Khi cồn i-ốt đụng vào miệng vết thương, phía sau lưng Đường Mạch truyền đến một trận đau đớn nho nhỏ. Loại đau đớn này Đường Mạch cũng không thèm để trong lòng, hắn ngồi trên giường, mắt nhìn về phía trước. Đối diện hắn là một cánh cửa kính, bên ngoài phòng y tế là bãi đỗ xe ngầm tối tăm. Sau khi đèn trong phòng được bật lên, cửa kính kia liền biến thành gương, phản chiếu hết thảy khung cảnh trong phòng.
Hắn nhìn thấy Phó Văn Đoạt đang bôi thuốc lên miệng vết thương cho mình.
Cảm giác luôn có nơi nào đó quai quái, phía sau lưng truyền đến xúc cảm cũng khiến bản thân không được thoải mái cho lắm.
Đường Mạch tự mình phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Đứa nhỏ kia…… Ý tôi nói Phó Văn Thanh ấy, nó thật sự là em họ anh à?”
Một tay Phó Văn Đoạt cầm cái nhíp, nói: “Ừ, nếu những gì cậu nói là đúng, thì xác thật chính là em ấy.”
Đường Mạch: “Thời điểm nhóc con ấy phủ nhận quan hệ với anh cực kỳ quyết đoán.” Một chút cũng đều không giống như đang nói dối, thuận tiện còn diễn xuất rất tốt để lừa gạt hắn và Bạch Nhược Dao.
“Tôi và Tiểu Thanh dù sao cũng không quá thân thiết, em ấy nhỏ hơn tôi tận mười sáu tuổi. Thời điểm khi Tiểu Thanh vừa chào đời tôi đã từng tới thăm em ấy một chút, sau đó tôi lại gia nhập quân ngũ, rất ít khi về nhà, cho nên cũng hiếm khi gặp mặt.” Dừng một chút, giọng nói Phó Văn Đoạt bình tĩnh, “Tiểu Thanh phủ nhận quan hệ với tôi cũng là điều dễ hiểu. Nếu có người trong trò chơi dò hỏi cậu có quen biết tôi hay không, Đường Mạch……” Thanh âm dừng lại, Phó Văn Đoạt ngẩng đầu, nhìn về phía cửa kính, hơi nhếch môi hỏi: “Cậu sẽ thừa nhận sao?”
Đột nhiên bị phát hiện chính mình đang nhìn lén.
Đường Mạch lập tức thu hồi tầm mắt, mặt không đổi sắc liền nói: “Đương nhiên sẽ không thừa nhận.”
Phó Văn Đoạt cười một tiếng, đổi đề tài: “Đây là lần đầu tiên cậu sử dụng lưu trữ khí. Cảm giác thế nào?”
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt sở dĩ quen biết nhau chính là nhờ trứng gà tây Mạch Mạch. Hiện tại thời gian đã trôi qua ba tháng. Trong ba tháng này, Phó Văn Đoạt từng sử dụng lưu trữ khí một lần. Trong một lần hắn bị Hắc tháp cưỡng chế bắt đi công tháp tầng thứ hai, hắn chỉ có thể lựa chọn nói thật cho Đường Mạch biết về công năng thật sự của trứng gà tây, bởi vì ngay lúc đó hắn cũng không chắc bản thân có thể thông qua hay không, cho nên cần phải sử dụng lưu trữ khí để bảo đảm an toàn. Cuối cùng hắn dùng cách tự kết liễu để đọc lại lưu trữ, tìm được phương pháp tạm thời rời khỏi trò chơi công tháp.
Đường Mạch thì lại khác.
Khi tham gia Bàn cờ tỷ phú của Mario Đường Mạch không cần load lại đã có thể hoàn thành trò chơi, sau đó là Trò chơi đánh chuột đất và Lá bài trung thực của Pinocchio, Đường Mạch cũng đều không đọc lại lưu trữ, chỉ sử dụng công năng lưu trữ.
Đây là lần đầu tiên hắn chân chính sử dụng lưu trữ khí.
Đường Mạch dần dần nghiêm túc hẳn lên: “Rất kỳ diệu. Khi tôi và anh nói chuyện với nhau trong đầu tôi, tôi nhận thấy được sau khi load lại, thời gian ở chỗ anh không hề thay đổi. Nhưng tôi ở trong trò chơi kia, thời gian cứ như đang quay ngược lại vậy. Khi tôi quay trở về thời điểm tiến hành lưu trữ, gặp lại hai người đồng đội đi cùng tôi 50 phút trước, bao gồm cả em họ anh. Bọn họ dường như không hề phát hiện ra gì cả, chỉ có tôi mới biết chính mình đã trải qua những gì. Những việc xảy ra kế tiếp cùng với trước khi load lại giống nhau như đúc, tôi rất nhẹ nhàng liền đã tránh được không ít nguy hiểm.” Nói đến đây, Đường Mạch ngẩng đầu, không kiêng dè nhìn về phía người đàn ông trong gương kia: “Load lại, là quay ngược thời gian sao?”
Phó Văn Đoạt đang bôi thuốc cho Đường Mạch liền dừng lại động tác, hắn cũng nhìn Đường Mạch trong gương.
Tầm mắt hai người giao nhau, Phó Văn Đoạt nói: “Có rất nhiều loại khả năng, nhưng tôi không ủng hộ nhất chính là quay ngược thời gian.”
“Tại sao lại nói vậy?” Đường Mạch nhớ tới dị năng “Một người đàn ông rất nhanh”. Dị năng này ngoài mặt được xem như tạm dừng thời gian ( Trong Lâu đài đá quý, Bạch Nhược Dao cũng lầm tưởng Đường Mạch có khả năng làm ngưng đọng thời gian), nhưng trên thực tế, dị năng này có tác dụng đẩy nhanh tốc độ của người sử dụng nó. Khi tốc độ của anh nhanh hơn người khác rất nhiều lần, động tác của họ trong mắt anh sẽ tựa như ngừng chuyển động.
Dị năng này xác thực cũng không hề ngưng đọng thời gian, mà là đẩy nhanh tốc độ.
“Con người là sinh vật ba chiều, có thể dùng mắt thường quan sát được chiều dài, chiều rộng, chiều cao, cũng chính là quan sát được không gian xung quanh. Nhưng vũ trụ mà chúng ta đang sống lại là bốn chiều.” Phó Văn Đoạt một bên khử trùng miệng vết thương, một bên nói: “Chiều thứ tư của vũ trụ thường được gọi là chiều thời gian. Thực đáng tiếc, nó là thứ chúng ta chỉ có thể cảm nhận, chứ không thể kiểm soát được. Duy nhất có thể làm, chính là di chuyển theo chiều kim đồng hồ dọc theo trục thời gian.”
Loại thường thức đơn giản này Đường Mạch cũng hiểu rõ, hắn minh bạch ý tứ của Phó Văn Đoạt: “Công năng lưu trữ của Trứng gà tây chính là, tại thời điểm anh bắt đầu lưu trữ, nó sẽ đánh dấu một điểm mốc trên trục tọa độ thời gian, sau này khi load lại nó sẽ trực tiếp quay lại điểm đã đánh dấu đó.”
“Nhưng Đường Mạch, nó không hề đem tôi quay trở lại thời điểm kia trong quá khứ.” Phó Văn Đoạt nói, “Tôi và mốc thời gian kia của cậu tồn tại sự giao thoa, nhưng khi cậu quay trở lại thời điểm lưu trữ, thời gian phía bên tôi lại vẫn như cũ luôn tiến về phía trước.”
Đường Mạch lâm vào trầm tư.
Phó Văn Đoạt nói không sai. Thời điểm sử dụng Mạch Mạch, có điểm rất thú vị, đó chính là một khi lưu trữ, thông tin giữa hai người chơi liền sẽ là thông tin dùng chung. Hay phải nói là có chút bắt buộc, không thể đóng lại sự nhận thức chung này. Điều này có nghĩa là khi Đường Mạch lựa chọn lưu trữ, trong đầu Phó Văn Đoạt sẽ không thể tránh được việc nghe thấy những âm thanh ở bên phía hắn. Không thể nhìn thấy tình cảnh bên này, nhưng là tất thảy âm thanh đều có thể nghe được.
Khi Đường Mạch nói về Dải Mobius và lý luận của Hồng Đào Vương hậu, Phó Văn Đoạt đều lẳng lặng lắng nghe. Cho dù là lúc hắn bị Bạch Nhược Dao đánh lén, cướp đi Hoa Mặt Trăng, hết thảy cũng đều bị Phó Văn Đoạt nghe được. Nhưng từ đầu đến cuối hắn chỉ có thể nghe, không thể làm được bất cứ điều gì khác.
Thời điểm Đường Mạch đọc lại lưu trữ, hắn trở lại 50 phút trước. Nhưng thời gian bên Phó Văn Đoạt lại không hề quay trở lại quá khứ. Trục tọa độ thời gian của Phó Văn Đoạt ở trên địa cầu vẫn là tiến về phía trước như cũ, kế tiếp liền nghe thấy Đường Mạch đầu bên kia bắt đầu lặp lại một loạt những chuyện trước đây, hơn nữa còn thành công phản kích lại Bạch Nhược Dao định đánh lén mình.
Trừ phi công năng quay ngược thời gian của Mạch Mạch chỉ giới hạn trong trò chơi của Hắc tháp. Điểm này rất có khả năng, bởi vì trứng gà tây xác thật cũng chỉ có thể sử dụng trong trò chơi của Hắc tháp, trong thế giới hiện thực lại không có tác dụng gì. Nhưng mà……
Đường Mạch mở lớn hai mắt, hắn nghĩ tới một loại khả năng khác. Hắn nhanh chóng quay đầu lại, nói: “Nếu nói, tất cả những việc tôi trải qua sau khi load lại đều là giả, Hắc tháp thay đổi dòng thời gian của cả anh và tôi, đồng thời dùng ý thức của tôi và hai người đồng đội kia, mô phỏng ra tương lai có thể xảy ra nhất ……” Thanh âm đột nhiên im bặt.
Động tác đột nhiên quay đầu lại khiến cả hai không kịp đề phòng liền nhìn đối diện nhau.
Phó Văn Đoạt đang dùng bông thấm khử trùng miệng vết thương trên vai Đường Mạch, hắn cúi đầu, ánh mắt khóa chặt trên vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương kia. Đường Mạch đột nhiên quay đầu, khoảng cách giữa hai người bất chợt được kéo gần lại. Ở khoảng cách chỉ năm centimet này, hơi thở nóng ấm của hai người giao triền bên nhau. Đường Mạch tựa như thấy được sự kinh ngạc trong đáy mắt Phó Văn Đoạt. Hắn rất ít khi nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của người này, nhưng lúc này Đường Mạch cũng đang bị dọa sợ rồi.
Tròng mắt Đường Mạch hơi rung động, hắn há miệng thở dốc, chưa kịp nói hết câu.
Giờ phút này, Phó Văn Đoạt cảm nhận được một hương vị sạch sẽ tươi mát tràn vào mũi mình. Mùi hương này rất nhẹ, lại có chút rất dễ ngửi. Tay cầm nhíp của hắn dần siết chặt lại.
Trong lúc nhất thời, hai người đều ngừng lại động tác, ở khoảng cách gần như vậy chăm chú nhìn đối phương.
Nhìn từ góc độ nào đó, khoảng cách này có chút giống như đang hôn môi, ngay sau đó, một giọng nói hàm chứa ý cười cũng rất đúng lúc vang lên ngoài cửa: “A, quấy rầy hai người rồi sao?”
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đồng thời quay đầu, nhìn về phía cửa ra vào.
Lạc Phong Thành mặc bộ đồ nghiên cứu màu trắng, dựa vào cửa phòng cười nói: “Đùa chút thôi. Chỉ là vừa rồi từ góc độ này nhìn tới hai người, có chút thật giống như đang hôn nhau nha.” Anh ta nói chuyện rất thản nhiên, dù trước mắt anh ta là hai người đàn ông chứ không phải một nam một nữ, cứ như loại đùa vui này cũng không có gì ghê gớm. Nhưng sau khi nghe anh ta nói xong câu này, yết hầu Đường Mạch lại động nhẹ, một cảm giác kỳ quái liền đột nhiên xuất hiện trong lòng.
…… Phó Văn Đoạt không phải gay, nhưng hắn thì đúng là gay nha….
Lạc Phong Thành cho rằng giữa hai người đàn ông sẽ rất khó nảy sinh mấy loại quan hệ này kia, cho nên mới thoải mái đùa vui như vậy, nhưng Đường Mạch biết, hắn thích đàn ông. Sự chê cười như vậy đối với Phó Văn Đoạt có lẽ thật sự chỉ là vui đùa, nhưng với hắn mà nói, nó lại có chút xấu hổ. Đường Mạch cố tình dịch về phía mép giường, tận lực ngồi xa Phó Văn Đoạt một chút.
Ai ngờ đúng lúc này, Phó Văn Đoạt lại cầm nhíp ấn lên miệng vết thương sâu nhất phía sau lưng Đường Mạch. Đột nhiên bị cồn i-ốt đụng tới miệng vết thương, Đường Mạch giật nảy mình, lại ngồi trở về. Đường Mạch thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, đụng phải cằm Phó Văn Đoạt, phía sau lưng lại dựa vào đùi hắn.
Phó Văn Đoạt trầm thấp nói: “Vết thương này nằm khá gần cột sống, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, trước khi khỏi hẳn đừng để bị thương thêm nữa. Chỉ cần nó dịch sang bên cạnh thêm 2 cm liền sẽ đâm thủng đốt sống thắt lưng thứ ba. Với năng lực tự phục hồi của cậu, hẳn là không đến mức bại liệt, nhưng ít ra trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể đứng dậy, không có khả năng tự bảo vệ bản thân nữa.” Dừng một chút, hắn nói: “Thời điểm giao chiến với người khác, có thể thử đánh vào vị trí này.”
Đường Mạch: “…… Được.”
Đây chính là sự khác biệt về hiểu biết trong đánh cận chiến. Đường Mạch trước kia rất ít khi đánh nhau, người Giang Nam phần lớn đều khá thân thiện, ngay cả cơ hội cãi nhau tay đôi với họ cũng đều rất ít. Hắn hiện tại lại không thể không đi đánh nhau, biết thêm một vài điểm chí mạng cần phải đánh vào sẽ càng tốt hơn, nhưng mỗi khi giao chiến đều là quá mức vội vàng, hắn sẽ không thể nhớ nổi mấy thứ kiến thức đánh đấm này, chỉ biết tùy tiện mà công kích theo bản năng. Điều này đòi hỏi phải được huấn luyện trong thời gian dài.
Lạc Phong Thành nghe Phó Văn Đoạt nói xong cũng đi tới: “Vết thương này thực sự có chút nghiêm trọng. Cậu bị thương như vậy mà còn tung tăng nhảy nhót được, Đường Mạch, khó có ai được như cậu đấy.”
Lời này nửa giờ trước khi Đường Mạch xử lý vết thương cho Phó Văn Đoạt cũng đã từng nghĩ tới, hiện tại lại nghe Lạc Phong Thành nói với chính mình, hắn nói: “Tôi vẫn khỏe mà. Chủ yếu là vũ khí của lũ quái vật kia rất kì quái, khi bị nó cắt qua, năng lực tự lành của miệng vết thương sẽ bị giảm bớt đi.”
Ba người sau đó cũng không tiếp tục nói về vấn đề này nữa.
Lạc Phong Thành: “Vừa rồi hai người đang nói về chuyện gì vậy?”
Thời điểm khi Lạc Phong Thành tiến vào phòng y tế có chút khá nhạy cảm. Bình thường khi anh ta còn chưa tới gần, Phó Văn Đoạt và Đường Mạch liền đã phát hiện ra tiếng bước chân của đối phương. Nhưng lúc ấy hai người lại đang lâm vào một loại tình cảnh tương đối xấu hổ, bọn họ đều chưa ý thức được sự tồn tại của anh ta.
Lưu trữ khí đề cập tới vấn đề thời gian và ý thức, thậm chí khả năng còn có quan hệ tới đại não của con người. Vấn đề chuyên môn cần phải tìm người chuyên nghiệp tới giải quyết, suy cho cùng, Lạc Phong Thành vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.
Đường Mạch thần sắc bình tĩnh nhìn Lạc Phong Thành, hắn nghe thấy Phó Văn Đoạt nói: “Không có gì, chỉ là nói một chút về trò chơi chúng tôi đã từng tham gia trước đây thôi.”Đường Mạch nói: “Ừ, trò chơi kia rất khó, là Phó bản Giáng sinh vui vẻ mà tôi và Phó thiếu tá từng cùng nhau tham gia, đã nhắc qua với anh rồi đó.”
Hai người đều cực kỳ ăn ý không nhắc tới Trứng gà tây Mạch Mạch.
Trước mắt, Trứng gà tây là đạo cụ quan trọng nhất của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, quan trọng đến mức không gì sánh nổi. Bọn họ tạm thời vẫn chưa muốn nói cho người khác biết về nó, cho dù người kia có là Lạc Phong Thành đi chăng nữa.
Ánh mắt Lạc Phong Thành xẹt qua trên người bọn họ, hắn thu hồi tầm mắt, nói: “Vừa rồi ở văn phòng nghe hai người nói, em họ Phó thiếu tá cũng đã thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất. Nó ở Thượng Hải sao?”
Phó Văn Đoạt đã giúp Đường Mạch khử trùng xong, đem băng gạc quấn lại. Đường Mạch đứng lên, mặc lại quần áo. Hắn nói: “Phó Văn Thanh hẳn là không ở Thượng Hải. Khi Hắc tháp thông báo nhóc con ấy thông qua, tôi nhớ Hắc tháp nói nó là người chơi của Trung Quốc khu 6. Trung Quốc khu 2 là Thượng Hải, khu 6 không biết là nơi nào nữa. Nhưng khẳng định không phải Thượng Hải.”
Phó Văn Đoạt: “Trung Quốc khu 1 hẳn là Bắc Kinh.”
Thời điểm trước kia khi Phó Văn Đoạt vẫn còn ở Bắc Kinh, Hắc tháp nhắc nhở “Trung Quốc khu 1 Khách lén qua sông Phó Văn Đoạt thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất”. Mấy ngày trước Phó Văn Đoạt tại Thượng Hải thông quan Hắc tháp tầng thứ hai, Hắc tháp liền nhắc nhở “Trung Quốc khu 2 Khách lén qua sông Phó Văn Đoạt”. Đại bộ phận người chơi có lẽ sẽ không để ý tới điểm khác biệt này, nhưng Đường Mạch và Lạc Phong Thành lại rất lưu tâm, nói vậy rất nhiều người chơi có chuẩn bị cũng đều sẽ phát hiện ra chi tiết này.
Lạc Phong Thành nói: “Trung Quốc khu 1 là Bắc Kinh, khu 2 là Thượng Hải. Đây là khu vực phân bố của Hắc tháp. Thực rõ ràng, các khu vực phân bố này là chia theo các thành phố. Dựa vào quy hoạch đô thị của Trung Quốc, hầu hết các thành phố đều có diện tích khoảng 10.000 km2, mà trên mỗi 10.000 km2 đất sẽ lại có một tòa Hắc tháp. Cho nên cũng có khả năng, khu vực phân chia là dựa theo vị trí của mỗi tòa Hắc tháp. Một tòa Hắc tháp là một khu riêng.”
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Phong Thành, hắn ý thức được: “Bắc Kinh khu 1, Thượng Hải khu 2. Chẳng lẽ nói, nó là dựa theo sự xếp hạng giữa các thành phố của Trung quốc để tiến hành phân chia khu vực?!”
Lạc Phong Thành nhẹ nhàng gật đầu, nhưng tiếp theo anh ta lại nói tới một việc khác: “Từ lâu trước kia tôi đã chú ý tới chuyện này, hoặc là nói, tôi đồng thời còn lưu tâm tới một sự kiện khác. Đường Mạch, Phó thiếu tá, người chơi đầu tiên của mỗi khu vực trên toàn cầu khi thông qua Hắc tháp, đều sẽ được Hắc tháp tiến hành thông báo trên toàn cầu. Phó thiếu tá là ngoại lệ, bởi vì cậu ấy là người đầu tiên thông qua, mỗi lần thông báo ba lần. Những người chơi thông qua ở các khu vực khác đều chỉ thông báo một lần, tỷ như nước Mỹ hay khu Châu Âu.”
“Người đầu tiên” sẽ luôn luôn có được đặc quyền, Đường Mạch thật sự tràn đầy cảm xúc với điều này, bởi vì hắn là người đầu tiên thông qua trò chơi công tháp hình thức khó khăn, cũng được Hắc tháp “đặc biệt chiếu cố”.
Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Tại sao lại là khu Châu Âu.”
Đường Mạch hơi giật mình, ngay sau đó hắn liền hiểu rõ vấn đề mấu chốt, sắc mặt trầm xuống.
Lạc Phong Thành nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Phó Văn Đoạt và Đường Mạch, hơi hơi mỉm cười. Cùng người thông minh nói chuyện đúng là thật sảng khoái, nếu hiện tại đứng trước mặt anh ta là Jacks, anh ta nếu không nói đến cùng, Jacks liền sẽ không thể hiểu được. Mà hiện tại anh ta chỉ mới nói một câu, Phó Văn Đoạt và Đường Mạch đều đã biết anh ta muốn nói tới điều gì.
“Đúng vậy. Có khu nước Mỹ, khu Trung Quốc, tại sao lại là khu Châu Âu, chứ không phải khu Anh quốc, khu nước Đức, khu nước Pháp. Hoặc là nói, cùng thuộc về các quốc gia Đông Á, tại sao lại phân ra một mình khu Trung Quốc, không giống như Nhật Bản,Hàn Quốc bị gộp vào khu Đông Á. Điều này giống như Bắc Kinh là Trung Quốc khu 1, Thượng Hải là Trung Quốc khu 2. Rốt cuộc là cái gì…… khiến Hắc tháp có cách thức phân chia khu vực rõ ràng như vậy?”
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường:…… Làm một “cong nam”, ta đối với trò đùa này chỉ có thể tỏ vẻ trầm mặc.
Lão Phó: Làm một người thích một người là “cong nam”, ta đối với trò đùa kia cũng chỉ có thể tỏ vẻ trầm mặc.