng không bằng nhau. 20 tiếng này đối với địa cầu mà nói là 20 tiếng đồng hồ, nhưng với Hắc tháp mà nói, nó có thể là hai mươi ngày.”
Đường Mạch gật gật đầu: “Cũng có thể tồn tại loại khả năng này.”
Khả năng Mộ Hồi thông quan Hắc tháp tầng thứ tư không phải không có, chỉ là xác suất cực thấp. Vấn đề này tạm thời không thể giải đáp, thậm chí người từ trên trời rơi xuống này là nam hay nữ bọn họ cũng không biết. Đường Mạch đem chuyện này để sang một bên, ba người tiếp tục thảo luận sự tình Hắc tháp bỏ dở lần đổi mới này.
Hắc tháp phiên bản 4.0 khẳng định vẫn sẽ có, chỉ là tiếp theo không biết có lại giống như hôm nay, đột nhiên sẽ nói muốn đổi mới, không cho người chơi một chút thời gian chuẩn bị nào hay không.
“Cho dù là như thế nào, trước tiên phải luôn chuẩn bị sẵn sàng. Tôi có dự cảm,” nhờ vào ảnh hưởng của dị năng “Siêu trí tư duy”, Đường Mạch bình tĩnh nói: “Lần đổi mới tiếp theo này không hề đơn giản. Khả năng sẽ có quan hệ tới người chơi thông quan Hắc tháp tầng thứ tư. Hiện tại người chơi thông quan trò chơi công tháp không nhiều lắm, nhưng sáu ngày sau, Hắc tháp sẽ cưỡng chế những người nội trong ba tháng không đi công tháp trên toàn thế giới tiến hành tham gia trò chơi công tháp. Đến lúc đó, người chơi thất bại nhiều, mà người chơi thành công thông quan cũng rất nhiều. Khả năng sẽ có một số lượng lớn người chơi thông quan Hắc tháp tầng thứ ba. Cách Hắc tháp tầng thứ tư càng gần.”
Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt cũng nhìn hắn. Hai người không mở miệng, nhưng lại vẫn ngầm hiểu được suy nghĩ trong đầu đối phương.
Trò chơi công tháp sáu ngày sau đối với những người chơi may mắn sống sót trên địa cầu mà nói, chính là một hồi sinh tử.
Ngoại trừ những người chơi đã từng tham gia “Trò chơi tổng vệ sinh của các mạt vị giả”, tất cả người chơi của các khu vực khác, chỉ cần nội trong ba tháng không đi công tháp đều sẽ không thoát được một kiếp này. Trò chơi công tháp lần này qua đi, tất cả người chơi trên toàn cầu ít nhất đều phải thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất, kẻ yếu sẽ bị đào thải, còn dư lại đều là kẻ mạnh.
Đường Mạch: “Nếu tôi là bọn họ, tôi sẽ không lựa chọn để sáu ngày sau bị Hắc tháp cưỡng chế đẩy vào trò chơi công tháp.”
Phó Văn Đoạt nhàn nhạt nói: “Quy tắc thứ ba trong ba điều luật sắt của Hắc tháp: Thỉnh tất cả người chơi nỗ lực công tháp.”
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn đối phương, khóe miệng nhếch lên, bất đắc dĩ thở dài: “Hy vọng bọn họ sẽ hiểu rõ điều này. Hắc tháp nếu đã có thể nghĩ tới việc sàng lọc những người chơi yếu kém, mở ra trò chơi tổng vệ sinh của các mạt vị giả, như vậy nó liền không thuần túy chỉ là một cái máy. Nó yêu cầu người chơi phải công tháp, người chơi nếu sau khi địa cầu online thật sự chưa từng chủ động đi công tháp, trốn tránh đến tận bây giờ…… Như vậy trò chơi công tháp ở sáu ngày sau kia, khả năng sẽ càng thêm khó khăn.”
Phó Văn Thanh nghe xong lời này, miệng trương trương muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lại ngậm chặt.
Từ khi địa cầu online đến nay, đã qua đi năm tháng. Những người chơi trong thời gian này còn chưa mở ra trò chơi công tháp, hoặc là thực lực thật sự quá yếu kém, Hắc tháp căn bản không chú ý tới; hoặc là tính cách quá mềm yếu, không có dũng khí đi công tháp. Hai loại người chơi này chưa chắc đã có thể nghĩ đến “Chủ động đi công tháp” và “Bị ép đi công tháp ” sẽ khác nhau, mà cho dù bọn họ có đoán được, bọn họ cũng không nhất định sẽ có đủ dũng khí để chủ động đi công tháp.
Ba người dựa vào vách tường lạnh băng, đem thân thể rúc trong bóng tối, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phó Văn Thanh là thật sự đi ngủ, còn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt tố chất thân thể tương đối tốt, không buồn ngủ lắm. Bọn họ nhìn như nhắm mắt nghỉ ngơi, trên thực tế tinh thần lại vẫn luôn căng chặt. Đường Mạch cẩn thận nghe động tĩnh xung quanh, chỉ một chút tiếng gió kỳ quái hắn cũng đều không buông tha. Hắn nói tổ chức Thiên Tuyển đêm nay sẽ không tập kích, nhưng trên đời này chẳng có gì là tuyệt đối cả. Lỡ như Nguyễn Vọng Thư không lý trí như hắn tưởng tượng, thật sự tới tấn công ba người, cho nên bọn hắn cần phải làm tốt chuẩn bị.
Tiếng hít thở mỏng manh của Phó Văn Thanh vang lên. Nửa đêm, Đường Mạch đứng lên, thật cẩn thận đi đến vách tường. Hắn cúi đầu nhìn nhìn một cành cây bị gió thổi bay ở dưới lầu, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hồi lâu, kế đó mới thả lỏng quay về chỗ. Hắn đi tới góc tường còn chưa kịp ngồi xuống, vừa mới cúi đầu liền nhìn thấy Phó Văn Đoạt không biết khi nào đã mở mắt đang nhìn hắn.
Bị ánh mắt kia khóa chặt trên người, hô hấp Đường Mạch hơi dừng lại một chút, kế đó hắn bình tĩnh trở về chỗ. Hắn vốn định ngồi vào vị trí cũ, nhưng tư thế ngủ của Phó Văn Thanh có chút xiêu vẹo, ngủ ngã trên mặt đất, chiếm mất vị trí ngồi lúc trước của hắn.
Đường Mạch dừng lại.
Phó Văn Đoạt vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nhích sang phải nhường ra chỗ, nói: “Ngồi đây này.”
Đêm khuya rét lạnh, giọng nói khàn khàn của Phó Văn Đoạt có chút dễ nghe. Đường Mạch mặt không đổi sắc qua đó ngồi xuống. Vị trí của ba người từ “Đường Mạch, Phó Văn Thanh, Phó Văn Đoạt”, biến thành “Phó Văn Thanh, Phó Văn Đoạt, Đường Mạch”.
Đường Mạch sau khi ngồi xuống mới phát hiện ra nơi này có chút chật chội, trên vai hắn cảm nhận được một trận khí nóng. Bả vai hai người dựa vào nhau, khoé môi Đường Mạch hơi động đậy, hắn muốn nhích sang bên cạnh, nhưng thật sự không còn chỗ, nếu di chuyển nữa thân thể liền sẽ lộ ra dưới ánh trăng.
“Tôi cảm thấy hình như mặt cậu có chút đen đen?”
Đường Mạch đang rối rắm nghĩ xem nên làm thế nào để cách xa Phó Văn Đoạt một chút, đột nhiên nghe được lời này, hắn hơi hơi sửng sốt: “…… Đen?”
Phó Văn Đoạt nghiêng đầu nhìn Đường Mạch: “Quả thật cũng có một chút. Ở trên trán này, cũng khá rõ đấy.” Nói xong, Phó Văn Đoạt bỗng nhiên vươn tay, đem tóc mai trên trán Đường Mạch đẩy ra. Đường Mạch không nghĩ tới đối phương sẽ thật sự chạm vào mặt mình, hai mắt mở lớn, cứng đờ tại chỗ. Phó Văn Đoạt sau khi vén tóc Đường Mạch ra, kinh ngạc chớp mắt một cái, dùng tay xoa xoa trán hắn.
“Đen thật đấy, đây là gì vậy?”
Đường Mạch nhìn vào ngón tay Phó Văn Đoạt, chỉ thấy trong lòng bàn tay thon dài mang theo một chút màu đen, hiển nhiên là vừa quét từ trên mặt mình xuống. Đường Mạch cũng rất kinh ngạc, hắn lại gần ngửi ngửi một chút, lập tức hiểu ra: “Có mùi khét. A, là do lúc ở trên đại thảo nguyên Tinh Linh, bị ngọn lửa của Mosiac….. hun cho đen sì?”
Phó Văn Đoạt cười nhẹ một tiếng, nhưng rất nhanh đã nhịn xuống.
Đường Mạch: “……”
Lúc ấy căn bản không có biện pháp mà, hắn chạy cũng chạy không qua được lửa lớn, chỉ có thể tự tạo cho mình một khu vực cách ly riêng, cứ như vậy sống sờ sờ bị lửa lớn hun đến mấy giờ liền. Nếu không phải do tố chất thân thể Đường Mạch được cải thiện, hắn đã sớm bị sặc khói mà chết, bị lửa lớn nướng đến chín quay luôn. Hiện tại chỉ là hơi bị đen một chút, đã là tình huống tốt nhất rồi đó.
Đường Mạch nghĩ nghĩ, nếu Phó Văn Đoạt gặp phải chuyện này thì sẽ ứng phó thế nào. Cuối cùng hắn đưa ra kết luận: Tên gia hoả này nói không chừng còn không bằng hắn ấy chứ!
Bỗng nhiên, Phó Văn Thanh nói mớ một câu.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lập tức kinh sợ, nhìn về phía cậu nhóc kia, Phó Văn Thanh thế nhưng chỉ chép chép miệng lại tiếp tục ngủ say.
Đường Mạch: “…… Em họ anh tâm lý tốt thật.”
Phó Văn Đoạt không chút khách khí: “Là ngu ngốc mới đúng.”
Đường Mạch vẫn muốn chừa lại chút mặt mũi cho Phó Văn Thanh: “Suy cho cùng thì vẫn là trẻ con mà.”
Phó Văn Đoạt nghĩ nghĩ, quyết định cũng nên để lại chút mặt mũi cho em họ mình: “Không ngu, là ngốc thôi.”
Đường Mạch: “……”
Hắn đã cố gắng hết sức rồi đấy nhé!
Dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể ngủ nghê ngon lành, Đường Mạch quả thật rất hâm mộ Phó Văn Thanh. Hắn tuyệt đối ngủ không được. Một mắt vừa nhắm lại, trong đầu liền hiện lên tổ chức Thiên Tuyển đuổi giết bọn họ, hiện lên người chơi thần bí Mộ Hồi, còn có cả sự tình Hắc tháp đột nhiên im bặt khi đang đổi mới phiên bản 4.0. Càng nghĩ Đường Mạch càng cảm thấy đau đầu, nhưng lại không thể đơn giản mà quên đi.
“Cậu từng nói, cậu trước kia là quản lý thư viện phải không?”
Đường Mạch: “Đúng vậy, làm sao thế.”
Phó Văn Đoạt hơi hơi gật đầu: “Tôi trước kia thường xuyên đi tới thư viện thành phố Bắc Kinh đọc sách.” Dừng một chút, hắn bổ sung nói: “Thời điểm trước lúc tôi 18 tuổi.”
Đường Mạch hiểu rõ ý tứ trong lời đối phương. Trước 18 tuổi Phó Văn Đoạt còn chưa đi tòng quân, khi đó người này có lẽ cũng giống như đại đa số mọi người, chỉ là một học sinh cao trung bình thường. Đường Mạch hỏi: “Anh thường thích đọc loại sách gì?”
“Quân giới, vũ khí, chiến tranh.”
Đường Mạch: “……” Này con mẹ nó một chút cũng đều không bình thường!
Phó Văn Đoạt: “Cậu thì sao?”
Sở thích của Đường Mạch có vẻ rất đại chúng: “Tôi xem khá nhiều sách văn học, còn có cả sách báo về máy tính nữa. Tôi vốn dĩ muốn học về chuyên ngành máy tính ở đại học, đáng tiếc lại không đủ điểm.”
“Máy tính? Cậu thích chơi máy tính à?”
Cũng không biết vì cái gì, Đường Mạch không nghĩ quá nhiều, hai người cứ thế ngồi bên cạnh Phó Văn Thanh đang ngáy khò khò mà nói chuyện.
“Anh thì không dùng máy tính à ? A phải rồi, trong quân đội có phải là không có máy tính không.”
Phó Văn Đoạt: “Có thì có, nhưng thông thường chỉ có thể lên mạng nội bộ thôi. Ngoài trừ một số trường hợp đặc biệt.”
Đường Mạch nghi hoặc nói: “Trường hợp đặc biệt?”
Phó Văn Đoạt nhàn nhạt nói: “Tôi muốn lên mạng, liền có thể lên.”
“…… Anh cũng được xem như là trường hợp đặc biệt à?”
Phó Văn Đoạt mặt không biến sắc hơi nhếch khóe môi: “Nắm đấm của tôi được coi như là trường hợp đặc biệt.”
Đường Mạch: “……”
Phó Văn Đoạt cũng không nói quá mức rõ ràng, nhưng Đường Mạch cảm thấy người này lại như đang nói giỡn. Vừa nhìn liền biết đối phương là người sẽ tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc được đặt ra, sao có thể thực sự dùng nắm đấm để nói chuyện, làm trái với quy tắc được. Mà mấy lời đùa vui này cũng không quá buồn cười, Đường Mạch ôm hai tay đang lạnh run lên, rốt cuộc nhịn không được nói: “Anh có phải rất tệ trong khoản kể chuyện cười không?”
Lần này đến phiên Phó Văn Đoạt im lặng. Qua hồi lâu, mới hỏi lại Đường Mạch: “Không buồn cười thật à?”
Đường Mạch cực kì thành khẩn: “Không buồn cười.”
Phó Văn Đoạt: “Tôi đã rất cố gắng rồi đấy.”
Đường Mạch: “Tôi thấy rồi.”
Hai người liếc nhau, đều nhịn không được nở nụ cười.
“Tôi cũng khá thích chơi trò chơi.” Phó Văn Đoạt nhìn như vô tình mà mở miệng, “Thời điểm khi tôi lên mạng, ngoại trừ liên hệ với một số nhân viên quan trọng, những lúc còn lại đều sẽ chơi một ít trò chơi.” Nói xong lời này, ánh mắt liền lén lút đánh giá Đường Mạch.
Đường Mạch ôm lấy cánh tay nhìn về phía trước, không chú ý tới ánh mắt ý vị thâm trường của Phó Văn Đoạt. Hắn tùy tiện nói: “Mấy người như các anh cũng sẽ chơi trò chơi à ? Tôi còn tưởng rằng các anh tương đối tách biệt với bên ngoài cơ đấy. Anh thường chơi những loại trò chơi gì ?”
Phó Văn Đoạt không nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Đường Mạch. Nhận thấy được tầm mắt đối phương, Đường Mạch kỳ quái quay đầu sang: “Làm sao vậy?”
Phó Văn Đoạt: “Không có gì, tôi thường chơi……”
“A! Anh Đường Mạch, Anh Đường Mạch cứu em!” Một tiếng hét chói tai vang lên trong đêm tối, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đồng thời ngẩn người.
Phó Văn Thanh đầy đầu mồ hôi, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Phó Văn Đoạt. Càng sợ tới mức nuốt nước miếng một cái, trốn thẳng vào phía bên cạnh Đường Mạch. Một bên vừa trốn, một bên vừa nói thầm: “Thịt em ăn không ngon đâu, một chút cũng đều ăn không ngon!”
Phó Văn Đoạt: “……”
Đường Mạch: “……”
Xem ra dọa sợ đứa nhỏ này rồi, bóng ma tâm lý lớn đến vậy!
Sắc trời dần sáng lên, Phó Văn Đoạt ra khỏi tòa nhà xem xét bốn phía xung quanh, xác định không có người của Thiên Tuyển mai phục ở bên ngoài. Đường Mạch và Phó Văn Thanh thu thập đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Bởi vì buổi sáng gặp ác mộng ngoài ý muốn, Phó Văn Thanh xấu hổ, không dám nhìn mặt anh họ nhà mình, ngay cả cùng Đường Mạch nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn.
Không dễ gì Phó Văn Đoạt mới ra ngoài, nghẹn nửa ngày, Phó Văn Thanh lúc này mới nói: “Anh Đường Mạch, em xin lỗi nha, lúc buổi sáng là ngoài ý muốn thôi.”
Đường Mạch xua xua tay: “Anh biết rồi.” Anh biết anh họ em ở trong lòng em khủng bố như thế nào rồi.
Phó Văn Thanh nghe ra chút ý tứ trong lời của Đường Mạch, nhanh chóng giải thích nói: “Đó là do anh không biết anh họ em trước kia là người thế nào thôi. Thật sự đó, trước khi anh họ đi tòng quân tình tình còn ác liệt hơn bây giờ nhiều. Anh ấy rất nghịch ngợm, thường xuyên bắt nạt em. Hơn nữa không biết anh ấy làm thế nào, rõ ràng là em nhỏ tuổi hơn, nhưng lần nào người lớn trong nhà cũng đều nghĩ là lỗi của em, luôn là em bị mắng.”
Đường Mạch không nghĩ tới Phó Văn Đoạt còn có loại tính cách như vậy.
Phó Văn Thanh ủy khuất nói: “Anh họ em nghịch ngợm cực kì, thật sự đấy, trước kia đã như vậy rồi. Nhưng sau khi bác cả mất thì anh ấy đi bộ đội, sau khi trở về liền tốt hơn một chút. Nhưng mà anh ấy vẫn rất hư nhé.” Phó Văn Thanh nghĩ nghĩ, “Trước kia mỗi khi anh ấy bắt nạt em, đều sẽ trộm mua mô hình phi cơ để bồi thường, bố mẹ không thích em chơi trò này. Anh ấy hiện tại mặc dù không còn bắt nạt em nhiều như trước, nhưng giờ ngay cả tiểu phi cơ cũng không có nữa.”
Đường Mạch: “……” Cho nên em vốn dĩ là muốn anh họ em bắt nạt em?
Đường Mạch càng ngày càng nhìn không thấu tâm tư của cậu nhóc này nữa rồi, so với tâm tư của phụ nữ còn khó đoán hơn!
Phó Văn Thanh xách ba lô lên, thấp giọng nói: “Nhưng thật ra anh họ cũng không dễ dàng gì.”
Trên thế giới này có mấy người là sống được dễ dàng. Đường Mạch không nói gì, lại tiếp tục yên lặng thu dọn đồ đạc.
Phó Văn Thanh tự mình nói: “Em nhớ rõ anh ấy lúc đó đang chuẩn bị ra nước ngoài du học, nhưng sau lại không đi nữa. Anh ấy tuy bằng cấp không cao, chỉ tốt nghiệp cao trung, nhưng tiếng Anh lại khá tốt.” Đường Mạch cũng không biết nên đáp lại thế nào, những lời này của Phó Văn Thanh rốt cuộc là đang khen hay đang tổn hại Phó Văn Đoạt vậy? “Anh Đường Mạch, thật ra em cũng có tên tiếng anh. Em không muốn bị gọi là Đại Kiều đâu, em có thể đổi thành tên tiếng anh của em được không?”
Nghe thấy thế, Đường Mạch rốt cuộc mới hiểu được Phó Văn Thanh lòng vòng nửa ngày, hóa ra là vì muốn đổi tên.
Lúc trước vì sợ bị người khác nhận ra, Đường Mạch đổi tên thành Đường Cát, Phó Văn Đoạt đổi thành Victor. Duy nhất chỉ có Phó Văn Thanh là không có quyền lựa chọn, bị Phó Văn Đoạt chém định chặt sắt nói: Em tên Đại Kiều.
Phó Văn Thanh mượn cơ hội nói: “Tên của hai người các anh đều rất bình thường, tại sao tên em lại dùng tên con gái để đặt vậy. Em cũng muốn dùng tên tiếng anh như anh họ, tên tiếng anh của em nghe cũng rất êm tai nha, tên là David í. Anh Đường Mạch, anh giúp em nói với anh họ em một chút, em không dám nói với anh ấy.”
Đường Mạch đang định nói “Quyết định của anh họ em anh sao mà quản được, nhưng dù sao anh cũng sẽ vẫn giúp em hỏi một chút”, bỗng nhiên hắn dừng dộng tác, ngẩng đầu, sắc mặt cổ quái nhìn về phía Phó Văn Thanh: “…… Tên tiếng anh của anh họ em là Victor?”